Tôi Yêu Em, Cô Vợ Ngốc Của Tôi!
-
Chương 16: Đính hôn (4) - Tranh chấp
Mạc Tử Nhan cười gượng,ánh mắt đăm chiêu nhưng cũng không nhiều thiện cảm nhìn nam nhân trước mặt.Mặt đẹp,lịch sự trong giao tiếp nhưng cũng chưa đủ để nói lên một con người,mà ai biết được vị công tử này tính tình ra sao ? Lòng người khó đoán- Chị dâu nhỏ xem ra rất tò mò về tôi nhỉ ? - Mặc Tư bật cười,cô bé này còn quá non nớt,thật không hiểu vì cái gì mà Bạch Thế Phong lại có thể chọn cô ta làm vợ ?
- Tôi không phải hạng người thích soi mói,mà nếu anh chờ Bạch Thế Phong về thì cứ ngồi ở phòng khách chờ,tôi xin phép
Mạc Tử Nhan dường như không muốn phải tranh luận nhiều,bèn tìm cớ lui đi.Mặc Tư hiểu điều đó,nhưng vẫn muốn tìm hiểu thêm về con cừu nhỏ này một chút.Nghĩ đến đây,Mặc Tư liền cười man rợ làm Mạc Tử Nhan phải e dè,cho rằng tên này đúng thật là người điên
- Khoan đã,chị dâu nhỏ ra ghế ngồi,cùng tôi uống trà hàn huyên một chút,được không ?
- Thôi...
- Chỉ là uống trà nói chuyện,cũng đâu có mất gì ! - Mặc Tư cố ý lôi kéo,khiến Mạc Tử Nhan cũng hết cách,đành ra ghế ngồi.Thuận tiện bế nhóc Đình Bảo ngồi lên đùi,chơi với cậu bé
- Chị dâu nhỏ...
- Tôi tên Mạc Tử Nhan,không phải chị này bà nọ,cảm phiền đừng gọi thế nữa - Cô khẽ thở dài,cắt ngang lời Mặc Tư
- Được rồi,vậy chị d...à không Tử Nhan,cô năm nay bao nhiêu tuổi ?
- Tôi 17,còn anh ?
- Tôi 20,cũng bằng Thế Phong thôi mà
Mạc Tử Nhan ừ một tiếng,rồi lại cúi xuống cười với Đình Bảo.Khiến cho Mạc Tư có cảm giác cô gái này thật không dễ gần chút nào,chỉ là nói chuyện thôi có cần hờ hững vậy không ? Mà lúc nhìn thấy hắn,một chút ngẩn người hay xiêu lòng cũng không có thật làm cho người ta cảm thấy thất vọng a...
- Này,anh không sao đấy chứ ?
Mặc Tư định thần lại,lắc nhẹ đầu rồi nói
- Vậy...hai người quen nhau lâu chưa ?
- Sao ?
- Thì cô với Phong,hai người quen nhau lâu chưa ?
Mạc Tử Nhan được hỏi đến đây thì lặng đi,hai hàng lông mi cong vút chợt rủ xuống,cô cười khổ
- Chuyện phức tạp lắm
- Chắc hẳn lại liên quan đến cô Hải Đường đó rồi - Mặc Tư thở dài sườn sượt,mệt mỏi nói
Mạc Tử Nhan bất thình lình trừng mắt ngạc nhiên,tại sao hắn biết ?
- Đừng hỏi tại sao,chuyện này xảy ra cũng nhiều rồi,nhưng cũng chỉ tại Phong thiếu của chúng ta đa tình quá,cứ yêu riết cô ta hoài.Ngay chính tôi cũng không ưa nổi cô ta !
Mặc Tư có phần kích động khi nhắc đến Hải Đường,nhưng rồi cũng lại quăng vào một góc,coi như chưa từng xảy ra.Mạc Tử Nhan hai tay đan xen vào nhau,thật còn quá nhiều chuyện của hai người bọn họ mà cô chưa được biết đến,còn quá nhiều...
Xe của Bạch Thế Phong vừa về tới,theo sau là xe của Bạch Vi Hiên,Mạc Tử Nhan thấy thế vội chạy ra ngoài.
- Hai người đi đâu thế ?
Bạch Thế Phong lẳng lặng bước vào,phớt lờ lời cô nói,Bạch Vi Hiên cũng đã xuống khỏi xe khuôn mặt xanh xao phờ phạc,tâm tạng rối bời.Mạc Tử Nhan cực kì lo lắng,Bạch Vi Hiên dường như đứng không vững,liền ngả vào vai Mạc Tử Nhan ôm chặt lấy cô mà khóc nức nở
- Chị...
- Tại sao chứ,tại sao hắn không buông tha cho hai mẹ con chị vậy ? Tại sao hắn cứ muốn cướp Đình Bảo của chị đi chứ ? Tại sao....?
Mạc Tử Nhan vòng tay ôm lấy Bạch Vi Hiên,thi thoảng lại vỗ vỗ vào lưng cô,trấn an các kiểu nhưng tiếng khóc vẫn không hề giứt
- Chị bình tĩnh đi...
Bạch Thế Phong tựa người vào cửa,tâm trạng rối không kém,Mặc Tư đi tới,vỗ vai Bạch Thế Phong
- Vụ li hôn này kết thúc rồi sao ?
- Chưa đâu,tên Đình Vương này cực kì cố chấp,hắn muốn có thằng bé Đình Bảo
- Cái tên khốn kiếp đấy,mẹ nó !
Lại một chiếc xe sang trọng nữa lái vào trong sân của toà biệt thự,từ trên xe bước xuống là một người đàn ông sang trọng,cử chỉ cao ngạo mà bước tới.Bạch Thế Phong nhíu mày,cái tên khốn này hình như rất muốn thấy diêm vương hay sao mà dám đến đây
Bạch Thế Phong lập tức đi đến,hai người đàn ông cao ngạo chính thức đối diện nhau.Nhưng từ Bạch Thế Phong lại khiến cho tên kia có phần dè chừng
- Mày nổi hứng muốn chết hay sao mà dám vác mặt đến đây ? - Bạch Thế Phong khinh bỉ nói,cả người đều thoát ra khí lạnh
- Mau đem thằng bé ra đây !
Bạch Vi Hiên run rẩy,tay bịt chặt miệng để không phát ra tiếng khóc,chưa bao giờ cô lại cảm thấy yếu đuối như vậy.Mạc Tử Nhan đứng đây,chứng kiến mọi thứ,cũng đã đủ hiểu ra phần nào câu chuyện bèn đặt tay lên vai Bạch Vi Hiên,ánh mắt kiên định lắc đầu ý nói đừng yếu đuối
- Chị,chị phải đứng lên,vì thằng bé Đình Bảo chị hiểu không ?
Bạch Vi Hiên lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mi,khuôn mặt liền hiện lên sự ôn nhu - Chăm sóc Đình Bảo giúp chị - rồi cứng rắn tiến đến phía trước cái người đã phụ bạc cô
- TÔI ! NHẤT ĐỊNH SẼ KHÔNG GIAO THẰNG BÉ ĐÌNH BẢO CHO ANH,NGHE RÕ CHƯA !!!
- Tôi không phải hạng người thích soi mói,mà nếu anh chờ Bạch Thế Phong về thì cứ ngồi ở phòng khách chờ,tôi xin phép
Mạc Tử Nhan dường như không muốn phải tranh luận nhiều,bèn tìm cớ lui đi.Mặc Tư hiểu điều đó,nhưng vẫn muốn tìm hiểu thêm về con cừu nhỏ này một chút.Nghĩ đến đây,Mặc Tư liền cười man rợ làm Mạc Tử Nhan phải e dè,cho rằng tên này đúng thật là người điên
- Khoan đã,chị dâu nhỏ ra ghế ngồi,cùng tôi uống trà hàn huyên một chút,được không ?
- Thôi...
- Chỉ là uống trà nói chuyện,cũng đâu có mất gì ! - Mặc Tư cố ý lôi kéo,khiến Mạc Tử Nhan cũng hết cách,đành ra ghế ngồi.Thuận tiện bế nhóc Đình Bảo ngồi lên đùi,chơi với cậu bé
- Chị dâu nhỏ...
- Tôi tên Mạc Tử Nhan,không phải chị này bà nọ,cảm phiền đừng gọi thế nữa - Cô khẽ thở dài,cắt ngang lời Mặc Tư
- Được rồi,vậy chị d...à không Tử Nhan,cô năm nay bao nhiêu tuổi ?
- Tôi 17,còn anh ?
- Tôi 20,cũng bằng Thế Phong thôi mà
Mạc Tử Nhan ừ một tiếng,rồi lại cúi xuống cười với Đình Bảo.Khiến cho Mạc Tư có cảm giác cô gái này thật không dễ gần chút nào,chỉ là nói chuyện thôi có cần hờ hững vậy không ? Mà lúc nhìn thấy hắn,một chút ngẩn người hay xiêu lòng cũng không có thật làm cho người ta cảm thấy thất vọng a...
- Này,anh không sao đấy chứ ?
Mặc Tư định thần lại,lắc nhẹ đầu rồi nói
- Vậy...hai người quen nhau lâu chưa ?
- Sao ?
- Thì cô với Phong,hai người quen nhau lâu chưa ?
Mạc Tử Nhan được hỏi đến đây thì lặng đi,hai hàng lông mi cong vút chợt rủ xuống,cô cười khổ
- Chuyện phức tạp lắm
- Chắc hẳn lại liên quan đến cô Hải Đường đó rồi - Mặc Tư thở dài sườn sượt,mệt mỏi nói
Mạc Tử Nhan bất thình lình trừng mắt ngạc nhiên,tại sao hắn biết ?
- Đừng hỏi tại sao,chuyện này xảy ra cũng nhiều rồi,nhưng cũng chỉ tại Phong thiếu của chúng ta đa tình quá,cứ yêu riết cô ta hoài.Ngay chính tôi cũng không ưa nổi cô ta !
Mặc Tư có phần kích động khi nhắc đến Hải Đường,nhưng rồi cũng lại quăng vào một góc,coi như chưa từng xảy ra.Mạc Tử Nhan hai tay đan xen vào nhau,thật còn quá nhiều chuyện của hai người bọn họ mà cô chưa được biết đến,còn quá nhiều...
Xe của Bạch Thế Phong vừa về tới,theo sau là xe của Bạch Vi Hiên,Mạc Tử Nhan thấy thế vội chạy ra ngoài.
- Hai người đi đâu thế ?
Bạch Thế Phong lẳng lặng bước vào,phớt lờ lời cô nói,Bạch Vi Hiên cũng đã xuống khỏi xe khuôn mặt xanh xao phờ phạc,tâm tạng rối bời.Mạc Tử Nhan cực kì lo lắng,Bạch Vi Hiên dường như đứng không vững,liền ngả vào vai Mạc Tử Nhan ôm chặt lấy cô mà khóc nức nở
- Chị...
- Tại sao chứ,tại sao hắn không buông tha cho hai mẹ con chị vậy ? Tại sao hắn cứ muốn cướp Đình Bảo của chị đi chứ ? Tại sao....?
Mạc Tử Nhan vòng tay ôm lấy Bạch Vi Hiên,thi thoảng lại vỗ vỗ vào lưng cô,trấn an các kiểu nhưng tiếng khóc vẫn không hề giứt
- Chị bình tĩnh đi...
Bạch Thế Phong tựa người vào cửa,tâm trạng rối không kém,Mặc Tư đi tới,vỗ vai Bạch Thế Phong
- Vụ li hôn này kết thúc rồi sao ?
- Chưa đâu,tên Đình Vương này cực kì cố chấp,hắn muốn có thằng bé Đình Bảo
- Cái tên khốn kiếp đấy,mẹ nó !
Lại một chiếc xe sang trọng nữa lái vào trong sân của toà biệt thự,từ trên xe bước xuống là một người đàn ông sang trọng,cử chỉ cao ngạo mà bước tới.Bạch Thế Phong nhíu mày,cái tên khốn này hình như rất muốn thấy diêm vương hay sao mà dám đến đây
Bạch Thế Phong lập tức đi đến,hai người đàn ông cao ngạo chính thức đối diện nhau.Nhưng từ Bạch Thế Phong lại khiến cho tên kia có phần dè chừng
- Mày nổi hứng muốn chết hay sao mà dám vác mặt đến đây ? - Bạch Thế Phong khinh bỉ nói,cả người đều thoát ra khí lạnh
- Mau đem thằng bé ra đây !
Bạch Vi Hiên run rẩy,tay bịt chặt miệng để không phát ra tiếng khóc,chưa bao giờ cô lại cảm thấy yếu đuối như vậy.Mạc Tử Nhan đứng đây,chứng kiến mọi thứ,cũng đã đủ hiểu ra phần nào câu chuyện bèn đặt tay lên vai Bạch Vi Hiên,ánh mắt kiên định lắc đầu ý nói đừng yếu đuối
- Chị,chị phải đứng lên,vì thằng bé Đình Bảo chị hiểu không ?
Bạch Vi Hiên lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mi,khuôn mặt liền hiện lên sự ôn nhu - Chăm sóc Đình Bảo giúp chị - rồi cứng rắn tiến đến phía trước cái người đã phụ bạc cô
- TÔI ! NHẤT ĐỊNH SẼ KHÔNG GIAO THẰNG BÉ ĐÌNH BẢO CHO ANH,NGHE RÕ CHƯA !!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook