Tôi Và Nam Thần Cùng Trường
-
62: Không Có Thêm Chữ Nào Phía Sau Nữa
Tiểu Du vừa đi chưa bao lâu, điện thoại trong túi áo Tiểu Nam đột nhiên rung lên.
Là Tạ Vũ gọi.
“Em đang ở đâu? Anh tìm em từ sáng đến giờ mà chẳng thấy em.”
“Em đang ở trên phố cổ, anh đến đây đi.
Chúng ta cùng nhau đến nhà ngoại của em.”
Đầu dây bên kia lộ rõ vẻ ngạc nhiên hòa lẫn sự vui mừng, “Em đợi một chút, anh đến ngay.”
Sau khi tắt máy, Tiểu Nam trở về quán nước tìm mẹ.
Lúc cô quay lại, người đàn ông đã sớm rời khỏi, chỉ còn mẹ đang đứng trước quán nước.
Mẹ cô mặc dù tuổi tác không còn trẻ trung gì nhưng vẫn rất xinh đẹp, ngay cả bộ quần áo xám nhạt nhòa rẻ tiền trên người cũng không thể che đi khí chất ấy, bằng không sao có thể sinh ra một mỹ nữ như Tiểu Nam.
Tiểu Nam được thừa hưởng rất nhiều từ vẻ đẹp của mẹ, người mà đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn mang dáng vẻ trong trẻo dịu dàng như thiếu nữ năm nào.
“Mẹ nói chuyện xong rồi?”
Bà gật đầu, “Mà con về đây từ khi nào sao không nói với mẹ?”
Tiểu Nam bĩu môi: “Con nói trước thì mẹ sẽ cho con về sao? Nếu con báo trước với mẹ là sẽ về, mẹ nhất định sẽ nói là con cứ ở đó chăm chỉ học tập, đợi tốt nghiệp xong có tiền rồi muốn về thăm lúc nào cũng được, không bao giờ có chuyện con đứng ở đây như bây giờ.”
Mẹ bật cười nói: “Con lúc nào cũng nghĩ xấu về mẹ thôi.
Được rồi, về cũng đã về rồi, mau đi thăm ông bà ngoại nào, họ nhớ con lắm đấy.”
Mẹ vừa nói vừa kéo tay Tiểu Nam, cô lại chần chừ không muốn di chuyển.
Mẹ thấy hành động của cô rất lạ liền thắc mắc: “Sao vậy? Con không đi à?”
“Con đang chờ một người bạn.
Chúng ta đợi một chút hãy đi được không?”
Bạn? Tiểu Nam lần này về quê còn dẫn theo một người bạn, khẳng định không phải bạn bè đơn thuần bình thường.
Xem ra đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện của bà đã đến lúc có bạn trai, còn có ý định giới thiệu với người nhà nữa.
Cùng lúc, Tạ Vũ đã lên đến phố cổ, trên tay cầm theo một đống túi lớn nhỏ vừa đi vừa nhìn xung quanh tìm người.
Anh phóng mắt ra phía xa, trông thấy bóng dáng quen thuộc của bạn gái đứng cùng một người phụ nữ trung niên, giống như đang đợi ai đó nên lập tức đi đến trước mặt họ.
Tiểu Nam trông thấy Tạ Vũ hai mắt sáng rỡ, cười tươi nói: “Anh đến rồi.” lại quay sang giới thiệu với mẹ, “Mẹ, đây là bạn….
của con.”
“Bạn thôi sao? Không có thêm chữ nào phía sau nữa à?” Mẹ nở nụ cười bí ẩn như đang bắt tội cô.
Trong khi Tiểu Nam phân vân không biết nên nói thẳng với mẹ chuyện anh là bạn trai cô hay không, anh lại vô cùng bình tĩnh nói:
“Con chào dì, con là Tạ Vũ.
Con học cùng trường với Tiểu Nam.”
Không hiểu sao khi anh giới thiệu tên, bà lại có cảm giác rất quen thuộc, giống như đã từng nghe ở đâu nhưng lại không thể nhớ ra.
“Con học cùng khoa với Nam Nam à?” Mẹ được đà bắt đầu dò hỏi thêm.
Tiểu Nam vội vàng đáp thay lời Tạ Vũ: “Anh ấy học khoa Vật lý, hơn con hai khóa.
Mẹ còn điều gì muốn hỏi cứ hỏi con là được.”
“Mẹ cũng đâu phải hổ, con làm như mẹ ăn thịt được cậu ấy vậy, cứ phải một hai bảo vệ.”
Lần này gặp tình cờ gặp được mẹ thật tốt, Tiểu Nam và Tạ Vũ cũng không mất nhiều thời gian để tìm đường về nữa.
Chỉ là cô vốn muốn cho mẹ và ông bà ngoại một bất ngờ, thế nào lại gặp mẹ trong lúc đi mua quà, hoàn toàn trái với dự tính ban đầu.
Vì nhà ông bà ngoại nằm trong khu phố cổ, đường đi không xa nên ba người đi bộ đến, mẹ đi phía trước dẫn đường, còn cô và Tạ Vũ đi cùng nhau ở sau.
Tiểu Nam ghé sát người vào Tạ Vũ nhỏ giọng hỏi: “Anh mang theo những gì mà nhiều thế?”
“Vừa rồi lúc gọi điện em nói bất ngờ quá, anh không kịp chuẩn bị.
Trên đường đi anh thấy có thứ gì thích hợp làm quà đều mua hết.” Tạ Vũ cười cười đáp.
Cô bắt đầu lên giọng trách, “Anh mua nhiều đồ như vậy, có chút lãng phí quá.”
“Phu nhân bắt đầu quản lý túi tiền của anh à?”
Lại nữa, anh lại trêu ghẹo cô nữa.
Xem như đây là tật xấu của Tạ Vũ, chỉ biết nói mấy lời đùa cợt này với cô.
Muốn cô làm phu nhân của anh hả, tương lai còn xa lắm.
Tiểu Nam ra vẻ dỗi hờn quay mặt sang chỗ khác, “Em mới không thèm quản lý.”
Mẹ dẫn Tiểu Nam và Tạ Vũ vào trong một con phố nhỏ bên phải đoạn đường chính.
Tiểu Nam để ý khu vực này có ít khách du lịch hơn, nhưng cũng loáng thoáng có vài người nước ngoài ghé thăm.
Người đi trên đường hầu hết đều mặc chiếc váy truyền thống với hoa văn thêu chỉ đỏ trên nền vải đen.
Đến lượt Tạ Vũ thì thầm vào tai Tiểu Nam: “Đáng lẽ hôm nay em phải mặc chiếc váy mà anh mua.
Em mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp.”
“Sao bỗng nhiên anh lại muốn em mặc?” Tiểu Nam quay sang nhìn anh.
“Anh thấy người ở đây đều mặc kiểu trang phục này, nhìn họ lại nhớ đến chiếc váy hôm qua anh mua cho em, muốn thấy em mặc.”
Mẹ Tiểu Nam ở phía trước thấy đôi uyên ương ríu rít với nhau không rời chỉ lắc đầu cười.
Đứa trẻ này, dẫn bạn trai về nhà không giới thiệu hẳn hoi, thế mà cả đoạn đường cứ nói chuyện với nhau một cách tự nhiên như thế, chẳng hiểu được là muốn giấu hay muốn công khai với gia đình nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook