Vương Nhất Bác thật sự không ngờ rằng Tiêu Chiến mời cái tên Bạch Đông đó vào nhà, chân đã đi lại không tiện mà còn cố ra mời tên đáng ghét đó nữa chứ, thật tức chết đi được, đợi hắn về cậu phải hỏi tội anh mới được.

Bạch Đông đi nhanh vào trong, khoé miệng dường như đã hiện lên một tia đắc ý, hắn biết Tiêu Chiến nhất định sẽ cho hắn vào mà, mấy ngày nay không gặp được anh, hắn cảm thấy có chút trống trải, nên không chần chừ mà đi thẳng đến đây, mặc dù hắn biết nhà nhà của Vương Nhất Bác, nhưng muốn gặp anh thì hắn không ngại.

Quả thật trong lòng Tiêu Chiến có chút khó xử, anh biết bản thân cũng không nên tự ý mời người khác vào nhà cậu được, nhưng mà người đã đến tận nơi, anh cũng không thể đuổi hắn về, huống hồ anh cũng xem Bạch Đông là bạn.

Tiêu Chiến luôn là người lương thiện thế đấy, không trách bất kỳ ai, cũng không quan tâm đến người đó thế nào, anh là một người dễ tin người, vì thế trong mắt mọi người anh luôn là một tấm gương tốt.

Bạch Đông ngó nhìn thấy Tiêu Chiến đi lại khó khăn, liền đến gần anh giúp đỡ, nhưng mới chỉ vừa đụng đến cánh tay anh, đã bị Vương Nhất Bác xông tới hắt ra, cậu hoàn toàn không kiên nể xem hắn có phải là khách hay không, chỉ biết người này xuất hiện ở đây làm cậu vô cùng khó chịu.

Vương Nhất Bác mặt nhăn mày nhó, không quan tâm đến sự có mặt của Bạch Đông mà luồn tay phía sau eo Tiêu Chiến, thẳng thừng bế xốc anh lên, Tiêu Chiến bị cậu làm cho bất ngờ trố mắt nhìn, tay chân thì vùng vẫy muốn thoát, nhưng một khi Vương Nhất Bác đã quyết định điều gì đó, anh có chạy đằng trời cũng không thoát.


" Vương Nhất Bác ! Thả tôi xuống, cậu đang làm cái trò gì vậy hả?"

Tiếng la hét của Tiêu Chiến cũng xem như vô ích, bởi Vương Nhất Bác không hề quan tâm đến, cứ mặc mà bế anh đến sofa ngồi, đã vậy còn là tư thế vô cùng ám muội.

Tiêu Chiến chính là bị ép phải ngồi trên đùi Vương Nhất Bác.

Bạch Đông nãy giờ đứng như trời trồng, hắn không nghĩ rằng Vương Nhất Bác lại bộc lộ rõ ràng đến như vậy, cậu có phải là đang cố ý làm cho hắn xem hay không?

" Ngồi im "

Vương Nhất Bác sau khi đã yên vị trên sofa, cũng thành công ép Tiêu Chiến ngồi trên đùi mình, liền không chịu được khi thấy anh vẫn cố chấp vùng vẫy muốn thoát khỏi, liền lạnh giọng lên tiếng đe doạ.

" Anh mà không chịu ngoan ngoãn ngồi im, tôi liền hôn anh trước mặt hắn đấy !"

Vương Nhất Bác lưu manh ghé sát tai anh nói nhỏ, tuy là nhẹ nhàng nhưng tính sát thương quả thật cao.

Đúng thật, Tiêu Chiến bị cậu doạ đến đỏ mặt tía tai, liền ngoan ngoãn im lặng ngồi yên.


Xong xuôi, Vương Nhất Bác lại ngước mắt nhìn Bạch Đông đang đứng như tượng ở trước mặt, đanh giọng nói với hắn.

" Sao nào, đến tìm anh ấy có chuyện gì, nói lẹ đi, Tiêu Chiến còn phải nghỉ ngơi "

Tiêu Chiến nghe cậu nói, mà không dám thở mạnh, anh đang ngồi rất gần cậu, cảm thấy từng nhịp tim, từng hơi thở của Vương Nhất Bác đang như thiêu đốt ánh vậy, rất ấm cũng rất nóng, giọng nói này có phải là đang muốn đuổi người ta hay không?

" Vương Nhất Bác ! Cậu làm vậy là ý gì? Tư thế như vậy là muốn nói Tiêu Chiến là của cậu sao?"

Bạch Đông cũng không phải dạng dễ chơi, hắn biết Vương Nhất Bác đang tỏ thái độ không chào đón hắn, hắn biết cậu đang cố tình bày ra tư thế thân mật đó, cốt ý để đuổi hắn đi, nhưng mà hắn chưa nghe đến anh có người yêu, nên Bạch Đông nghĩ rằng mình vẫn còn cơ hội theo đuổi anh.

" Không thích? Thì mời không tiễn nhé !"


Vương Nhất Bác cười cười, xong chỉ tay ngoài cổng ý bảo không tiễn khách, tên này theo cậu đánh giá da mặt cũng dày quá rồi.

" Cậu... "

" Tôi làm sao? Anh nói đến thăm anh ấy, vậy thăm nhiêu đó đủ rồi, chẳng phải anh ấy đang rất vui vẻ, khoẻ mạnh... ngồi cạnh tôi sao?"

Vương Nhất Bác nói dứt câu, liền nhắm vào má của Tiêu Chiến hôn, mặc kệ phản ứng ánh thế nào, anh lúc này chỉ biết trố mắt nhìn thôi chứ biết làm gì.

Vương Nhất Bác cảm thấy có chút thành tựu, cũng không hiểu biểu hiện nãy giờ của mình là ra sao, nhưng cậu cũng mặc kệ, chỉ cần nhổ bỏ cái gai trước mắt rồi tính sau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương