Tôi Và Nam Thần Cùng Trường
39: Tình Yêu Và Hận Thù


Đêm cuối cùng trước khi sang năm mới, cả thành phố chìm trong thứ ánh sáng chói lóa, rộn ràng và lộng lẫy từ những tòa cao ốc, của đèn đường, đèn pha ô tô và cả những ánh đèn nhấp nháy đủ sắc màu của những tấm biển quảng cáo cỡ lớn.
Đối lập với sự náo nhiệt nơi trung tâm thành phố, bầu không khí ở nhà của Tiểu Nam lại tĩnh lặng, ấm cúng đến lạ thường.
Một căn nhà gạch đỏ hai tầng san sát với những ngôi nhà khác, trước đây có hai mẹ con sinh sống, bây giờ cô đã lên đại học, sống trong ký túc xá, căn nhà nhỏ bé chỉ còn một mình mẹ, bỗng lại trở nên rộng lớn vô cùng hòa chung với cái lẻ loi trống trải.
Sau bữa cơm tất niên giản đơn, Tiểu Nam ngồi cùng mẹ thưởng thức những tách trà nóng.

Thật ra chỉ có mẹ là uống trà thôi, cô không quen với vị đắng chát của trà nên không uống được, vậy nên mẹ lại cất công pha ca cao nóng cho cô.
Một ly ca cao nóng có hương vị ngọt ngào hơi ngậy ngậy của sữa xen lẫn chút đăng đắng của ca cao, không chỉ hợp khẩu vị của Tiểu Nam mà còn đúng với tâm trạng cô lúc này.
Ở chốn xa hoa rực rỡ ánh đèn, Tạ Vũ đang ăn uống liên hoan vui vẻ cùng bạn bè và người yêu, còn cô lại bình thản ở nhà thưởng thức ly ca cao của mẹ.
“Lần này về chắc là có nguyên do đây.

Nếu không có khi con cũng không về nhà đâu, đúng không?” Ngay cả mẹ cũng nhìn ra tâm sự hiện rõ trên khuôn mặt Tiểu Nam, “Cãi nhau với bạn trai à?”

Tiểu Nam nói với giọng hờn dỗi: “Mẹ, con còn chưa có bạn trai thì lấy đâu ra cãi nhau.

Sắp sang năm mới rồi, con muốn về nhà với mẹ mấy ngày mà mẹ không vui sao?”
Hai mẹ con bông đùa mấy câu, chợt mẹ lại nói chuyện cực kỳ nghiêm túc.
“Mẹ định là năm nay sẽ về nhà ông bà ngoại con.

Sau này ở đây sẽ chỉ còn mình con thôi…..”
Tiểu Nam sững sờ, mẹ lại quyết định vội vàng như vậy, còn chưa bàn trước với cô.
Mẹ nắm lấy hai bàn tay cô vuốt ve, “Nam Nam, thật ra mẹ đã có ý định này từ rất lâu rồi, nhưng nghĩ đến thành tích của con xuất sắc như vậy, mẹ làm sao nỡ dẫn theo con đến một nơi xa xôi hẻo lánh để học tập.

Chỉ có ở thành phố này, Nam Nam của mẹ mới có được cơ hội học tập trong điều kiện tốt nhất, nên những năm qua mẹ vẫn cố gắng bám trụ ở đây chỉ có một lý do duy nhất, đó là để con được học tập ở trong môi trường này.”
Tiểu Nam trầm ngâm một hồi mới hỏi mẹ: “Bao giờ mẹ đi?”
“Sang tháng hai là mẹ sẽ đi luôn.”
Mẹ biết Tiểu Nam vẫn đang chìm trong sự kinh ngạc trước quyết định đầy bất ngờ, xoa xoa lưng cô nói:
“Căn nhà này mẹ không bán đi.

Dù sao đây cũng là nơi hai mẹ con ta sống suốt mười mấy năm qua, hơn nữa sau này khi con tốt nghiệp rồi cũng sẽ cần có nhà để ở, cho nên từ giờ nó sẽ là nhà của con.”
Ngưng một chút mẹ mới tiếp tục: “Chốn đô thị phồn hoa này, nhịp sống quá xô bồ vội vã, cho dù là với chính bản thân mẹ hay với tuổi tác của mẹ hiện tại, đều không theo nổi.

Nhưng còn con thì khác, con đang trong giai đoạn tuổi trẻ, chỉ có nơi này mới là nơi tốt nhất để con sống hết mình cho những năm tháng thanh xuân tươi trẻ tràn đầy nhiệt huyết.


Một nơi giáo dục tốt để học, chất lượng cuộc sống tốt để theo đuổi và làm việc, không ở đâu có thể bằng được.”
Mẹ nói một tràng dài như vậy, Tiểu Nam chỉ đáp lại rất ngắn gọn: “Con biết rồi.”
Cánh tay mẹ đang xoa lưng cô di chuyển lên trên vuốt vuốt mái tóc cô, “Nam Nam của mẹ từ nhỏ đã hiểu chuyện và có thể sống tự lập được, mẹ cũng chưa bao giờ phải lo lắng về con.

Sau khi mẹ về quê, con cũng nhất định sẽ sống một mình ở đây rất tốt mà.”
Hai tay Tiểu Nam ôm lấy ly ca cao, hơi ấm từ ly nước truyền đến lòng bàn tay buốt giá vì lạnh.

Cô nhìn chằm chằm vào ly, giống như bị dòng nước bên trong thôi miên mà hỏi mẹ:
“Mẹ…… có hận người đó không?”
Hôn nhân đổ vỡ của mẹ ảnh hưởng rất nhiều đến tâm lý của Tiểu Nam.

Cô hận người đàn ông đã bỏ rơi mẹ con cô, cũng là từ đó đã sinh ra trái tim yếu đuối dễ xúc cảm của thiếu nữ mới qua tuổi mười tám.

Cô không muốn bản thân giống như người phụ nữ đó, chen chân vào tình cảm của gia đình cô, cướp đi người mà cô gọi là ba.
Cho nên cô chấp nhận từ bỏ Tạ Vũ, người anh yêu là Tiêu Cẩn Mai, cô có đau lòng cỡ nào cũng sẽ không giống như loại người mà cô căm hận nhất trên thế gian.

Lần này người bất ngờ lại là mẹ, mẹ nghĩ ngợi một hồi rồi mỉm cười: “Hận, đương nhiên là hận.

Nhưng mẹ chưa từng hối hận vì đã yêu ba con.

Mặc dù ba con đã phản bội mẹ, bỏ rơi chúng ta, nhưng ít ra thì thời trẻ mẹ và ông ấy cũng đã yêu nhau hết mình rồi đi đến hôn nhân, chỉ bao nhiêu đó cũng đã khiến cho tuổi trẻ thực sự trọn vẹn rồi.”
Mẹ nhìn Tiểu Nam với ánh mắt âu yếm và mãn nguyện: “ Điều quan trọng nhất là, mẹ và ông ấy phải đến với nhau thì mới có thể sinh ra con.

Nam Nam của mẹ là nhân tố quan trọng nhất khiến mẹ không hối hận về quá khứ.

Suốt bao năm lăn lộn ở thành phố lớn như vậy, là vì con nên mẹ mới không bỏ cuộc, con là ánh sáng của mẹ.”
Tiểu Nam im lặng, nước mắt sớm đã đong đầy nơi khóe mi, chỉ một chuyển động rất nhỏ của đôi mắt cũng đã khiến giọt nước bị kìm nén trào ra lăn xuống đôi má hồng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương