Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi
-
Chương 306
“Cô không cần đánh giá bản thân mình quá kém, không nói cái khác, cô nhìn xinh hơn nhiều nữ diễn viên chính trong các bộ phim ngôn tình. Nếu như để tôi chọn, tôi nhất định sẽ thích xem phim của cô.” Tần Mạc khởi động xe, trêu nói.
“Anh không trêu tôi thì sẽ chết sao, lần nào thấy anh tôi cũng muốn bóp chết anh.” Đương nhiên Giang Y Y nghe hiểu ý của anh, tức giận lườm anh.
“Đừng mà, cô Giang đây chuẩn bị trở thành đại minh tinh rồi, sao có thể đánh mất cơ hội đó vì tôi chứ, tôi khuyên cô nên bớt cái tính đó lại một chút, đừng có thói quen động một chút là muốn bóp chết người khác.” Tần Mạc tiếp tục trêu.
Khóe mắt Giang Y Y giật một cái, lấy tay vạch ra một đường phân cách vô hình giữa hai người bọn họ: “Bắt đầu từ một giây này, ai nói nữa làm cháu.”
Két!
Tần Mạc đột nhiên phanh xe lại, theo quán tính, Giang Y Y bị văng ra ngoài, cái trán đập một tiếng rõ to vào cửa kính xe, đau đến mức nhe răng kêu to: “Tần Mạc, anh có bệnh à, đang đi bình thường sao tự nhiên lại dừng lại.”
“Cháu gái ngoan, gọi ông nội đi.” Tần Mạc nở nụ cười xấu xa nói với Giang Y Y.
Giang Y Y giận dữ, cũng không màng tới cái trán bị đau, gào lên một tiếng ông cái đầu anh rồi đập Tần Mạc ầm ầm.
“Gọi ông đi nào.” Tần Mạc vừa né tránh vừa cười to.
“Tôi bóp chết anh!” Giang Y Y tức giận đến điên lên.
“Ha ha ha…”
Hai người tự dưng đánh nhau loạn lên trong xe, người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy xe đang lay động rung lắc mạnh, khiến người ta có suy nghĩ không lành mạnh.
Cộc cộc cộc!
Giữa lúc Giang Y Y nhe răng toét miệng muốn nhào lên cắn Tần Mạc một phát, thì ngoài cửa sổ xe vang lên tiếng gõ cửa.
“Được rồi được rồi, không làm loạn nữa.” Tần Mạc giữ chặt hai cái tay của Giang Y Y lại, tay còn lại nhanh chóng hạ cửa sổ xe xuống.
“Ban ngày ban mặt hai người đang làm gì thế?” Ngoài cửa sổ là một cảnh sát giao thông, mặt mũi đen sì chất vấn họ.
Tần Mạc a một tiếng, theo bản năng nói: “Không có gì cứng rắn cả.”
“Anh nghĩ là mắt tôi mù sao.” Cảnh sát giao thông đứng ngoài nhìn về phía đầu tóc lộn xộn và bộ quần áo xộc xệch của Giang Y Y, còn có động tác thân mật lúc nãy của hai người nữa.
Giang Y Y nhìn xuống theo ánh mắt của cảnh sát giao thông, gương mặt lập tức đỏ lên, dùng sức cựa quậy thoát ra khỏi tay của Tần Mạc, nhanh chóng sửa sang lại quần áo, giải thích: “Chú cảnh sát à, chú đừng hiểu lầm, chúng tôi đang đùa giỡn thôi.”
“Đùa giỡn cái gì, không biết về nhà mà đùa sao, mau lái đi đi, đừng gây cản trở giao thông.”
Tần Mạc ngượng ngùng cười cười, nói một câu đi ngay đây, sau đó khởi động xe nhanh chóng rời đi.
“Đều tại anh, hại tôi bị hiểu nhầm.” Giang Y Y tức giận lườm Tần Mạc một cái.
Tần Mạc nhún vai, quay lại với dáng vẻ vô cùng chính nghĩa không sợ bị hiểu lầm, Giang Y Y đang tức giận nghiêng mặt qua một bên, không định phản ứng lại người đàn ông không biết xấu hổ này nữa.
Suốt cả đường đi bọn họ không chịu nói chuyện.
Đến chỗ Giang Y Y ở, hai người một trước một sau đi xuống xe, Giang Y Y đi cực nhanh, về tới nhà trước. Bạch Phi Nhi hỏi sao cô ấy và Tần Mạc lại ở cùng một chỗ, cô ấy cũng không đáp lời, đi thẳng về phòng thay quần áo.
Bạch Phi Nhi ngơ ngác, vội vàng định chạy vào xem Giang Y Y bị làm sao, thì Tần Mạc xuất hiện trong tầm mắt cô ấy. Bạch Phi Nhi bèn hỏi: “Có phải là Y Y không ký được hợp đồng không?”
“Ký rồi.” Tần Mạc đi vào hỏi: “Noãn Noãn đâu?”
“Chú Hoàng, cháu ở đây.” Noãn Noãn chạy bạch bạch về phía Tần Mạc.
Tần Mạc cười đón cô bé, bế lên, hôn má một cái hỏi: “Hôm nay cháu có ngoan không?”
“Ngoan ạ, chú Hoàng có ngoan không?” Noãn Noãn non nớt hỏi.
Tần Mạc a một tiếng, lúng túng trả lời: “Chú cũng biết điều.”
“Mẹ cháu bảo ngoan ngoãn thì chính là một đứa trẻ tốt.” Noãn Noãn còn dùng cái tay nhỏ bé để xoa đầu Tần Mạc.
Tần Mạc: “…”
Bạch Phi Nhi bật cười khúc khích.
Tần Mạc bất đắc dĩ thả Noãn Noãn xuống, để cô bé tự đi chơi một mình, sau đó anh đi thẳng vào phòng bếp, Bạch Phi Nhi bèn nói với vào: “Tôi đã dựa theo lời anh nói, sắc thuốc xong rồi, anh xem thử xem ổn chưa.”
Tần Mạc gật đầu mở ấm thuốc ra nhìn một chút, vừa đủ hai bát thuốc, bèn nói: “Vừa vặn, cô tháo băng gạc của Noãn Noãn ra đi.”
Bạch Phi Nhi đáp một tiếng ừ, rồi đi ra ngoài giúp Noãn Noãn tháo băng gạc ra.
Tần Mạc lấy một cái bát con, đổ thuốc ra, giữ lại bã thuốc giống như hôm qua để nghiền nát.
Noãn Noãn không cần người khác dỗ, ngoan ngoãn uống thuốc. Sau đó, Tần Mạc bắt đầu châm cứu lại cho cô bé. Lần này cũng giống như hôm qua, dùng mười chín cây châm, châm cứu mất nửa tiếng đồng hồ.
Ngày hôm nay vì Bạch Phi Nhi đã sắc thuốc xong từ sớm, cho nên không mất bao nhiêu thời gian, việc châm cứu và thay băng đã được làm xong trong khoảng một tiếng. Tần Mạc ở lại chơi với Noãn Noãn một lúc rồi mới đi. Giang Y Y vẫn không chịu ra khỏi phòng, có lẽ là vẫn còn đang giận Tần Mạc.
Sau khi rời khỏi tiểu khu này, Tần Mạc cũng không rảnh rỗi, anh vội vội vàng vàng chạy tới chỗ Yến Thiên Hành dạy cậu ta Ngũ Cầm Quyền, Yến Thiên Hành rất có tài năng, gần hai ngày đã nắm giữ được hai bộ quyền pháp. Hoàng Tử Hiên cũng rất vui vẻ khi thấy được kết quả như vậy, tiếp tục dạy cậu ta nốt ba bộ còn lại.
Một buổi chiều dạy quyền pháp cứ thế trôi qua, chạng vạng, Hoàng Tử Hiên đi đón Lê Mỹ Gia tan làm, lúc đến đó đã thấy Trương Tiểu Lệ đứng ở ngoài, không khỏi kì lạ hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Lê Mỹ Gia gọi tôi tới mà, cô ấy bảo tôi mang Tiểu Ngu Ngốc tới.” Trương Tiểu Lệ cũng tỏ vẻ không biết gì cả, chỉ cún cưng của mình.
Tiểu Ngu Ngốc thấy Hoàng Tử Hiên, ân cần chạy tới vẫy đuôi. Hoàng Tử Hiên ngồi xuống chơi với nó, nói: “Chơi cổ phiếu đến giờ được bao tiền rồi?”
Nói đến chuyện cổ phiếu, Trương Tiểu Lệ vui mừng cười toe toét, trông không khác gì trộm được thứ mình thích.
“Ba trăm nghìn tệ.” Hoàng Tử Hiên hơi bất ngờ, giờ mới một ngày thôi, cổ phiếu của Thịnh Thế đã nhanh chóng quay lại xu thế như cũ rồi.
Dl ừ gật đầu, sau đó rối rắm hỏi: “Anh nói xem tôi nên bán ra hay tiếp tục đầu tư như thế để tăng lãi?”
Hoàng Tử Hiên nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Ngày mai lúc bắt đầu phiên giao dịch thì cô bán ra đi, kiếm chút tiền thôi là được, ham nhiều không ổn.”
“Tôi cũng nghĩ thế, ha ha.” Trương Tiểu Lệ lập tức gật đầu, cô vốn không phải một người tham lam, có thể kiếm được ngần ấy tiền, đã thỏa mãn lắm rồi, ít nhất, trong thời gian tới trạm cứu hộ của cô vẫn duy trì được.
Hoàng Tử Hiên luôn biết tính cách của Trương Tiểu Lệ như thế nào, nên cũng không nhiều lời thêm.
Hai người đang vui đùa với chó thì Lê Mỹ Gia khoan thai bước tới, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi mọi người nhé, tôi có cuộc họp nên đến muộn.”
“Không sao đâu.” Trương Tiểu Lệ không để ý nói: “Mỹ Gia, cô gọi tôi đến phòng làm việc của cô có chuyện gì thế?”
Lê Mỹ Gia mỉm cười nói: “Đưa hai người đi tham gia một bữa tiệc.”
“A? Tham gia một bữa tiệc?” Trương Tiểu Lệ bất ngờ hỏi: “Giống như mấy bộ phim trên tivi, là bữa tiệc của những người nhiều tiền sao?”
“Coi như thế đi, chỉ là không khoa trương như trên tivi đâu.” Lê Mỹ Gia nói.
“Ôi ôi, tôi còn chưa được tới những bữa tiệc như thế bao giờ đâu, có phải là có rất nhiều đồ ăn ngon không?”
“Không có gì ngon cả, còn không bằng một nửa của Hoàng Tử Hiên làm.” Lê Mỹ Gia thu dọn tài liệu, đáp.
Trương Tiểu Lệ vừa nghe vậy thì mất hết hứng thú: “Chả vui gì cả.”
“Mặc dù không có đồ ăn ngon, nhưng đồ ngọt cũng không tệ đâu.” Lê Mỹ Gia ngoái đầu lại cười bổ sung.
Ánh mắt Trương Tiểu Lệ lại sáng bừng lên: “Tôi thích ăn đồ ngọt nhất, Tiểu Ngu Ngốc cũng thích ăn.”
Lê Mỹ Gia ừ, thu dọn tài liệu xong, cầm túi xách lên nói: “Đi thôi, muộn thì không ổn lắm.”
“Tiểu Ngu Ngốc cũng đi sao?” Hoàng Tử Hiên thấy lạ hỏi, nào có bữa tiệc nào cho phép dẫn chó theo. Các trường hợp chính thức đều nghiêm cấm mang theo thú cưng, đến cả tới khách sạn người ta cũng không cho.
“Đương nhiên, hôm nay nó còn là nhân vật chính đấy.” Lê Mỹ Gia cười thần bí.
Trương Tiểu Lệ a một tiếng, truy hỏi ý tứ của Lê Mỹ Gia.
“Vừa đi vừa nói.” Lê Mỹ Gia nói xong thì ra khỏi phòng làm việc trước.
Hoàng Tử Hiên và Trương Tiểu Lệ ngơ ngác nhìn nhau xong cũng theo ra ngoài.
Đi xuống lầu, ra khỏi tập đoàn Thịnh Thế, sau khi lên xe, Lê Mỹ Gia bảo Hoàng Tử Hiên đến trung tâm thương mại trước, nói ba người bọn họ cần đổi quần áo trước đã, không thể mặc tùy tiện như thế này đi tham gia tiệc rượu vì không được lịch sự.
Hoàng Tử Hiên gật đầu, khởi động xe chạy tới trung tâm thương mại mà Lê Mỹ Gia chỉ định, trên đường đi, Trương Tiểu Lệ không chờ được nữa, vội hỏi ý lúc nãy Lê Mỹ Gia nói nghĩa là sao.
Lúc này Lê Mỹ Gia mới giải thích cho bọn họ.
“Anh không trêu tôi thì sẽ chết sao, lần nào thấy anh tôi cũng muốn bóp chết anh.” Đương nhiên Giang Y Y nghe hiểu ý của anh, tức giận lườm anh.
“Đừng mà, cô Giang đây chuẩn bị trở thành đại minh tinh rồi, sao có thể đánh mất cơ hội đó vì tôi chứ, tôi khuyên cô nên bớt cái tính đó lại một chút, đừng có thói quen động một chút là muốn bóp chết người khác.” Tần Mạc tiếp tục trêu.
Khóe mắt Giang Y Y giật một cái, lấy tay vạch ra một đường phân cách vô hình giữa hai người bọn họ: “Bắt đầu từ một giây này, ai nói nữa làm cháu.”
Két!
Tần Mạc đột nhiên phanh xe lại, theo quán tính, Giang Y Y bị văng ra ngoài, cái trán đập một tiếng rõ to vào cửa kính xe, đau đến mức nhe răng kêu to: “Tần Mạc, anh có bệnh à, đang đi bình thường sao tự nhiên lại dừng lại.”
“Cháu gái ngoan, gọi ông nội đi.” Tần Mạc nở nụ cười xấu xa nói với Giang Y Y.
Giang Y Y giận dữ, cũng không màng tới cái trán bị đau, gào lên một tiếng ông cái đầu anh rồi đập Tần Mạc ầm ầm.
“Gọi ông đi nào.” Tần Mạc vừa né tránh vừa cười to.
“Tôi bóp chết anh!” Giang Y Y tức giận đến điên lên.
“Ha ha ha…”
Hai người tự dưng đánh nhau loạn lên trong xe, người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy xe đang lay động rung lắc mạnh, khiến người ta có suy nghĩ không lành mạnh.
Cộc cộc cộc!
Giữa lúc Giang Y Y nhe răng toét miệng muốn nhào lên cắn Tần Mạc một phát, thì ngoài cửa sổ xe vang lên tiếng gõ cửa.
“Được rồi được rồi, không làm loạn nữa.” Tần Mạc giữ chặt hai cái tay của Giang Y Y lại, tay còn lại nhanh chóng hạ cửa sổ xe xuống.
“Ban ngày ban mặt hai người đang làm gì thế?” Ngoài cửa sổ là một cảnh sát giao thông, mặt mũi đen sì chất vấn họ.
Tần Mạc a một tiếng, theo bản năng nói: “Không có gì cứng rắn cả.”
“Anh nghĩ là mắt tôi mù sao.” Cảnh sát giao thông đứng ngoài nhìn về phía đầu tóc lộn xộn và bộ quần áo xộc xệch của Giang Y Y, còn có động tác thân mật lúc nãy của hai người nữa.
Giang Y Y nhìn xuống theo ánh mắt của cảnh sát giao thông, gương mặt lập tức đỏ lên, dùng sức cựa quậy thoát ra khỏi tay của Tần Mạc, nhanh chóng sửa sang lại quần áo, giải thích: “Chú cảnh sát à, chú đừng hiểu lầm, chúng tôi đang đùa giỡn thôi.”
“Đùa giỡn cái gì, không biết về nhà mà đùa sao, mau lái đi đi, đừng gây cản trở giao thông.”
Tần Mạc ngượng ngùng cười cười, nói một câu đi ngay đây, sau đó khởi động xe nhanh chóng rời đi.
“Đều tại anh, hại tôi bị hiểu nhầm.” Giang Y Y tức giận lườm Tần Mạc một cái.
Tần Mạc nhún vai, quay lại với dáng vẻ vô cùng chính nghĩa không sợ bị hiểu lầm, Giang Y Y đang tức giận nghiêng mặt qua một bên, không định phản ứng lại người đàn ông không biết xấu hổ này nữa.
Suốt cả đường đi bọn họ không chịu nói chuyện.
Đến chỗ Giang Y Y ở, hai người một trước một sau đi xuống xe, Giang Y Y đi cực nhanh, về tới nhà trước. Bạch Phi Nhi hỏi sao cô ấy và Tần Mạc lại ở cùng một chỗ, cô ấy cũng không đáp lời, đi thẳng về phòng thay quần áo.
Bạch Phi Nhi ngơ ngác, vội vàng định chạy vào xem Giang Y Y bị làm sao, thì Tần Mạc xuất hiện trong tầm mắt cô ấy. Bạch Phi Nhi bèn hỏi: “Có phải là Y Y không ký được hợp đồng không?”
“Ký rồi.” Tần Mạc đi vào hỏi: “Noãn Noãn đâu?”
“Chú Hoàng, cháu ở đây.” Noãn Noãn chạy bạch bạch về phía Tần Mạc.
Tần Mạc cười đón cô bé, bế lên, hôn má một cái hỏi: “Hôm nay cháu có ngoan không?”
“Ngoan ạ, chú Hoàng có ngoan không?” Noãn Noãn non nớt hỏi.
Tần Mạc a một tiếng, lúng túng trả lời: “Chú cũng biết điều.”
“Mẹ cháu bảo ngoan ngoãn thì chính là một đứa trẻ tốt.” Noãn Noãn còn dùng cái tay nhỏ bé để xoa đầu Tần Mạc.
Tần Mạc: “…”
Bạch Phi Nhi bật cười khúc khích.
Tần Mạc bất đắc dĩ thả Noãn Noãn xuống, để cô bé tự đi chơi một mình, sau đó anh đi thẳng vào phòng bếp, Bạch Phi Nhi bèn nói với vào: “Tôi đã dựa theo lời anh nói, sắc thuốc xong rồi, anh xem thử xem ổn chưa.”
Tần Mạc gật đầu mở ấm thuốc ra nhìn một chút, vừa đủ hai bát thuốc, bèn nói: “Vừa vặn, cô tháo băng gạc của Noãn Noãn ra đi.”
Bạch Phi Nhi đáp một tiếng ừ, rồi đi ra ngoài giúp Noãn Noãn tháo băng gạc ra.
Tần Mạc lấy một cái bát con, đổ thuốc ra, giữ lại bã thuốc giống như hôm qua để nghiền nát.
Noãn Noãn không cần người khác dỗ, ngoan ngoãn uống thuốc. Sau đó, Tần Mạc bắt đầu châm cứu lại cho cô bé. Lần này cũng giống như hôm qua, dùng mười chín cây châm, châm cứu mất nửa tiếng đồng hồ.
Ngày hôm nay vì Bạch Phi Nhi đã sắc thuốc xong từ sớm, cho nên không mất bao nhiêu thời gian, việc châm cứu và thay băng đã được làm xong trong khoảng một tiếng. Tần Mạc ở lại chơi với Noãn Noãn một lúc rồi mới đi. Giang Y Y vẫn không chịu ra khỏi phòng, có lẽ là vẫn còn đang giận Tần Mạc.
Sau khi rời khỏi tiểu khu này, Tần Mạc cũng không rảnh rỗi, anh vội vội vàng vàng chạy tới chỗ Yến Thiên Hành dạy cậu ta Ngũ Cầm Quyền, Yến Thiên Hành rất có tài năng, gần hai ngày đã nắm giữ được hai bộ quyền pháp. Hoàng Tử Hiên cũng rất vui vẻ khi thấy được kết quả như vậy, tiếp tục dạy cậu ta nốt ba bộ còn lại.
Một buổi chiều dạy quyền pháp cứ thế trôi qua, chạng vạng, Hoàng Tử Hiên đi đón Lê Mỹ Gia tan làm, lúc đến đó đã thấy Trương Tiểu Lệ đứng ở ngoài, không khỏi kì lạ hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Lê Mỹ Gia gọi tôi tới mà, cô ấy bảo tôi mang Tiểu Ngu Ngốc tới.” Trương Tiểu Lệ cũng tỏ vẻ không biết gì cả, chỉ cún cưng của mình.
Tiểu Ngu Ngốc thấy Hoàng Tử Hiên, ân cần chạy tới vẫy đuôi. Hoàng Tử Hiên ngồi xuống chơi với nó, nói: “Chơi cổ phiếu đến giờ được bao tiền rồi?”
Nói đến chuyện cổ phiếu, Trương Tiểu Lệ vui mừng cười toe toét, trông không khác gì trộm được thứ mình thích.
“Ba trăm nghìn tệ.” Hoàng Tử Hiên hơi bất ngờ, giờ mới một ngày thôi, cổ phiếu của Thịnh Thế đã nhanh chóng quay lại xu thế như cũ rồi.
Dl ừ gật đầu, sau đó rối rắm hỏi: “Anh nói xem tôi nên bán ra hay tiếp tục đầu tư như thế để tăng lãi?”
Hoàng Tử Hiên nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Ngày mai lúc bắt đầu phiên giao dịch thì cô bán ra đi, kiếm chút tiền thôi là được, ham nhiều không ổn.”
“Tôi cũng nghĩ thế, ha ha.” Trương Tiểu Lệ lập tức gật đầu, cô vốn không phải một người tham lam, có thể kiếm được ngần ấy tiền, đã thỏa mãn lắm rồi, ít nhất, trong thời gian tới trạm cứu hộ của cô vẫn duy trì được.
Hoàng Tử Hiên luôn biết tính cách của Trương Tiểu Lệ như thế nào, nên cũng không nhiều lời thêm.
Hai người đang vui đùa với chó thì Lê Mỹ Gia khoan thai bước tới, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi mọi người nhé, tôi có cuộc họp nên đến muộn.”
“Không sao đâu.” Trương Tiểu Lệ không để ý nói: “Mỹ Gia, cô gọi tôi đến phòng làm việc của cô có chuyện gì thế?”
Lê Mỹ Gia mỉm cười nói: “Đưa hai người đi tham gia một bữa tiệc.”
“A? Tham gia một bữa tiệc?” Trương Tiểu Lệ bất ngờ hỏi: “Giống như mấy bộ phim trên tivi, là bữa tiệc của những người nhiều tiền sao?”
“Coi như thế đi, chỉ là không khoa trương như trên tivi đâu.” Lê Mỹ Gia nói.
“Ôi ôi, tôi còn chưa được tới những bữa tiệc như thế bao giờ đâu, có phải là có rất nhiều đồ ăn ngon không?”
“Không có gì ngon cả, còn không bằng một nửa của Hoàng Tử Hiên làm.” Lê Mỹ Gia thu dọn tài liệu, đáp.
Trương Tiểu Lệ vừa nghe vậy thì mất hết hứng thú: “Chả vui gì cả.”
“Mặc dù không có đồ ăn ngon, nhưng đồ ngọt cũng không tệ đâu.” Lê Mỹ Gia ngoái đầu lại cười bổ sung.
Ánh mắt Trương Tiểu Lệ lại sáng bừng lên: “Tôi thích ăn đồ ngọt nhất, Tiểu Ngu Ngốc cũng thích ăn.”
Lê Mỹ Gia ừ, thu dọn tài liệu xong, cầm túi xách lên nói: “Đi thôi, muộn thì không ổn lắm.”
“Tiểu Ngu Ngốc cũng đi sao?” Hoàng Tử Hiên thấy lạ hỏi, nào có bữa tiệc nào cho phép dẫn chó theo. Các trường hợp chính thức đều nghiêm cấm mang theo thú cưng, đến cả tới khách sạn người ta cũng không cho.
“Đương nhiên, hôm nay nó còn là nhân vật chính đấy.” Lê Mỹ Gia cười thần bí.
Trương Tiểu Lệ a một tiếng, truy hỏi ý tứ của Lê Mỹ Gia.
“Vừa đi vừa nói.” Lê Mỹ Gia nói xong thì ra khỏi phòng làm việc trước.
Hoàng Tử Hiên và Trương Tiểu Lệ ngơ ngác nhìn nhau xong cũng theo ra ngoài.
Đi xuống lầu, ra khỏi tập đoàn Thịnh Thế, sau khi lên xe, Lê Mỹ Gia bảo Hoàng Tử Hiên đến trung tâm thương mại trước, nói ba người bọn họ cần đổi quần áo trước đã, không thể mặc tùy tiện như thế này đi tham gia tiệc rượu vì không được lịch sự.
Hoàng Tử Hiên gật đầu, khởi động xe chạy tới trung tâm thương mại mà Lê Mỹ Gia chỉ định, trên đường đi, Trương Tiểu Lệ không chờ được nữa, vội hỏi ý lúc nãy Lê Mỹ Gia nói nghĩa là sao.
Lúc này Lê Mỹ Gia mới giải thích cho bọn họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook