Tôi Yêu Nhân Dân Tệ
-
Chương 35
Tôi đánh già từ trên xuống dưới người đàn ông trước mặt, thật sự không cách nào gộp anh ta với Quý Tiểu Quang trong trí nhớ. Hồi nhỏ Quý Tiểu Quang là một bé mập mạp nhát gan, bị người khác đánh mắng cũng chưa bao giờ dám đánh lại cãi trả, cho dù đối tượng là đứa bé nhỏ tuổi hơn cậu ta.
Lần đầu tiên gặp cậu ta, tôi năm tuổi cậu ta tám tuổi, mà cậu ta đang bị một đứa nhỏ bốn tuổi ăn hiếp. thật buồn cười ha, nhưng sự thật chính là thế, lúc ấy cậu ta bị đứa nhỏ 4 tuổi đè ở trên đất bắt nạt, gương mặt mập mạp nhỏ nhắn đều là dấu răng của đứa bé kia, tóc bị đứa bé hung bạo kéo xuống sợi, cậu ta không dám phản kháng chút nào chỉ có nước mặt tí tách rơi xuống không ngừng.
Tôi luôn không vừa mắt người ta bắt nạt kẻ khác ở trước mặt tôi, cho đến bây giờ chỉ có tôi ăn hiếp người khác, vì vậy tôi nhất thời chạy tới đá mạnh một phát vào mông đứa bé kia, đứa bé bốn tuổi liền giống như ‘cẩu’ lăn sang một bên, che ‘cúc hoa’ của mình oa oa khóc lớn. tôi tím Quý Tiểu Quang dậy nhanh chân bỏ chạy, từ đó về sau Quý Tiểu Quang liền thành người hầu của tôi, mỗi ngày đến tìm tôi chơi, mãi đến năm bảy tuổi ấy nhà tôi chuyển đi, Quý Tiểu Quang nước mắt lưng tròng níu quần áo tôi không buông, tôi vỗ mông cậu ta, tận tình khuyên nhủ nỏi với cậu ta: sau này ai bắt nạt cậu, cậu cú đá vỡ cúc hoa của nó!
Cậu ta liền nghẹn lời gật đầu, tháo dây chuyền vàng trên cổ cậu ta xuống đeo cho tôi, cũng ngàn căn vạn dặn tôi đến chỗ ở mới nhất định phải viết thư cho cậu ta. Tôi tùy tiện gật đầu, sau khi đến thành phố S tôi hoàn toàn quên chuyện này, hơn nữa sợi dây chuyền vàng kia cũng không biết chạy đến chỗ nào.
“Vẫn không nhớ ra anh sao?” giọng Quý Tiểu Quang hơi thất vọng.
Tôi gật đầu, thấy bộ dáng mất mát của anh ta đại gia không đành lòng, đối với soái ca tôi không tiếc lời ca ngợi: “Bé mập mạp, anh gầy!”
Quý Tiểu Quang nở nụ cười, lại còn cười đến có chút khuynh thành, tôi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lắc mạnh đầu. có khuynh thành cũng không lật đổ được vị trí đệ nhất mỹ nam của ông chủ Ngôn trong cảm nhận của đại gia! Ông chủ Ngôn, ngài yên tâm! Trong lòng tôi ngài vĩnh viễn giữ vị trí thứ nhất!
Một màn kinh hãi xuất hiện, Quý Tiểu Quang cư nhiên đưa tay sờ sờ đầu tôi…..anh ta cư nhiên dám can đảm sờ đầu đại gia?!
Tôi hung hăng hất tay anh ta ra, hí mắt nguy hiểm: “Tiểu người hầu, đừng ‘dĩ hạ phạm thượng’!”
Quý Tiểu Quang cười vui tươi hớn hở.
Tôi chọc chọc bã vai anh ta, cười âm hiểm: “Anh là người đứng đầu nhóm huấn luyện viên bọn tôi?”
Quý Tiểu Quang gật đầu.
“Tôi không muốn phơi thành cục than đen, cho nên tiểu người hầu, anh hiểu….”
Anh ta cái hiểu cái không: “Em muốn anh xả nước?”
Tôi vỗ mạnh bờ vai anh ta: “Trẻ nhỏ dễ dạy!”
Cho nên những ngày tiếp theo đại gia trải qua vô cùng thoải mái dễ chịu, nhân tiện mấy người của ký túc xá tôi cũng thơm lây, các cô ấy vô cùng quan tâm đồng chí Quý Tiểu Quan có bạn gái chưa, nét mặt đều là thèm nhỏ dãi. Tôi đương nhiên rất tốt bụng hỏi giúp, không chút do dự đẩy Quý Tiểu Quang vào miệng cọp.
Ngày thứ năm học quân sự là tết Trung Thu, tôi gọi Quý Tiểu Quang lên, chuẩn bị cho anh ta đường nhân duyên quanh co ngàn dặm. lúc anh ta nhìn thấy ba hoa khôi trang điểm xinh đẹp sau lưng tôi, gương mặt tuấn tú rõ ràng run rẩy.
Ngày hội Trung thu, mỹ nhân làm bạn, là chuyện tuyệt vời bao nhiêu! Quý Tiểu Quang anh còn không mau thật cảm tạ đại gia tôi, tôi nháy mắt với Quý Tiểu Quang đang bị đoàn người vậy quanh, anh ta tức giận trừng tôi một cái, tiếp đó trả lời vấn đề sắc bén của ba vị mỹ nhân ngượng ngùng không thôi bên cạnh. Thí dụ Lâm Kỳ hỏi: em có thể làm bạn gái anh không? Thí dụ Lê Lệ hỏi: anh cảm thấy em và mặt trăng ai hấp dẫn hơn? Thí dụ Mạnh Mạnh hỏi: anh vẫn là xử nam sao?
Lại nói ‘mỗi phùng giai tiết bội tư thân’*, hiện tại đại gia rất nhớ ông chủ Ngôn.
* 九月九日憶山東兄弟
獨在異鄉為異客,
每逢佳節倍思親。
遙知兄弟登高處,
遍插茱萸少一人。
Cửu nguyệt cửu nhật ức Sơn Đông huynh đệ
Độc tại dị hương vi dị khách,
Mỗi phùng giai tiết bội tư thân.
Dao tri huynh đệ đăng cao xứ,
Biến sáp thù du thiểu nhất nhân.
Ngày trùng cửu nhớ huynh đệ ở Sơn Đông (Người dịch: Lê Văn Phong)
Quê người khách lạ mình ta,
Gặp thời tiết đẹp nghĩ mà nhớ nhau.
Non quê lên chắc âu sầu,
Vin tay bẻ nhánh thầu dầu vắng ai!
Lại nói gần đây ông chủ Ngôn bận gì đâu, mỗi lần gọi điện thoại cho anh ta đều không có người nhận, hoặc là nói hai ba câu liền xua đuổi đại gia, cuối cùng thêm câu ngoan, đại gia liền ngoan ngoãn cúp điện thoại không có tiếp tục quấy rầy anh ta.
Lại nói có phải ông chủ Ngôn ở sau lưng đại gia làm chuyện mờ ám không? Nếu không vì sao vội như thế! Tôi lấy điện thoại di động ra ấn xuống phím 1, đô đô đô đợi điện thoại ông chủ Ngôn.
Một phút sau trong điện thoại truyền đến giọng nữ đại ác: Xin chào quý khách, số máy quý khách vừa gọi không có người nhận, xin gọi lại sau…
Bi phẫn!!!
Không người nhận!! chẳng lẽ ông chủ Ngôn và Tiểu tam độc ác đang lăn trên giường?!!
Lúc tôi đang lo lắng có cần xông về nhà xách dao chém chết tiểu tam, nhạc chương di động vang lên, ông chủ Ngôn gọi lại rồi!
Tôi nhận điện thoai6 không khỏi làm nũng: “Ông chủ Ngôn, em rất nhớ anh đó!”
Không cho anh ta cơ hội trả lời, tôi đánh đòn phủ đầu: “Anh vừa mới cùng ai lăn trên giường!”
Một trận trầm mặc, đầu kia điện thoại rốt cuộc lên tiếng: “Nhậm Minh Bích, là tôi---“
“Ngôn Tô Kính!!” tôi kêu to hất điện thoại ra, nhìn chằm chằm nàm hình, phía trên quả nhiên viết là tên Ngôn Tô Kính.
“Anh gọi tôi làm gì?”
Tôi tức giận hỏi, thật là, đại gia còn tưởng rằng là ông chủ Ngôn có lương tâm cảm thấy không nỡ gọi lại cho đại gia, mừng hụt rồi.
Đương nhiên Ngôn Tô Kính cũng tức giận, giọng điệu vô cùng ác liệt: “Ông đây muốn gọi thì gọi! cô quản sao?!”
Eo ơi, nguy thật! tôi lập tức cúp điện thoại, tức giận bất bình phỉ nhổ với điện thoại. tên đáng đánh đòn, gọi cho đại gia còn làm vẻ mặt cao cao tại thượng, khiếp! làm như đại gia mong lắm vậy? một chút tự hiểu bản thân cũng không có, đại gia là mong chờ điện thoại của chú nhỏ cậu ta được không!
Di động lại vang lên, lúc này tôi cản thận nhìn tên lóe sáng trên màn hình, rõ ràng là Ngôn Tô Kính, tôi bĩu môi khinh thường, ấn xuống từ chối không nghe.
Ngôn Tô Kính chưa từ bỏ ý định cứ gọi, tôi liền cứ từ chối. cuối cùng cậu ta chán nản rốt cuộc không gọi nữa, đổi thành gửi tin nhắn.
Mở hộp thư ra.
--Cô có gan! Dám không nghe điện thoại của ông đây! Muốn chết hả?
Tôi tức giận bạch bạch ấn bàn phím: Anh quản đại gia! Đại gia không thích nghe điện thoại của anh! Suy nghĩ bao xa thì cút xa bấy nhiêu cho đại gia!
Ngón cái ấn xuống nút gửi đi dừng lại, đầu chuyển động, lập tức xóa tin nhắn hay vừa soạn. nghĩ đến liền thấy hay! Đại gia trả lời tin nhắn cậu ta chẳng phải là theo ý nguyện của cậu ta rồi sao?! Người thông minh như đại gia, chút tài mọn làm sao có thể lừa đại gia, ha ha ha.
Quả nhiên không lâu sau tin nhắn của Ngôn Tô Kính lại đến:
--Cả tin nhắn của ông đây cũng không trả lời? Nhậm Minh Bích, cô thật sự muốn chết sao!
Tôi vô cùng khinh bỉ cất điện thoại. stop! Hỗn cầu Ngôn Tô Kính này có bản lĩnh đến giết tôi sao! Đại gia là mợ nhỏ tương lai của cậu ta nha!
Lúc này Quý Tiểu Quang cũng thoát khỏi ba mẹ dạ xoa như sói như cọp, đi đến nặng nề gập ngón tay gõ vào trán tôi, tức giận mắng mỏ: “Em nói lung tung gì đó với bạn học em!”
Tôi vừa định trách cứ tiểu người hầu sao có thể gõ cái trán tôn quý của đại tỷ, nghe lời anh ta liền chột dạ rụt rụt cổ, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Bọn họ đâu?”
“Anh thả một đám anh em đói khát đã lâu ra đi chơi cùng các em ấy rồi.”
Tôi không thể tin được trừng lớn hai mắt. anh em đói khát đã lâu? Chớ không phải chỉ đám huấn luyện viên chứ!
Quý Tiểu Quang túm chặt móng heo của tôi đi về phía trước, sâu xa nói: “Bây giờ, nên đến phiên chúng ta nói chuyện.”
“Nói? Chúng ta có gì để nói sao? Nói anh từ nhỏ mập ú giảm béo thành công thành đại soái ca? hay la nói đến bí mật vì sao anh vẫn độc thân đến bây giờ đi?”
Quý Tiểu Quang đột nhiên dừng bước, tôi đập mạnh vào lưng anh ta, anh ta sững sờ không chút dao động giống như tảng đá, trán tôi bị đập mà phát đau.
“Tiểu người hầu! anh đừng lại cũng nên nói trước một tiếng chứ!”
Quý Tiểu Quang không có trả lời tôi, ánh mắt nhìn thẳng phía trước. tôi xoa cái trán đến cạnh anh ta, nhìn theo ánh mắt anh ta---
Một vị mỹ nữ khuynh thành đứng lặng phía trước bình tĩnh nhìn về phía chúng tôi, tôi vỗ mạnh đùi, la hét:
“Ai da tiểu người hầu! Đây là bạn gái anh sao? Bắt gian tại trận!”
Tại nhà hàng nào đó không khí thật lãng mạn.
Nhưng bàn chúng tôi ngồi bầu không khí vô cùng không lãng mạn, có thể nói là xấu hổ túng quẫn.
Nửa ngày cũng không nói chuyện, làm gì thần bí vậy? nhất là tầm mắt của mỹ nhân còn luôn đảo quanh chúng tôi, tôi chọc chọc cánh tay Quý Tiểu Quang, nói thầm: “Mau giải thích với bạn gái anh, quan hệ giữa chúng ta còn trong sáng hơn cả sữa tiệt trùng!”
Quý Tiểu Quang nhàn nhạt trả lời: “Cô ấy không phải bạn gái anh.”
Ách….không phải bạn gái của tiểu người hầu….chẳng lẽ bạn gái tôi sao?
Mỹ nhân cười dịu dàng, môi hồng khẽ mở: “Thật sự là đường đột làm phiền hai người, cho phép tôi tự giới thiệu, tôi tên Kỷ Hiểu Lan.”
Âm điệu nhẹ như hạt bụi quét qua lòng người, mỹ nhân quả nhiên là mỹ nhân, cả giọng nói cũng kiều mị làm người ta như đắm chìm trong gió xuân…..nhưng mà Kỷ Hiểu Lan nghe qua thật quen tai nha, tôi vắt hết óc suy nghĩ cái tên này rốt cuộc nghe qua ở đâu, lúc tôi sắp nhớ ra, mỹ nhân Kỷ Hiểu Lan lại nói tiếp:
“Tôi là mẹ Đậu Đậu.”
….
….
Gì? Mẹ Đậu Đậu?
Trong đầu có một đường dây căng cứng chợt đứt ra, thoáng chốc trống rỗng.
Một giai điệu vang lên, tôi theo bản năng lấy điện thoại đi động ra nhận cuộc gọi thất thần lảm bẩm nói: “Ngôn Tô Kính, mẹ của con trai chú nhỏ anh tìm tôi ở đây….”
Trong điện thoại nghẹn một trận, sau đó là giọng nói khẩn trương vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Nhậm Minh Bích! Hay nghe anh nói, mặc kệ cô ấy nói gì với em em cũng không được tin---“
Giọng nói trầm thấp mê người này…….không phải của Ngôn Tô Kính……là của ông chủ Ngôn……tôi luộn chờ điện thoại của ông chủ Ngôn, cuối cùng lúc nghe được giọng anh ta lại không có chút vui vẻ nào……
Ong ong rung động trong lỗ tai, đều là một câu ‘Tôi la mẹ Đậu Đậu’ kia của Kỷ Hiểu Lan, hoàn toàn không nghe được lời nói hấp tấp của ông chủ Ngôn, thất thần cúp điện thoại của anh ta, không nhìn ánh mắt lo lắng của Quý Tiểu Quang, tôi hít sâu một hơi hiếm khi nghiêm túc bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô ta: “Có gì chị cứ nói thẳng đi.”
“Anh ấy….ở trong ấn tượng của tôi vẫn là xấu xa như vậy.” trong nụ cười tươi của Kỷ Hiểu Lan an chứa mang theo vài phần chua xót.
Bà cô! Mẹ cô! Bà mẹ cô! Đại gia không rảnh nghe cô chi chít chi chít nói nhảm, đại gia muốn nghe trọng điểm!! tôi chịu đựng xúc động muốn nổi bão, cười đáp lại cô ta, tùy rằng cười rất khó coi.
Điện thoại luôn vang điên cuồng, đến cuối cùng tôi trực tiếp tháo pin xuống, nhìn thẳng vào cô ta.
Kỷ Hiểu Lan cười chua sót, trong giọng nói có ngưỡng mộ: “Siêu Kế anh ấy thật quan tâm cô.”
Có nén xuống xúc động phát hỏa, tôi vẫn cười với cô ta, chính là cười càng khó coi và hung dữ, ngài có thể có lời mau nói có rắm mau thả không.
Kỷ Hiểu Lan dường như cũng phát hiện tôi không kiên nhẫn, cười xin lỗi, giọng nói em tai: “Tôi trở về vì Đậu Đậu.”
Lần đầu tiên gặp cậu ta, tôi năm tuổi cậu ta tám tuổi, mà cậu ta đang bị một đứa nhỏ bốn tuổi ăn hiếp. thật buồn cười ha, nhưng sự thật chính là thế, lúc ấy cậu ta bị đứa nhỏ 4 tuổi đè ở trên đất bắt nạt, gương mặt mập mạp nhỏ nhắn đều là dấu răng của đứa bé kia, tóc bị đứa bé hung bạo kéo xuống sợi, cậu ta không dám phản kháng chút nào chỉ có nước mặt tí tách rơi xuống không ngừng.
Tôi luôn không vừa mắt người ta bắt nạt kẻ khác ở trước mặt tôi, cho đến bây giờ chỉ có tôi ăn hiếp người khác, vì vậy tôi nhất thời chạy tới đá mạnh một phát vào mông đứa bé kia, đứa bé bốn tuổi liền giống như ‘cẩu’ lăn sang một bên, che ‘cúc hoa’ của mình oa oa khóc lớn. tôi tím Quý Tiểu Quang dậy nhanh chân bỏ chạy, từ đó về sau Quý Tiểu Quang liền thành người hầu của tôi, mỗi ngày đến tìm tôi chơi, mãi đến năm bảy tuổi ấy nhà tôi chuyển đi, Quý Tiểu Quang nước mắt lưng tròng níu quần áo tôi không buông, tôi vỗ mông cậu ta, tận tình khuyên nhủ nỏi với cậu ta: sau này ai bắt nạt cậu, cậu cú đá vỡ cúc hoa của nó!
Cậu ta liền nghẹn lời gật đầu, tháo dây chuyền vàng trên cổ cậu ta xuống đeo cho tôi, cũng ngàn căn vạn dặn tôi đến chỗ ở mới nhất định phải viết thư cho cậu ta. Tôi tùy tiện gật đầu, sau khi đến thành phố S tôi hoàn toàn quên chuyện này, hơn nữa sợi dây chuyền vàng kia cũng không biết chạy đến chỗ nào.
“Vẫn không nhớ ra anh sao?” giọng Quý Tiểu Quang hơi thất vọng.
Tôi gật đầu, thấy bộ dáng mất mát của anh ta đại gia không đành lòng, đối với soái ca tôi không tiếc lời ca ngợi: “Bé mập mạp, anh gầy!”
Quý Tiểu Quang nở nụ cười, lại còn cười đến có chút khuynh thành, tôi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lắc mạnh đầu. có khuynh thành cũng không lật đổ được vị trí đệ nhất mỹ nam của ông chủ Ngôn trong cảm nhận của đại gia! Ông chủ Ngôn, ngài yên tâm! Trong lòng tôi ngài vĩnh viễn giữ vị trí thứ nhất!
Một màn kinh hãi xuất hiện, Quý Tiểu Quang cư nhiên đưa tay sờ sờ đầu tôi…..anh ta cư nhiên dám can đảm sờ đầu đại gia?!
Tôi hung hăng hất tay anh ta ra, hí mắt nguy hiểm: “Tiểu người hầu, đừng ‘dĩ hạ phạm thượng’!”
Quý Tiểu Quang cười vui tươi hớn hở.
Tôi chọc chọc bã vai anh ta, cười âm hiểm: “Anh là người đứng đầu nhóm huấn luyện viên bọn tôi?”
Quý Tiểu Quang gật đầu.
“Tôi không muốn phơi thành cục than đen, cho nên tiểu người hầu, anh hiểu….”
Anh ta cái hiểu cái không: “Em muốn anh xả nước?”
Tôi vỗ mạnh bờ vai anh ta: “Trẻ nhỏ dễ dạy!”
Cho nên những ngày tiếp theo đại gia trải qua vô cùng thoải mái dễ chịu, nhân tiện mấy người của ký túc xá tôi cũng thơm lây, các cô ấy vô cùng quan tâm đồng chí Quý Tiểu Quan có bạn gái chưa, nét mặt đều là thèm nhỏ dãi. Tôi đương nhiên rất tốt bụng hỏi giúp, không chút do dự đẩy Quý Tiểu Quang vào miệng cọp.
Ngày thứ năm học quân sự là tết Trung Thu, tôi gọi Quý Tiểu Quang lên, chuẩn bị cho anh ta đường nhân duyên quanh co ngàn dặm. lúc anh ta nhìn thấy ba hoa khôi trang điểm xinh đẹp sau lưng tôi, gương mặt tuấn tú rõ ràng run rẩy.
Ngày hội Trung thu, mỹ nhân làm bạn, là chuyện tuyệt vời bao nhiêu! Quý Tiểu Quang anh còn không mau thật cảm tạ đại gia tôi, tôi nháy mắt với Quý Tiểu Quang đang bị đoàn người vậy quanh, anh ta tức giận trừng tôi một cái, tiếp đó trả lời vấn đề sắc bén của ba vị mỹ nhân ngượng ngùng không thôi bên cạnh. Thí dụ Lâm Kỳ hỏi: em có thể làm bạn gái anh không? Thí dụ Lê Lệ hỏi: anh cảm thấy em và mặt trăng ai hấp dẫn hơn? Thí dụ Mạnh Mạnh hỏi: anh vẫn là xử nam sao?
Lại nói ‘mỗi phùng giai tiết bội tư thân’*, hiện tại đại gia rất nhớ ông chủ Ngôn.
* 九月九日憶山東兄弟
獨在異鄉為異客,
每逢佳節倍思親。
遙知兄弟登高處,
遍插茱萸少一人。
Cửu nguyệt cửu nhật ức Sơn Đông huynh đệ
Độc tại dị hương vi dị khách,
Mỗi phùng giai tiết bội tư thân.
Dao tri huynh đệ đăng cao xứ,
Biến sáp thù du thiểu nhất nhân.
Ngày trùng cửu nhớ huynh đệ ở Sơn Đông (Người dịch: Lê Văn Phong)
Quê người khách lạ mình ta,
Gặp thời tiết đẹp nghĩ mà nhớ nhau.
Non quê lên chắc âu sầu,
Vin tay bẻ nhánh thầu dầu vắng ai!
Lại nói gần đây ông chủ Ngôn bận gì đâu, mỗi lần gọi điện thoại cho anh ta đều không có người nhận, hoặc là nói hai ba câu liền xua đuổi đại gia, cuối cùng thêm câu ngoan, đại gia liền ngoan ngoãn cúp điện thoại không có tiếp tục quấy rầy anh ta.
Lại nói có phải ông chủ Ngôn ở sau lưng đại gia làm chuyện mờ ám không? Nếu không vì sao vội như thế! Tôi lấy điện thoại di động ra ấn xuống phím 1, đô đô đô đợi điện thoại ông chủ Ngôn.
Một phút sau trong điện thoại truyền đến giọng nữ đại ác: Xin chào quý khách, số máy quý khách vừa gọi không có người nhận, xin gọi lại sau…
Bi phẫn!!!
Không người nhận!! chẳng lẽ ông chủ Ngôn và Tiểu tam độc ác đang lăn trên giường?!!
Lúc tôi đang lo lắng có cần xông về nhà xách dao chém chết tiểu tam, nhạc chương di động vang lên, ông chủ Ngôn gọi lại rồi!
Tôi nhận điện thoai6 không khỏi làm nũng: “Ông chủ Ngôn, em rất nhớ anh đó!”
Không cho anh ta cơ hội trả lời, tôi đánh đòn phủ đầu: “Anh vừa mới cùng ai lăn trên giường!”
Một trận trầm mặc, đầu kia điện thoại rốt cuộc lên tiếng: “Nhậm Minh Bích, là tôi---“
“Ngôn Tô Kính!!” tôi kêu to hất điện thoại ra, nhìn chằm chằm nàm hình, phía trên quả nhiên viết là tên Ngôn Tô Kính.
“Anh gọi tôi làm gì?”
Tôi tức giận hỏi, thật là, đại gia còn tưởng rằng là ông chủ Ngôn có lương tâm cảm thấy không nỡ gọi lại cho đại gia, mừng hụt rồi.
Đương nhiên Ngôn Tô Kính cũng tức giận, giọng điệu vô cùng ác liệt: “Ông đây muốn gọi thì gọi! cô quản sao?!”
Eo ơi, nguy thật! tôi lập tức cúp điện thoại, tức giận bất bình phỉ nhổ với điện thoại. tên đáng đánh đòn, gọi cho đại gia còn làm vẻ mặt cao cao tại thượng, khiếp! làm như đại gia mong lắm vậy? một chút tự hiểu bản thân cũng không có, đại gia là mong chờ điện thoại của chú nhỏ cậu ta được không!
Di động lại vang lên, lúc này tôi cản thận nhìn tên lóe sáng trên màn hình, rõ ràng là Ngôn Tô Kính, tôi bĩu môi khinh thường, ấn xuống từ chối không nghe.
Ngôn Tô Kính chưa từ bỏ ý định cứ gọi, tôi liền cứ từ chối. cuối cùng cậu ta chán nản rốt cuộc không gọi nữa, đổi thành gửi tin nhắn.
Mở hộp thư ra.
--Cô có gan! Dám không nghe điện thoại của ông đây! Muốn chết hả?
Tôi tức giận bạch bạch ấn bàn phím: Anh quản đại gia! Đại gia không thích nghe điện thoại của anh! Suy nghĩ bao xa thì cút xa bấy nhiêu cho đại gia!
Ngón cái ấn xuống nút gửi đi dừng lại, đầu chuyển động, lập tức xóa tin nhắn hay vừa soạn. nghĩ đến liền thấy hay! Đại gia trả lời tin nhắn cậu ta chẳng phải là theo ý nguyện của cậu ta rồi sao?! Người thông minh như đại gia, chút tài mọn làm sao có thể lừa đại gia, ha ha ha.
Quả nhiên không lâu sau tin nhắn của Ngôn Tô Kính lại đến:
--Cả tin nhắn của ông đây cũng không trả lời? Nhậm Minh Bích, cô thật sự muốn chết sao!
Tôi vô cùng khinh bỉ cất điện thoại. stop! Hỗn cầu Ngôn Tô Kính này có bản lĩnh đến giết tôi sao! Đại gia là mợ nhỏ tương lai của cậu ta nha!
Lúc này Quý Tiểu Quang cũng thoát khỏi ba mẹ dạ xoa như sói như cọp, đi đến nặng nề gập ngón tay gõ vào trán tôi, tức giận mắng mỏ: “Em nói lung tung gì đó với bạn học em!”
Tôi vừa định trách cứ tiểu người hầu sao có thể gõ cái trán tôn quý của đại tỷ, nghe lời anh ta liền chột dạ rụt rụt cổ, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Bọn họ đâu?”
“Anh thả một đám anh em đói khát đã lâu ra đi chơi cùng các em ấy rồi.”
Tôi không thể tin được trừng lớn hai mắt. anh em đói khát đã lâu? Chớ không phải chỉ đám huấn luyện viên chứ!
Quý Tiểu Quang túm chặt móng heo của tôi đi về phía trước, sâu xa nói: “Bây giờ, nên đến phiên chúng ta nói chuyện.”
“Nói? Chúng ta có gì để nói sao? Nói anh từ nhỏ mập ú giảm béo thành công thành đại soái ca? hay la nói đến bí mật vì sao anh vẫn độc thân đến bây giờ đi?”
Quý Tiểu Quang đột nhiên dừng bước, tôi đập mạnh vào lưng anh ta, anh ta sững sờ không chút dao động giống như tảng đá, trán tôi bị đập mà phát đau.
“Tiểu người hầu! anh đừng lại cũng nên nói trước một tiếng chứ!”
Quý Tiểu Quang không có trả lời tôi, ánh mắt nhìn thẳng phía trước. tôi xoa cái trán đến cạnh anh ta, nhìn theo ánh mắt anh ta---
Một vị mỹ nữ khuynh thành đứng lặng phía trước bình tĩnh nhìn về phía chúng tôi, tôi vỗ mạnh đùi, la hét:
“Ai da tiểu người hầu! Đây là bạn gái anh sao? Bắt gian tại trận!”
Tại nhà hàng nào đó không khí thật lãng mạn.
Nhưng bàn chúng tôi ngồi bầu không khí vô cùng không lãng mạn, có thể nói là xấu hổ túng quẫn.
Nửa ngày cũng không nói chuyện, làm gì thần bí vậy? nhất là tầm mắt của mỹ nhân còn luôn đảo quanh chúng tôi, tôi chọc chọc cánh tay Quý Tiểu Quang, nói thầm: “Mau giải thích với bạn gái anh, quan hệ giữa chúng ta còn trong sáng hơn cả sữa tiệt trùng!”
Quý Tiểu Quang nhàn nhạt trả lời: “Cô ấy không phải bạn gái anh.”
Ách….không phải bạn gái của tiểu người hầu….chẳng lẽ bạn gái tôi sao?
Mỹ nhân cười dịu dàng, môi hồng khẽ mở: “Thật sự là đường đột làm phiền hai người, cho phép tôi tự giới thiệu, tôi tên Kỷ Hiểu Lan.”
Âm điệu nhẹ như hạt bụi quét qua lòng người, mỹ nhân quả nhiên là mỹ nhân, cả giọng nói cũng kiều mị làm người ta như đắm chìm trong gió xuân…..nhưng mà Kỷ Hiểu Lan nghe qua thật quen tai nha, tôi vắt hết óc suy nghĩ cái tên này rốt cuộc nghe qua ở đâu, lúc tôi sắp nhớ ra, mỹ nhân Kỷ Hiểu Lan lại nói tiếp:
“Tôi là mẹ Đậu Đậu.”
….
….
Gì? Mẹ Đậu Đậu?
Trong đầu có một đường dây căng cứng chợt đứt ra, thoáng chốc trống rỗng.
Một giai điệu vang lên, tôi theo bản năng lấy điện thoại đi động ra nhận cuộc gọi thất thần lảm bẩm nói: “Ngôn Tô Kính, mẹ của con trai chú nhỏ anh tìm tôi ở đây….”
Trong điện thoại nghẹn một trận, sau đó là giọng nói khẩn trương vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Nhậm Minh Bích! Hay nghe anh nói, mặc kệ cô ấy nói gì với em em cũng không được tin---“
Giọng nói trầm thấp mê người này…….không phải của Ngôn Tô Kính……là của ông chủ Ngôn……tôi luộn chờ điện thoại của ông chủ Ngôn, cuối cùng lúc nghe được giọng anh ta lại không có chút vui vẻ nào……
Ong ong rung động trong lỗ tai, đều là một câu ‘Tôi la mẹ Đậu Đậu’ kia của Kỷ Hiểu Lan, hoàn toàn không nghe được lời nói hấp tấp của ông chủ Ngôn, thất thần cúp điện thoại của anh ta, không nhìn ánh mắt lo lắng của Quý Tiểu Quang, tôi hít sâu một hơi hiếm khi nghiêm túc bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô ta: “Có gì chị cứ nói thẳng đi.”
“Anh ấy….ở trong ấn tượng của tôi vẫn là xấu xa như vậy.” trong nụ cười tươi của Kỷ Hiểu Lan an chứa mang theo vài phần chua xót.
Bà cô! Mẹ cô! Bà mẹ cô! Đại gia không rảnh nghe cô chi chít chi chít nói nhảm, đại gia muốn nghe trọng điểm!! tôi chịu đựng xúc động muốn nổi bão, cười đáp lại cô ta, tùy rằng cười rất khó coi.
Điện thoại luôn vang điên cuồng, đến cuối cùng tôi trực tiếp tháo pin xuống, nhìn thẳng vào cô ta.
Kỷ Hiểu Lan cười chua sót, trong giọng nói có ngưỡng mộ: “Siêu Kế anh ấy thật quan tâm cô.”
Có nén xuống xúc động phát hỏa, tôi vẫn cười với cô ta, chính là cười càng khó coi và hung dữ, ngài có thể có lời mau nói có rắm mau thả không.
Kỷ Hiểu Lan dường như cũng phát hiện tôi không kiên nhẫn, cười xin lỗi, giọng nói em tai: “Tôi trở về vì Đậu Đậu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook