Hai ngày sau lúc tôi đang trông trước ngóng sau thì ông chủ Ngôn thong thả đến, cuối cùng đại gia cũng trống đến mây mờ trăng tỏ, ngóng thấy bóng dáng tiền đồ xán lạn của ông chủ Ngôn.

Hôm nay ánh nắng tươi sáng, tôi lái chiếc xe yêu quí ông chủ Ngôn để lại thành phố T nơm nớp lo sợ đến sân bay, cũng may suốt chặng đường coi như an toáng, không có đụng người không đụng tường cũng không đụng vào cảnh sát giao thông, cùng lắm chỉ là ép chết một 'tiểu cường'(con gián) đi ngang qua đường. Thể được chiếc xe yêu quý của ông chủ Ngôn nghiền chết là một loại hạnh phúc, thượng đế sẽ phù hộ cho mày kiếp sau không đầu thai làm gián, sẽ trờ thành một con bọ hung, amen!

Lúc tận mắt nhìn thấy bước chân mạnh mẽ của anh ta đi về phía tôi, đại gia không khỏi nước mắt lã chã, lấy từ trong túi áo ra khăn giấy trắng nõn không tỳ vết, tôi hung hăng lau sạch nước mũi, tiện tại vứt khăn giấy đục ngàu không chịu nổi vào thùng rác bảo vệ môi trường, tôi vội vã nhào vào vòng tay anh ta.

Trên đường đi đến khách sạn nào đó.

“Ông chủ Ngôn, người ta thật nhớ anh nha.” tội duỗi miệng thật dài thật dài, đáng thương nhìn anh ta.

“Tập trung lái xe, mắt nhìn phía trước.” tuy anh ta không chút lưu tình đẩy tôi ra, còn chỉnh người tôi. Tức giận rút miệng bạch tuột về, tôi oán hận nghĩ, xem tôi sau này làm sao thu phục cái dạng này của anh, cư nhiên dám từ chối nụ hôn đại gia cầu!

“Nhậm Minh Bích, đừng thất thần.”

lời cảnh cáo trong trẻo mà lạnh lùng kéo suy nghĩ tôi về với chánh đạo, tôi càng tức giận hơn. A, còn chí chí chóe chóe, để xem sau này đại gia làm sao hôn cái miệng nhỏ nhắn nõn nà đến đỏ tươi ướt át!

Đến 20 phút sau, xe chạy đến trước khách sạn, đến trước bãi đậu xe tiểu đệ tôi dừng lại.

Tôi luống cuống tay chân cới dây an toàn ra, ngầm bực thật mất công. Nếu không phải ông chủ Ngôn tuyên bố nếu tôi không thắt dây an toàn sẽ không để tôi lái xe, với kỹ năng lái xe cao siêu của đại gia, đã không cần thứ ràng buộc nho nhỏ này.

Rốt cuộc cởi bỏ thứ trói buộc đáng ghét kia, tôi chợt nào vào trên người anh ta, ôm cổ anh ta làm một trận 'cầu sưc'. Anh ta không có cụ tuyệt tôi, đỡ lấy gáy tôi khiến cái hôn này dần sâu hơn. Anh ta ngậm chặt cánh môi dưới của tôi châm rãi liếm mút, thậm chí khẽ cắn một cái khiến tôi không nhịn được phát r a tiếng rên rỉ rất nhỏ, lưỡi anh ta nhẹ nhàng trêu đùa an ủi. Sau một lúc lâu, anh ta buông cánh môi tôi, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào miệng tôi, mang theo sự cuồng dã bất ngờ.

Cuối cùng, anh ta còn chưa thõa mãn liếm liếm khóe miệng tôi, cười mị hoặc, còn tôi như chó tàn hơi hít vào thở ra, mất hết cả mặt mũi. Uổng cho trước đó đại gia còn tuyên bố phải hôn anh ta đến đỏ tươi ướt át, thật ra người bị hôn choáng váng đầu óc quay mòng mòng là tôi mới đúng. 囧rz

không biết sao, ánh mắt hẹp dài của ông chủ Ngôn bỗng nheo lại, vẻ mặt âm trầm, bàn tay to chợt kéo cổ áo tôi, nhìn thấy dấu hồng hồng trên cần cổ tôi, vẻ mặt của anh ta càng thêm âm trầm.

“Sao lại thế này!”

tôi hé miệng, mờ mịt nhìn anh ta, không rõ vì sao anh ta thay đổi nhanh như vậy, bất tri bất giác mới chú ý đến dấu hôn anh ta phát hiện trên cổ tôi, vội vàng che cổ, lắp ba lắp bắp giải thích: “Muổi chích...” trong lòng thầm kêu không ổn, Ngôn Tô Kính đáng chết, trước đó cưỡng ép để lại loại dâu tây này trên người tôi......bây giờ thôi rồi chết chắc rồi! Bị ông chủ Ngôn phát hiện rồi!

“Nhậm! Minh! Bích!”

Anh ta trầm thấp hét lớn, trong mắt là sự tức giận khiến người ta sợ hãi, tim tôi đập thình thịch tăng tốc, sợ hãi lùi lên vị trí tay lái, lại bị anh ta vừa vặn bắt được, gương mặt hung dữ như muốn lột da tôi vậy. Tôi thấp thỏm lo âu biện bạch: “Không phải....không phải em....em không có 'hồng hành xuất tường'(ngoại tình)!”

Mặt anh ta vẫn tối đến đáng sợ, hoàn toàn không tin tưởng lý do chối cãi của tôi, tôi khóc không ra nước mắt, nhất thời càng thêm thống hận Ngôn Tô Kính tùy hừng làm bậy. Cậu ta thất tình vì sao phải tìm đại gia trút giận, còn lưu lại chứng cứ phạm tội rõ ràng trắng trợn, cậu ta muốn chết vì sao còn muốn kéo theo đại gia

“Là ai!” anh ta lại hét lớn một tiếng, dB gần như phá vỡ màng nhỉ của tôi. Lại nói, lần đầu tiên mở rộng tầm mắt chứng kiến sức nổi nóng của ông chủ Ngôn thật mạnh, nhưng mà dưới tình huống như vậy, tôi không cần không cần mà mà mà.

“Là, là....” tôi do dự bất an, không biết nên nói ra Ngôn Tô Kính hay không.

“Là, Ngôn, Tô, Kính?” anh ta gằn từng tiếng nói, ánh mắt anh ta gần như tóe ra lửa, gương mặt nghiêm nghị càng khiến người ta sợ hãi, tôi chỏ có thể gật đầu thật nhẹ.

Bỗng dưng anh ta nở nụ cười, nụ cười đen tối không rõ, cười đến tôi dựng tóc gáy.

Lúc Ngôn Tô kính nhận điện thoại của chú nhỏ nhà mình, bất đắc dĩ cười khổ, nên đến cuối cùng cũng đến. Cậu ta không ở trường, ở nhà trọ bên ngoài, chính là chú nhỏ cậu to xử lý thay cậu ta. Nghe chuông vang lên, Ngôn Tô Kính thong thả bước đến mở cửa, đúng là vẻ mặt phẫn nộ của chú nhỏ.

Cửa mơ Ngôn Siêu Kế nhìn thấy vẻ mặt Ngôn Tô Kính tươi cười nhìn anh, ánh mắt không sợ chết nói với anh, cháu nhỏ của anh hiểu rõ ý đồ anh đến, cơn tức vừa nén xuống không bao lâu phút chốc trào lên trong lòng, Ngôn Siêu Kế nắm chặt nắm tay đã lâu đánh vào mặt Ngôn Tô Kính, Ngôn Tô Kính chợt bị đánh té xuống đất, che cằm đau đến hít không khí.

Ngôn Siêu Kế bước vào, xách cổ áo cậu ta lên, trầm thấp tức giận nói: “Cháu đáng chết! Lập tức một đấm lại dâp vào mặt cậu ta.

Lần này Ngôn Tô Kính phản ứng nhanh nhẹn chặn đứng nắm tay của Ngôn Siêu Kế, không biết sống chết trêu tức: “Bởi vì con làm chuyện không nên làm với 'mợ'?”

Nghe vậy Ngôn Siêu Kế càng giận ra mặt, túm cả người cậu ta hung hăng ném lên vách tường, trên lưng đau đớn kịch liệt khiến Ngôn Tô Kính hét lớn một tiếng, quỳ chống xuống đất, sự buồn đau trong lồng ngực khiến cậu ta ho khan vài tiếng, cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía chú nhỏ đang bị vây trong trạng thái điên cuồng: “Ha chú nhỏ, chú lại đánh con, con phải đánh trả.” giọng điệu vui đùa trái lại ẩn chứa sự nghiệm túc.

Thật ra, Ngôn Tô Kính biết lời bản thân nói có chút ngông cuồng tự đại, bởi vì bản lĩnh võ thuật của cậu ta đa số đều là chú nhỏ dạy, đánh nhau với sư phụ cậu ta chẳng phải là lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình? Biết rõ là thế, cho dù kết quả là bản thân bị đánh đến thê thảm vô cùng, Ngôn Tô Kính vẫn muốn thử, trong lòng cậu ta trước sau không hề cam thâm, có lẽ vì cô ấy cũng có lẽ về chính mình.

Đối với lời cảnh cáo của Ngôn Tô Kính, Ngôn Siêu Kế chẳng thèm ngó đến, nâng nắm dấm lại xông lên. Sau đó hai người đánh qua đánh lại, nhất thời căn phòng hỗn loạn.

Nửa tiếng sau.

Pia liếc mắt Ngôn Tô Kính chồng chất vết thương trên đất, Ngôn Siêu Kế nắm lấy áo khoắc trên sofa bởi vì đánh nhau mà phải cởi ra chuẩn bị bỏ đi, dư quang nhìn thấy một chồng ánh chụp trên bàn, anh nhấc chân đi đến, đợi anh nhìn rõ thứ trên ảnh là gì, cơn giận vừa tắt lập tức lại dấy lên, hai người trong ảnh vô cùng thân mật cũng rất chói mắt, lấy toàn bộ ảnh chụp bỏ vào trong túi, Ngôn Siêu Kế xoay ngưởi ra khỏi nhà trọ. Ngôn Tô Kính giãy giữa đứng dậy từ trên đất, đứng lên đánh về phía Ngôn Siêu Kế, muốn cướp lại 'Kỷ niệm' của cậu ta, nhưng lại bỉ Ngôn Siêu Kế không chút lưu tình đánh ngã xuống đất.

Trước khi đi Ngôn Siêu Kế lạnh lùng bỏ lại một câu: “Cháu nhớ đi bệnh viện.”

nằm trên đất thật lâu thật lâu, Ngôn Tô Kính nhìn trần nhà, chợt nở nụ cười, một giọt trong suốt lướt qua khóe mắt.

Tôi ở trong phòng khách sạn lo lắng không yên chờ đợi hồi lâu, rốt cuộc ba tiếng sau ông chủ Ngôn trở lại, quần áo không chỉnh tề thậm chí có chút chật vật, tôi vội vàng xông lên nhìn khắp người anh ta, cũng may không kiểm tra thấy bất kì vết thương gì, tiếp đó tôi mới chú ý đến vẻ khó chịu, ánh mắt âm trầm trừng tôi của anh ta.

Ách.....tôi lùi về sau vài bước lại bị anh ta giữ chặt, anh ta lấy từ trong túi áo ra mấy tấm ánh chụp ném vào trong lòng tôi, tôi nơm nớp lo sợ cầm lấy chúng nó, nhìn chằm chằm, quả nhiên là một chồng hình bị chụp dưới sự áp bức, khoai lang phỏng tay trong truyền thuyết ném đến trên tay tôi đây mà mà mà, tôi rất muốn xé nát bọn nó để minh giám cho tấm lòng nhật nguyệt của tôi, nhưng mà ông chủ Ngôn nắm tay tôi, tôi không thể hành động. Rơi vào đường cùng, tôi dùng miệng cắn một góc hình, dùng sức xé, lại cắn lại xé, cho đến khi thành công phanh thay chúng nó.....

vẻ mặt ông chủ Ngôn vẫn xanh mét như trước, so với trước đó đã có chút cải thiện, tôi vội vã ôm lấy eo anh ta, đáng thương tội nghiệp cầu xin tha thứ: “Đây không phải do em bằng lòng....anh đừng tức giận được không, sau này em nhất định cắt đứt qua lại Ngôn Tô Kính.” Thật ra tôi rất muốn hỏi anh ta, ảnh chụp cầm về chỉ có mấy tấm sao, lần đó Ngôn Tô Kính là chụp vẻn vẹn cả bộ á!!!

nhưng mà vấn đề này đánh chết tôi cũng không dám hỏi, đại gia không nên ngu ngốc va vào nòng súng, tiếp đó để ông chủ Ngôn xử tử tại chỗ.

Bỗng nhiên ông chủ Ngôn gió và gia súc không cùng cấp nói thêm một câu: “Ngày mai là sinh nhật mười tám tuổi của em.”

cả người tôi chấn dộng, chợt nghẹn họng.

Tuổi mười tám đại gia mong chờ đã lâu, tuổi mười tám mỗi khi nghĩ đến liền nhiệt huyết sôi trào, vì sao hiện tại lại có cảm giác như bị dội nước lã vậy.....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương