Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi
-
Chương 315
“Cô cảm thấy Hạ Mạt là người nhàm chán như vậy sao?” Người đeo mặt nạ không trả lời mà hỏi lại.
Trương Tiểu Lệ suy nghĩ một chút, Hạ Mạt quả thật không phải kẻ nhàm chán như vậy. Cô ta rất ít khi làm chuyện nhàm chán, mỗi ngày đều mang dáng vẻ lão luyện, từ nhỏ đã như thế rồi. Ai cũng có thể đến lừa bịp mình, duy chỉ có cô ta là không thể.
Lẽ nào lời của người đàn ông mà ngay cả mặt cũng không dám lộ này nói là sự thật, Hạ Mạt thật sự là nằm vùng sao?
Trương Tiểu Lệ cẩn thận suy nghĩ từ vấn đề này. Lúc còn rất nhỏ, Hạ Mạt bị bọn buôn người lừa bán cho băng ăn cắp, mỗi ngày bị ép trộm tiền trên đường, nếu không phải cha mình cứu cô ta thì chẳng biết bây giờ cô ta đang ở nơi nào, sống cuộc sống thế nào.
Vì vậy mà từ nhỏ Hạ Mạt đã lập chí muốn làm cảnh sát, đồng thời cũng vì việc này mà luôn nỗ lực. Khó khăn lắm mới lấy được thành tích ưu tú thi được trường cảnh sát lại dứt khoát kiên quyết bỏ học vào năm thứ hai, còn gia nhập vào Cửu Long Thập Bát Hội mặc kệ sự phản đối của cô và cha cô, đi lên một con đường hoàn toàn khác với cảnh sát.
Trương Tiểu Lệ vẫn không có cách nào quên được việc này, bởi vì Hạ Mạt đã phả bội lại mộng tượng ban đầu của bọn họ, tựa như bạn trai phản bội lời thề với bạn gái, khiến Trương Tiểu Lệ không thể nào tha thứ cho cô ta.
Mà bây giờ, người đột nhiên xuất hiện này lại nói cho cô biết, thật ra Hạ Mạt đến Cửu Long Thập Bát Hội là để nằm vùng. Bất kể có phải sự thực hay không thì đối với Trương Tiểu Lệ mà nói, đều là chuyện khó mà tin nỗi. Ai cũng biết nằm vùng nguy hiểm cỡ nào, huống hồ Hạ Mạt còn làm đến vị trí cao như vậy tại Cửu Long Thập Bát Hội.
“Hồ sơ Hành Giả thần bí như vậy, làm sao anh biết được?” Trương Tiểu Lệ vẫn duy trì cảnh giác đối với thân phận của người đeo mặt nạ.
“Chẳng lẽ cô không cảm thấy tôi cũng rất thần bí sao?” Người đeo mặt nạ lại lần nữa không trả lời mà hỏi lại.
Trương Tiểu Lệ: “…”
“Dù sao thì tôi cũng đã nói với cô rồi, có tin hay không là tùy cô.” Người đeo mặt nạ buông tay, giọng điệu mang vẻ dửng dưng.
Trương Tiểu Lệ không nói gì, chỉ yên lặng suy nghĩ việc này.
“Để lại thứ này cho cô.” Người đeo mặt nạ ném thẻ thân phận cho Trương Tiểu Lệ, sau đó đứng lên, duỗi người như thể rất mệt mỏi.
Một tờ giấy không cẩn thận rơi ra từ trong túi, rơi xuống bên chân Trương Tiểu Lệ, mà người đeo mặt nạ làm như không nhận ra, nhấc chân bỏ đi.
“Anh làm rơi đồ rồi này.” Trương Tiểu Lệ nhắc nhở.
Người đeo mặt nạ quay đầu lại liếc cô một cái, Trương Tiểu Lệ giậm chân, ý bảo ở dưới chân cô.
“À, cái đó à, cũng là quà tặng cho cô đấy.” Người đeo mặt nạ làm như lúc trước đã quên chuyện này.
“Anh là ông già Noel sao? Cho dù là ông già Noel cũng nên đợi đến lễ Giáng Sinh hẵng tặng chứ.” Trương Tiểu Lệ trợn mắt với người đó.
“Cô thích thì có thể gọi là ông già Noel, coi như tặng trước đi.” Người đeo mặt nạ dửng dưng nói.
Trương Tiểu Lệ lắc đầu: “Anh hoàn toàn không hợp với hình tượng của ông già Noel, vẫn giống cha xứ hơn.”
“Vậy gọi cha xứ là được rồi.” Người đeo mặt nạ khoát khoát tay, ngoảnh lại tiếp tục bỏ đi.
Nhìn bóng lưng người đó dần dần biến mất ở trong tầm mắt, Trương Tiểu Lệ sinh ra một loại ảo giác, cô cảm thấy bóng lưng này khá giống Hoàng Tử Hiên. Nhưng mà giọng không phải giọng của Hoàng Tử Hiên, có điều giọng nói thì có thể ngụy trang được, không phải sao?
Quên đi, mặc kệ người đó là ai. Hoàng Tử Hiên cũng sẽ không nhàm chán đến đùa bỡn mình như thế.
Trương Tiểu Lệ lắc đầu, nhặt tờ giấy từ dưới đất lên, mở ra nhìn: Muốn biết kẻ đầu sỏ hạ độc thì đêm mai đến phái số 531 thôn Tây dò la.
Hạ độc?
Trương Tiểu Lệ sửng sốt, lập tức nhớ ra ý của những lời này. Người đeo mặt nạ muốn nói cho cô biết kẻ đầu sỏ hạ độc đám chó tối hôm nay đang ở thôn Tây sao.
Kỳ lạ, làm sao người này biết được chuyện trong bữa tiệc?
Chẳng lẽ thật sự là Hoàng Tử Hiên sao? Nhưng Hoàng Tử Hiên cần phải ngụy trang ở trước mặt mình sao?
Đêm khuya hôm ấy, vô số nghi vấn quanh quẩn ở trong đầu Trương Tiểu Lệ, làm cô ngồi trơ ở trên chiếc ghế dài nơi này cả nửa đêm, mãi đến khi sắc trời sáng rực, cô cũng không nghĩ ra bất kỳ một nghi vấn nào.
Ring ring ring…
Một hồi tiếng chuông điện thoại di động reo lên, Trương Tiểu Lệ bỗng nhiên hoàn hồn, lúc này mới nhận ra trời đã sáng rồi. Điện thoại là từ đồng nghiệp, nên giao ca rồi, hỏi cô đi đâu. Cô cúp điện thoại vội vàng đứng lên, bởi đi ngồi đã tê rần nên thiếu chút nữa bị ngã.
Cả đường loạng choạng trở lại phòng làm việc, giao ca với đồng nghiệp rồi thay quần áo, sau đó Trương Tiểu Lệ bèn chuẩn bị về nhà. Một đêm không ngủ, lại suy nghĩ suốt đêm, bây giờ thân thể và đại não của cô đều đang cực kỳ mệt mỏi.
Trương Tiểu Lệ lê thân thể mệt mỏi ra trạm xe buýt, đi mãi đi mãi thì nhìn thấy một chiếc xe đậu bên lề đường, cô liếc mắt một cái đã nhận ra biển số xe là của về Hạ Mạt.
Sáng sớm thế này, sao xe của Hạ Mạt lại đỗ ở ven đường?
Mang theo nghi hoặc, Trương Tiểu Lệ đi mau hai bước đến trước xe, cô áp tới trên cửa sổ nhìn vào trong, thế nhưng cửa sổ xe dán màng, không thấy gì cả. Cuối cùng dứt khoát gõ vài cái lên cửa sổ xe, muốn thăm dò xem bên trong có người hay không.
Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm!
So với việc nói là gõ thì chi bằng nói là đập, tiếng động rất lớn, ồn đến mức Hạ Mạt đang mê man không thể không mơ mơ màng màng hạ cửa xe xuống.
“Cô thật sự vẫn ở bên trong? Cô đậu xe chỗ này làm gì?” Nhìn thấy Hạ Mạt ở bên trong, Trương Tiểu Lệ kinh ngạc hỏi.
“Ngủ.” Hạ Mạt nằm trên ghế xe, yếu ớt trả lời.
“Cô không biết về nhà mà ngủ sao?” Trương Tiểu Lệ nhìn cô ta, sắc mặt rất kém, hình như rất mệt mỏi.
Lúc này Hạ Mạt rất khó chịu, không muốn nói chuyện, không nhịn được bảo: “Tôi thích ngủ ở đâu thì ngủ ở đấy, từ khi nào mà cảnh sát giao thông còn xía vào cả việc này thế?”
Trương Tiểu Lệ phát cáu, mình tốt bụng quan tâm cô ta, cô ta không cảm kích thì thôi, còn chẹn họng người khác như thế. Mình đúng là ăn không ngồi rồi, quan tâm cô ta ngủ nơi nào làm gì.
“Chắc chắn tôi điên rồi mới đi quan tâm cô.” Trương Tiểu Lệ ném một câu xong thì xoay người đi mất.
Hạ Mạt hoàn toàn không nghe rõ câu cuối cùng cô nói cái gì, mí mắt nặng nề đã nhắm lại.
Trương Tiểu Lệ xuyên qua đường cái, càng nghĩ càng tức. Nhưng tức mãi tức mãi đột nhiên cô nghĩ tới chuyện mà người đeo mặt nạ đêm qua nói cho cô biết, lập tức dừng bước chân lại, sờ sờ thẻ thân phận trong túi. Ngay sau đó lại vội vàng vòng trở về.
Lúc trở lại Trương Tiểu Lệ đi cực nhanh, cô muốn chính miệng hỏi xem rốt cuộc Hạ Mạt có phải là nằm vùng hay không. Nhưng đợi lúc cô trở lại, Hạ Mạt đã ngủ rồi. Nhìn sắc mặt cô ta tái nhợt, Trương Tiểu Lệ đột nhiên không đành lòng đánh thức cô ta nữa.
Nếu như cô ta thực sự là nằm vùng thì nhất định chịu rất nhiều áp lực.
Trương Tiểu Lệ thở dài, thò tay mở cửa xe từ bên trong, định ôm Hạ Mạt ra phía sau, còn cô thì lái xe về nhà. Chỉ là vừa đụng vào người Hạ Mạt ngay lập tức đã truyền đến xúc cảm nóng bỏng, cô sợ hãi nhanh chóng sờ trán Hạ Mạt, cũng nóng đến dọa người.
“Chết tiệt, sốt cao như vậy.” Lúc này Trương Tiểu Lệ mới ý thức được Hạ Mạt đang bị sốt, cô không kịp nghĩ sao Hạ Mạt lại phát sốt như thế đã vội vàng ôm cô ra phía sau, sau đó lái xe của Hạ Mạt, phong nhanh đến bệnh viện.
Trương Tiểu Lệ chạy đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất, ôm Hạ Mạt vọt vào phòng cấp cứu, hô bác sĩ mau tới cứu người.
Sáng sớm ngày ra bác sĩ và y tá đều bị Trương Tiểu Lệ dọa, còn tưởng rằng có bệnh nhân khẩn cấp gì đó. Kết quả lại chỉ là một người bệnh nhẹ phát sốt, nhưng bởi đã sốt đến hôn mê nên bác sĩ cũng không qua loa, vội vàng kiểm tra một lượt cho Hạ Mạt.
Trải qua một lượt kiểm tra, bác sĩ chẩn đoán chính xác Hạ Mạt là lây một loại cúm phổ biến gần đây, bị lây đến nhiễm trùng đường hô hấp, dẫn tới phát sốt, bởi vì không khám bệnh kịp thời nên bây giờ đã chuyển hóa thành viêm phổi, cần nằm viện trị liệu vài ngày mới có thể khôi phục.
Thế là Trương Tiểu Lệ đi làm thủ tục nằm viện, vì để cho Hạ Mạt an tĩnh dưỡng bệnh, cô giúp Hạ Mạt yêu cầu phòng bệnh đơn. Làm xong những thứ này, cô bèn nhanh chóng đến phòng bệnh chăm sóc Hạ Mạt. Cô ta vẫn đang truyền nước, chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Lúc truyền hết chai thứ nhất, Hoàng Tử Hiên gọi điện thoại đến, hỏi cô chừng nào tan tầm trở về, có cần để phần cơm sáng cho cô không. Trương Tiểu Lệ nói cho anh biết chuyện Hạ Mạt bị bệnh nằm viện qua điện thoại, rõ ràng Hoàng Tử Hiên rất bất ngờ khi Hạ Mạt đột nhiên bị bệnh đến mức cần đến bệnh viện.
“Hoàng Tử Hiên, anh có thể đến bệnh viện một chuyến không? Đêm hôm qua tôi trực ca cả một đêm không ngủ, tôi sợ lát nữa ngủ mất không ai chăm sóc cô ấy.” Trương Tiểu Lệ kể xong thì cầu xin.
“Được, tôi lập tức qua đó.” Hoàng Tử Hiên lập tức bằng lòng.
Sau khi cúp điện thoại, Trương Tiểu Lệ đi rửa mặt, cố gắng để mình duy trì sự tỉnh táo, không buồn ngủ. Nhưng mí mắt vẫn không ngừng đánh nhau, rơi vào đường cùng, cô đành phải chồng cây chuối ở trong phòng bệnh, lấy tư thế như vậy nhìn chằm chằm bình truyền nước của Hạ Mạt.
Hoàng Tử Hiên nói sẽ tới ngay ở trong điện thoại không phải là qua loa có lệ với Trương Tiểu Lệ, anh thực sự tới rất nhanh, đồng thời còn cầm hai cái cặp lồng giữ nhiệt tới. Lúc tiến vào nhìn thấy Trương Tiểu Lệ đang trồng cây chuối thì cười: “Ở chỗ này cũng không quên luyện công, cô đúng là chăm chỉ.”
Trương Tiểu Lệ suy nghĩ một chút, Hạ Mạt quả thật không phải kẻ nhàm chán như vậy. Cô ta rất ít khi làm chuyện nhàm chán, mỗi ngày đều mang dáng vẻ lão luyện, từ nhỏ đã như thế rồi. Ai cũng có thể đến lừa bịp mình, duy chỉ có cô ta là không thể.
Lẽ nào lời của người đàn ông mà ngay cả mặt cũng không dám lộ này nói là sự thật, Hạ Mạt thật sự là nằm vùng sao?
Trương Tiểu Lệ cẩn thận suy nghĩ từ vấn đề này. Lúc còn rất nhỏ, Hạ Mạt bị bọn buôn người lừa bán cho băng ăn cắp, mỗi ngày bị ép trộm tiền trên đường, nếu không phải cha mình cứu cô ta thì chẳng biết bây giờ cô ta đang ở nơi nào, sống cuộc sống thế nào.
Vì vậy mà từ nhỏ Hạ Mạt đã lập chí muốn làm cảnh sát, đồng thời cũng vì việc này mà luôn nỗ lực. Khó khăn lắm mới lấy được thành tích ưu tú thi được trường cảnh sát lại dứt khoát kiên quyết bỏ học vào năm thứ hai, còn gia nhập vào Cửu Long Thập Bát Hội mặc kệ sự phản đối của cô và cha cô, đi lên một con đường hoàn toàn khác với cảnh sát.
Trương Tiểu Lệ vẫn không có cách nào quên được việc này, bởi vì Hạ Mạt đã phả bội lại mộng tượng ban đầu của bọn họ, tựa như bạn trai phản bội lời thề với bạn gái, khiến Trương Tiểu Lệ không thể nào tha thứ cho cô ta.
Mà bây giờ, người đột nhiên xuất hiện này lại nói cho cô biết, thật ra Hạ Mạt đến Cửu Long Thập Bát Hội là để nằm vùng. Bất kể có phải sự thực hay không thì đối với Trương Tiểu Lệ mà nói, đều là chuyện khó mà tin nỗi. Ai cũng biết nằm vùng nguy hiểm cỡ nào, huống hồ Hạ Mạt còn làm đến vị trí cao như vậy tại Cửu Long Thập Bát Hội.
“Hồ sơ Hành Giả thần bí như vậy, làm sao anh biết được?” Trương Tiểu Lệ vẫn duy trì cảnh giác đối với thân phận của người đeo mặt nạ.
“Chẳng lẽ cô không cảm thấy tôi cũng rất thần bí sao?” Người đeo mặt nạ lại lần nữa không trả lời mà hỏi lại.
Trương Tiểu Lệ: “…”
“Dù sao thì tôi cũng đã nói với cô rồi, có tin hay không là tùy cô.” Người đeo mặt nạ buông tay, giọng điệu mang vẻ dửng dưng.
Trương Tiểu Lệ không nói gì, chỉ yên lặng suy nghĩ việc này.
“Để lại thứ này cho cô.” Người đeo mặt nạ ném thẻ thân phận cho Trương Tiểu Lệ, sau đó đứng lên, duỗi người như thể rất mệt mỏi.
Một tờ giấy không cẩn thận rơi ra từ trong túi, rơi xuống bên chân Trương Tiểu Lệ, mà người đeo mặt nạ làm như không nhận ra, nhấc chân bỏ đi.
“Anh làm rơi đồ rồi này.” Trương Tiểu Lệ nhắc nhở.
Người đeo mặt nạ quay đầu lại liếc cô một cái, Trương Tiểu Lệ giậm chân, ý bảo ở dưới chân cô.
“À, cái đó à, cũng là quà tặng cho cô đấy.” Người đeo mặt nạ làm như lúc trước đã quên chuyện này.
“Anh là ông già Noel sao? Cho dù là ông già Noel cũng nên đợi đến lễ Giáng Sinh hẵng tặng chứ.” Trương Tiểu Lệ trợn mắt với người đó.
“Cô thích thì có thể gọi là ông già Noel, coi như tặng trước đi.” Người đeo mặt nạ dửng dưng nói.
Trương Tiểu Lệ lắc đầu: “Anh hoàn toàn không hợp với hình tượng của ông già Noel, vẫn giống cha xứ hơn.”
“Vậy gọi cha xứ là được rồi.” Người đeo mặt nạ khoát khoát tay, ngoảnh lại tiếp tục bỏ đi.
Nhìn bóng lưng người đó dần dần biến mất ở trong tầm mắt, Trương Tiểu Lệ sinh ra một loại ảo giác, cô cảm thấy bóng lưng này khá giống Hoàng Tử Hiên. Nhưng mà giọng không phải giọng của Hoàng Tử Hiên, có điều giọng nói thì có thể ngụy trang được, không phải sao?
Quên đi, mặc kệ người đó là ai. Hoàng Tử Hiên cũng sẽ không nhàm chán đến đùa bỡn mình như thế.
Trương Tiểu Lệ lắc đầu, nhặt tờ giấy từ dưới đất lên, mở ra nhìn: Muốn biết kẻ đầu sỏ hạ độc thì đêm mai đến phái số 531 thôn Tây dò la.
Hạ độc?
Trương Tiểu Lệ sửng sốt, lập tức nhớ ra ý của những lời này. Người đeo mặt nạ muốn nói cho cô biết kẻ đầu sỏ hạ độc đám chó tối hôm nay đang ở thôn Tây sao.
Kỳ lạ, làm sao người này biết được chuyện trong bữa tiệc?
Chẳng lẽ thật sự là Hoàng Tử Hiên sao? Nhưng Hoàng Tử Hiên cần phải ngụy trang ở trước mặt mình sao?
Đêm khuya hôm ấy, vô số nghi vấn quanh quẩn ở trong đầu Trương Tiểu Lệ, làm cô ngồi trơ ở trên chiếc ghế dài nơi này cả nửa đêm, mãi đến khi sắc trời sáng rực, cô cũng không nghĩ ra bất kỳ một nghi vấn nào.
Ring ring ring…
Một hồi tiếng chuông điện thoại di động reo lên, Trương Tiểu Lệ bỗng nhiên hoàn hồn, lúc này mới nhận ra trời đã sáng rồi. Điện thoại là từ đồng nghiệp, nên giao ca rồi, hỏi cô đi đâu. Cô cúp điện thoại vội vàng đứng lên, bởi đi ngồi đã tê rần nên thiếu chút nữa bị ngã.
Cả đường loạng choạng trở lại phòng làm việc, giao ca với đồng nghiệp rồi thay quần áo, sau đó Trương Tiểu Lệ bèn chuẩn bị về nhà. Một đêm không ngủ, lại suy nghĩ suốt đêm, bây giờ thân thể và đại não của cô đều đang cực kỳ mệt mỏi.
Trương Tiểu Lệ lê thân thể mệt mỏi ra trạm xe buýt, đi mãi đi mãi thì nhìn thấy một chiếc xe đậu bên lề đường, cô liếc mắt một cái đã nhận ra biển số xe là của về Hạ Mạt.
Sáng sớm thế này, sao xe của Hạ Mạt lại đỗ ở ven đường?
Mang theo nghi hoặc, Trương Tiểu Lệ đi mau hai bước đến trước xe, cô áp tới trên cửa sổ nhìn vào trong, thế nhưng cửa sổ xe dán màng, không thấy gì cả. Cuối cùng dứt khoát gõ vài cái lên cửa sổ xe, muốn thăm dò xem bên trong có người hay không.
Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm!
So với việc nói là gõ thì chi bằng nói là đập, tiếng động rất lớn, ồn đến mức Hạ Mạt đang mê man không thể không mơ mơ màng màng hạ cửa xe xuống.
“Cô thật sự vẫn ở bên trong? Cô đậu xe chỗ này làm gì?” Nhìn thấy Hạ Mạt ở bên trong, Trương Tiểu Lệ kinh ngạc hỏi.
“Ngủ.” Hạ Mạt nằm trên ghế xe, yếu ớt trả lời.
“Cô không biết về nhà mà ngủ sao?” Trương Tiểu Lệ nhìn cô ta, sắc mặt rất kém, hình như rất mệt mỏi.
Lúc này Hạ Mạt rất khó chịu, không muốn nói chuyện, không nhịn được bảo: “Tôi thích ngủ ở đâu thì ngủ ở đấy, từ khi nào mà cảnh sát giao thông còn xía vào cả việc này thế?”
Trương Tiểu Lệ phát cáu, mình tốt bụng quan tâm cô ta, cô ta không cảm kích thì thôi, còn chẹn họng người khác như thế. Mình đúng là ăn không ngồi rồi, quan tâm cô ta ngủ nơi nào làm gì.
“Chắc chắn tôi điên rồi mới đi quan tâm cô.” Trương Tiểu Lệ ném một câu xong thì xoay người đi mất.
Hạ Mạt hoàn toàn không nghe rõ câu cuối cùng cô nói cái gì, mí mắt nặng nề đã nhắm lại.
Trương Tiểu Lệ xuyên qua đường cái, càng nghĩ càng tức. Nhưng tức mãi tức mãi đột nhiên cô nghĩ tới chuyện mà người đeo mặt nạ đêm qua nói cho cô biết, lập tức dừng bước chân lại, sờ sờ thẻ thân phận trong túi. Ngay sau đó lại vội vàng vòng trở về.
Lúc trở lại Trương Tiểu Lệ đi cực nhanh, cô muốn chính miệng hỏi xem rốt cuộc Hạ Mạt có phải là nằm vùng hay không. Nhưng đợi lúc cô trở lại, Hạ Mạt đã ngủ rồi. Nhìn sắc mặt cô ta tái nhợt, Trương Tiểu Lệ đột nhiên không đành lòng đánh thức cô ta nữa.
Nếu như cô ta thực sự là nằm vùng thì nhất định chịu rất nhiều áp lực.
Trương Tiểu Lệ thở dài, thò tay mở cửa xe từ bên trong, định ôm Hạ Mạt ra phía sau, còn cô thì lái xe về nhà. Chỉ là vừa đụng vào người Hạ Mạt ngay lập tức đã truyền đến xúc cảm nóng bỏng, cô sợ hãi nhanh chóng sờ trán Hạ Mạt, cũng nóng đến dọa người.
“Chết tiệt, sốt cao như vậy.” Lúc này Trương Tiểu Lệ mới ý thức được Hạ Mạt đang bị sốt, cô không kịp nghĩ sao Hạ Mạt lại phát sốt như thế đã vội vàng ôm cô ra phía sau, sau đó lái xe của Hạ Mạt, phong nhanh đến bệnh viện.
Trương Tiểu Lệ chạy đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất, ôm Hạ Mạt vọt vào phòng cấp cứu, hô bác sĩ mau tới cứu người.
Sáng sớm ngày ra bác sĩ và y tá đều bị Trương Tiểu Lệ dọa, còn tưởng rằng có bệnh nhân khẩn cấp gì đó. Kết quả lại chỉ là một người bệnh nhẹ phát sốt, nhưng bởi đã sốt đến hôn mê nên bác sĩ cũng không qua loa, vội vàng kiểm tra một lượt cho Hạ Mạt.
Trải qua một lượt kiểm tra, bác sĩ chẩn đoán chính xác Hạ Mạt là lây một loại cúm phổ biến gần đây, bị lây đến nhiễm trùng đường hô hấp, dẫn tới phát sốt, bởi vì không khám bệnh kịp thời nên bây giờ đã chuyển hóa thành viêm phổi, cần nằm viện trị liệu vài ngày mới có thể khôi phục.
Thế là Trương Tiểu Lệ đi làm thủ tục nằm viện, vì để cho Hạ Mạt an tĩnh dưỡng bệnh, cô giúp Hạ Mạt yêu cầu phòng bệnh đơn. Làm xong những thứ này, cô bèn nhanh chóng đến phòng bệnh chăm sóc Hạ Mạt. Cô ta vẫn đang truyền nước, chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Lúc truyền hết chai thứ nhất, Hoàng Tử Hiên gọi điện thoại đến, hỏi cô chừng nào tan tầm trở về, có cần để phần cơm sáng cho cô không. Trương Tiểu Lệ nói cho anh biết chuyện Hạ Mạt bị bệnh nằm viện qua điện thoại, rõ ràng Hoàng Tử Hiên rất bất ngờ khi Hạ Mạt đột nhiên bị bệnh đến mức cần đến bệnh viện.
“Hoàng Tử Hiên, anh có thể đến bệnh viện một chuyến không? Đêm hôm qua tôi trực ca cả một đêm không ngủ, tôi sợ lát nữa ngủ mất không ai chăm sóc cô ấy.” Trương Tiểu Lệ kể xong thì cầu xin.
“Được, tôi lập tức qua đó.” Hoàng Tử Hiên lập tức bằng lòng.
Sau khi cúp điện thoại, Trương Tiểu Lệ đi rửa mặt, cố gắng để mình duy trì sự tỉnh táo, không buồn ngủ. Nhưng mí mắt vẫn không ngừng đánh nhau, rơi vào đường cùng, cô đành phải chồng cây chuối ở trong phòng bệnh, lấy tư thế như vậy nhìn chằm chằm bình truyền nước của Hạ Mạt.
Hoàng Tử Hiên nói sẽ tới ngay ở trong điện thoại không phải là qua loa có lệ với Trương Tiểu Lệ, anh thực sự tới rất nhanh, đồng thời còn cầm hai cái cặp lồng giữ nhiệt tới. Lúc tiến vào nhìn thấy Trương Tiểu Lệ đang trồng cây chuối thì cười: “Ở chỗ này cũng không quên luyện công, cô đúng là chăm chỉ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook