Từ lúc chào đời đến này đây là lần tiên vào sở cảnh sát, tôi từ lúc đầu là thấp thỏm lo âu dần trở nên hưng phấn không thôi. Suốt đường đi Ngôn Tô Kính đau đến nhe răng trợn mắt, bởi vì học quân sự mà mặt không còn trắng nõn như lúc trước thêm vào đó là chỗ xanh chỗ tím, chứng tỏ Quý Tiểu Quang ra tay tàn nhẫn không chút lưu tình, so lại Quý Tiểu Quang chỉ có chút thương tổn. Ngôn Tô Kính nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, nếu không phải bị đồng chí cảnh sát canh giữ, nói không chừng Ngôn Tô Kính đã xông tối đấm đá mắng miếng không ngừng.

“Tên tuổi nghề nghiệp….” một đồng chí lớn tuổi cầm ghi chép hỏi trình tự.

Hai người họ đều im lặng không nói.

“Nguyên nhân đánh nhau là gì?” ông ta lại hỏi.

Bọn họ cũng im lặng không nói, còn tôi thì ở một bên tò mò nhìn quanh bốn phía. Sở cảnh sát trong truyền thuyết oa~~~~ cảm thấy có chút nghèo rớt mồng tơi, rách nát tơi tả a. Computer kiểu cũ rách nát, ghế ngồi rách nát, bản công văn rách nát, đồng chí cảnh sát rách nát.

Chợt tầm mắt bị một người ngăn chặn, anh ta lên tiếng, lặp lại lần nữa câu hỏi của đồng chí lớn tuổi hỏi tuôi.

Tôi bỗng dưng nhớ đến lời kịch trên TV thường diễn, tôi thông thông cổ họng: “Tất cả chờ luật sư của tôi đến lại nói.” Hình như tôi nói vậy không sai đi, ừm, tuy rằng đại gia không có luật sự, nhưng mà vẫn muốn giả vờ.

Nghe được giọng tôi, đồng chí cảnh sát trước mặt híp mắt tỉ mỉ đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lần, tiếp đó lộ ra vẻ mặt giật mình vạn phần: “Sao cô lại ở đây!”

Đối với câu hỏi của vị đồng chí cảnh sát này, tôi rất thắc mắc, chẳng lẽ anh ta biết tôi hay sao? Tôi cũng không phải tôi phạm giết người tội ác tày trời gì mà!

Thấy vẻ mặt tôi mê mang, vị đồng chí cảnh sát này có chút thất vọng: “Là tôi nè! Tháng trước tôi còn chặn xe của cô!”

Nghe vậy, đến lượt tôi híp mắt tỉ mỉ đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một lần, rốt cuộc bừng tỉnh hiểu ra: “Là anh à!” từ lúc chào đời đến này đó là lần đầu tiên bị cánh sát giao thông bắt được, đương nhiên đại gia suốt đời khó quên ấn tượng khó phai.

“Chẳng phải anh là cảnh sát giao thông sao? Bây giờ…??”

“Haiz! Bị điều đi rồi…ài!”

“Vậy à.”

“Vậy sao cô ở đây…”

“Một lời khó nói hết…”

Thấy thế, Quý Tiểu Quang và Ngôn Tô Kính giương mắt nhìn, những người liên can khác thấy hai người bọn tôi nói chuyện hăng say, đều có vẻ mặt không biết nói gì.

Không lâu sau, cục trưởng sở cảnh sát vô cùng lo lắng gắp gáp trở về, chưa đến gần đã trừng mắt Quý Tiểu Quang, chẳng qua ông ta cười rất hòa nhã dễ gần đáng yêu với chúng tôi.

Cục trưởng là một ông chú rất men, nhất là ông ta cười rộ lên quả thật chính là Hamtaro(1) phiên bản người thật, Kawaii(là tiếng Nhật nghĩa là: Dễ thương) thật đó đó đó.

Chú Ham đến bên cạnh Quý Tiểu Quang nói nhỏ vái câu, sắc mặt của anh ta phút chốc khó coi, ý vị không rõ nhìn tôi vài lần.

Tiếp đó bàn tay to của chú Ham vung lên cho chúng tôi biết có thể rời đi, Ngôn Tô Kính mặt mũi bầm dập đi qua kéo tôi, lại bị Quý Tiểu Quang ngăn cản, tầm mắt tức giận của hai người chạm nhau trong không khí, ma sát ra lửa.

Thấy khí thế của bọn bất cứ lúc nào cũng gây chiến, tôi nhanh chóng lên tiếng: “Hai anh đi trước đi!”

Bọn họ đều nhíu mày, không hiểu cái gì gọi là ‘Hai anh đi trước đi.’?

Tôi phỉ nhổ, hai kẻ ngu xi tứ chi phát triển! quá rõ ràng để thấy đại gia không tính đi rồi!

Tôi lại nói rõ ràng rành mạch với bọn họ một lần, bọn họ không chút nào có ý muốn rời đi. Tức, hai tên này không nghe lời đại gia nói, muốn chết mà, ép đại gia sử dụng tuyệt chiêu!

Cuối cùng đại gia uy hiếp tuyên bố họ không đi thì tuyệt giao, hai người rốt cuộc tức giận bỏ đi.

Tôi thật hài lòng, quay đầu nhìn mặt chú Ham thất thần si ngốc vẫy tay, ông ta vui vẻ chạy đến.

“Ba con khỏe chứ?”

Không đoán được chú Ham sẽ hỏi chuyện này, tôi theo bản năng trả lời: “Không tệ không tệ! tính phúc mỹ mãn, đoán chứng sang năm chú có thể ẵm cháu của ông ấy!”

Mặt chú Ham đen xì.

Ách. .có vẻ như đại gia lại nói lời vô sỉ rồi!

Nhanh chóng trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Chú Ham, con có một việc muốn xin chú giúp đỡ !”

“Không thành vấn đề! Chú có thể giúp nhất định giúp con, nhưng mà vì sao gọi chú là chứ Ham…?”

“Bởi vì chú là chú của Hamtaro!”

Lúc ông chủ Ngôn xông tới, tôi đang ở cùng một đám người bản xứ, lúc ánh mắt lo lắng gấp gáp nôn nóng vạn phần của anh ta thoáng thấy tôi quăng con vua K xuống thì trở nên lạnh lùng trào phúng, không nói được lời nào xoay người bỏ đi.

Tôi nhanh chóng xả bài trên tay, vẫy tay qua loa với các đồng chí cảnh sát đánh bài, vội vang đứng lên chạy theo. Bước chân của anh ta rất nhanh, tôi gần như phải chạy mới có thể đuổi kịp anh ta.

Hít sâu một hơi, tôi chợt vọt tới trước mặt anh ta, ngăn cản đường đi của anh ta, chẳng thèm thở, “Ông chủ Ngôn, anh đứng lại!” hô! Hô! Mệt chết đại gia!

Ông chủ Ngôn chuyển hướng đi tiếp, hoàn toàn không nhìn sự tồn tại của tôi, trong nháy mắt lòng lạnh thật lạnh, tôi chợt xông lên ôm lấy anh ta từ phía sau, “Không được đi, em không cho anh đi!”

Anh ta dừng bước, giọng tựa như từ nơi thật xa truyền đến: “Nhậm Minh Bích, anh thật thất vọng với em.”

Thất vọng!

Từ thật nghiêm trọng! ông chủ Ngôn cư nhiên thất vọng với tôi….ách! chẳng lẽ anh ta từng kỳ vọng ở tôi? Còn đại gia phụ một lòng kỳ vọng của anh ta, làm anh ta thất vọng?

“Em có từng đứng ở lập trường của anh mà thay anh lo lắng chưa?” giọng phản phát từ Bắc cực bay đến.

Có mà….mà hình như….không có…..chuyện Kỷ Hiểu Lan dường như tôi thật sự không đứng ở lập trường của ông chủ Ngôn suy xét…..ai! cho nên ông chủ Ngôn thất vọng với tôi.

“Em rất ích kỷ!” giọng bây giờ là từ Thổ tnh truyền đến!

Được rồi….đại gia thừa nhận quả thật đại gia ích kỷ……một lòng nghĩ cho Kỷ Hiểu Lan dẫn Ngôn Đậu Đậu cứt đi……….không có nghĩ thay ông chủ Ngôn…..

“Em biết sai rồi!!”

“Em biết sao? Khi anh nghe nói em một mình ở sở cảnh sát….em hiểu tâm trạng anh lúc ấy sao?”

Ách?? . . không phải chuyện Kỷ Hiểu Lan sao??! Ông chủ Ngôn thất vọng về tôi là vì tôi lừa anh ta đến sở cảnh sát sao…..đại gia đã kêu Ham gọi cho ông chủ Ngôn, miêu tả tình cảnh tôi ở sở cảnh sát khoa trương một chút chút….tuy rằng lúc đó mơ hồ nghe được Hamtaro nói với ông chủ Ngôn…..tôi bị đánh này nọ nhưng không có căn ngăn!

Cho nên ông chủ Ngôn vì lời đồn tôi bị đánh thành tàn phế nhưng trên thực tế là tứ chi hoàn chỉnh mà thất vọng! hóa ra là như vậy!

“Em biết! em biết! nếu đối tưởng đổi lại, em nhất định sẽ xách dao vọt vào sở cảnh sát cứu anh!” nhưng nếu ông chủ Ngôn không bị đánh cho tàn phế, tôi sẽ thật vui vẻ, cho nên rốt cuộc ông chủ Ngôn tức giận là vì cái gì chứ chứ chứ ?

Người chung quanh tới lui, đi ngang qua bên cạnh chúng tôi đểu ghé mắt nhìn lại. ông chủ Ngôn trầm mặc, không đưa ra bất kì bình luận gì đối với lời nói hùng hồn của tôi, tôi chỉ có thể ôm chặt người anh ta không buông.

Tôi như chó mất chủ yếu ớt trở lại trường, ba đóa hoa khôi phi nhanh đến bao vậy tấn công ép hỏi tôi biến mất một ngày đã làm chuyện ‘thương thiên hại lý’ gì. Đối mặt với lời truy hỏi khóc lóc của các cô, tôi thở dài, cuối cùng rề rề nói ra chuyện của chúng tôi.

Sau khi các cô nàng nghe xong bài trình bày vui buồn lỗn lộn của tôi, ánh mắt người người gần như mốt trợn ra, miệng cũng mở thật to.

Lâm Kỳ nói: “Đại Khoản à! Cậu quả nhiên dũng mãnh!

Lê Lệ mặt đỏ bừng: “Đại Khoản à! Cậu thật không biết ngượng ngùng mà!

Mạnh Mạnh trợn trắng mắt khinh bỉ nói: “Cậu ấy đức hạnh này! Thật sự diệt đàn ông nhà lành!”

Ba đóa hoa khôi đánh gia tôi thế nào, tôi không thèm quan tâm, đại gia quan tâm chính là ông chủ Ngôn thôi, vì sao anh ta phải giận tôi, vì sanh anh ta phải bơ đại gia chứ, đại gia nên làm sao cứu vãn trái tim nhiệt tình như lửa với đại gia của anh ta đây???

Buồn bã rầu rĩ lục ra đồ anh ta làm mất… được được được! là tôi trộm là tôi trộm! lúc ra quần lót và quần ngủ tôi trộm, bên trên sợi vải mỏng manh giống như còn lưu lại hơi ấm của anh ta, móng heo run run nâng chúng đến bên mặt, chà chà.

Ba đóa hoa khôi phút chốc mặt tái nhợt, mặt ngại ngùng.

Ngại ngùng? Ngại cái mốc á! Đại gia lười nhìn các cô, tiếp tục chà rồi chà bảo bối của tôi…

Mạnh Mạnh là người đầu tiên không chịu nổi nào tới muốn lấy đi chúng nó, cũng may tôi phản ứng nhanh nhẹn, lập tức nhanh chóng kéo cổ áo ta nhét chúng nó vào, mật giận dữ: “Cậu muốn làm gì?! Mạnh Mạnh mình nói cho cậu biết! cậu muốn cướp gì cũng được, nhưng nếu cậu cả gan dám cướp đồ có liên quan đến ông chủ Ngôn, mình không thể không liều mạng với cậu!”

Mạnh Mạnh cướp không thành, sắc mặt càng khó chịu, giọng điệu là ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’: “Nhậm Minh Bích! Cậu có chút tiền đồ được không! Chẳng phải chỉ là một người đàn ông thôi sao!! Đến nổi cậu cậu cậu…….cậu!!” có lẽ đối với hành vi của tôi không còn lời nào để nói, Mạnh Mạnh ‘cậu cậu’ cả buổi không ra nguyên do vì sao, lập tức hung hăng phủi tay.

Lâm Kỳ Lê Lệ cũng nhao nhao gật đầu, tỏ vẻ đồng tình lời Mạnh Mạnh.

Tôi lưu luyến không thôi sờ bảo bối bên trong ngực bé, bĩu môi: “Mà mình chỉ thích anh ta! Thích đến cả quần lót của anh ta cũng trở thành bảo bối!” bỗng dưng nhớ đến lời Liễu Lam Lam từng nói, lời tiên đoán của cô ả trở thành sự thật, bây giờ đại gia chính là lấy quần lót của ông chủ Ngôn nhìn vật nhớ người! oa hu hu hu! Quạ đen Liễu Lam Lam! !

Có lẽ động tác vuốt ve bảo bối trong ngực bé quá mức khoa trương, khiến cho thoạt nhìn đồng tác rất giống như tự xoa ngực an ủi, sắc mặt ba cô nàng rõ ràng càng trắng bệch.

Lê Lệ run run mở miệng:

“Cậu đi nhận sai với anh ta đi, mình tin nhất định anh ta sẽ tha thứ cho cậu…”

“Mình cam đoan là đã mình rất thành tâm nhận sai! Nhưng mà anh ta vẫn…” tôi nản lòng ủ rũ.

Mạnh Mạnh túm lấy di động của tôi, ở trong danh bạ điện thoại tìm được số của ông chủ Ngôn, cười chậc chậc ấn xuống nút gọi điện.

Tút tút tút…

Tút tút tút…

Tôi im lặng thở dài, tiếp tục vuốt ve bảo bối bên trong ngực bé. Vô ích, ông chủ Ngôn chắc chắn không nghe điện thoại của tôi, bây giờ anh ta chính là đứa nhỏ khó chịu nhất, làm sao có thể nghe điện thoại của tôi chứ? Nói không chúng tôi lấy cây kẹo đi dỗ dỗ anh ta còn có thể tha thứ…

Đột nhiên ba cô nàng kích động: “Kết.. kết nối rồi!!”

“Ừm ừm, kết nối rồi!”

“Thật sự kết nói rồi!”

Tôi hơi run sợ, rõ ràng nghe giọng điện thoại phát ra tiếng nói quạnh quẽ xa lạ: “Alo, xin chào.”

“….” Mạnh Mạnh ngây người, không biết nên làm gì. Lâm Kỳ doặt lấy điện thoại, khu nhẹ vài tiếng rồi nói: “Xin chào! Tôi là bạn của Đại Khoản….không không phải! tôi là bạn học của Nhậm Minh Bích!”

“Cô ấy đâu?”

“Cậu ấy sao! Cậu ấy đang khóc lóc vô cùng thương tâm! Chúng tôi thật sự khuyên không được, đành phải gọi cho anh…”

“Xin cô giao điện thoại cho cô ấy, cảm ơn.” Dừng một chút, anh ta lại bổ sung: “Tôi khuyên cô ấy.”

Lâm Kỳ đưa điện thoại đến trước mặt tôi, tôi run rẩy nhận điện thoại đưa đến bên tai, lại không biết nói gì.

“Anh biết em không khóc.”

“Ông chủ Ngôn! Em em---“

“Đừng gấp, hãy nghe anh nói xong.”

Tôi im lặng, ngoãn ngoãn chờ đợi câu tiếp theo của anh ta, chỉ nghe giọng nói vắng lặng của anh ta:

“Bây giờ anh ở sân bây, tối 11h sẽ về thành phố S….em đừng nghĩ lung tung, anh có việc gấp phải về xử lý.”

Chờ đầu óc tiêu hóa xong lời anh ta nói, điện thoại đã sớm cắt đứt, tôi kinh ngạc, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di dộng đã trở lại màn hình chờ, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống. từ lúc biết ông chủ Ngôn đến nay, nước mắt tôi hoàn toàn bị giảm giá trị. Ông chủ Ngôn thật đáng ghét, không giết người người lại vì hắn mà tơi lệ, anh ta có biết không….tức giận có thể mắng tôi, có thể đánh tôi, tôi thà rằng thân thể bị hành hạ cũng không muốn tâm tình bị dày vò.

“Đại Khoản!! cậu làm sao vậy?! sao cậu khóc?? Anh ta nói gì???”

“Đại Khoản! Đại Khoản cậu đừng khóc mà, có việc cứ nói, bọn mình giúp cậu nghĩ cách!”

“Đàn ông quả biên không có ai tốt!”

Tôi đứng dậy lau nước mắt, kiên định nói với các cô: “Mình phải đến sân bay.”

Đúng vậy! đại gia nhất định phải cứu vãn trái tim đối với đại gia nhiệt tình như lửa của ông chủ Ngôn!! Đại gia phải dùng một loại nhiệt tình như lửa mạnh hừng hực hòa tan trai tim thất vọng lạnh như băng của anh ta!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương