*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor CO6TINY 🍀

Du Bạch bị tiếng chuông đánh thức.

Cậu vươn tay ra khỏi chăn, mò mẫm tắt báo thức đi, trong lúc mơ mơ màng màng bỗng cảm thấy như có gì đó đang đè lên người mình.

Du Bạch mở mắt ra.

Đập ngay vào mắt chính là đầu của Trần Phi Dự đang dựa vào vai cậu, xuống chút nữa là cánh tay Trần Phi Dự đang vắt vẻo ôm lấy eo cậu-- cái tư thế này của Trần Phi Dự dù có nhìn thế nào cũng không vừa mắt mà.

Du Bạch đẩy đầu Trần Phi Dự ra nhưng không được.

Trước khi ngủ, rõ ràng ai đắp chăn người nấy, gần tới sáng, chăn của Trần Phi Dự hơn một nửa bị đá văng xuống đất, cả người còn lại gói gọn trong chăn Du Bạch, giờ đang ôm Du Bạch ngủ ngon lành.

Du Bạch còn tưởng đâu mình bị xem thành gấu ôm hình người không chứ.

Một cái báo thức khác lại vang lên, Du Bạch lúc này mới nhận, cái mình tắt vừa nãy là của Trần Phi Dự.

Du Bạch gỡ tay Trần Phi Dự ra, ngồi dậy. Cậu nhẹ nhàng chọc tóc Trần Phi Dự: "Đứng dậy, còn ngủ nữa thì khỏi đi học đấy."

Hôm qua gần nửa đêm Trần Phi Dự mới chợp mắt, giờ ngủ ngon lành không biết trời trăng mây gió gì, ngơ ngác bắt lấy bàn tay đang làm loạn của Du Bạch lại, sau đó ôm vào trong ngực, ngáy ngủ nói: "Không thích."

Dễ thương.

Du Bạch nghĩ thầm, Trần Phi Dự ngủ nướng thôi cũng đáng yêu thế này, ai nỡ đánh thức chứ.

Bỏ học đi.

Không muốn đến lớp tiếng Anh, không muốn đến lớp Toán, không muốn học gì hết, cứ để Trần Phi Dự ngủ luôn là tốt nhất.

Nhưng Trần Phi Dự không nướng lâu bao nhiêu, chỉ trễ hơn bình thường có mười phút, đồng hồ sinh học cứ đúng giờ lại tỉnh, dù chủ nhân có muốn ngủ thêm cũng không được.

Trần Phi Dự vội vàng từ trên giường ngồi dậy, mắt còn chưa mở đã hỏi: "Mấy giờ rồi sắp muộn rồi hôm nay là tiết của cô Lương đấy!"

Nguyên một chuỗi câu cứ tự nhiên thốt ra khỏi miệng, trong khi đại não còn chưa ý thức được mình nói gì.

Nếu không phải cậu đang ôm tay Du Bạch cứng ngắc, Du Bạch vừa rồi còn cho là mình đang mơ.

"Bảy giờ năm phút hơn."

Du Bạch nhìn điện thoại nói.

Trần Phi Dự nhìn người đang nói: "Du Bạch?"

"A..." Trần Phi Dự buông tay Du Bạch ra, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại đôi chút, cậu vùi cả đầu vào trong chăn, buồn buồn bực bực hai phút, mới lật tung chăn bông lên, xỏ dép vào: "Mau dậy đi học!"

Nhấc chăn của mình vẫn chưa đủ, cậu còn nhấc cả chăn của Du Bạch nữa.

Du Bạch dựa vào trên giường, cười với Trần Phi Dự: "Này, tính gắt ngủ lúc rời giường của cậu cũng không phải dạng vừa đâu."

Trần Phi Dự không nhìn Du Bạch, lấy quần áo trong tủ ra, cầm vào phòng tắm thay: "Mau đi tắm, chúng ta chỉ còn có mười phút."

Khi Du Bạch và Trần Phi Dự tới phòng học, đã đúng 7 giờ 25 phút, xém chút nữa thôi là tiêu rồi.

Cả hai đều chưa ăn sáng, đợi đến khi giờ tự học sáng kết thúc mới cùng nhau đến căng tin.

Chu Tử Lâm và Lý Tư Diễn nhân lúc Trần Phi Dự vào văn phòng để tìm Du Bạch. Chu Tử Lâm hỏi Du Bạch: "Du ca, cậu với lớp trưởng là bạn thân đúng không?"

Du Bạch gật đầu, cứ cảm thấy câu hỏi của Chu Tử Lâm rất kỳ lạ.

Chu Tử Lâm nhận được câu trả lời khẳng định, cười đến không nhìn thấy mặt trời: "Tuyệt! Cậu biết thứ bảy tuần sau là sinh nhật Trần Phi Dự chứ? Bọn này tính tổ chức tiệc sinh nhật cho lớp trưởng, góp một chân nhé."

Du Bạch kinh ngạc nhướng mày, cậu nhớ thứ bảy tới là "sinh nhật" của Trần Phi Dự, nhưng là sinh nhật theo một nghĩa khác.

Trần Phi Dự không nói với ai về ngày sinh âm lịch của mình.

Du Bạch nhìn Chu Tử Lâm và Lý Tư Diễn cười đến không thấy mặt mũi đâu, từ bỏ ý định nói cho bọn họ biết hôm qua Trần Phi Dự đã tổ chức sinh nhật rồi.

Trần Phi Dự có chút thiếu tình thương, Du Bạch nghĩ thầm, tổ chức thêm lần nữa thì có sao đâu?

Du Bạch gật đầu: "Được chứ, các cậu chuẩn bị gì rồi?"

"Ha..." Chu Tử Lâm nhẹ cả lòng, "Cuối cùng cậu cũng đồng ý rồi, ngồi nghĩ lâu thế, tôi còn tưởng đâu cậu không đồng ý chứ."

Lý Tư Diễn đẩy kính lên, nói như đinh đóng cột: "Tôi không sợ Du ca không đồng ý, tôi chỉ sợ Du ca lén tổ chức sinh nhật cho Trần Phi Dự sau lưng bọn mình thôi."

Du Bạch không biết tại sao, lại cứ có cảm giác xấu hổ khi bị chọt trúng.

Cậu ho khan: "Cậu có kế hoạch gì chưa?"

Chu Tử Lâm nói: "Đặt chỗ đi ăn này, sau đó chuẩn bị bánh, ăn xong lại đi Kara. Quán nào thì bọn này vẫn chưa chọn xong, bánh kem thì Diệp Trình An và Tống Sở nói muốn tự làm hơn."

"Được." Du Bạch gật đầu.

Chu Tử Lâm cười khúc khích: "Tụi này tính tạo bất ngờ cho Trần Phi Dự mà. Du ca này, bữa đó tan học cậu cứ dẫn cậu ấy đi đâu đấy đi, phải đảm bảo Trần Phi Dự không phát hiện ra gì cho tới lúc đó ấy."

Lý Tư Diễn cười nói: "Cũng khá khó đấy. Coi bộ thứ bảy tuần sau Du ca phải canh Trần Phi Dự cho kĩ rồi."

Du Bạch lắc đầu: "Không đâu." Cậu dừng một chút rồi nói: "Nhưng nếu các cậu còn nán lại đây chút nữa, không cần phải đợi đến thứ bảy đâu, chưa biết chừng Trần Phi Dự sẽ đoán ra ngay thôi."

Lý Tư Diễn và Chu Tử Lâm sau đó bèn giải tán ai về nhà nấy.

Một tuần trôi qua chóng vánh, Du Bạch hỏi Trần Phi Dự thứ bảy này có về nhà không, Trần Phi Dự nói tối phải về, nhưng chiều thì rảnh, Du Bạch bèn hẹn chiều đi ăn cùng với Trần Phi Dự.

Trần Phi Dự cười nói: "Tưởng cậu muốn bù món cà tím thịt băm tuần trước chứ."

Du Bạch rất muốn ăn cà tím, nhưng hôm nay còn có việc quan trọng hơn.

Cậu đưa Trần Phi Dự đi dạo vòng vòng, cuối cùng mới ghé vào quán Chu Tử Lâm đã đặt trước.

"Đặt phòng lớn?" Trần Phi Dự nhìn Du Bạch.

Du Bạch mỉm cười, ra hiệu cho Trần Phi Dự mở cửa vào.

"Lớp trưởng! Sinh nhật vui vẻ!"

Tống Sở và Diệp Trình An một trái một phải trốn sau cánh cửa, ngay khi Trần Phi Dự mở cửa ra, đã xịt tua ruy băng vào người cậu.

Trần Phi Dự giật cả mình, phải một lúc mới kịp phản ứng, cậu lấy dải ruy băng trên người mình xuống, nhìn quanh phòng riêng một vòng, hơn nửa lớp đều đến chung vui.

Phòng riêng được dành riêng cho sinh nhật, trên tường có đính bóng bay, Happy birthday CFY, tám chín phần là chữ viết tay của Chu Tử Lâm và Lý Tư Diễn.

"Vào vào, lớp trưởng, ngồi đây nào!"

"Ghế bên cạnh lớp trưởng là của Du ca, Chu Tử Lâm xê mông ra đi..."

Đồ ăn được đặt từ sớm, ngay khi Trần Phi Dự vào đã bắt đầu lục tục lên món, bên trên còn có món cà tím xào thịt băm, Trần Phi Dự bèn kéo đến trước mặt Du Bạch.

"Cảm ơn." Du Bạch thấp giọng nói.

Tống Sở chú ý tới động tác nhỏ của hai người, liền hú lên: "Mình gọi đấy nhé! Lớp trưởng thiên vị quá à! Dù có bị xem là không khí, cũng phải chừa cho mình một quả với chứ."

Tống Sở nói xong, Trần Phi Dự mới bình tĩnh cười nói: "Ừ, cậu không có phần đâu "

Chu Tử Lâm có món giò lợn yêu thích rồi, nào có quan tâm đến cà tím gì đó, cậu chàng nóng lòng giơ đũa ra: "Gọi thêm phần nữa đê, nhấc đũa đi mọi người, đói quá à."

Tống Sở lắc đầu thở dài: "Ấy thôi đừng, chỉ là cà tím thôi mà, không ăn cũng được."

Sau đó, Lý Tư Diễn vẫn ngồi bên cạnh Du Bạch, yên lặng cầm lấy một cái bát nhỏ, gắp nửa bát cà tím đưa sang cho Tống Sở.

Ăn gần xong, phục vụ đã bày tráng miệng ra.

Diệp Trình An cùng Tống Sở cười híp mắt đẩy bánh kem đi vào, Tống Sở cười nói: "Ta tang!"

Mọi người phối hợp vỗ tay với nhỏ.

Tống Sở lớn tiếng nói: "Đây không phải là bánh kem bình thường đâu nha!"

Trần Phi Dự hỏi: "Có gì khác à?"

Tống Sở và Diệp Trình An nhìn nhau, Diệp Trình An nói: "Cái này là do bọn mình tự tay làm tặng cậu đấy, cậu bé nho nhỏ phía trên này được Du Bạch vẽ bằng kem này."

Chu Tử Lâm phối hợp như thật: "Giỏi--quá-- đi--"

Tống Sở nói: "Còn trái cây này nữa nè, do từng đứa bọn mình đặt lên đấy nhé"

Trần Phi Dự đứng dậy, nói với bọn Tống Sở: "Cảm ơn mọi người rất nhiều."

Tống Sở cũng cười: "Vậy quả dâu tây to to này mình lấy nhớ, cà tím không ăn được thì phải được bù dâu tây đấy"

Chu Tử Lâm lẩm bẩm: "Ai nói cậu không ăn cà tím? Nửa bát kia đứa nào bỏ miệng hả?"

Chu Tử Lâm còn chưa nói xong, Lý Tư Diễn đã vội ngắt lời cậu chàng: " Còn không phải do cậu đặt bàn không xoay được à? Cả đống đồ ngon chưa ăn được đây này."

Chu Tử Lâm ú ớ: "Sao giờ lại quay sang đổ lên đầu tôi rồi?"

Trần Phi Dự nhìn mọi người đấu võ mồm, cảm thấy rất thú vị, cũng không chen vào, chỉ mỉm cười đứng xem bọn họ cãi được tới bao giờ.

Nhưng Lý Tư Diễn đâu thèm chấp Chu Tử Lâm: "Được rồi được rồi, nhanh cắt bánh đi, ai cũng gấp lắm rồi đấy."

Diệp Trình An đưa mũ sinh nhật cho Du Bạch: "Đây."

Trần Phi Dự quay đầu sang, nói với Du Bạch: "Đội vào cho tôi đi."

Chu Tử Lâm vươn tay bắt lấy: "Tôi làm cho!"

Du Bạch giơ tay lên cao, tránh khỏi móng vuốt của Chu Tử Lâm.

Tống Sở kéo Chu Tử Lâm lại, cười lớn: "Nào có chuyện của cậu hả? Sang đây!"

Du Bạch đội lên cho Trần Phi Dự, Lý Tư Diễn cắm nến vào xong, hắng giọng nói: "Ừm ừm... hôm nay, là sinh nhật của Trần Phi Dự, lớp trưởng 474. Bạn học Trần Phi Dự, ở trường luôn chăm ngoan học giỏi, hay giúp đỡ bạn bè, là trợ thủ đắc lực của giáo viên, cũng chính là bạn tốt của mọi người..."

"Trời ạ, cậu đang đọc bài trả giáo viên đấy à?" Tống Sở sờ sờ cánh tay nổi đầy da gà của mình: "Khó trách văn của cậu lúc nào cũng 45 điểm."

Lý Tư Diễn đẩy mắt kính lên, đơn giản hóa lại: "Tóm lại, bạn học Trần Phi Dự rất được mọi người quý mến, hôm nay chúng ta tụ họp lại đây, để gửi lời chúc mừng sinh nhật đến cậu ấy!"

"Sinh--nhật--vui--vẻ!"

Du Bạch thắp nến sinh nhật lên.

Diệp Trình An dẫn đầu bắt nhịp, mọi người bắt đầu hát theo nhỏ: "Mừng ngày sinh nhật của cậu, mừng ngày sinh nhật đáng yêu __"

"Thổi nến đi!"

Trần Phi Dự nhắm mắt lại, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, một hơi thổi tắt nến, lần này không giống lần trước, lần trước chỉ có Du Bạch, lần này còn có Chu Tử Lâm, Lý Tư Diễn, Tống Sở, Diệp Trình An... và rất nhiều bạn cùng lớp đáng yêu khác nữa.

Sau bữa tối, Chu Tử Lâm sắp xếp kéo cả nhóm đi KTV, nhưng một vài bạn chiều phải về nhà không đi cùng được, bèn trao quà lại cho Trần Phi Dự.

Bạn học Trần Phi Dự, chăm ngoan học giỏi hay giúp đỡ bạn bè, mặt mũi lại còn sáng sủa đẹp trai, nhận được không ít quà.

Lý Tư Diễn tặng cho Trần Phi Dự một bộ sách, của Chu Tử Lâm là mô hình xe hơi, của Diệp Trình An là khăn quàng cổ, Tống Sở cũng tặng sách, nhưng là một bộ truyện tranh.

Trần Phi Dự nhận được đầy ắp quà, không biết đã nói cảm ơn biết bao nhiêu lần, nhưng bản thân cậu vẫn cảm thấy cảm ơn thôi vẫn chưa đủ.

Du Bạch đứng phía sau Trần Phi Dự, đợi người cuối cùng đưa quà xong mới lấy phần quà mình chuẩn bị ra khỏi cặp.

Trần Phi Dự kinh ngạc nhướng mày: "Tôi còn có à?"

Trần Phi Dự thật ra là một người rất dễ thoả mãn, bánh kem hoàng tử bé, pháo hoa của ông chủ Đường, như thế đã đủ với cậu rồi, không ngờ Du Bạch còn chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu.

Du Bạch đặt hộp quà lớn vào tay Trần Phi Dự, có chút ngượng ngùng sờ mũi: "Uhm, đám Chu Tử Lâm cũng tặng rồi, nếu tôi không đưa thì không phải phép cho lắm."

Trần Phi Dự nghe vậy, à một tiếng: "Thế nếu bọn họ không tặng cậu cũng không à?"

Du Bạch không ngờ Trần Phi Dự sẽ chặn họng mình, ngơ ngác một lúc mới nói: "Ai bảo."

Trần Phi Dự hài lòng mỉm cười.

Sau khi lên taxi, Trần Phi Dự lập tức mở hộp quà của Du Bạch ra.

Đập vào mắt cậu là một cuốn album lớn, Trần Phi Dự mở trang đầu tiên ra, bên trên có một dòng chữ: "Nếu ở thành phố Nhạc không ngắm được sao, thì mở nó ra nhé, bên trong là vô số ngôi sao bé con chỉ dành riêng cho bạn nhỏ Trần Phi Dự."

Editor CO6TINY 🍀

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương