“Tạ đàn anh”
“Tạ đàn anh….


“Tạ Tần”: Trịnh Thư Mỹ sau hai lần gọi Tạ đàn anh đều không nhận được phản hồi từ Tạ Tần nên bất lực bèn gọi lớn
Tạ Tần dừng bước, Trịnh Thư Mỹ bước chân nhỏ cuối cùng cũng đuổi kịp Tạ Tần, cô không biết mình gọi lớn đến nỗi, vài ba học sinh nghe đến cái tên kia còn ngoái đầu vài lần xác nhận xem mình có nghe phải là đang nghe nhầm hay không
“Anh đợi…đợi tôi một chút” Trịnh Thư Mỹ đứng trước mặt Tạ Tần thở hồng hộc, Tạ Tần cũng kiên nhẫn đứng yên chờ Trịnh Thư Mỹ, không biết qua bao lâu, khi Trịnh Thư Mỹ hít đủ không khí mới bắt đầu câu chuyện bằng cái gập đầu chín mươi độ đầy thành ý
“Tôi xin lỗi”
Tạ Tần lúc đầu thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh anh đã hiểu, Tạ Tần nhếch khẽ khoé môi
“Mỗi lần cô gặp tôi, không cảm ơn thì là xin lỗi thôi à”
Trịnh Thư Mỹ ngẫm nghĩ, quả đúng là vậy, nhưng vốn Tạ Tần để bụng chuyện Trịnh Thư Mỹ từ chối trước mặt bao nhiêu người về lời mời gia nhập câu lạc bộ nên mới nói thế với Dạ Lý Huyền mà
“Nếu vậy thì tôi nói trọng điểm luôn nhé"
Trịnh Thư Mỹ sắp xếp câu từ một chút rồi hắng giọng:
“Về chuyện của Lý Huyền, tôi không hiểu vì sao anh lại giúp đỡ, càng không hiểu vì sao anh lại muốn tôi vào câu lạc bộ của anh
Tạ đàn anh, tôi không phải người tò mò, nhưng anh hết lần này đến lần khác hành động rất kì lạ, có khi anh rất tốt, khi thì tôi lại cảm thấy anh rất ghét tôi, tôi không phải là người giỏi đọc vị người khác nên hôm nay sẵn có dịp tôi hỏi thẳng để sau này tôi còn biết đường mà cư xử cho đúng mực
Anh…cuối cùng là muốn gì vậy?”
Tạ Tần là chiến thần trên thương trường, mà người lăn lộn trong đó bao nhiêu năm như Trịnh Thư Mỹ tất nhiên hiểu đạo lí “Muốn gà thì phải tốn thóc”
Tạ Tần hết lần này đến lần khác giúp đỡ cô chắc chắn là có mục đích phía sau, thay vì ngày sợ đêm lo anh đang mưu tính điều gì trong đầu thì cô nghĩ mình nên xung phong mở trận
Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn
Trịnh Thư Mỹ này đều có thể tuỳ cơ ứng biến.

.

“Haha.

.

” Tạ Tần đột nhiên bật cười, anh dù che miệng, nhưng đôi mắt ẩn sau gọng kính bạc sáng loá kia thật sự vì buồn cười mà cong rất sâu

Trịnh Thư Mỹ tức giận, cô cho rằng Tạ Tần đang cười cợt mình như cách Hạ Thiên luôn đùa bỡn mỗi khi cô nghiêm túc
Đợi đến khi Trịnh Thư Mỹ cơ hồ sắp không nhịn nổi, Tạ Tần mới ngưng cười, anh đưa tay chỉnh lại gọng kính cho ngay ngắn, Tạ Tần nói:
“Cô hỏi tôi muốn gì? Nếu tôi nói tôi muốn gì, cô có làm được không?”
“Nếu nằm trong khả năng của tôi, tôi nhất định sẽ làm” Trịnh Thư Mỹ kiên định trả lời
Tạ Tần nhìn sâu vào đôi mắt hạnh long lanh kia, thật sự rất đẹp, rất sáng, rất lấp lánh.

.

Nhưng nó không thuộc về anh, nó cũng chưa từng thuộc về anh.

.

Nhưng hiện tại.

.

Tạ Tần muốn nó
Thật sự muốn chiếm giữ nó cho riêng mình.

.

“Làm bạn gái tôi”
Đôi mắt hạnh từ lấp lánh như một vì sao thoáng một cái như chứa cả thiên hà đang vỡ vụn
Câu nói của Tạ Tần y như sấm sét giữa trời quang, là điều mà dù có sống lại thêm hai hay mấy chục lần nữa Trịnh Thư Mỹ cũng chưa từng nghĩ tới
Anh ta…
Tạ Tần…
Điên rồi….

Tạ Tần bị điên rồi.


.

Chẳng cần câu trả lời, đôi mắt biết nói kia đã hoàn hảo trả lời thay cho chủ nhân của nó, Tạ Tần đọc được, cũng nhìn rõ được câu trả lời từ lâu
Nhưng anh vốn là người cố chấp, vốn là người tham lam, một kẻ tham lam đến chết vẫn không biết đủ
Người ta nhìn thấy anh là thiếu niên có tất cả, anh chính là có tất cả đấy
Ông trời đã ưu ái cho anh như vậy rồi, anh tham lam thêm một người nữa cũng chẳng sao phải không?
“Anh….

anh đùa phải không? Tạ đàn anh vốn là người hài hước đến vậy à…hahaaa
Để người khác nghe còn tưởng thật vậy thì sau này anh muốn có bạn gái hơi khó….


“Em nhìn tôi giống đang đùa không?” Tạ Tần bất ngờ chen ngang khi Trịnh Thư Mỹ đang cố cười như một con dở
Trên trán vốn đã rịn một tầng mồ hôi giờ khắc này chính là bị người khác thẳng tay úp một nồi nước sôi lên đầu
-Tạ Tần quả thật không đùa, anh ta thật sự không đùa, trời ơi…
Chưa đợi Trịnh Thư Mỹ hoàn hồn, Tạ Tần lại nhàn nhạt tiếp lời mình:
“Em nói em không giỏi đọc vị người khác thì tôi cũng không ngại giải thích cho em từng cái một
Nghe cho rõ đây”
Tạ Tần nhấc chân bước về phía Trịnh Thư Mỹ
“Tôi vốn không thích chạm vào người khác, nhưng đã bế em đến bệnh viện”
Một bước.

.

“Tôi vốn không thích lo chuyện bao đồng, cũng không thích chỗ đông người, nhưng hôm đó tôi đã đến và giải vây giúp em khỏi Thừa Hàn Triết”
Bước thứ hai…
“Em cũng nghe Dạ Tuỳ Lâm nói, tôi rất ít khi đến nhà họ Dạ, nên sẽ không có chuyện trùng hợp gặp em ở cổng”

Bước thứ ba…
“Còn nữa, chẳng một thằng đàn ông trưởng thành nào tốt tính đến mức cho một cô gái chỉ là đàn em cùng khoa nằm trên giường của mình cả, càng không có chuyện một người đàn ông trưởng thành nào chỉ ngồi một bên nhìn người con gái mình muốn làm bạn gái ngủ cả một đêm đâu
Em là thật sự ngây thơ, hay em nghĩ tôi bị bất lực?”
Trịnh Thư Mỹ cắn chặt môi, cả bàn tay đang chạm vào áo Tạ Tần đã ướt nhẹp mồ hôi rồi
“Đủ rồi…” Trịnh Thư Mỹ dùng hai tay chắn giữa cô và Tạ Tần vì sau lưng cô đã là ngõ cụt
Bức tường kia nóng là do thời tiết, hay cả người cô đều bị Tạ Tần hung cho khét lẹt hết rồi
“Anh…anh đừng bước tới nữa, tôi…tôi hết đường rồi”
Tạ Tần nhìn Trịnh Thư Mỹ bị mình ép đến bước đường cùng, lại chẳng dám ngẩn đầu đối mặt với anh, dáng vẻ đó, Tạ Tần càng thêm thoã mãn, anh nhếch môi chốt hạ:
“Câu trả lời là….

.


“Không….

.


“Không có không thể, không được, không muốn”
Trịnh Thư Mỹ thật sự sẽ trả lời như vậy, nào ngờ đều bị Tạ Tần đoán trúng, cô càng bối rối hơn
-Cảm giác bị đem lên dàn hoả thiêu là thế này đấy ư?
“Em nên nhớ rõ mục đích của mình đến đây, ở đây, hiện tại, tôi chính là người được đặt ra yêu cầu và em là người thực hiện chứ không phải ra điều kiện, càng không phải câu hỏi yes or no”
-Cậu chồng à, cậu có thể xích xích ra rồi chúng ta thương lượng lại được không?
-Tư thế này chắc chắn sẽ bị đem đi tròng lòng heo thả trôi sông đó
“Anh…anh có gì từ từ nói, đừng tiến tới nữa, tôi thật sự không còn đường nữa rồi” Trịnh Thư Mỹ kêu la
Tạ Tần như con hồ ly ngàn năm hoá người, anh xấu xa nắm lấy chiếc cằm nhỏ xinh của Trịnh Thư Mỹ, ép cô phải đối mặt với mình
“Em vẫn còn thích Thừa Hàn Triết?”
-Tôi bị hắn ta ép đến nhảy lầu rồi trọng sinh đấy? Tôi còn thích hắn ta thì uổng công tôi đội mồ sống lại rồi.

.

!!
“Không….



“Vậy là được rồi”
-Này, anh có để tôi nói không vậy? Anh chỉ nghe những thứ anh muốn nghe thôi sao
Aaaaaaaaaaaa
Trịnh Thư Mỹ rất muốn hét lớn rồi tát thẳng vào mặt tên lưu manh giữa ban ngày ban mặt ức hiếp con gái nhà lành kia
Nhưng Trịnh Thư Mỹ sợ Tạ Tần, cái này đã ăn sâu vào trong máu của cô từ tận đời trước khiến cô chỉ có thể lắp bắp mấy câu phản kháng yếu ớt:
“Nhưng…tôi….

không thích anh.

.


Ba từ “không thích anh” Trịnh Thư Mỹ dùng âm mũi sao cho nhỏ nhất để nói
Cô vốn không dám nói, cũng không định nói như thế, cô biết Tạ Tần là kẻ điên, có thể bóp chết cô ngay tại chỗ, nhưng cô ấm ức
Không nói Trịnh Thư Mỹ không chịu được
Chẳng biết Tạ Tần nghe được không, chỉ biết sau một vài giây, anh thả lỏng tay lùi về sau mấy bước giải thoát cho Trịnh Thư Mỹ
Trịnh Thư Mỹ thì vui rồi, cô hít lấy hít để không khí bổ sung cho mấy phút như sống trong địa ngục tra tấn kia, nhưng không khí trong lành kia chưa kịp trôi đến đâu, cô lại nghe Tạ Tần nói:
“Lần trước tôi đã từng nói, nếu về sau muốn có đơn đăng kí thì sẽ hơi khó khăn đấy, phải không?”
Trịnh Thư Mỹ gật đầu, Tạ Tần tiếp:
“Muốn vào, chỉ một cách duy nhất, còn nữa, tôi cũng không phải người kiên nhẫn” Tạ Tần vừa vươn tay Trịnh Thư Mỹ đã lập tức nghiêng người tránh cánh tay kia
Đôi bàn tay thon dài của Tạ Tần vốn chỉ định nhặt chiếc lá khô trên tóc Trịnh Thu Mỹ xuống, tay còn chưa chạm được tóc, đã chênh vênh giữa khoảng không, giây phút đó ánh mắt Tạ Tần ánh lên vẻ hụt hẫng
“Em từ từ mà nghĩ” Tạ Tần thu tay về rồi giấu sâu trong túi áo, anh nói xong lời muốn nói liền lạnh lùng quay lưng
-Đi rồi.

.

-Thật sự đi rồi…
“Aaaaaaaaaa
Trịnh Thư Mỹ này đã mắc nghiệp gì với nhà họ Tạ vậy trời…
Tại sao……Aaaaaaaaaaa”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương