Tôi Yêu Anh, Chàng Trai Băng Lãnh
-
Chương 18
Khánh đặt Vy lên giường rồi vào nhà vệ sinh, tắm rửa. Bất chợt. Vy thấy trên mặt bàn một tấm ảnh là Khánh với một người con gái khác, trông họ rất thân thiết. Theo phản ứng tự nhiên Vy cầm tấm ảnh lên xem, quay ra đằng sau khung ảnh thấy dòng chữ " Mãi yêu em, Tiểu My " hàng loạt suy nghĩ chạy qua đầu Vy
- Người con gái ấy là ai ? người yêu khánh? nhưng tại sao ông bà Vương lại tác hợp cho mình? nếu cô gái này là bạn gái anh ta tại sao mình chưa từng gặp, còn tin đồn mình với anh ta nếu cô gái đó biết thì sao?.... – Hàng trăm câu hỏi hiện ra trong đầu Vy vẫn chưa hề có lời giải đáp, cô gái Tiểu My này nếu Vy đoán không nhầm thì chính là con gái của tập đoàn bất động sản lớn có tiếng trên thế giới, đang mải mê với những dòng suy nghĩ bỗng:
- Ai cho cô đụng vào đồ của tôi – Khánh gằn giọng, trông Khánh lúc này.... Đây không phải người con trai ân cần như vài phút trước mà là một con người hoàn toàn đáng sợ
- Tôi chỉ... thấy tò mò nên lấy coi thử- Vy cố thanh minh
- Ba mẹ cô không dạy cô là không được tùy tiện lấy đồ người khác sao
- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đụng vào đồ của anh
- Cô nghĩ cô xin lỗi tôi sẽ cho qua sao
- Tôi đã xin lỗi anh rồi mà, anh còn muốn tôi phải làm sao nữa chứ
- Cô coi lại thái độ của cô đi, tôi mới nói cô một câu cô liền đổi giọng, ba mẹ cô dạy dỗ cô tốt quá đấy
- Bây giờ anh muốn sao chứ, tôi đụng vào đồ của anh, là tôi sai, tôi đã xin lỗi anh rồi nhưng anh vẫn không chịu, anh còn xúc phạm đến ba mẹ tôi, được rồi tôi không biết bức hình này quý giá với anh thế nào, tôi xin lỗi anh, lần này là tôi hối lỗi, được chưa. Tôi nói cho anh biết từ nay Trần Phương Vy tôi xin thề có chết tôi cũng sẽ không giám đụng vào đồ của anh. Bây giờ thì tôi xin phép được rồi chứ - Vy cũng không hiểu nguyên cớ tại sao cô nổi nóng, nói xong cô liền bước xuống giường giọt nước mắt cô đã rơi không hiểu nguyên nhân, bước từng bước đi đau đớn để đi ra khỏi phòng Khánh vừa ra khỏi cửa Vy đã gặp bà Vương
- Con đang đau chân, tại sao con lại ra đây, tại sao con lại khóc?– Bà Vương lo lắng
- Con xin phép bác con về - Nói rồi Vy tiếp tục bước, mặc cho đôi chân cô đang đau đớn, cũng không cần để ý bà Vương đang lo lắng thế nào
- Con đã làm gì con bé hả Vương Gia Khánh? – Bà Vương có vẻ tức giận
Từ nãy tới giờ Khánh vẫn đứng đó, ngẫm nghĩ lại những lời Vy nói, cậu thấy hình như mình hơi quá đáng, định chạy theo xin lỗi Vy nhưng lại thôi
Vy cố gắng lê từng bước, từng bước cố gắng ra khỏi căn biệt thự này, cố gắng thoát ra khỏi ngôi nhà này, nhưng bỗng nhiên Vy lại cảm nhận được có một bàn tay đang giữ lấy mình, Vy khựng lại, quay đầy ra phía sau....là người con trai ấy....là Gia Khánh
- Tôi xin lỗi – Khánh cố gắng dịu giọng
- Sao? Tôi không nghe nhầm chứ, Thiếu gia họ Vương đích thân xin lỗi tôi sao, thật nực cười – Vy cố nén cơn đau xuống, gạt đi những giọt nước mắt đang chảy dài trên má
- Là do tôi đã nóng nảy, tôi không nên to tiếng với cô, tôi không nên xúc phạm tới ba mẹ cô
- tôi làm sao giám nhận lời xin lỗi của anh, nếu còn vào ngôi nhà này, không may tôi đụng vào những thứ không nên chắc tôi chết lúc nào không biết mất- Vy cố gắng kìm nén
- cô....
- Tôi làm sao, tôi nói không đúng sao... Vương thiếu gia, anh thả tay tôi ra để tôi đi về - Vy nói rồi gạt tay Khánh ra rồi bước đi
Bỗng một vòng tay từ phía sau ôm lấy Vy, trái tim Vy bỗng lạc đi một nhịp
- Anh làm gì vậy chứ? thả tôi ra – Vy cố vùng vẫy
- Là tôi đã sai, tôi đã nổi nóng với em, nhưng không hiểu sao thấy em khóc, tôi lại thấy mình tồi tệ, tim tôi như có hàng ngàn lưỡi dao cứa vào, quả thật rất đau
- Vương thiếu gia, muốn làm cho tôi hối hận thì anh cũng không cần nói những điều này đâu, tôi biết anh muốn trả thù tôi nhưng không cần thiết phải như vậy, tôi phải về, xin phép – Vy gạt tay Khánh ra, cô lại tiếp tục bước chưa được vài bước Vy đã ngã khụy xuống và ngất đi....
- Người con gái ấy là ai ? người yêu khánh? nhưng tại sao ông bà Vương lại tác hợp cho mình? nếu cô gái này là bạn gái anh ta tại sao mình chưa từng gặp, còn tin đồn mình với anh ta nếu cô gái đó biết thì sao?.... – Hàng trăm câu hỏi hiện ra trong đầu Vy vẫn chưa hề có lời giải đáp, cô gái Tiểu My này nếu Vy đoán không nhầm thì chính là con gái của tập đoàn bất động sản lớn có tiếng trên thế giới, đang mải mê với những dòng suy nghĩ bỗng:
- Ai cho cô đụng vào đồ của tôi – Khánh gằn giọng, trông Khánh lúc này.... Đây không phải người con trai ân cần như vài phút trước mà là một con người hoàn toàn đáng sợ
- Tôi chỉ... thấy tò mò nên lấy coi thử- Vy cố thanh minh
- Ba mẹ cô không dạy cô là không được tùy tiện lấy đồ người khác sao
- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đụng vào đồ của anh
- Cô nghĩ cô xin lỗi tôi sẽ cho qua sao
- Tôi đã xin lỗi anh rồi mà, anh còn muốn tôi phải làm sao nữa chứ
- Cô coi lại thái độ của cô đi, tôi mới nói cô một câu cô liền đổi giọng, ba mẹ cô dạy dỗ cô tốt quá đấy
- Bây giờ anh muốn sao chứ, tôi đụng vào đồ của anh, là tôi sai, tôi đã xin lỗi anh rồi nhưng anh vẫn không chịu, anh còn xúc phạm đến ba mẹ tôi, được rồi tôi không biết bức hình này quý giá với anh thế nào, tôi xin lỗi anh, lần này là tôi hối lỗi, được chưa. Tôi nói cho anh biết từ nay Trần Phương Vy tôi xin thề có chết tôi cũng sẽ không giám đụng vào đồ của anh. Bây giờ thì tôi xin phép được rồi chứ - Vy cũng không hiểu nguyên cớ tại sao cô nổi nóng, nói xong cô liền bước xuống giường giọt nước mắt cô đã rơi không hiểu nguyên nhân, bước từng bước đi đau đớn để đi ra khỏi phòng Khánh vừa ra khỏi cửa Vy đã gặp bà Vương
- Con đang đau chân, tại sao con lại ra đây, tại sao con lại khóc?– Bà Vương lo lắng
- Con xin phép bác con về - Nói rồi Vy tiếp tục bước, mặc cho đôi chân cô đang đau đớn, cũng không cần để ý bà Vương đang lo lắng thế nào
- Con đã làm gì con bé hả Vương Gia Khánh? – Bà Vương có vẻ tức giận
Từ nãy tới giờ Khánh vẫn đứng đó, ngẫm nghĩ lại những lời Vy nói, cậu thấy hình như mình hơi quá đáng, định chạy theo xin lỗi Vy nhưng lại thôi
Vy cố gắng lê từng bước, từng bước cố gắng ra khỏi căn biệt thự này, cố gắng thoát ra khỏi ngôi nhà này, nhưng bỗng nhiên Vy lại cảm nhận được có một bàn tay đang giữ lấy mình, Vy khựng lại, quay đầy ra phía sau....là người con trai ấy....là Gia Khánh
- Tôi xin lỗi – Khánh cố gắng dịu giọng
- Sao? Tôi không nghe nhầm chứ, Thiếu gia họ Vương đích thân xin lỗi tôi sao, thật nực cười – Vy cố nén cơn đau xuống, gạt đi những giọt nước mắt đang chảy dài trên má
- Là do tôi đã nóng nảy, tôi không nên to tiếng với cô, tôi không nên xúc phạm tới ba mẹ cô
- tôi làm sao giám nhận lời xin lỗi của anh, nếu còn vào ngôi nhà này, không may tôi đụng vào những thứ không nên chắc tôi chết lúc nào không biết mất- Vy cố gắng kìm nén
- cô....
- Tôi làm sao, tôi nói không đúng sao... Vương thiếu gia, anh thả tay tôi ra để tôi đi về - Vy nói rồi gạt tay Khánh ra rồi bước đi
Bỗng một vòng tay từ phía sau ôm lấy Vy, trái tim Vy bỗng lạc đi một nhịp
- Anh làm gì vậy chứ? thả tôi ra – Vy cố vùng vẫy
- Là tôi đã sai, tôi đã nổi nóng với em, nhưng không hiểu sao thấy em khóc, tôi lại thấy mình tồi tệ, tim tôi như có hàng ngàn lưỡi dao cứa vào, quả thật rất đau
- Vương thiếu gia, muốn làm cho tôi hối hận thì anh cũng không cần nói những điều này đâu, tôi biết anh muốn trả thù tôi nhưng không cần thiết phải như vậy, tôi phải về, xin phép – Vy gạt tay Khánh ra, cô lại tiếp tục bước chưa được vài bước Vy đã ngã khụy xuống và ngất đi....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook