Tôi Yêu Anh, Chàng Trai Băng Lãnh
-
Chương 16
Khánh lái xe đưa Vy về khách sạn riêng của nhà cậu, vì cậu sợ bà Trần sẽ lo lắng khi thấy Vy bị thế này
Về đến khách sạn Khánh mở cửa xe, bế thốc Vy lên đưa cô lên tầng 5-tầng dành cho khách VIP. Lúc này Vy vẫn còn mê man, không tỉnh dậy nhưng trong tiềm thức cô vẫn nhận ra bóng hình quen thuộc ấy do quá mệt nên Vy cũng không còn quan tâm mà nhắm mắt ngủ tiếp. Khánh đưa Vy vào phòng, đặt cô nhẹ nhàng lên giường để tránh làm cô thức giấc rồi lấy điện thoại từ trong túi sách Vy nhấn số gọi
- Alô! Tiểu Vy con gọi ta có chuyện gì, thầy Trương gọi điện cho ta là hôm nay con không đến lớp học, có chuyện gì? – Bà Trần sốt sắng hỏi
- Dạ! con là Gia Khánh, hôm nay Vy đi chơi với con nên con gọi xin phép bác hôm nay Vy không về nhà, lát con cho người qua lấy đồ rồi mai con sẽ đưa Vy đi học luôn –Khánh lễ phép
- Ta tưởng ai là Vương thiếu gia là ta yên tâm rồi, được rồi hai đứa cứ đi chơi thoải mái đi
- Dạ! con cám ơn bác
- Không có gì – Bà Trần nói rồi cúp máy – Hai đứa tiến triển nhanh hơn chúng ta nghĩ rồi – Một luồng suy nghĩ chạy qua đầu
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với bà Trần, Khánh đi ra ngoài mua cháo cho Vy, cậu đã dặn vệ sĩ phải chăm sóc cho Vy cẩn thận rồi cậu mới đi ra ngoài....bề ngoài Khánh tuy có vẻ lạnh lùng khó gần nhưng bên trong là một con người ấm áp và tốt bụng nhưng chỉ như vậy với những người mà Khánh yêu thương và Vy đã trở thành một trong những số người đó.
Sau khi Khánh đi, Vy mới tỉnh dậy bây giờ là 3h chiều Vy đã ngủ khá lâu. Hiện tại cô cảm thấy toàn thân mệt mỏi, không có chút sức lực nào mà cái bụng thì nó cứ liên tục biểu tình. Vy không quan tâm đây là đâu, cũng chẳng cần để ý là ai đã cứu mình cô chỉ có một phương án người tốt bụng đó chắc chắn không phải " tên chết bằm" đó, cái tên vô lương tâm vứt cô ở giữa trời nắng với cái chân đau khiến cô không thể làm gì.
Vy định lết ra khỏi giường kiếm chút gì đó lấp đầy cái dạ dày nhưng vừa lết ra mép giường thì....
- Á.....á......á.....- Vy hét toáng lên, cô ngã xầm xuống mặt đất
- Có chuyện gì thế Trần tiểu thư – Tên vị sĩ đứng ngoài chạy như bay lao vào trong vì hắn ta sợ nếu Vy có chuyện gì hắn sẽ không được yên thân
- Tôi không sao, chỉ là ngã... - Vy cười trừ
- Để tôi đỡ cô lên
- Không cần để tôi tự đứng, nhưng mà anh là ai? anh đã cứu tôi đúng không?
- Không phải, tôi chỉ là làm theo lời cậu chủ chăm sóc cho cô khi cậu ấy không có đây
- Cậu chủ??
- Là Vương thiếu gia
- Là hắn ta sao?
Phải, cậu chủ đã ra ngoài rồi căn dặn tôi phải chăm sóc cho cô, nếu không thì....
- Ò, được rồi, anh đi ra ngoài đi – Vy xua tay
- Vậy có gì cô có thể gọi cho tôi - nói rồi tên vệ sĩ cúi người bước lui ra
- Được rồi, được rồi
Trong đầu Vy lúc này đang có một mớ cậu hỏi đang chưa có lời giải đáp tất cả chỉ xoay quanh việc Khánh đã cứu cô
- Cháo của cô đây – Khánh lên tiếng bước vào xóa đi dòng suy nghĩ đang lởn vởn trong đầu Vy, câu mang túi cháo đặt lên chiếc kệ gần giường nơi Vy đang ngồi
Vy vẫn nhìn Khánh vơi ánh mắt hoàn toàn khó hiểu, quen nhau bao nhiêu tháng cô vẫn không hiểu nổi anh ta là con người gì lúc thì lạnh như băng, lúc thì ấm áp.... Khiến người ta không thể nào hiểu nổi
- Tại sao.....??
- Cô lại muốn hỏi gì? – Khánh lên tiếng, tay vẫn múch cháo ra bát
- Tại sao tôi lại ở đây? tại sao lúc nãy anh bỏ rơi tôi lại quay lại cứu tôi? Tại sao anh kêu người chăm sóc tôi? anh vốn là con người lạnh lùng như vậy tại sao lại đi mua cháo cho tôi?.....
- Cô hỏi đủ chưa – Khánh cắt ngang mớ câu hỏi ngu ngốc của Vy
-.... Anh trả lời đi
- Câu trả lời chỉ có một
- Nói nhanh
- Chính là....
Về đến khách sạn Khánh mở cửa xe, bế thốc Vy lên đưa cô lên tầng 5-tầng dành cho khách VIP. Lúc này Vy vẫn còn mê man, không tỉnh dậy nhưng trong tiềm thức cô vẫn nhận ra bóng hình quen thuộc ấy do quá mệt nên Vy cũng không còn quan tâm mà nhắm mắt ngủ tiếp. Khánh đưa Vy vào phòng, đặt cô nhẹ nhàng lên giường để tránh làm cô thức giấc rồi lấy điện thoại từ trong túi sách Vy nhấn số gọi
- Alô! Tiểu Vy con gọi ta có chuyện gì, thầy Trương gọi điện cho ta là hôm nay con không đến lớp học, có chuyện gì? – Bà Trần sốt sắng hỏi
- Dạ! con là Gia Khánh, hôm nay Vy đi chơi với con nên con gọi xin phép bác hôm nay Vy không về nhà, lát con cho người qua lấy đồ rồi mai con sẽ đưa Vy đi học luôn –Khánh lễ phép
- Ta tưởng ai là Vương thiếu gia là ta yên tâm rồi, được rồi hai đứa cứ đi chơi thoải mái đi
- Dạ! con cám ơn bác
- Không có gì – Bà Trần nói rồi cúp máy – Hai đứa tiến triển nhanh hơn chúng ta nghĩ rồi – Một luồng suy nghĩ chạy qua đầu
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với bà Trần, Khánh đi ra ngoài mua cháo cho Vy, cậu đã dặn vệ sĩ phải chăm sóc cho Vy cẩn thận rồi cậu mới đi ra ngoài....bề ngoài Khánh tuy có vẻ lạnh lùng khó gần nhưng bên trong là một con người ấm áp và tốt bụng nhưng chỉ như vậy với những người mà Khánh yêu thương và Vy đã trở thành một trong những số người đó.
Sau khi Khánh đi, Vy mới tỉnh dậy bây giờ là 3h chiều Vy đã ngủ khá lâu. Hiện tại cô cảm thấy toàn thân mệt mỏi, không có chút sức lực nào mà cái bụng thì nó cứ liên tục biểu tình. Vy không quan tâm đây là đâu, cũng chẳng cần để ý là ai đã cứu mình cô chỉ có một phương án người tốt bụng đó chắc chắn không phải " tên chết bằm" đó, cái tên vô lương tâm vứt cô ở giữa trời nắng với cái chân đau khiến cô không thể làm gì.
Vy định lết ra khỏi giường kiếm chút gì đó lấp đầy cái dạ dày nhưng vừa lết ra mép giường thì....
- Á.....á......á.....- Vy hét toáng lên, cô ngã xầm xuống mặt đất
- Có chuyện gì thế Trần tiểu thư – Tên vị sĩ đứng ngoài chạy như bay lao vào trong vì hắn ta sợ nếu Vy có chuyện gì hắn sẽ không được yên thân
- Tôi không sao, chỉ là ngã... - Vy cười trừ
- Để tôi đỡ cô lên
- Không cần để tôi tự đứng, nhưng mà anh là ai? anh đã cứu tôi đúng không?
- Không phải, tôi chỉ là làm theo lời cậu chủ chăm sóc cho cô khi cậu ấy không có đây
- Cậu chủ??
- Là Vương thiếu gia
- Là hắn ta sao?
Phải, cậu chủ đã ra ngoài rồi căn dặn tôi phải chăm sóc cho cô, nếu không thì....
- Ò, được rồi, anh đi ra ngoài đi – Vy xua tay
- Vậy có gì cô có thể gọi cho tôi - nói rồi tên vệ sĩ cúi người bước lui ra
- Được rồi, được rồi
Trong đầu Vy lúc này đang có một mớ cậu hỏi đang chưa có lời giải đáp tất cả chỉ xoay quanh việc Khánh đã cứu cô
- Cháo của cô đây – Khánh lên tiếng bước vào xóa đi dòng suy nghĩ đang lởn vởn trong đầu Vy, câu mang túi cháo đặt lên chiếc kệ gần giường nơi Vy đang ngồi
Vy vẫn nhìn Khánh vơi ánh mắt hoàn toàn khó hiểu, quen nhau bao nhiêu tháng cô vẫn không hiểu nổi anh ta là con người gì lúc thì lạnh như băng, lúc thì ấm áp.... Khiến người ta không thể nào hiểu nổi
- Tại sao.....??
- Cô lại muốn hỏi gì? – Khánh lên tiếng, tay vẫn múch cháo ra bát
- Tại sao tôi lại ở đây? tại sao lúc nãy anh bỏ rơi tôi lại quay lại cứu tôi? Tại sao anh kêu người chăm sóc tôi? anh vốn là con người lạnh lùng như vậy tại sao lại đi mua cháo cho tôi?.....
- Cô hỏi đủ chưa – Khánh cắt ngang mớ câu hỏi ngu ngốc của Vy
-.... Anh trả lời đi
- Câu trả lời chỉ có một
- Nói nhanh
- Chính là....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook