Đó là một đêm nhiều mây đen.

Đường Ly Nguyệt mặc một bộ váy cưới lộng lẫy nhưng không vừa vặn, được bảo mẫu dẫn từng bước một từ cổng trang viên đi vào.

Trang viên đặc biệt tối tăm vào ban đêm, mỗi khi có gió lạnh thổi vào, mấy chiếc lá khô trên cây gần đó sẽ bị thổi bay, như thể đang tiếc thương cho số phận bất công của Đường Lý Uyên.

Tối nay, cô sẽ "kết hôn" với một chàng trai khuyết tật mà cô chưa từng gặp mặt.Không có giấy chứng nhận thì không xứng đáng gọi là tổ chức hôn lễ.

Cũng giống như hàng hóa, anh được đưa vào một gia đình thịnh vượng và giàu có được hàng nghìn người ngưỡng mộ.

Bảo mẫu đi phía trước, cô ấy bước đi rất nhanh, không để ý đến Đường Ly Nguyệt đang ôm chiếc váy cưới nặng nề phía sau.

Bảo mẫu vừa đi vừa nói: "Cô Đường, phu nhân tôi nhờ tôi nói với cô vài lời, cô phải nghe cho kỹ.

"Mặc dù, thiếu gia Minh Xuyên của chúng tôi bị khuyết tật, nhưng ngài ấy vẫn không phải là thứ mà cô, một gia tộc nhỏ bé có thể chạm tới.

Ta chọn cô làm thiếu phu nhân chỉ vì gen sinh đôi của nhà Đường các người.

Cô hiện tại không xứng đáng trở thành thành viên chân chính của Vu gia, chỉ khi thành công sinh ra một thiếu gia cho Vu gia, mới có tư cách nhận được sự công nhận từ Minh Xuyên thiếu gia.

Đêm nay là đêm tân hôn, cô phải chủ động, phô trương hơn nữa, có thể biến chim trĩ thành phượng hoàng hay không là tùy vào dã tâm của cô!"

Đường Ly Nguyệt im lặng cúi đầu, nhìn bóng tối đung đưa dưới chân mình, trong mắt hiện lên một tầng sương mù xấu hổ.

Trang viên rất rộng, có tới vài biệt thự.

Đường Ly Nguyệt được bảo mẫu dẫn vào một trong những tòa nhà.

Đường Ly Nguyệt vừa bước vào, ngẩng đầu nhìn thấy một bát canh bóc khói nghi ngút được đặt trên bàn ở phòng khách.

Bảo mẫu chỉ vào bát canh, vẻ mặt giễu cợt nói: "Bát canh này là do phu nhân đưa, cô Đường, mời nhanh chóng uống đi ạ."

Màu sắc món súp này có chút hơi kì lạ...


Đường Ly Nguyệt lùi lại nửa bước, chống cự: "Tôi, tôi không muốn uống."

"Không đến lượt cô từ chối!" Bảo mẫu nói xong liền đưa tay đẩy Đường Ly Nguyệt về phía trước.

Đường Ly Nguyệt bị đẩy về phía trước, loạng choạng về phía trước vài bước, cô chống tay lên mép bàn để giữ thăng bằng.

Nhưng cô chưa kịp đứng lên thì người bảo mẫu đã kéo tóc cô và buộc cô phải ngẩng đầu lên.

Ngay sau đó, bảo mẫu cầm bát canh nóng hổi đổ thẳng vào miệng Ly Nguyệt.

Súp hơi nóng và có vị rất khó chịu.

Hành vi cưỡng bức khiến Ly Nguyệt sợ hãi và cô cố vùng vẫy để thoát ra khỏi người bảo mẫu.

Nhưng vô ích thôi.

Làm sao cô ấy có thể mạnh hơn người bảo mẫu to khỏe như thế được?

Một bát canh đầy được đổ vào bụng Ly Nguyệt.

Đường Ly Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, bảo mẫu đã buông tóc cô ra, đưa tay ra phía sau cô.

Một tiến "rít!" Đó là âm thanh của dây kéo được mở ra!

Chiếc váy cưới không vừa vặn tuột thẳng ra khỏi ngực Ly Nguyệt.

Thân trên lạnh lẽo, sắc mặt Đường Ly Nguyệt trong nháy mắt đã trở nên tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu.

Đường Ly Nguyệt vội vàng che ngực, vừa xấu hổ vừa tức giận hỏi: "Nè, cô làm gì vậy hả?"

Bảo mẫu khinh thường cười khẩy: "Vu gia mua cô về chỉ để sinh hạ cho Minh Xuyên thiếu gia một tiểu thiếu gia mà thôi.

Sớm muộn gì cô cũng phải cởi bỏ bộ váy này mà thôi."


Bảo mẫu nói xong liền đẩy Đường Ly Nguyệt về phía cầu thang.

Chiếc váy cưới bị tuột còn chất đống dưới chân cô, bị bảo mẫu đẩy khiến Ly Nguyệt trượt chân ngã xuống đất.

Đầu gối của cô chạm mạnh đến mức làm rách da cô.

Trong khoảnh khắc cô ngã xuống, Ly Nguyệt vô thức đưa tay ra đỡ mình trên mặt đấ, khiến cô không còn dư bàn tay nào để che đi cơ thể đang ở trần của cô cả!

Lúc này Đường Ly Nguyệt không có vật che chắn nào khác ngoài chiếc quần lót!

Nhưng thay vì giúp cô đứng dậy, bảo mẫu thậm chí còn cười nhạo cô!

Tiếng cười nghèn nghẹt như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào lòng tự trọng của Đường Ly Nguyệt.

Đường Ly Nguyệt hai mắt đỏ hoe, môi dưới cắn chặt vì xấu hổ và tức giận.

Hít sâu vài hơi, cô chật vật mới nói được một câu: "Cô thật quá đáng..

Tôi sẽ nhớ mãi ngày này."

Giọng nói của Đường Ly Nguyệt run run vì tức giận, không có vẻ sợ hãi.

"Này, cô, một cô gái bị ba mẹ ruột bán đi, còn dám nói nhưng lời uy hiếp như vậy với tôi sao?"

Bảo mẫu nói xong, véo thật mạnh vào tấm lưng mịn màng của Đường Ly Nguyệt, để lại dấu tay sưng đỏ trên làn da trắng, mỏng manh,

"Muốn ôm hận thì cứ làm đi.

Nếu có thể, hãy mau chóng mang thai tiểu thiếu gia.

Sau khi mang thai tiểu thiếu gia, cô có thể đi ngang hàng với toàn bộ người của Vu gia, ta sẽ quỳ xuống nói xin lỗi cô."


"Nhưng nếu bây giờ cô không lên lầu hầu hạ Minh Xuyên thiếu gia, tôi sẽ đưa cô về Đường gia!"

Đường Ly Nguyệt nghiến răng nghiến lợi đè nén cảm giác đau nhức ở chóp mũi mà đứng dậy.

Cô ấy không thể quay lại nữ rồi.

Từ lúc cô đồng ý mặc váy cưới thì đã không có đường quay lại.

Gia đình Đường cần hàng triệu USD này để cứu vớt công ty khỏi thảm họa phá sản.

Và cô cần ba mẹ và chị gái cô giữ lời hứa chữa bệnh cho dì Vũ.

Đường Ly Nguyệt cắn môi, sau đó nhấc chân bắt chéo ra khỏi váy cưới trên mặt đất, từng bước bán khỏa thân đi lên lầu.

Cô không cần quay lại cũng cảm nhận được ánh mắt khinh thường về mình ở phía sau.

Bảo mẫu nhìn Ly Nguyệt biến mất ở góc cầu thang, sau đó đã khịt mũi rồi quay người rời đi.

Lúc này, tại tầng hai.

Đường Ly Nguyệt nhìn hai gian phòng bên trái và bên phải, có chút do dự.

Nhìn qua khe hở dưới cửa, đèn ở phòng bên trái sáng nhưng bên phải thì không.

Căn phòng không có ánh sáng bên phải có lẽ là phòng dành cho khách.

Vậy bên trái hẳn là phòng của thiếu gia lớn nhất nhà họ Vu, Vũ Minh Xuyên?

Đường Ly Nguyệt hít một hơi thật sâu và mở cửa với đôi tay run rẩy như thể cô đang cam chịu số phận của chính mình.

Vừa mở cửa, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi cô.

Cô nhìn thấy một vài mảnh quần áo nằm rải rác trên sàn phòng.

Nguồn gốc của mùi rượu là quần áo trên sàn.

Sau đó, cô nhìn quanh căn phòng có phong cách đen trắng đặc biệt lạnh lẽo.


Nhìn cách trang trí của căn phòng có thể thấy chủ nhân của nó là người cực kỳ khó hòa đồng.

Đường Ly Nguyệt đóng cửa lại, cuối cùng nhìn về phía giường.

Có ai đó đang nằm trên giường, một người đàn ông.

Người đàn ông có vẻ đang say.

Anh ta đã cởi hết quần áo ngoại trừ đồ lót và nằm nghiêng giữa giường.

Có lẽ vì ánh sáng quá trói nên anh ta đưa tay lên mắt để che đi nửa khuôn mặt.

Người đàn ông này rất cao, dưới ánh đèn mát mẻ, cơ bắp rắn chắc cà cân đối của anh ta đặc biệt rõ ràng.

Đường cơ săn chắc và hoàn hảo này chỉ có thể có được bằng cách tập thể dục quanh năm.

Nhưng, không phải Vu Minh Xuyên bị thương gân khoeo trong một vụ tai nạn ô tô và bị tàn tật sao?

Người khuyết tật tập thể dục như thế nào?

Đường Ly Nguyệt hoảng sợ, sau đó cô lấy hết can đảm tiến về phía trước hai bước, cố gắng nhìn rõ người đàn ông.

Đường Ly Nguyệt bước đến bên giường, lúc cô đang định cúi người nhìn xem thì người đàn ông trên giường đã thay đổi tư thế ngủ, từ nằm nghiêng sang nằm ngửa.

Động tác của người đàn ông khiến cô sợ hãi mà lùi lại nửa bước.

Cô không lùi lại, nhưng khi vừa lùi lại, cô đã dẫm phải chai rượu cạnh giường, trượt chân ngã thẳng xuống giường.

"Aaaaaaaa." Đường Ly Nguyệt kêu lên, theo bản năng nhắm mắt lại.

Một giây tiếp theo, toàn bộ cơ thể cô rơi vào vòng tay của người đàn ông, má vùi vào ngực người đàn ông.

Đường Ly Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, cô cảm thấy cổ tay mình bị một bàn tay khỏe mạnh và mạnh mẽ tóm lấy.

Đường Ly Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt sắc bén sâu thẳm như đại bàng đang nhìn mình...




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương