Tôi Yêu Em! Công Chúa Tuyết
-
Chương 25: Nói tôi nghe ! Tình yêu cậu dành cho tôi có phải là thật..?
- Hả?
Hắn ngệch mặt ra. Mặt đơ như cây cơ luôn rồi! Đơ thì đơ chứ ôm thì ôm nha. Cơ hội ngàn năm có một, bỏ thì tiếc lắm. Với lại hắn cũng là thích nó, nên việc này là hắn có lợi nga:'
Hai cắn tay rắn chắc, đầy cơ bắp của hắn vòng qua chiếc eo nhỏ nhắn của nó, nhẹ nhàng siết chặt lại. Hắn nâng niu, nhẹ nhàng, cưng nó như cưng trứng. Suốt đời này nó chỉ có thể là của hắn! Bảo bối của riêng hắn thôi! Ai cũng không thể thay thế được ( tính chiếm hữu cao qué ~~)
Chọn cho nó một vị trí thích hợp trên đùi mình, một vị trí vừa khiến nó thoải mái mà hắn cũng vừa ý nữa.
Vị trí ấy là gì? Là nó ngồi lọt thỏm trong lòng hắn. Cả cơ thể mềm mại và đường cong quyến rũ đều được hắn ôm tất cả vào lòng..Và hơn hết..Chiếc cổ cao xinh xinh và mái tóc thơm mát mềm như tơ đặt ngay khuôn mặt điển trai ấy! Cả bờ vai mảnh khảnh nữa, bờ vai ấy như khiến người khác cảm tưởng rằng mình phải che chở cho cô gái này suốt đời.
Vị trí ngồi này chỉ cần hắn cúi đâu là có thể NGỬI mái tóc thơm tho của nó, có thể CẮN HÔN lên chiếc cổ trắng nõn đó và hắn có thể TỰA cả khuôn mặt đẹp trai vào bờ vai ấy.
- Tôi ôm cô rồi? Giờ thì hát đi.
Giọng hắn khàn khàn, ôn hoà nhưng vẫn lạnh lẽo như vậy. Có lẽ ai nghe thấy chất giọng này sẽ ngất mất. Nhưng người quen thì chả có gì lạ cả, đối với nó, hắn đã sớm có cảm tình nên đoi với nó dịu dàng là chuyện bình chân như vại.
- Ừ..
Mãi một lúc sau, mới nghe thấy tiếng nhỏ nhẹ đáp lại. Tiếng nói như gió thoảng qua, căn bản nếu không phải tai thính thì không thể nào nghe được âm thanh này.
Nó hiện tại đang rất rối. Cảm xúc vừa thoáng qua lúc nãy là gì? Dù đã trải qua 2 mối tình nhưng nó vẫn chưa biết nhận dạng mình dành cho đôi phương tình yêu hay tình bạn..?
Cảm xúc lúc nãy là gì ư? Là rung động đấy! Là có thương đó!
Hmm...Lúc ban nãy, khi thấy hai người đánh nhau, nó có đau lòng. Chả biết tâm can đau vi hắn hay Red nữa.. Có lẽ là Red ư?! Chắc vậy đây! Chứ hắn làm sao có thể chứ!
Lắc chiếc đầu nhỏ nhắn, nó cười khổ. Từ bao giờ, mình lại tốn nhiều logic vào chuyện này thế nhỉ?
Lại một nụ cười chế nhạo rơi trên môi mềm mại. Người ta tổn thương mày như thế mà vẫn còn đau vì người ta?! Có người nào như nó không chứ?
Vâng! Xin thưa! Trên đời có trăm ngàn người như thế đấy! Cả trai lẫn gái, cả gay lẫn les, họ vẫn vậy, vẫn đau vì người đã tổn thương ta. Người ta thường nói, khi yêu người ta có thể hi sinh tất cả, kể cả mạng sống, họ cũng có thể hi sinh vì người mình yêu!
Chia tay không khóc thì ba năm sau vẫn chưa quên được nhau!
Nó chính là rơi vào tình trạng đó. Không biết trên đời có bao nhieu người như thế nhỉ?
Đúng vậy! Khi chia tay, ta thương nói rằng, phải mạnh mẽ, đừng khóc, rồi sau này ổn thôi, quên mau mà, plaplapla..Nói chung là rất rất nhiều, có thể có bạn sẽ hướng suy nghĩ tiêu cực nữa
Nó lại thuộc dạng một, chia tay không khóc! Đồng nghĩa với không khóc nghĩ là ba năm không quên được..
Nhưng nó có biết? Hiện giờ nó đã rung động với một người khác không?
- Này..
Tiếng hắn lại một lần nữa kéo hồn nó về.
- Ừ, tôi hát đây.
Và rồi...Tiếng hát trong vút lại một lần nữa vang lên..
" Giờ chắc sẽ không còn ai hỏi han em sớm trưa..
Chắc sẽ không còn ai đón đưa em mỗi ngày..
Chăc sẽ không còn ai mỗi khi buồn....lắng nghe em chuyện trò...
Mà em giờ chắc cũng chẳng buồn nữa đâu
Chắc sẽ không cần ai gọi em mỗi sớm mai
Chắc cũng không cần ai chúc em mỗi đêm dài
Chắc cũng không cần ai biết dỗ dành....biết sao em nói hết buồn?
Vì nỗi buồn lớn nhất trong đời.....Đã bỏ em đi "
Bài hát Em Khong Còn Buồn khá hợp vơi tâm trạng của nó lúc này.
Có lẽ, nó đã không còn buồn nữa chăng? Có lẽ vậy! Nỗi buồn lớn nhất đời nó đã bỏ nó đi rồi? Vậy tại sao nó vẫn còn buồn chứ?..
Luyến tiếc gì chưa? Luyến tiếc một tình yêu không tồn tại sao? Luyến tiếc một sự thương hại dành cho mình sao?
Nó tệ nhỉ? Tệ thật! Rất rất tệ mơi đúng...Một người nắm giữ quyền hành một gia tộc to lớn, nắm giữ vận mệnh kinh tế cả nước mà lại LUỴ VÌ TÌNH như thế là sao?
Thôi kẹ vậy! Hãy để bữa nay nó yếu đuối một chút đi..Hãy để nó được tận hưởng cảm giác ấm áp này một thời gian ngắn thôi...Một khoảnh khắc thôi, cũng đủ để ấm lòng, hạnh phúc rồi..!
" Và giờ đây em chẳng muốn ai xung quanh em nói về anh
Vì đã quá khó khăn để em quên đi một người
Thật sự là nghĩ đến anh em cũng không dám dù chỉ giây phút thôi
Vâng! Xin thưa! Trên đời có trăm ngàn người như thế đấy! Cả trai lẫn gái, cả gay lẫn les, họ vẫn vậy, vẫn đau vì người đã tổn thương ta. Người ta thường nói, khi yêu người ta có thể hi sinh tất cả, kể cả mạng sống, họ cũng có thể hi sinh vì người mình yêu!
Chia tay không khóc thì ba năm sau vẫn chưa quên được nhau!
Nó chính là rơi vào tình trạng đó. Không biết trên đời có bao nhieu người như thế nhỉ?
Đúng vậy! Khi chia tay, ta thương nói rằng, phải mạnh mẽ, đừng khóc, rồi sau này ổn thôi, quên mau mà, plaplapla..Nói chung là rất rất nhiều, có thể có bạn sẽ hướng suy nghĩ tiêu cực nữa
Nó lại thuộc dạng một, chia tay không khóc! Đồng nghĩa với không khóc nghĩ là ba năm không quên được..
Nhưng nó có biết? Hiện giờ nó đã rung động với một người khác không?
- Này..
Tiếng hắn lại một lần nữa kéo hồn nó về.
- Ừ, tôi hát đây.
Và rồi...Tiếng hát trong vút lại một lần nữa vang lên..
" Giờ chắc sẽ không còn ai hỏi han em sớm trưa..
Chắc sẽ không còn ai đón đưa em mỗi ngày..
Chăc sẽ không còn ai mỗi khi buồn....lắng nghe em chuyện trò...
Mà em giờ chắc cũng chẳng buồn nữa đâu
Chắc sẽ không cần ai gọi em mỗi sớm mai
Chắc cũng không cần ai chúc em mỗi đêm dài
Chắc cũng không cần ai biết dỗ dành....biết sao em nói hết buồn?
Vì nỗi buồn lớn nhất trong đời.....Đã bỏ em đi "
Bài hát Em Khong Còn Buồn khá hợp vơi tâm trạng của nó lúc này.
Có lẽ, nó đã không còn buồn nữa chăng? Có lẽ vậy! Nỗi buồn lớn nhất đời nó đã bỏ nó đi rồi? Vậy tại sao nó vẫn còn buồn chứ?..
Luyến tiếc gì chưa? Luyến tiếc một tình yêu không tồn tại sao? Luyến tiếc một sự thương hại dành cho mình sao?
Nó tệ nhỉ? Tệ thật! Rất rất tệ mơi đúng...Một người nắm giữ quyền hành một gia tộc to lớn, nắm giữ vận mệnh kinh tế cả nước mà lại LUỴ VÌ TÌNH như thế là sao?
Thôi kẹ vậy! Hãy để bữa nay nó yếu đuối một chút đi..Hãy để nó được tận hưởng cảm giác ấm áp này một thời gian ngắn thôi...Một khoảnh khắc thôi, cũng đủ để ấm lòng, hạnh phúc rồi..!
" Và giờ đây em chẳng muốn ai xung quanh em nói về anh
Vì đã quá khó khăn để em quên đi một người
Thật sự là nghĩ đến anh em cũng không dám dù chỉ giây phút thôi
Và em cảm thấy cuộc đời thật vô nghĩa
Dù em cố gắng mang trên môi những nụ cười bình yên
Mà giọt nước mắt giấu đi trong tim cũng đành phải vỡ oà
Và giờ em khóc chẳng ai quan tâm dỗ dành chỉ mình em thôi
Vì nỗi buồn lớn nhất đời em
Đã bỏ em đi... "
Tiếng hát dứt...
Không gian tĩnh mịch...
Chỉ còn tiếng thở đều đều của hắn..
Ngủ rồi sao? Nó thầm nghĩ! Hắn là tên dễ ngủ nhất mà nó từng thấy. Có lẽ hắn không hợp để nghe những bảng balad buồn thế đâu..Nói thật, ngươif nghe không quen sẽ rất buồn ngủ nga
Nó cố thoát khỏi vòng tay đang siết chặt ấy..
Tích tắc..
Bốn vòng kim đồng hồ trôi qua..
Ngoài kia, chỉ còn bóng đêm bao phủ..
Trên con đường, tấp nập xe cộ đang hưng phấn về với gia đình ấm áp của họ..
Trên bầu trời, các ông sao lấp la lấp lánh, đủ hình dáng, đủ kích cỡ..
Và...
Trong quán, một người con trai tuấn tú dưa vào bức tường màu vàng nhạt hài hoà phía sau mà ngủ..Trên môi vẫn còn lưu lại nụ cười bình yên và đôi măst phượng vẫn lưu lại một chút ý cười..
Hm..Trong tay người con trai ấy,hiện đang cầm một mảnh giấy ghi chú hồng đậm. Những dòng chữ ấy, chẳng ai biết đã khiến hắn vui vẻ, thoả mãn tí nào đau..
Không phải lời tỏ tình! Không phải lời nói yêu thương gì cả! Chỉ gian đơn là một câu hỏi! Một câu hỏi thôi, đã không biết khiến ai đó vui vẻ thế nào đâu!
" Nói tôi nghe? Tình cảm anh dành cho tôi có phải là thật? "
____________
" E...hèm..Chuyện là vậy...Vốn là truyện của ta mỗi chap rất ít vote nên ta rất thất vọng nha:(
Nên đầu tháng cho ta khốn nạn tí đi.
Mốc vote 14 nhé?
Không đòi hỏi quá cao. Đủ là được, hơn cũng không sao. Nhưng thiếu thì ta sẽ không đăng chap cho dù đã viết xong! Và lúc đó ta sẽ viết chap kế trong khi chờ đợi vote tăng "
Hắn ngệch mặt ra. Mặt đơ như cây cơ luôn rồi! Đơ thì đơ chứ ôm thì ôm nha. Cơ hội ngàn năm có một, bỏ thì tiếc lắm. Với lại hắn cũng là thích nó, nên việc này là hắn có lợi nga:'
Hai cắn tay rắn chắc, đầy cơ bắp của hắn vòng qua chiếc eo nhỏ nhắn của nó, nhẹ nhàng siết chặt lại. Hắn nâng niu, nhẹ nhàng, cưng nó như cưng trứng. Suốt đời này nó chỉ có thể là của hắn! Bảo bối của riêng hắn thôi! Ai cũng không thể thay thế được ( tính chiếm hữu cao qué ~~)
Chọn cho nó một vị trí thích hợp trên đùi mình, một vị trí vừa khiến nó thoải mái mà hắn cũng vừa ý nữa.
Vị trí ấy là gì? Là nó ngồi lọt thỏm trong lòng hắn. Cả cơ thể mềm mại và đường cong quyến rũ đều được hắn ôm tất cả vào lòng..Và hơn hết..Chiếc cổ cao xinh xinh và mái tóc thơm mát mềm như tơ đặt ngay khuôn mặt điển trai ấy! Cả bờ vai mảnh khảnh nữa, bờ vai ấy như khiến người khác cảm tưởng rằng mình phải che chở cho cô gái này suốt đời.
Vị trí ngồi này chỉ cần hắn cúi đâu là có thể NGỬI mái tóc thơm tho của nó, có thể CẮN HÔN lên chiếc cổ trắng nõn đó và hắn có thể TỰA cả khuôn mặt đẹp trai vào bờ vai ấy.
- Tôi ôm cô rồi? Giờ thì hát đi.
Giọng hắn khàn khàn, ôn hoà nhưng vẫn lạnh lẽo như vậy. Có lẽ ai nghe thấy chất giọng này sẽ ngất mất. Nhưng người quen thì chả có gì lạ cả, đối với nó, hắn đã sớm có cảm tình nên đoi với nó dịu dàng là chuyện bình chân như vại.
- Ừ..
Mãi một lúc sau, mới nghe thấy tiếng nhỏ nhẹ đáp lại. Tiếng nói như gió thoảng qua, căn bản nếu không phải tai thính thì không thể nào nghe được âm thanh này.
Nó hiện tại đang rất rối. Cảm xúc vừa thoáng qua lúc nãy là gì? Dù đã trải qua 2 mối tình nhưng nó vẫn chưa biết nhận dạng mình dành cho đôi phương tình yêu hay tình bạn..?
Cảm xúc lúc nãy là gì ư? Là rung động đấy! Là có thương đó!
Hmm...Lúc ban nãy, khi thấy hai người đánh nhau, nó có đau lòng. Chả biết tâm can đau vi hắn hay Red nữa.. Có lẽ là Red ư?! Chắc vậy đây! Chứ hắn làm sao có thể chứ!
Lắc chiếc đầu nhỏ nhắn, nó cười khổ. Từ bao giờ, mình lại tốn nhiều logic vào chuyện này thế nhỉ?
Lại một nụ cười chế nhạo rơi trên môi mềm mại. Người ta tổn thương mày như thế mà vẫn còn đau vì người ta?! Có người nào như nó không chứ?
Vâng! Xin thưa! Trên đời có trăm ngàn người như thế đấy! Cả trai lẫn gái, cả gay lẫn les, họ vẫn vậy, vẫn đau vì người đã tổn thương ta. Người ta thường nói, khi yêu người ta có thể hi sinh tất cả, kể cả mạng sống, họ cũng có thể hi sinh vì người mình yêu!
Chia tay không khóc thì ba năm sau vẫn chưa quên được nhau!
Nó chính là rơi vào tình trạng đó. Không biết trên đời có bao nhieu người như thế nhỉ?
Đúng vậy! Khi chia tay, ta thương nói rằng, phải mạnh mẽ, đừng khóc, rồi sau này ổn thôi, quên mau mà, plaplapla..Nói chung là rất rất nhiều, có thể có bạn sẽ hướng suy nghĩ tiêu cực nữa
Nó lại thuộc dạng một, chia tay không khóc! Đồng nghĩa với không khóc nghĩ là ba năm không quên được..
Nhưng nó có biết? Hiện giờ nó đã rung động với một người khác không?
- Này..
Tiếng hắn lại một lần nữa kéo hồn nó về.
- Ừ, tôi hát đây.
Và rồi...Tiếng hát trong vút lại một lần nữa vang lên..
" Giờ chắc sẽ không còn ai hỏi han em sớm trưa..
Chắc sẽ không còn ai đón đưa em mỗi ngày..
Chăc sẽ không còn ai mỗi khi buồn....lắng nghe em chuyện trò...
Mà em giờ chắc cũng chẳng buồn nữa đâu
Chắc sẽ không cần ai gọi em mỗi sớm mai
Chắc cũng không cần ai chúc em mỗi đêm dài
Chắc cũng không cần ai biết dỗ dành....biết sao em nói hết buồn?
Vì nỗi buồn lớn nhất trong đời.....Đã bỏ em đi "
Bài hát Em Khong Còn Buồn khá hợp vơi tâm trạng của nó lúc này.
Có lẽ, nó đã không còn buồn nữa chăng? Có lẽ vậy! Nỗi buồn lớn nhất đời nó đã bỏ nó đi rồi? Vậy tại sao nó vẫn còn buồn chứ?..
Luyến tiếc gì chưa? Luyến tiếc một tình yêu không tồn tại sao? Luyến tiếc một sự thương hại dành cho mình sao?
Nó tệ nhỉ? Tệ thật! Rất rất tệ mơi đúng...Một người nắm giữ quyền hành một gia tộc to lớn, nắm giữ vận mệnh kinh tế cả nước mà lại LUỴ VÌ TÌNH như thế là sao?
Thôi kẹ vậy! Hãy để bữa nay nó yếu đuối một chút đi..Hãy để nó được tận hưởng cảm giác ấm áp này một thời gian ngắn thôi...Một khoảnh khắc thôi, cũng đủ để ấm lòng, hạnh phúc rồi..!
" Và giờ đây em chẳng muốn ai xung quanh em nói về anh
Vì đã quá khó khăn để em quên đi một người
Thật sự là nghĩ đến anh em cũng không dám dù chỉ giây phút thôi
Vâng! Xin thưa! Trên đời có trăm ngàn người như thế đấy! Cả trai lẫn gái, cả gay lẫn les, họ vẫn vậy, vẫn đau vì người đã tổn thương ta. Người ta thường nói, khi yêu người ta có thể hi sinh tất cả, kể cả mạng sống, họ cũng có thể hi sinh vì người mình yêu!
Chia tay không khóc thì ba năm sau vẫn chưa quên được nhau!
Nó chính là rơi vào tình trạng đó. Không biết trên đời có bao nhieu người như thế nhỉ?
Đúng vậy! Khi chia tay, ta thương nói rằng, phải mạnh mẽ, đừng khóc, rồi sau này ổn thôi, quên mau mà, plaplapla..Nói chung là rất rất nhiều, có thể có bạn sẽ hướng suy nghĩ tiêu cực nữa
Nó lại thuộc dạng một, chia tay không khóc! Đồng nghĩa với không khóc nghĩ là ba năm không quên được..
Nhưng nó có biết? Hiện giờ nó đã rung động với một người khác không?
- Này..
Tiếng hắn lại một lần nữa kéo hồn nó về.
- Ừ, tôi hát đây.
Và rồi...Tiếng hát trong vút lại một lần nữa vang lên..
" Giờ chắc sẽ không còn ai hỏi han em sớm trưa..
Chắc sẽ không còn ai đón đưa em mỗi ngày..
Chăc sẽ không còn ai mỗi khi buồn....lắng nghe em chuyện trò...
Mà em giờ chắc cũng chẳng buồn nữa đâu
Chắc sẽ không cần ai gọi em mỗi sớm mai
Chắc cũng không cần ai chúc em mỗi đêm dài
Chắc cũng không cần ai biết dỗ dành....biết sao em nói hết buồn?
Vì nỗi buồn lớn nhất trong đời.....Đã bỏ em đi "
Bài hát Em Khong Còn Buồn khá hợp vơi tâm trạng của nó lúc này.
Có lẽ, nó đã không còn buồn nữa chăng? Có lẽ vậy! Nỗi buồn lớn nhất đời nó đã bỏ nó đi rồi? Vậy tại sao nó vẫn còn buồn chứ?..
Luyến tiếc gì chưa? Luyến tiếc một tình yêu không tồn tại sao? Luyến tiếc một sự thương hại dành cho mình sao?
Nó tệ nhỉ? Tệ thật! Rất rất tệ mơi đúng...Một người nắm giữ quyền hành một gia tộc to lớn, nắm giữ vận mệnh kinh tế cả nước mà lại LUỴ VÌ TÌNH như thế là sao?
Thôi kẹ vậy! Hãy để bữa nay nó yếu đuối một chút đi..Hãy để nó được tận hưởng cảm giác ấm áp này một thời gian ngắn thôi...Một khoảnh khắc thôi, cũng đủ để ấm lòng, hạnh phúc rồi..!
" Và giờ đây em chẳng muốn ai xung quanh em nói về anh
Vì đã quá khó khăn để em quên đi một người
Thật sự là nghĩ đến anh em cũng không dám dù chỉ giây phút thôi
Và em cảm thấy cuộc đời thật vô nghĩa
Dù em cố gắng mang trên môi những nụ cười bình yên
Mà giọt nước mắt giấu đi trong tim cũng đành phải vỡ oà
Và giờ em khóc chẳng ai quan tâm dỗ dành chỉ mình em thôi
Vì nỗi buồn lớn nhất đời em
Đã bỏ em đi... "
Tiếng hát dứt...
Không gian tĩnh mịch...
Chỉ còn tiếng thở đều đều của hắn..
Ngủ rồi sao? Nó thầm nghĩ! Hắn là tên dễ ngủ nhất mà nó từng thấy. Có lẽ hắn không hợp để nghe những bảng balad buồn thế đâu..Nói thật, ngươif nghe không quen sẽ rất buồn ngủ nga
Nó cố thoát khỏi vòng tay đang siết chặt ấy..
Tích tắc..
Bốn vòng kim đồng hồ trôi qua..
Ngoài kia, chỉ còn bóng đêm bao phủ..
Trên con đường, tấp nập xe cộ đang hưng phấn về với gia đình ấm áp của họ..
Trên bầu trời, các ông sao lấp la lấp lánh, đủ hình dáng, đủ kích cỡ..
Và...
Trong quán, một người con trai tuấn tú dưa vào bức tường màu vàng nhạt hài hoà phía sau mà ngủ..Trên môi vẫn còn lưu lại nụ cười bình yên và đôi măst phượng vẫn lưu lại một chút ý cười..
Hm..Trong tay người con trai ấy,hiện đang cầm một mảnh giấy ghi chú hồng đậm. Những dòng chữ ấy, chẳng ai biết đã khiến hắn vui vẻ, thoả mãn tí nào đau..
Không phải lời tỏ tình! Không phải lời nói yêu thương gì cả! Chỉ gian đơn là một câu hỏi! Một câu hỏi thôi, đã không biết khiến ai đó vui vẻ thế nào đâu!
" Nói tôi nghe? Tình cảm anh dành cho tôi có phải là thật? "
____________
" E...hèm..Chuyện là vậy...Vốn là truyện của ta mỗi chap rất ít vote nên ta rất thất vọng nha:(
Nên đầu tháng cho ta khốn nạn tí đi.
Mốc vote 14 nhé?
Không đòi hỏi quá cao. Đủ là được, hơn cũng không sao. Nhưng thiếu thì ta sẽ không đăng chap cho dù đã viết xong! Và lúc đó ta sẽ viết chap kế trong khi chờ đợi vote tăng "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook