[Tokyo Revengers] Làm Việc Ở Phạm Thiên Cũng Nhàn
Chương 57: Ai rồi cũng phải chết

Asura lái xe đến đón Natsuko khi bữa tiệc liên hoan vừa kết thúc.

Nhỏ có bảo rằng mình có thể tự bắt taxi về nhà nhưng cô lại không được an tâm cho lắm. Bởi vì nơi tổ chức tiệc cách đường lớn một khoảng khá xa, nơi đó tương đối vắng vẻ nên Asura sợ rằng Natsuko sẽ gặp phải những thành phần không mấy tốt đẹp.

"Chơi có vui không?"_Asura hỏi.

Natsuko lắc đầu: "Không vui nhưng mà rất no."_Nhỏ cười cười.

Natsuko đã làm đúng theo lời mĩ nữ dặn ban đầu, phải ăn uống cho căng cái bụng.

"Bây giờ phải tranh thủ đi chơi thật nhiều vào, sau này khi lên đại học rồi thì đến cả thời gian ngủ còn không có nữa."_Asura cười nhẹ. Bây giờ cô cũng ít được trải nghiệm cảm giác bận rộn như những năm tháng ấy.

Phạm Thiên đâu phải lúc nào cũng có người bị thương, thế nên công việc này cũng tương đối nhàn.

Và cô cũng không muốn trải nghiệm lại cảm giác bận rộn hay phải đứng suốt mười mấy tiếng đồng hồ trong phòng phẫu thuật nữa. Mặc dù điều này quá vô lý nhưng cô vẫn thầm mong rằng sẽ không có bất kì ai bị thương.

Những tên tội phạm từng được Asura cứu sống, mặc dù là một đám cặn bã của xã hội nhưng bọn chúng đều dành cho vị nữ bác sĩ này một sự tôn trọng nhất định.

Khi làm công việc này, Asura cứu sống được rất nhiều người. Cảm giác vui mừng khi giành lấy được mạng sống của bệnh nhân khỏi tay tử thần. Và cảm giác bất lực khi không thể cứu sống một ai đó. Cô đều hiểu rất rõ...

Năm đó, Asura đã cấp cứu cho một người bạn của Sanzu.

Cô cũng biết người này. Mặc dù là một tên tội phạm nhưng cách mà anh ta đối xử với mọi người trong tổ chức kể cả Asura, thật sự rất tử tế.

Cô nhớ rất rõ cái chạm nhẹ vào vai cùng ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng của Sanzu.

"Trông cậy vào mày."

Asura thậm chí đã mỉm cười và bảo hắn hãy yên tâm mà giao mọi việc cho cô giáo quyết.

Cuối cùng, người đồng đội ấy đã không thể qua khỏi.

Bộ quần áo bảo hộ trong phòng phẫu thuật, trên đấy vẫn còn vương lại những vết máu đang khô dần.

Asura rơi vào trạng thái thất thần, cả cơ thể kiệt sức đến mức không thể cử động được nữa.

Cô cắn chặt răng, ngăn không cho những tiếng nức nở phát ra.

Đã có sơ suất trong quá trình giải phẫu. Khi ấy, trời đất như sụp đổ, mọi thứ đảo lộn cả lên.

Cuối cùng, mạng sống của bệnh nhân cũng đã vụt tắt, yếu ớt như ngọn đèn trong cơn bão tuyết.

Cái giá phải trả cho sự sơ xuất của một bác sĩ chính là sinh mạng của một bệnh nhân.

Ranh giới giữa sự sống và cái chết, thật ra rất mong manh...

Cô siết chặt tay, chặt đến mức móng tay tưởng chừng như có thể đâm thủng cả da thịt.

Mắt của Asura lúc ấy như một cái vòi nước bị rĩ, không ngừng rơi lệ, không ngừng tự trách, không ngừng dằn vặt.

"Asura, ngồi ngoài đấy làm gì thế?"_Sanzu cất tiếng hỏi.

Chuyện là hắn đã đứng đợi cô ở bên ngoài đại sảnh được một lúc lâu rồi, các bác sĩ phụ mổ đều đã lần lượt ra về hết, chỉ còn mỗi Asura là vẫn chưa thấy bóng dáng nên Sanzu mới quyết định đi tìm cô.

"Đói bụng quá! Tối nay tao đến nhà mày nhé? Làm bát mì cho ấm bụng cái đã, mệt chết rồi."_Lúc ấy Sanzu vẫn chưa đọc được tình hình hiện tại, hắn cứ ung dung đi đến, ngữ khí thản nhiên như cái chết của người đồng đội chỉ là chuyện chưa từng xảy ra.

Asura chẳng buồn đáp lời, đến cả thể diện hay hình tượng gì đó cô cũng không thèm để ý đến. Chắc chắn Sanzu sẽ cất lời trêu chọc Asura cho xem. Hắn sẽ nói mấy câu đại loại như: "Bình thường đã xấu xí, khóc lại càng xấu xí hơn."

Nhưng trái với dự đoán ban đầu của cô, Sanzu không hề trưng ra vẻ mặt chán ghét cũng như giọng nói ngả ngớn như mọi hôm.

Hắn ngồi xuống ngay bên cạnh Asura, yên lặng nhìn cô, ánh mắt cũng trở nên thâm sâu đến lạ.

Sanzu không mang theo khăn tay hay bất kì thứ gì có thể lau nước mắt cho cô. Hắn có nên nhặt tạm lá cây để làm khăn tay không nhỉ? Bên ngoài lá rụng nhiều quá.

"Khóc lóc cái gì? Chuyện qua rồi cứ để nó qua đi, chẳng ai trách móc gì mày cả. Đồ ngốc!"_Sanzu nhăn mặt, nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc mềm mượt của Asura mà xoa xoa.

Ban đầu Sanzu định chỉ ngồi im quan sát, đợi đến khi nào cô khóc đã rồi thì sẽ cùng nhau về nhà. Nhưng mà không hiểu vì sao, tự dưng hắn cảm thấy trong lòng cứ bức rứt không thôi.

Vốn chẳng có kinh nghiệm an ủi người khác, Sanzu cũng không biết nói gì hơn ngoài mấy lời ấy. Có lẽ nó sẽ chẳng giúp Asura thấy khá hơn, nhưng đó lại là những lời xuất phát từ tận đáy lòng của hắn.

Nếu hỏi vì sao một người bạn của mình vừa mới ra đi mà Sanzu lại có thể bình tĩnh và dửng dưng đến như thế, thật ra khi lựa chọn con đường này, anh bạn kia và cả Sanzu đều biết trước được ngày rời xa thế gian này, sớm muộn gì cũng sẽ đến gần.

Ai rồi cũng phải chết, có người được phép lựa chọn chết như thế nào, có người thì lại xấu số hơn.

Người chết cũng đã chết rồi, người sống thì vẫn nên tiếp tục sống. Thay vì cứ không ngừng tự trách, dằn vặt bản thân thì tại sao không cố gắng và nổ lực hơn nữa?

"Sanzu...liệu...hức...liệu tao có xứng đáng...với những kì vọng của...mọi người hay không?"_Asura sụt sùi, giương đôi mắt đỏ hoe về phía Sanzu như kiếm tìm một tia sáng, một câu trả lời thành thật nhất.

Sanzu cong môi, hắn chỉ đợi có thế, cuối cùng cô cũng mở miệng nói chuyện với hắn rồi.

"Mày rất xứng đáng. Tao luôn tự hào về mày, Asura."

Đêm không trăng, ánh đèn thậm chí còn chẳng soi rõ được gương mặt của chàng trai ngồi ngay bên cạnh. Nhưng cớ sao, Asura lại có cảm giác như bản thân đã tìm được một tia sáng ấm áp nhất.

Sanzu nói đúng, thay vì thất vọng vì bản thân thì cô nên dành thời gian ấy để cố gắng và nổ lực nhiều hơn nữa. Chuyện qua rồi cứ để nó qua đi, thật khó để làm được điều đó.

Asura sẽ cất gọn những kí ức ấy vào một góc nhỏ trong tâm trí. Thỉnh thoảng khi hồi tưởng về quá khứ, cô sẽ tự nhắc nhở bản thân mình về những nỗi mất mác, lấy nó làm động lực để tiếp tục vươn lên.

"Tất nhiên là ngoài cái mặt đần độn và thỉnh thoảng hay làm những chuyện chẳng ra gì."_Sanzu nhún vai một cái, văn lại quay trở về với giọng điệu châm biếm như mọi khi.

Asura: "..."

Nếu chân cô không bị tê, nếu cơ thể cô không kiệt sức thì có lẽ bây giờ Sanzu đang bị ăn đấm...

...

Con hẻm nhỏ chật hẹp, xe ô tô chẳng thể nào qua lọt.

"Cứ để em ở đây được rồi, chị về cẩn thận nhé."_Natsuko xuống xe, không quên vẫy tay chào tạm biệt Asura.

Hôm nay nhỏ đã có một ngày thật tuyệt vời bên cạnh người chị mà mình yêu quý. Cuộc sống của Natsuko chưa bao giờ tươi sáng đến như thế.

Nhỏ vừa đi vừa ngân nga một giai điệu ưa thích, đôi tay vô thức chạm vào thứ trang sức lấp lánh trên cổ tay.

Đêm Giáng Sinh, Natsuko đã gặp Rindou. Nói đúng hơn là hắn chủ động tìm cô.

Dưới tiết trời mùa đông, bông tuyết lành lạnh chầm chậm rơi trên khoảng không thanh vắng.

Đã hơn một giờ sáng, đường phố chẳng còn một bóng người, thỉnh thoảng chỉ có một vài chiếc xe bán tải chở hàng chạy ngang qua.

"Này!"

"Tôi không phải tên "này"."_Natsuko nhíu mày, công việc làm thêm đã vắt kiệt sức lực của nhỏ rồi nên bây giờ nhỏ không còn sức để đôi co với Rindou nữa.

"Sao hôm nay lại không đến?"_Hắn phớt lờ cái nhăn mặt khó chịu của Natsuko, Rindou hỏi.

Nhỏ khịt khịt mũi, tự nhiên thấy lạnh quá. "Bận chút việc."

"Chẳng phải có Asura lo cho rồi sao, nó giàu lắm nên mày không cần phải ra ngoài làm việc vất vả thế này đâu."_Rindou đến gần, cất giọng tỉnh queo.

"Suy nghĩ trẻ con."_Natsuko nhếch môi, hừ lạnh một tiếng rồi đi lướt qua hắn. Nói chuyện với tên này chưa được ba câu là nhỏ đã muốn lên tiếng mắng người rồi.

Chợt, Rindou nắm lấy cổ tay của Natsuko. Hắn không quay đầu lại nhìn nhỏ, và nhỏ cũng chẳng buồn quan tâm đến.

Rindou đặt vào lòng bàn tay Natsuko một vật gì đó.

"Món đồ xấu xí này có vẻ hợp với mày. Đừng hiểu lầm, chỉ là vô tình nhặt được trên đường thôi."

Chiếc vòng tay ấy, là món quà Giáng sinh đầu tiên trong suốt mười chín năm cuộc đời của Natsuko.

#còn_tiếp

Nhớ để lại vote và cmt nha






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương