Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu
-
Chương 36
Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Quỷ Môn Quan chỗ đó, nếp nhăn trên mặt của lão già càng ngày sâu hơn.
Ông cảm nhận được khí tức kia từ lúc người nọ tiến vào.
Nồng đậm.
Sắp xảy ra chuyện.
Lão già sâu kín thở dài bước đi trên giao lộ tử khí, cuối cùng kéo dài đến hoàng tuyền.
Dọc đường Thôi Ngọc thần sắc lạnh lùng, thỉnh thoảng có quỷ dạ xoa kéo linh hồn vừa chết đi qua, cũng đều kính sợ chào hỏi, sau đó kéo lấy dây xích nặng nề, nhanh chóng bước đi.
Giống như là muốn xóa đi cảm giác tồn tại.
Hai bên đường hoàng tuyền có rất nhiều cô hồn lượn lờ, đều là nhớ nhung trần thế, không muốn đi đầu thai, hi vọng trên đường gặp được người mình yêu, cùng bọn họ đi hết đoạn đường cuối cùng.
Thôi Ngọc bỗng nhiên ngồi xổm xuống, vươn tay hái một đóa hoa bỉ ngạn, hoa kia rất lớn, tràn ngập tử khí, ở trong tay Thôi Ngọc càng ngày càng nhỏ xuống, trong nháy mắt, trở thành một bông hoa nhỏ xinh xắn dễ thương.
Nhớ rõ lúc trước y tỉnh ngộ nhận ra sai lầm, cẩn thận từng li từng tí, thử lấy lòng người nọ, “Ly Sinh, cậu thích gì?”
Người nọ nằm ở trên giường, vạt áo nửa mở, mắt phượng hơi híp lại, “Hoa bỉ ngạn.”
Vì vậy, toàn bộ địa phủ đều là hoa bỉ ngạn, cũng chỉ một loại này.
Thôi Ngọc dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy bông hoa nhỏ kia, xoay vòng.
Kết quả thì sao?
Người nọ vẫn như cũ chẳng thèm ngó ngàng tới y, chỉ cần có cơ hội thì liền cười nhạo.
Rốt cuộc vẫn là hận y.
Vô luận có chuyển thế bao nhiêu lần.
Thôi Ngọc đem bông hoa kia cất vào trong tay áo, kiếp này của người nọ, đây là loài hoa Kỷ Thiều yêu thích.
Thế nhân đều nói đường xuống hoàng tuyền nhìn không thấy điểm cuối, thật sự rất dài.
Dài để đủ cho những hồn phách bướng bỉnh lưu luyến nhân gian đi đến hết đường hoàng tuyền, sẽ quên đi kiếp này.
Nhưng đường hoàng tuyền đối với một ít người trong địa phủ mà nói, cũng giống như gần trong gang tấc vậy.
Trong những người này cũng bao gồm Bạch Vô Thường.
Gã ôm cánh tay nhìn xem, địa phủ cả ngày không khí trầm lặng, đều là tiếng kêu của cô hồn dã quỷ, thật sự không có gì đáng xem.
Muốn nói điều chân chính phá vỡ những ngày buồn tẻ ngàn năm như một này, vẫn là khi hồn phách kia xuất hiện.
Ly Sinh.
Tên nghe thật hay, Bạch Vô Thường bĩu môi, số mệnh…
Phúc này họa này.
Gã nhớ rõ năm đó chính gã là người đi bắt người kia, cũng là lầ đầu tiên gã gặp Ly Sinh, dung mạo khuynh thành vô song, sao mà kinh diễm.
Bạch Vô Thường lại nhìn hoa bỉ ngạn dưới chân, gã nhìn trong chốc lát, cho dù gã đã nhìn nhiều năm, vẫn là nhịn không được nghĩ, hoa này đúng là tuyệt phối với Ly Sinh.
Giống nhau ở chỗ mê hoặc lòng người.
Đột nhiên có một đạo khí tức tới gần, Bạch Vô Thường vừa nghiêng đầu, một thân ảnh màu đen lập tức ở ngay bên cạnh.
“Lão Hắc, anh không phải đang làm việc sao?”
Hắc Vô Thường nói, “Đã xong rồi.”
Bạch Vô Thường thuận miệng hỏi, “Ai?”
Hắc Vô Thường đáp, “Kỷ Cao Thụy.”
“Kỷ Cao Thụy?”
Bạch Vô Thường cảm thấy Hắc Vô Thường điên rồi, “Ông ta là ba vợ của Thôi Ngọc.”
Hắc Vô Thường mặt không biểu tình nói, “Tuổi thọ đã hết.”
Bạch Vô Thường vẫn cảm thấy kinh hãi như cũ, “Ông ta là… Ba ruột ở kiếp này của người kia.”
Gã dừng gấp, sửa lời, Ly Sinh kia sớm không phải là người rồi.
Hắc Vô Thường tiếp tục mặt không biểu tình nói, “Tuổi thọ đã hết.”
“…” Bạch Vô Thường co rút khóe miệng, “Biết rồi.”
“Ông ta đang ở đâu?”
Hắc Vô Thường nói, “Điện Thưởng Phạt.”
Bạch Vô Thường nhìn đường hoàng tuyền bên kia, người ngồi xổm tại đó đã không còn.
Có trò hay để xem.
Điện Thưởng Phạt là nơi tất cả các sinh linh sau khi chết cần phải trải qua một lần.
Nghĩa như tên, thưởng thiện phạt ác.
Ví dụ như một người khi còn sống phạm vào đại ác, sẽ bị đày đến tầng thứ mười tám địa ngục chịu cực hình, nhưng hắn lại có nhiều tiểu thiện, chồng chất thành một chỗ, xóa xóa giảm cắt, cuối cùng vậy mà lại phán thành người thiện đức.
Hoặc là một người có đại thiện, nhưng đồng thời hắn bất tri bất giác làm vô số tiểu ác, vốn có thể lập tức nhập luân hồi, đầu thai vào một nhà phú quý, kết quả lại xuống địa ngục chịu khổ.
Sinh mệnh của mỗi người đều có ghi chép lại, rành mạch, trốn không thoát, cũng không sai được.
Từ trước tới nay, chỉ có bỏ qua duy nhất có một lần, lần kia làm cho cả địa phủ từ trên xuống dưới, ai cũng không dám nhắc tới.
Ở chỗ này lắc lư không phải quỷ, thì là linh, hoặc là hồn, không có ai sẽ rảnh rỗi ngồi lê đôi mách.
Mà ngay cả Mạnh Bà đã ở địa phủ thời gian rất lâu, đều mắt điếc tai ngơ, ngậm miệng không đề cập tới một chữ.
Nhìn tới nhìn lui, thấy thần sắc khẩn trương của nhóm đào ngũ, Mạnh Bà ở trên cầu Nại Hà, khuấy một nồi canh màu đỏ huyết, những lệ quỷ giãy dụa ở bên trong gào khóc còn thảm thiết hơn so với ngày thường, lúc này đều thành thực hết rồi.
Quỷ so với người lá gan còn nhỏ hơn, biết rõ nên sợ hãi.
Mạnh Bà ánh mắt sâu kín liếc xéo qua cái bóng màu trắng.
“Tiểu Bạch, hôm nay còn thừa non nửa nồi canh, muốn uống một chút không?”
Bạch Vô Thường dừng lại, gã hướng cầu Nại Hà hô, “Bà Bà, đã nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi ta là tiểu Bạch!”
“Bà lớn tuổi rồi, trí nhớ không tốt.” Mạnh Bà cười vẻ mặt hiền lành, “Đã biết đã biết, bà đã biết.”
“Tiểu Bạch, uống canh không?”
Bạch Vô Thường, “…”
Gã cắn răng nói, “Không uống.”
Giống như là không có phát giác Bạch Vô Thường u oán, Mạnh Bà cười hỏi Hắc Vô Thường, “Đại Hắc, ngươi muốn uống canh không?”
Hắc Vô Thường nói, “Muốn một chén, giờ Thân (từ 15h-17h) tới lấy.”
Bạch Vô Thường ở bên cạnh khóe miệng co rút, đã nhiều năm như vậy, gã vẫn là không hiểu được, Hắc Vô Thường vì đâu so với gã lại cường đại hơn.
Dựa vào cái gì mà Mạnh Bà gọi gã là Tiểu Bạch, gọi Hắc Vô Thường là Đại Hắc.
Nhìn canh thừa trong nồi, Mạnh Bà thở dài, “Hôm nay qua cầu hình như thiếu.”
“Tiểu Bạch, Đại Hắc, các ngươi biết là vì sao không?”
Bạch Vô Thường nói, “Bà Bà, nhóm cuối cùng còn ở trong điện, chưa có thẩm tra xong.”
Mạnh Bà vẻ mặt kì quái, “Còn chưa thẩm tra xong?”
“Ngày thường tới canh giờ này là đã sớm xong rồi.”
Bạch Vô Thường không do dự nói, “Nhóm bên trong có một người họ Kỷ…”
Có hai chữ vang lên bên tai, “Ngu xuẩn.”
Bạch Vô Thường lập tức im lặng, gã trừng mắt nhìn Hắc Vô Thường, gượng cười nhìn Mạnh Bà, “Bà Bà, ngài cũng đừng lôi kéo tôi nói nữa.”
Không đạt được ý đồ, Mạnh Bà thở dài, mà thôi.
Họ Kỷ sao…
Hơn phân nửa là có quan hệ với đứa nhỏ năm đó.
Mạnh Bà tóc xanh hóa bạc, đứa nhỏ kia lần lượt đi qua cầu Nại Hà, bắt đầu lại từ đầu.
Thôi Ngọc cũng lần lượt đi theo, còn có Thôi Giác, đều giống nhau không bỏ xuống được.
Cũng không biết đến tột cùng là nghiệt của ai.
“Bà Bà, chúng ta đi nha.”
Bạch Vô Thường liếc Hắc Vô Thường, vừa đi vừa uy hiếp, “Anh vừa mới nói ai ngu xuẩn?”
Hắc Vô Thường mở miệng, “Cậu.”
Bạch Vô Thường, “…”
Gã thật sự là chết quá lâu rồi, vậy mà tốt tính như thế.
Hắc Vô Thường cùng gã sóng vai, đi đến điện Thưởng Phạt, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu thê lương, “Tôi chết rất thảm ah…”
Lúc đi ngang qua Đá Tam Sinh, Bạch Vô Thường khẽ cười nói, “Không bao lâu nữa có thể tu sửa lại rồi.”
Giọng nói hiện ra ý tứ ‘Anh mau hỏi mau hỏi tôi đi!’
Hắc Vô Thường im lặng bước chân nhanh hơn.
Bạch Vô Thường,”…”
“Anh không muốn biết một khối thiếu kia ở đâu sao?”
Hắc Vô Thường bước chân ổn định, góc áo màu đen tung bay.
Bạch Vô Thường liếc mắt.
Gã nhanh chóng đuổi theo, còn chưa tới gần điện Thưởng Phạt, thì thấy mười mấy quỷ hồn phiêu lãng tại đó, biểu lộ mờ mịt.
Tiểu dạ xoa đang trực thì thầm với Bạch Vô Thường, “Bạch nhị ca, đã đánh nhau!”
Bạch Vô Thường sờ cằm, “Tôi vào xem.”
Tiểu dạ xoa nuốt nước bọt, “Bạch nhị ca, đại nhân có dặn dò, ai cũng không được tiến thêm một bước.”
Bạch Vô Thường nhướn mi, “Đại nhân nào?”
Tiểu dạ xoa đáp, “Thôi Ngọc.”
Bạch Vô Thường đang nhướn mi lập tức hạ xuống, gã ho một tiếng, “Coi như tôi chưa nói cái gì.”
Hắc Vô Thường yên tĩnh đứng tại chỗ, mặt không biểu tình, không có lộ ra thần sắc cười nhạo, cũng không có đồng tình.
Bạch Vô Thường đang định nói với Hắc Vô Thường hai câu, thì gã bắt gặp một khuôn mặt bên trong đám quỷ hồn kia.
Sau một khắc, Bạch Vô Thường liền đi qua lôi kéo làm quen, “Chào chú.”
Kỷ Cao Thụy cúi đầu, không nói lời nào.
Bạch Vô Thường không ngừng cố gắng, bộ dạng hiền lành, “Chú, lần đầu tiên tới à?”
Đám quỷ, “…”
Hắc Vô Thường, “…”
Kỷ Cao Thụy không nghe được, cũng không nhìn thấy, trong đầu chỉ có một ý niệm.
Ông đã chết.
Về phần chết như thế nào, khi nào thì chết, ông đều không nghĩ ra được.
Kiếp này hết thảy đều tốt vậy mà lại…
“Chú à, chú họ Kỷ, gọi Kỷ Cao Thụy, 47 tuổi, chú có một con trai, mới vừa lên đại học năm nhất.”
Bạch Vô Thường không nhanh không chậm nói, trong điện đột nhiên truyền ra một tiếng vang thật lớn, mờ ảo giống như có vật nặng sụp đổ.
Bạch Vô Thường như có điều suy nghĩ, nếu chỉ là lão Hắc bắt Kỷ Cao Thụy, không đến mức nháo thành như vậy.
Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác?
Trong điện, một đống bừa bộn.
“Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, bao giờ sinh ra, đến khi nào chết, chết kiểu như thế nào, đều đã định sẵn, không người nào là ngoại lệ.”
Thôi Ngọc nói, “Kỷ Cao Thụy không được.”
Chỉ còn có hai tiếng, trời sẽ sáng, Kỷ thiều nếu như biết ba của hắn chết rồi, sẽ rất đau khổ.
Thôi Ngọc nhíu mi, y có phát hiện được tử khí từ trên người Kỷ Cao Thụy phát ra, nhưng lại không biết là tối nay.
“Tôi vừa rồi đã nói.” Thôi Giác nhấn mạnh, “Không người nào là ngoại lệ.”
Thôi Ngọc ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng, “Tôi cũng đã nói.”
Thôi Giác trầm mặc, “Vậy cậu cứ thử xem.”
Tuy y chấp chưởng Sổ Sinh Tử, nhưng ngay cả y cũng không thể tùy ý thay đổi mệnh số của ai.
Chỉ cần động một cái, sẽ kinh động đến bên trên.
Thôi Ngọc nhếch môi, “Tôi và anh thì không được.”
“Hắn có thể.”
Dứt lời, Thôi Ngọc giơ tay, lòng bàn tay hướng lên, một đồ vật hình vuông ẩn ẩn hiện hiện.
Vật kia trước đây là thuộc về Thôi Giác sở hữu, sau này dưới cơ duyên xảo hợp, hồn phách thất lạc của Ly Sinh được hấp thu, dung hợp.
Giờ đây Ly Sinh chuyển thế, nằm trong cơ thể Kỷ Thiều, không lâu lúc nãy, đã nhận thức y.
Thấy rõ là vật gì, gương mặt Thôi Giác co lại, gần như vặn vẹo.
“Cậu dám kết hợp với hắn!”
Thôi Ngọc lộ ra nụ cười, không kiêng nể gì nói, “Sao tôi không dám?”
Thôi Giác tức giận ngập trời, cuối cùng cười rộ lên, “Tốt, tốt.”
Thôi Giác liên tục nói hai tiếng tốt.
Sắc mặt của y âm trầm tới cực điểm.
Một khắc này, Thôi Giác trở nên cực đáng sợ, “Tôi chờ xem.”
Y chờ cái gì, Thôi Ngọc biết rất rõ ràng.
Một khi hồn phách của Kỷ Thiều tập họp đầy đủ, nhớ lại chuyện cũ, tình cảnh sẽ quay về như trước, không cần Thôi Giác làm cái gì hết, tự Thôi Ngọc sẽ thất bại thảm hại, trở thành một trò hề.
Trở về giao nộp nghiệt kính, Thôi Ngọc biết rõ trên người y lẫn lộn nhiều khí tức của Kỷ Thiều, giấu cũng không được, đây là số mệnh của y, nhưng y lại không tin vào số mệnh.
*Ngũ Ngũ: có ai nhận thấy hint của Hắc Bạch Vô Thường không?
Reloader: Tiểu Bạch
Quỷ Môn Quan chỗ đó, nếp nhăn trên mặt của lão già càng ngày sâu hơn.
Ông cảm nhận được khí tức kia từ lúc người nọ tiến vào.
Nồng đậm.
Sắp xảy ra chuyện.
Lão già sâu kín thở dài bước đi trên giao lộ tử khí, cuối cùng kéo dài đến hoàng tuyền.
Dọc đường Thôi Ngọc thần sắc lạnh lùng, thỉnh thoảng có quỷ dạ xoa kéo linh hồn vừa chết đi qua, cũng đều kính sợ chào hỏi, sau đó kéo lấy dây xích nặng nề, nhanh chóng bước đi.
Giống như là muốn xóa đi cảm giác tồn tại.
Hai bên đường hoàng tuyền có rất nhiều cô hồn lượn lờ, đều là nhớ nhung trần thế, không muốn đi đầu thai, hi vọng trên đường gặp được người mình yêu, cùng bọn họ đi hết đoạn đường cuối cùng.
Thôi Ngọc bỗng nhiên ngồi xổm xuống, vươn tay hái một đóa hoa bỉ ngạn, hoa kia rất lớn, tràn ngập tử khí, ở trong tay Thôi Ngọc càng ngày càng nhỏ xuống, trong nháy mắt, trở thành một bông hoa nhỏ xinh xắn dễ thương.
Nhớ rõ lúc trước y tỉnh ngộ nhận ra sai lầm, cẩn thận từng li từng tí, thử lấy lòng người nọ, “Ly Sinh, cậu thích gì?”
Người nọ nằm ở trên giường, vạt áo nửa mở, mắt phượng hơi híp lại, “Hoa bỉ ngạn.”
Vì vậy, toàn bộ địa phủ đều là hoa bỉ ngạn, cũng chỉ một loại này.
Thôi Ngọc dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy bông hoa nhỏ kia, xoay vòng.
Kết quả thì sao?
Người nọ vẫn như cũ chẳng thèm ngó ngàng tới y, chỉ cần có cơ hội thì liền cười nhạo.
Rốt cuộc vẫn là hận y.
Vô luận có chuyển thế bao nhiêu lần.
Thôi Ngọc đem bông hoa kia cất vào trong tay áo, kiếp này của người nọ, đây là loài hoa Kỷ Thiều yêu thích.
Thế nhân đều nói đường xuống hoàng tuyền nhìn không thấy điểm cuối, thật sự rất dài.
Dài để đủ cho những hồn phách bướng bỉnh lưu luyến nhân gian đi đến hết đường hoàng tuyền, sẽ quên đi kiếp này.
Nhưng đường hoàng tuyền đối với một ít người trong địa phủ mà nói, cũng giống như gần trong gang tấc vậy.
Trong những người này cũng bao gồm Bạch Vô Thường.
Gã ôm cánh tay nhìn xem, địa phủ cả ngày không khí trầm lặng, đều là tiếng kêu của cô hồn dã quỷ, thật sự không có gì đáng xem.
Muốn nói điều chân chính phá vỡ những ngày buồn tẻ ngàn năm như một này, vẫn là khi hồn phách kia xuất hiện.
Ly Sinh.
Tên nghe thật hay, Bạch Vô Thường bĩu môi, số mệnh…
Phúc này họa này.
Gã nhớ rõ năm đó chính gã là người đi bắt người kia, cũng là lầ đầu tiên gã gặp Ly Sinh, dung mạo khuynh thành vô song, sao mà kinh diễm.
Bạch Vô Thường lại nhìn hoa bỉ ngạn dưới chân, gã nhìn trong chốc lát, cho dù gã đã nhìn nhiều năm, vẫn là nhịn không được nghĩ, hoa này đúng là tuyệt phối với Ly Sinh.
Giống nhau ở chỗ mê hoặc lòng người.
Đột nhiên có một đạo khí tức tới gần, Bạch Vô Thường vừa nghiêng đầu, một thân ảnh màu đen lập tức ở ngay bên cạnh.
“Lão Hắc, anh không phải đang làm việc sao?”
Hắc Vô Thường nói, “Đã xong rồi.”
Bạch Vô Thường thuận miệng hỏi, “Ai?”
Hắc Vô Thường đáp, “Kỷ Cao Thụy.”
“Kỷ Cao Thụy?”
Bạch Vô Thường cảm thấy Hắc Vô Thường điên rồi, “Ông ta là ba vợ của Thôi Ngọc.”
Hắc Vô Thường mặt không biểu tình nói, “Tuổi thọ đã hết.”
Bạch Vô Thường vẫn cảm thấy kinh hãi như cũ, “Ông ta là… Ba ruột ở kiếp này của người kia.”
Gã dừng gấp, sửa lời, Ly Sinh kia sớm không phải là người rồi.
Hắc Vô Thường tiếp tục mặt không biểu tình nói, “Tuổi thọ đã hết.”
“…” Bạch Vô Thường co rút khóe miệng, “Biết rồi.”
“Ông ta đang ở đâu?”
Hắc Vô Thường nói, “Điện Thưởng Phạt.”
Bạch Vô Thường nhìn đường hoàng tuyền bên kia, người ngồi xổm tại đó đã không còn.
Có trò hay để xem.
Điện Thưởng Phạt là nơi tất cả các sinh linh sau khi chết cần phải trải qua một lần.
Nghĩa như tên, thưởng thiện phạt ác.
Ví dụ như một người khi còn sống phạm vào đại ác, sẽ bị đày đến tầng thứ mười tám địa ngục chịu cực hình, nhưng hắn lại có nhiều tiểu thiện, chồng chất thành một chỗ, xóa xóa giảm cắt, cuối cùng vậy mà lại phán thành người thiện đức.
Hoặc là một người có đại thiện, nhưng đồng thời hắn bất tri bất giác làm vô số tiểu ác, vốn có thể lập tức nhập luân hồi, đầu thai vào một nhà phú quý, kết quả lại xuống địa ngục chịu khổ.
Sinh mệnh của mỗi người đều có ghi chép lại, rành mạch, trốn không thoát, cũng không sai được.
Từ trước tới nay, chỉ có bỏ qua duy nhất có một lần, lần kia làm cho cả địa phủ từ trên xuống dưới, ai cũng không dám nhắc tới.
Ở chỗ này lắc lư không phải quỷ, thì là linh, hoặc là hồn, không có ai sẽ rảnh rỗi ngồi lê đôi mách.
Mà ngay cả Mạnh Bà đã ở địa phủ thời gian rất lâu, đều mắt điếc tai ngơ, ngậm miệng không đề cập tới một chữ.
Nhìn tới nhìn lui, thấy thần sắc khẩn trương của nhóm đào ngũ, Mạnh Bà ở trên cầu Nại Hà, khuấy một nồi canh màu đỏ huyết, những lệ quỷ giãy dụa ở bên trong gào khóc còn thảm thiết hơn so với ngày thường, lúc này đều thành thực hết rồi.
Quỷ so với người lá gan còn nhỏ hơn, biết rõ nên sợ hãi.
Mạnh Bà ánh mắt sâu kín liếc xéo qua cái bóng màu trắng.
“Tiểu Bạch, hôm nay còn thừa non nửa nồi canh, muốn uống một chút không?”
Bạch Vô Thường dừng lại, gã hướng cầu Nại Hà hô, “Bà Bà, đã nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi ta là tiểu Bạch!”
“Bà lớn tuổi rồi, trí nhớ không tốt.” Mạnh Bà cười vẻ mặt hiền lành, “Đã biết đã biết, bà đã biết.”
“Tiểu Bạch, uống canh không?”
Bạch Vô Thường, “…”
Gã cắn răng nói, “Không uống.”
Giống như là không có phát giác Bạch Vô Thường u oán, Mạnh Bà cười hỏi Hắc Vô Thường, “Đại Hắc, ngươi muốn uống canh không?”
Hắc Vô Thường nói, “Muốn một chén, giờ Thân (từ 15h-17h) tới lấy.”
Bạch Vô Thường ở bên cạnh khóe miệng co rút, đã nhiều năm như vậy, gã vẫn là không hiểu được, Hắc Vô Thường vì đâu so với gã lại cường đại hơn.
Dựa vào cái gì mà Mạnh Bà gọi gã là Tiểu Bạch, gọi Hắc Vô Thường là Đại Hắc.
Nhìn canh thừa trong nồi, Mạnh Bà thở dài, “Hôm nay qua cầu hình như thiếu.”
“Tiểu Bạch, Đại Hắc, các ngươi biết là vì sao không?”
Bạch Vô Thường nói, “Bà Bà, nhóm cuối cùng còn ở trong điện, chưa có thẩm tra xong.”
Mạnh Bà vẻ mặt kì quái, “Còn chưa thẩm tra xong?”
“Ngày thường tới canh giờ này là đã sớm xong rồi.”
Bạch Vô Thường không do dự nói, “Nhóm bên trong có một người họ Kỷ…”
Có hai chữ vang lên bên tai, “Ngu xuẩn.”
Bạch Vô Thường lập tức im lặng, gã trừng mắt nhìn Hắc Vô Thường, gượng cười nhìn Mạnh Bà, “Bà Bà, ngài cũng đừng lôi kéo tôi nói nữa.”
Không đạt được ý đồ, Mạnh Bà thở dài, mà thôi.
Họ Kỷ sao…
Hơn phân nửa là có quan hệ với đứa nhỏ năm đó.
Mạnh Bà tóc xanh hóa bạc, đứa nhỏ kia lần lượt đi qua cầu Nại Hà, bắt đầu lại từ đầu.
Thôi Ngọc cũng lần lượt đi theo, còn có Thôi Giác, đều giống nhau không bỏ xuống được.
Cũng không biết đến tột cùng là nghiệt của ai.
“Bà Bà, chúng ta đi nha.”
Bạch Vô Thường liếc Hắc Vô Thường, vừa đi vừa uy hiếp, “Anh vừa mới nói ai ngu xuẩn?”
Hắc Vô Thường mở miệng, “Cậu.”
Bạch Vô Thường, “…”
Gã thật sự là chết quá lâu rồi, vậy mà tốt tính như thế.
Hắc Vô Thường cùng gã sóng vai, đi đến điện Thưởng Phạt, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu thê lương, “Tôi chết rất thảm ah…”
Lúc đi ngang qua Đá Tam Sinh, Bạch Vô Thường khẽ cười nói, “Không bao lâu nữa có thể tu sửa lại rồi.”
Giọng nói hiện ra ý tứ ‘Anh mau hỏi mau hỏi tôi đi!’
Hắc Vô Thường im lặng bước chân nhanh hơn.
Bạch Vô Thường,”…”
“Anh không muốn biết một khối thiếu kia ở đâu sao?”
Hắc Vô Thường bước chân ổn định, góc áo màu đen tung bay.
Bạch Vô Thường liếc mắt.
Gã nhanh chóng đuổi theo, còn chưa tới gần điện Thưởng Phạt, thì thấy mười mấy quỷ hồn phiêu lãng tại đó, biểu lộ mờ mịt.
Tiểu dạ xoa đang trực thì thầm với Bạch Vô Thường, “Bạch nhị ca, đã đánh nhau!”
Bạch Vô Thường sờ cằm, “Tôi vào xem.”
Tiểu dạ xoa nuốt nước bọt, “Bạch nhị ca, đại nhân có dặn dò, ai cũng không được tiến thêm một bước.”
Bạch Vô Thường nhướn mi, “Đại nhân nào?”
Tiểu dạ xoa đáp, “Thôi Ngọc.”
Bạch Vô Thường đang nhướn mi lập tức hạ xuống, gã ho một tiếng, “Coi như tôi chưa nói cái gì.”
Hắc Vô Thường yên tĩnh đứng tại chỗ, mặt không biểu tình, không có lộ ra thần sắc cười nhạo, cũng không có đồng tình.
Bạch Vô Thường đang định nói với Hắc Vô Thường hai câu, thì gã bắt gặp một khuôn mặt bên trong đám quỷ hồn kia.
Sau một khắc, Bạch Vô Thường liền đi qua lôi kéo làm quen, “Chào chú.”
Kỷ Cao Thụy cúi đầu, không nói lời nào.
Bạch Vô Thường không ngừng cố gắng, bộ dạng hiền lành, “Chú, lần đầu tiên tới à?”
Đám quỷ, “…”
Hắc Vô Thường, “…”
Kỷ Cao Thụy không nghe được, cũng không nhìn thấy, trong đầu chỉ có một ý niệm.
Ông đã chết.
Về phần chết như thế nào, khi nào thì chết, ông đều không nghĩ ra được.
Kiếp này hết thảy đều tốt vậy mà lại…
“Chú à, chú họ Kỷ, gọi Kỷ Cao Thụy, 47 tuổi, chú có một con trai, mới vừa lên đại học năm nhất.”
Bạch Vô Thường không nhanh không chậm nói, trong điện đột nhiên truyền ra một tiếng vang thật lớn, mờ ảo giống như có vật nặng sụp đổ.
Bạch Vô Thường như có điều suy nghĩ, nếu chỉ là lão Hắc bắt Kỷ Cao Thụy, không đến mức nháo thành như vậy.
Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác?
Trong điện, một đống bừa bộn.
“Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, bao giờ sinh ra, đến khi nào chết, chết kiểu như thế nào, đều đã định sẵn, không người nào là ngoại lệ.”
Thôi Ngọc nói, “Kỷ Cao Thụy không được.”
Chỉ còn có hai tiếng, trời sẽ sáng, Kỷ thiều nếu như biết ba của hắn chết rồi, sẽ rất đau khổ.
Thôi Ngọc nhíu mi, y có phát hiện được tử khí từ trên người Kỷ Cao Thụy phát ra, nhưng lại không biết là tối nay.
“Tôi vừa rồi đã nói.” Thôi Giác nhấn mạnh, “Không người nào là ngoại lệ.”
Thôi Ngọc ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng, “Tôi cũng đã nói.”
Thôi Giác trầm mặc, “Vậy cậu cứ thử xem.”
Tuy y chấp chưởng Sổ Sinh Tử, nhưng ngay cả y cũng không thể tùy ý thay đổi mệnh số của ai.
Chỉ cần động một cái, sẽ kinh động đến bên trên.
Thôi Ngọc nhếch môi, “Tôi và anh thì không được.”
“Hắn có thể.”
Dứt lời, Thôi Ngọc giơ tay, lòng bàn tay hướng lên, một đồ vật hình vuông ẩn ẩn hiện hiện.
Vật kia trước đây là thuộc về Thôi Giác sở hữu, sau này dưới cơ duyên xảo hợp, hồn phách thất lạc của Ly Sinh được hấp thu, dung hợp.
Giờ đây Ly Sinh chuyển thế, nằm trong cơ thể Kỷ Thiều, không lâu lúc nãy, đã nhận thức y.
Thấy rõ là vật gì, gương mặt Thôi Giác co lại, gần như vặn vẹo.
“Cậu dám kết hợp với hắn!”
Thôi Ngọc lộ ra nụ cười, không kiêng nể gì nói, “Sao tôi không dám?”
Thôi Giác tức giận ngập trời, cuối cùng cười rộ lên, “Tốt, tốt.”
Thôi Giác liên tục nói hai tiếng tốt.
Sắc mặt của y âm trầm tới cực điểm.
Một khắc này, Thôi Giác trở nên cực đáng sợ, “Tôi chờ xem.”
Y chờ cái gì, Thôi Ngọc biết rất rõ ràng.
Một khi hồn phách của Kỷ Thiều tập họp đầy đủ, nhớ lại chuyện cũ, tình cảnh sẽ quay về như trước, không cần Thôi Giác làm cái gì hết, tự Thôi Ngọc sẽ thất bại thảm hại, trở thành một trò hề.
Trở về giao nộp nghiệt kính, Thôi Ngọc biết rõ trên người y lẫn lộn nhiều khí tức của Kỷ Thiều, giấu cũng không được, đây là số mệnh của y, nhưng y lại không tin vào số mệnh.
*Ngũ Ngũ: có ai nhận thấy hint của Hắc Bạch Vô Thường không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook