Yến Minh Phong cúi đầu nhìn chất lỏng màu nâu bốc lên bọt khí trong ly, nửa ngày không có phản ứng.
"Không dám uống sao?"Thiệu Đường nâng một ly khác lên, thoải mái uống một ngụm lớn, khuyên nhủ: "Thử xem đi, cái này rất ngon, không lừa anh đâu."
Yến Minh Phong nhấp một ngụm, thần sắc trên mặt nháy mắt thay đổi, giáo dưỡng tốt khiến hắn không lập tức nôn ra, hắn gian nan nuốt xuống, sau đó đem ly đặt sang một bên không đụng vào nữa.
"Cho ta một chén nước được không?" Hắn hỏi.
Thiệu Đường nhịn cười rót cho hắn một ly nước đun sôi, tự mình chậm rãi uống hết coca, "Nếu anh quen với hương vị này thì sẽ yêu nó."
Trên đời này không ai có thể ngăn cản được tư vị khoái hoạt của nước ngọt, người cổ đại cũng không thể.
Yến Minh Phong cảm thấy mình không có khả năng thích loại đồ vật kỳ quái này, nhưng hắn sáng suốt không nói ra miệng.
Thiệu Đường chép chép miệng, có chút không nỡ buông cái ly rỗng xuống.
Lưu Triệt không cho cậu uống những đồ uống có ga này, thường xuyên đột kích đến nhà cậu kiểm tra, đây là một chút còn lại của cậu.
Yến Minh Phong không muốn vô duyên vô cớ ở chỗ này, hắn kiên nhẫn chờ Thiệu Đường uống xong, sau đó thấp giọng hỏi: "Ta ở đây cần phải làm gì?"
"Ừm....." Thiệu Đường chống cằm trầm tư, Yến Minh Phong thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, không khỏi cũng ngồi thẳng người, bộ dáng tùy tiện hắn nói.

Thiệu Đường phốc một cái cười ra tiếng, cậu vỗ vỗ bả vai đối phương, cười nói: "Tôi có thể cần anh làm gì chứ, anh bị tôi vẽ ra, đương nhiên tôi phải chịu trách nhiệm với anh.:
Yến Minh Phong rũ mắt, "Đây không phải là trách nhiệm của ngươi."
"Tôi mặc kệ, tôi vẽ ra thì chính là của tôi." Thiệu Đường quyết đoán kết luận, kéo người dậy: "Đi, chúng ta đi siêu thị trước một chuyến."
—©—
Hai người đội mũ và khẩu trang cùng loại đến siêu thị ở cổng chung cư.

Thiệu Đường trước tiên mua cho Yến Minh Phong một ít đồ dùng hàng ngày—— tất cả đều là lấy theo sở thích của cậu, tuy rằng mỗi một món cậu đều làm bộ hỏi một câu, "Cái này có được không?"
Yến Minh Phong có thể có ý kiến gì, hắn lại không hiểu, cho nên mỗi lần Thiệu Đường hỏi một câu, hắn liền gật đầu một cái, bộ dáng nghe theo.
Trong lòng Thiệu Đường rất hài lòng, sau đó mượn lý do của hắn cầm rất nhiều đồ ăn vặt bình thường hắn không thể ăn, nhét vào giỏ hàng phồng cả lên.
Khi cậu lần thứ ba đưa tay muốn lấy coca, Yến Minh Phong ngăn cậu lại, ".......!Đừng lấy nữa, cái này rất nhiều rồi."
Thiệu Đường nhìn coca đầy trong giỏ hàng, tiếc nuối thu tay lại: "Được rồi."
Yến Minh Phong nhìn vẻ mặt mất mát của cậu trong chốc lát, yên lặng cần thêm một lon từ trên kệ.

Hai người xách túi lớn túi nhỏ về nhà, vừa ra khỏi thang máy, Thiệu Đường liền nhìn thấy Hứa Tiêu đang ngồi xổm trước cửa nhà cậu chơi điện thoại, cậu bị dọa liền lập tức đẩy Yến Minh Phong trở lại thang máy, ý bảo hắn xuống lầu chờ một lát.
Yến Minh Phong đối với cái hộp nhỏ khép kín này không có hảo cảm gì, mỗi lần vào đều sẽ thần kinh căng thẳng, nhưng hắn cũng biết mình không thể bị bạn của Thiệu Đường phát hiện, cho nên hắn lui vào thang máy, im lặng chờ.
Thiệu Đường đá đá chân Hứa Tiêu, "Sao cậu lại tới đây?"
Hứa Tiêu đỡ tường đứng lên, thời gian hắn ngồi xổm hơi lâu, chân tê dại.
Hắn một bên bấm bấm điện thoại một bên nói: "Tôi muốn ở lại chỗ cậu mấy ngày."
"Không được." Thiệu Đường không chút nghĩ ngợi từ chối, "Chỗ này của tôi không có phòng cho khách."
"Tôi ngủ với cậu không phải là được rồi sao." Hứa Tiêu đẩy cậu ra, quen thuộc nhập mật mã, "Tôi tới thông báo cho cậu, chứ không phải tới thương lượng với cậu."
"Cậu về nhà cậu đi, đừng ở chỗ tôi náo loạn."
Thiệu Đường sao có thể để hắn ở đây, Yến Minh Phong còn đang ở dưới lầu chờ cậu.
Hứa Tiêu giống như nhớ đến chuyện gì đó không vui, sắc mặt tối sầm, "Không được, tôi không về nhà."

Nếu bình thường hắn muốn ở liền để cho hắn ở, nhưng hiện tại.....!Thiệu Đường đặt đồ đã mua lên bàn, khoanh hai tay trước ngực, nâng cằm lên, hỏi: "Nói đi, lần này là vì sao?"
Hứa Tiêu tránh né không chịu trả lời, chống đối nói: "Tôi muốn ở thì ở, chỗ nào có nhiều lý do như vậy."
Thiệu Đường nhìn dáng vẻ này của hắn liền biết tám chín phần là liên quan đến Lục Tu, cậu lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại: "Này, anh Lục, Hứa Tiêu.....!Phải, ở chỗ em, anh tới đưa cậu ấy đi đi."
Hứa Tiêu muốn cướp điện thoại mấy lần cũng không được, chờ cậu cúp điện thoại, tức giận mắng thẳng: "Thiệu Tiểu Đường, sao cậu lại gọi cho anh ta?"
Thiệu Đường liếc hắn một cái, "Có chuyện gì cứ nói cho tốt, không cần động một chút lại bỏ chạy."
"Cậu biết cái rắm, hắn——" Hứa Tiêu tức đạp cậu một cái, "Lần sau lại tính sổ với cậu!"
Sau khi nói xong hắn vác túi sách bỏ chạy, không biết lại chạy đi trốn ở đâu.
Thiệu Đường lắc đầu, tính tình này của Hứa Tiêu xem như là không sửa được rồi, cậu gửi tin nhắn cho Lục Tu nói người đi rồi không cần tới, sau đó vội vàng xuống lầu đón Yến Minh Phong lên.
"Thật xin lỗi nha, Hứa Tiêu đột nhiên tới, tôi không thể để cậu ấy biết tôi dẫn một người đàn ông trở về."
Lại còn là một người đàn ông đẹp trai như vậy.
Thiệu Đường đem những lời này nghẹn trở về.
"Ừm, ta hiểu."
Người này thích nam tử, bị người khác phát hiện mang theo một nam nhân khác trở về quả thật ảnh hưởng không tốt.
Yến Minh Phong không phải người không nói lý lẽ, hắn có thể lý giải cách làm của đối phương, nhưng không biết vì sao tâm tình vẫn có chút phức tạp.
Trong đầu hắn không nhịn được nảy ra suy đoán lúc trước.
—— Người trước mắt này cũng không muốn để cho người khác biết sự tồn tại của hắn.
Thiệu Đường bỏ đồ mua vào nhà tắm, bởi vì tất cả đều được lựa chọn dựa theo sở thích của cậu, cho nên thoạt nhìn, giống như hai bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân có cùng kiểu dáng.

Cậu gọi Yến Minh Phong vào, dạy hắn cách dùng bàn chải đánh răng và các vật dụng khác.

Yến Minh Phong rất có hứng thú với loại trang bị vừa ấn là có thể ra nước, còn có thể đều chỉnh nóng lạnh này, cho nên nghe rất nghiêm túc, hắn hơi khom lưng, ánh mắt chuyên chú, nghe được chuyện không hiểu—— ví dụ như muốn đem những thứ dính dính kia bôi lên người rửa sạch, hắn cũng chỉ nhíu mày một chút, không phản bác.
Thiêu Đường càng nhìn càng cảm thấy người trước mắt rất ngoan.
Ừm, tuy rằng đem từ này dùng trên một người đế vương cũng không thích hợp, nhưng cậu chính là cảm thấy như vậy.
Thiệu Đường nói xong, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Yến Minh Phong, cậu xấu xa sờ đến vòi nước, thừa dịp đối phương không chú ý đột nhiên mở ra, nước trong vòi chảy ra đổ vào người đàn ông.
Thiệu Đường đã sớm tránh sang một bên nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của hắn, cười ha ha vài tiếng, sau đó không có thành ý xin lỗi: "Xin lỗi nha, trượt tay."
Nước theo tóc mực của Yến Minh Phong chậm rãi nhỏ xuống, thấm ướt quần áo của hắn, mơ hồ lộ ra mấy khối cơ bụng rắn chắc.
Yết hầu Thiệu Đường bất giác lăn qua một chút.
Ai có thể nói cho cậu biết vì cái gì khi cậu vẽ người chỉ có một nét vẽ mà khi ra tới đây liền biến thành tám múi không???
Yến Minh Phong vuốt nước trên mặt, cũng không tức giận, chỉ là cả người ướt đẫm như vậy khiến hắn có chút không được tự nhiên, hắn vắt quần áo, hỏi: "Có khăn tắm không?"
Thiệu Đường nói: "Anh trực tiếp tắm rửa luôn đi——"
Cậu đột nhiên nghĩ đến chưa mua cho đối phương quần áo bên trong, tắm xong chẳng lẽ muốn hắn trần trụi đi ra......
Yến Minh Phong hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, hắn cứng còng thân thể nói: "Không có việc gì, cũng không ướt nhiều."
Nhìn dáng vẻ là không muốn đi tắm.
Thiệu Đường lắc lắc đầu, nhanh chóng quyết định nói: "Anh tắm trước đi, tôi đi mua cho anh, mua....." Mấy chữ phía sau có chút khó mở miệng, Thiệu Đường ấp úng, thanh âm nhỏ như chỉ mình cậu có thể nghe thấy, "......!Áo ngủ cùng quần lót."
Sau khi nói xong cậu không đợi đối phương trả lời liền vội vàng chạy đi.
Yến Minh Phong do dự một chút, không đi tắm rửa trước như cậu nói, mà là mang theo một thân ướt ngồi ở phòng khách chờ.
Thiệu Đường chạy đến cửa hàng quần áo gần chung cư nhất, đỏ mặt nhanh chóng cầm hai bộ quần áo ngủ cùng mấy cái quần lót, nhân viên cửa hàng hỏi cậu muốn size như nào, Thiệu Đường làm sao biết được, lắp bắp nói: "Nhất, lớn nhất đi."
Ừm giống như nam chính tiêu chuẩn trong tiểu thuyết, xác định là lớn nhất liền không sai.


Đóng gói xong, cậu lập tức vội vàng cầm túi chạy về nhà.
Thiệu Đường sau khi về đến nhà nhìn thấy Yến Minh Phong ngồi ở phong khách, sốt ruột nói: "Sao anh còn chưa đi tắm rửa?" Cậu đem người đẩy mạnh vào phòng tắm, "Bị ướt mà còn ngồi như vậy sẽ bị cảm đó, anh mau đi tắm đi."
Yến Minh Phong cũng không cảm thấy mình bị xối tí nước liền sẽ bị bệnh, trước kia hắn ở vương phủ thường xuyên ăn không đủ no mặc không đủ ấm, hiện tại cùng lắm chỉ ướt tí quần áo mà thôi, đối với hắn mà nói căn bản không tính là gì, nhưng hắn nghe ra quan tâm trong lời nói của Thiệu Đường, cho nên vẫn là nghe lời đi vào phòng tắm, chỉ là trước khi đóng của nhìn vào mắt Thiệu Đường, ánh mắt dao động.
Thiệu Đường giơ cái túi lên, "Anh yên tâm, quần áo thay tôi đã mua rồi, chờ lát nữa cắt mác là dùng được tôi đặt ở cửa phòng tắm."
Yến Minh Phong gật đầu, "Cảm ơn."
"Khách sáo với tôi làm cái gì?" Thiệu Đường hắc hắc hai tiếng: "Anh mau tắm đi, có vấn đề gì thì gọi tôi."
"Ừm."
Yến Minh Phong đóng cửa lại, chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm liền truyền đến tiếng nước tí tách tí tách.
Nam chính là người thông minh, lại có năng lực tiếp thu rất mạnh, Thiệu Đường cũng không lo lắng hắn không biết dùng những đồ vật hiện đại đó, cậu cầm quần áo treo ở trên của phòng tắm, sau đó xoay người đi vào phòng bếp, chuẩn bị nấu chén canh gừng.
Cậu hiện tại đã hối hận khi đã trêu đùa kiểu kia, lúc này cũng đã cuối thu, độ chênh lệch nhiệt độ ngày đêm rất lớn, Yến Minh Phong cả người ướt đợi lâu như vậy, rất dễ bị cảm.
Đại khái hai mươi phút sau, Yến Minh Phong mặc áo ngủ cậu mua đi ra.
Hắn không quá quen trang phục hiện đại, đặc biệt là thứ đồ bên trong kia, mặc dù là loại lớn nhất cũng làm hắn có cảm giác khó chịu.
Hắn đóng kĩ nút thắt trên áo ngủ, đóng kín đến tận trên cùng, sau đó nhìn về phía Thiệu Đường nói: "Ta tắm xong rồi."
Thiệu Đường vừa vặn nấu xong canh gừng, nghe vậy vũng không quay đầu lại nói: "Được, tôi tới liền đây."
Yến Minh Phong ngồi xuống trước bàn, khi Thiệu Đường bưng chén lên, nhìn thấy ánh đèn ấm áp chiếu vào gương mặt hắn, nhất thời cảm thấy đẹp như một bức họa.
—— đương nhiên, chủ yếu vẫn là bởi vì người ngồi ở chỗ này quá đẹp.
Thiệu Đường đẩy canh gừng đến trước mặt hắn, ôn thanh nói: "Uống đi, đề phòng cảm lạnh."
Yến Minh Phong mím môi, không cự tuyệt, bưng chén lên từng chút từng chút uống xong, rũ lông mi xuống chắn đi thần sắc trong mắt hắn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương