Tôi Yêu Em... Nghiêm Túc Đấy!
-
Chương 4: Tôi và nó...em chọn ai?
Chap 4 : Tôi và nó...em chọn ai? Sáng hôm ấy, nắng trong vắt như mới lọc sạch, sàng sẩy đến nỗi không vương chút bụi bặm. Thật là dễ chịu. Tại trường THPT Windy, lớp học đã âm vang tiếng ồn ào như ong vo ve vỡ tổ. Nghe từ đầu lớp khu dãy phía Nam, bọn nữ sinh đã hét lên sung sướng, đỏ ửng cả mặt. Thì ra là Kai đi cùng với Kin. Ai cũng ngất với độ cool cực ngầu của bọn nó. Đẹp trai, si tình ngoài sức tưởng tượng. Như trai lạ ngoài hành tinh mới đáp xuống vậy... Bọn con gái cứ như một đám cây rừng yểu điệu, ẻo lả bị đốn ngã bởi một người thợ săn đốn củi trong rừng với lưỡi rìu vô cùng sắc bén... Giowf ra chơi, Kai mang cơm đến cho Mint rồi nhẹ nhàng nhắn nhủ Mint như đứa con nít lên ba:
- Anh nhất định phải nhìn em ăn hết phần cơm này thì anh mới vui vẻ mà về lớp được. Nếu không, anh lo rồi anh buồn"
Ai cũng ồ lên gato với Mint, riêng Mey thì thoả mãn hẳn vì đó là điều Mey chờ đợi bấy lâu nay cũng đã đến, còn Kin thì cảm thấy khó chịu. Kin kéo Kai ra :
Anh không cần đem thức ăn đến cho Mint đâu, tôi đã đem rồi, anh không cần phải lo!
Kai phản kháng:
-Tình yêu khiến ta làm được những việc gần như không thể đổi với người khác. Tôi đem cơm cho Mint là quyền của tôi, tôi không ép cậu phải ăn giúp hay xúi giục Mint bỏ phần cơm của cậu mang tới. Tôi có quyền đen cơm cho Mint, còn quyền ăn phần cơm của ai là quyền của Mint.
Rồi quay phắt sang hỏi Mint:
-Mint! Em nói cho hắn biết đi, em sẽ nhận phần cơm của anh đúng không?
Cứ như thế, mọi sự chú ý dồn dập đổ vào Mint, mọi con mắt đổ dồn vào thân thể nhỏ bé đang phân vân không biết thế nào của Mint. Mint đưa mắt đảo quanh lớp. Chợt, nó ngất đi trong tay Kai. Hẳn là, căn bệnh của nó vẫn chưa thể hồi phục hoàn toàn. Đừng để nó phải lựa chọn hoặc có sự chú ý quá nhiều dồn vào nó. Ngay cả hôm nó đi học lại, vẫn có mẹ theo đuôi để bảo vệ nó tránh khỏi dư luận. Ai cũng giật mình, hoảng hốt, lo sợ. Không biết phải giải thích cho mẹ nó thế nào. Kai bế nó xuống phòng y tế. Còn tên Kin thì vẫn lặng người không tin vào sự thật, hắn hoảng cả lên, chả làm được chuyện gì....Hẳn là vô dụng...
15ph sau...
Mẹ Mint hoảng hốt về trường bỏ cả cuộc họp đang chờ bà điều hành. Mẹ Mint và BGH nhà trường đều có mặt ở phòng y tế. Nắm chặt tay con gái, bà nói với hiệu trưởng:
-Mong sau này thầy chú ý hơn đến nó, bệnh tình của nó thầy cũng biết, tôi đã giao bệnh án của con bé cho thầy rồi mà.
Ai cũng không ngờ đến thái độ nhỏ nhẹ của bà. Hẳn là vì Mint không thích ồn ào hay lúc người khác lớn tiếng la mắng ai mặc dù không phải Mint. Vì con gái bé nhỏ, bà đã từ bỏ cái tính nóng nảy từ lúc Mint xuất viện. Mint còn say giấc nằm ở phòng y tế để điều trị. Trong xe, mẹ Mint và Kai đã có một cuộc trò chuyện nhỏ. Kai kể mọi chuyện cho bà nghe không một chút giấu giếm. Vì Kai biết mẹ Mint là người có lí lẽ, chắc chắn sẽ hiểu và thông cảm những gì Kai sắp nói. Mẹ Mint bảo Kai điều gì đó có vẻ bí mật lắm...Kai cười khẽ rồi bảo:
-Con biết rồi, con sẽ cố mà, cô cứ yên tâm giao Mint cho con.
Rồi Kai vào phòng y tế tiếp tục chăm sóc cho Mint. Tính ra, Kai vừa là bạn thân, vừa là vệ sĩ, vừa là người quan tâm, vừa là người yêu hờ của Mint, là người duy nhất Mint có thể tiếp xúc và giúp Mint tìm lại trí nhớ. Từ Mỹ để quay về đây giúp Mint khôi phục lại những gì đã mất đâu phải mới một hai ngày là có thể làm được. Nhờ vẻ ngoài hiền hoà của Kai, thân thiện, nụ cười ấm áp, đôi mắt to tròn nâu đen, đứa con trai Mint tin tưởng :)). Ngoài cửa phòng y tế, Ken và Ty, Ry chạy vào hỏi tình trạng sức khoẻ của Mint. Kai đáp:
-Anh không cần lo đâu, em hứa sẽ chăm sóc Mint cho đến khi em ấy hồi phục lại. Em xin lỗi vì không chú ý, làm Mint khó xử trước đám đông.
Ry vỗ vai Kai cười tươi.:
- Em tôi không sao là được rồi, sau này nhớ chú ý nó hơn đấy nhé, không thì đừng có nói tại sao tôi không nể tình anh em!
Kai gật gật. Thế mà đến lúc này, Kai vẫn không thể xoá gương mặt lo lắng trên khuôn mặt được. Mint gọi thổn thức:
-Mẹ, anh Ken, Ka.....i" Kai chạy đến đỡ Mint dậy, ôm chặt Mint vào lòng, vuốt nhẹ tóc Mint:
-Em làm sao thế hả? Anh xin lỗi. Lỗi là do anh. Do anh không chú ý đến bệnh tình của em.
Rồi hai dòng nước mắt sắp sửa lăn dài hai bên gò má. Mint cười nhẹ, đưa tay lên má Kai, vuốt nhẹ giọt nước mắt đang rơi. Giongj trêu đùa:
-Em không sao mà. Anh Kai kì ghê nha, anh là con trai mà yếu đuối hơn em rồi đấy. Sau này không cho anh khóc nữa.
Rồi hai người ôm chặt lấy nhau như người yêu vừa mới lỡ môi nói câu yêu nhau ngày mưa ngọt. Họ hạnh phúc bao nhiêu thì ngoài hiên cửa nước mắt của Kin ròng rã bấy nhiêu. Kin định sẽ thăm Mint. Mà giờ, họ hạnh phúc như vậy, sao Kin nỡ đành tâm bước vào mà cắt đứt phim hay :))
Kin lặng lẽ rời đi, đôi môi son đỏ còn lấp bấp vài chữ dưới trời thu lá bay, gió lạnh, nước mắt nhẹ bay theo làn gió:"Kiếp này xin lỗi em, anh không thể, nhưng chắc chắn kiếp sau anh sẽ đợi, anh sẽ đợi em sớm hơn tất cả những người khác đợi, gặp được em sớm hơn một chút, yêu thương em hơn một chút để giờ đây em không nỡ quên đi người yêu em nhiều như anh. Anh xin lỗi em!
~~~~~Luỵ~~~~~
Chuyện mẹ Mint nói riêng với Kai sẽ được tiết lộ trong các tập truyện tiếp theo nha mọi người. Mong mọi người ủng hộ truyện ạ. Mơn alll
- Anh nhất định phải nhìn em ăn hết phần cơm này thì anh mới vui vẻ mà về lớp được. Nếu không, anh lo rồi anh buồn"
Ai cũng ồ lên gato với Mint, riêng Mey thì thoả mãn hẳn vì đó là điều Mey chờ đợi bấy lâu nay cũng đã đến, còn Kin thì cảm thấy khó chịu. Kin kéo Kai ra :
Anh không cần đem thức ăn đến cho Mint đâu, tôi đã đem rồi, anh không cần phải lo!
Kai phản kháng:
-Tình yêu khiến ta làm được những việc gần như không thể đổi với người khác. Tôi đem cơm cho Mint là quyền của tôi, tôi không ép cậu phải ăn giúp hay xúi giục Mint bỏ phần cơm của cậu mang tới. Tôi có quyền đen cơm cho Mint, còn quyền ăn phần cơm của ai là quyền của Mint.
Rồi quay phắt sang hỏi Mint:
-Mint! Em nói cho hắn biết đi, em sẽ nhận phần cơm của anh đúng không?
Cứ như thế, mọi sự chú ý dồn dập đổ vào Mint, mọi con mắt đổ dồn vào thân thể nhỏ bé đang phân vân không biết thế nào của Mint. Mint đưa mắt đảo quanh lớp. Chợt, nó ngất đi trong tay Kai. Hẳn là, căn bệnh của nó vẫn chưa thể hồi phục hoàn toàn. Đừng để nó phải lựa chọn hoặc có sự chú ý quá nhiều dồn vào nó. Ngay cả hôm nó đi học lại, vẫn có mẹ theo đuôi để bảo vệ nó tránh khỏi dư luận. Ai cũng giật mình, hoảng hốt, lo sợ. Không biết phải giải thích cho mẹ nó thế nào. Kai bế nó xuống phòng y tế. Còn tên Kin thì vẫn lặng người không tin vào sự thật, hắn hoảng cả lên, chả làm được chuyện gì....Hẳn là vô dụng...
15ph sau...
Mẹ Mint hoảng hốt về trường bỏ cả cuộc họp đang chờ bà điều hành. Mẹ Mint và BGH nhà trường đều có mặt ở phòng y tế. Nắm chặt tay con gái, bà nói với hiệu trưởng:
-Mong sau này thầy chú ý hơn đến nó, bệnh tình của nó thầy cũng biết, tôi đã giao bệnh án của con bé cho thầy rồi mà.
Ai cũng không ngờ đến thái độ nhỏ nhẹ của bà. Hẳn là vì Mint không thích ồn ào hay lúc người khác lớn tiếng la mắng ai mặc dù không phải Mint. Vì con gái bé nhỏ, bà đã từ bỏ cái tính nóng nảy từ lúc Mint xuất viện. Mint còn say giấc nằm ở phòng y tế để điều trị. Trong xe, mẹ Mint và Kai đã có một cuộc trò chuyện nhỏ. Kai kể mọi chuyện cho bà nghe không một chút giấu giếm. Vì Kai biết mẹ Mint là người có lí lẽ, chắc chắn sẽ hiểu và thông cảm những gì Kai sắp nói. Mẹ Mint bảo Kai điều gì đó có vẻ bí mật lắm...Kai cười khẽ rồi bảo:
-Con biết rồi, con sẽ cố mà, cô cứ yên tâm giao Mint cho con.
Rồi Kai vào phòng y tế tiếp tục chăm sóc cho Mint. Tính ra, Kai vừa là bạn thân, vừa là vệ sĩ, vừa là người quan tâm, vừa là người yêu hờ của Mint, là người duy nhất Mint có thể tiếp xúc và giúp Mint tìm lại trí nhớ. Từ Mỹ để quay về đây giúp Mint khôi phục lại những gì đã mất đâu phải mới một hai ngày là có thể làm được. Nhờ vẻ ngoài hiền hoà của Kai, thân thiện, nụ cười ấm áp, đôi mắt to tròn nâu đen, đứa con trai Mint tin tưởng :)). Ngoài cửa phòng y tế, Ken và Ty, Ry chạy vào hỏi tình trạng sức khoẻ của Mint. Kai đáp:
-Anh không cần lo đâu, em hứa sẽ chăm sóc Mint cho đến khi em ấy hồi phục lại. Em xin lỗi vì không chú ý, làm Mint khó xử trước đám đông.
Ry vỗ vai Kai cười tươi.:
- Em tôi không sao là được rồi, sau này nhớ chú ý nó hơn đấy nhé, không thì đừng có nói tại sao tôi không nể tình anh em!
Kai gật gật. Thế mà đến lúc này, Kai vẫn không thể xoá gương mặt lo lắng trên khuôn mặt được. Mint gọi thổn thức:
-Mẹ, anh Ken, Ka.....i" Kai chạy đến đỡ Mint dậy, ôm chặt Mint vào lòng, vuốt nhẹ tóc Mint:
-Em làm sao thế hả? Anh xin lỗi. Lỗi là do anh. Do anh không chú ý đến bệnh tình của em.
Rồi hai dòng nước mắt sắp sửa lăn dài hai bên gò má. Mint cười nhẹ, đưa tay lên má Kai, vuốt nhẹ giọt nước mắt đang rơi. Giongj trêu đùa:
-Em không sao mà. Anh Kai kì ghê nha, anh là con trai mà yếu đuối hơn em rồi đấy. Sau này không cho anh khóc nữa.
Rồi hai người ôm chặt lấy nhau như người yêu vừa mới lỡ môi nói câu yêu nhau ngày mưa ngọt. Họ hạnh phúc bao nhiêu thì ngoài hiên cửa nước mắt của Kin ròng rã bấy nhiêu. Kin định sẽ thăm Mint. Mà giờ, họ hạnh phúc như vậy, sao Kin nỡ đành tâm bước vào mà cắt đứt phim hay :))
Kin lặng lẽ rời đi, đôi môi son đỏ còn lấp bấp vài chữ dưới trời thu lá bay, gió lạnh, nước mắt nhẹ bay theo làn gió:"Kiếp này xin lỗi em, anh không thể, nhưng chắc chắn kiếp sau anh sẽ đợi, anh sẽ đợi em sớm hơn tất cả những người khác đợi, gặp được em sớm hơn một chút, yêu thương em hơn một chút để giờ đây em không nỡ quên đi người yêu em nhiều như anh. Anh xin lỗi em!
~~~~~Luỵ~~~~~
Chuyện mẹ Mint nói riêng với Kai sẽ được tiết lộ trong các tập truyện tiếp theo nha mọi người. Mong mọi người ủng hộ truyện ạ. Mơn alll
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook