Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi
-
Chương 254
“Các người thật to gan, dám đánh cả cảnh sát địa phương!”
Một giọng nói mềm mại từ trên trời giáng xuống, khiến cho Kinh Hoan phải dừng bước chân, phản xạ có điều kiện mà xoay người, nhìn về phía âm thanh phát ra.
Lúc này, trong tầm mắt ông ta xuất hiện hình ảnh một nam một nữ đang bước nhanh tới, người vừa nói chính là cô gái cao gầy vô cùng xinh đẹp kia, theo bước chân cô ấy tới gần, dường như có thể cảm nhận được sự tức giận của cô ấy đang ập tới.
Thấy Trương Tiểu Lệ và Hoàng Tử Hiên tới, dì Thôi thở một hơi dài nhẹ nhõm. Lúc trước có hai nhóm người tới mạnh mẽ muốn cướp đoạt, dì Thôi bị dọa sơ hết hồn. Bây giờ có hai người này tới, dì Thôi cũng yên tâm hơn.
“Nguy rồi anh Hoan, cảnh sát tới.” Hoàng Tử Hiêns hơi hoảng hốt nói.
“Sợ cái gì, bọn họ chỉ có hai ngừi, xem ra chỉ là cảnh sát của khu vực này thôi, không nhất định là cả đội cảnh sát tới.” Kinh Hoan đã có kinh nghiệm, đầu óc nảy số rất nhanh, vừa thấy chỉ có hai người tới đã đoán được.
Hai mắt Hoàng Tử Hiêns sáng lên, khen: “Anh Hoan thông minh!”
“Tại sao lại là mày!” Lúc này, Thiệu Phi Bằng hét lên một tiếng kinh hãi, hai mắt trợn tròn như chuông đồng nhìn Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên liếc nhìn st, thấy anh ta bị thương nặng, không khỏi nhíu mày, sau đó mói nhìn Thiệu Phi Bằng: “Mày ra cửa không xem ngày à?”
Thiệu Phi Bằng lùi lại theo bản năng, lần trước Hoàng Tử Hiên chỉ dùng củ lạc đã phá hỏng chuyện của anh ta hai lần, bây giờ anh ta còn nhớ như in. Vì vậy, đột nhiên thấy Hoàng Tử Hiên anh ta khó mà bình tĩnh được.
“Anh biết anh ta à?” Trương Tiểu Lệ nghe thế thì hỏi.
“Không biết, chỉ là lần trước tôi đi ăn cơm, tên đó phá hoại bữa cơm của tôi, cho nên tôi dạy dỗ hắn một chút. Không ngờ hắn lại chẳng nhớ gì, cứ xuất hiện trước mặt tôi.” Hoàng Tử Hiên nhìn Thiệu Phi Bằng, nhếch miệng cười.
Thiệu Phi Bằng bị Hoàng Tử Hiên nhìn, rùng mình một cái, với kinh nghiệm từ những lần trước, mỗi lần Hoàng Tử Hiên cười gian như thế, nhất định là “không có ý tốt”.
“Vậy nhất định là lần trước anh dạy dỗ chưa đủ để anh ta ngấm vào đầu.” Trương Tiểu Lệ nhìn Thiệu Phi Bằng, cười nói.
Hoàng Tử Hiên đồng ý: “Tôi cũng nghĩ vậy, hôm nay chúng ta thử cho hắn một bài học thật nhớ đời đi.”
Còn chưa dứt lời, Hoàng Tử Hiên đã ra tay.
“Sư huynh cứu mạng!” Thiệu Phi Bằng vừa thấy Hoàng Tử Hiên di động đã hoảng sợ bỏ chạy.
Kinh Hoan thấy Thiệu Phi Bằng như vậy thì cũng sợ vô cùng, giật mình thon thót. Sư đệ của ông ta không yếu, bình thường cũng chẳng thèm để ai vào mắt, luôn cho mình là thiên hạ vô địch. Nhưng trước mặt thanh niên này anh ta lại chạy trốn như thế, có thể thấy đối phương có công phu hơn Thiệu Phi Bằng là cái chắc.
Chỉ là suy nghĩ hai giây, Hoàng Tử Hiên đã di chuyển tới trước mặt Thiệu Phi Bằng, chặn đường chạy của anh ta, ngay sau đó vỗ vai anh ta một cái, Thiệu Phi Bằng còn không có cơ hội tránh né, bàn tay kia đã đặt lên vai anh ta.
Bốp!
Một chưởng này nhìn có vẻ bình thường, nhưng ẩn chứa nội lực của Hoàng Tử Hiên. Nội lực của Hoàng Tử Hiên đánh bay Thiệu Phi Bằng ra xa mấy mét, ầm ầm nặng nề đập xuống đất, trên xương bả vai phát ra âm thanh nứt vỡ.
“A!” Thiệu Phi Bằng hét lên thảm thiết.
Kinh Hoan hít một hơi khí lạnh, ông ta không thể nhìn thấy được, nhưng nghe âm thanh kia là biết, xương bả vai của Thiệu Phi Bằng không chỉ là gãy đôi ra thôi. Âm thanh vừa rồi giống như là thủy tinh bị đập mạnh xuống đất rồi vỡ nát ra. Xương bả vai của Thiệu Phi Bằng bây giờ có lẽ cũng giống hệt miếng thủy tinh kia.
“A… A…” Tiếng kêu thảm thiết của Thiệu Phi Bằng vang lên không dứt bên tai. Bây giờ anh ta không chỉ bị vỡ xương bả vai, mà còn bị thương vì một chưởng kèm theo nội lực của Hoàng Tử Hiên. Lục phủ ngũ tạng của anh ta như bị dập nát, nội lực của Hoàng Tử Hiên di chuyển lung tung trong người anh ta, khiến anh ta cảm thấy mình như sắp nổ tung. Cảm giác đau đớn này không thể nào hình dung nổi, ngoại trừ kêu thảm thiết, Thiệu Phi Bằng không biết làm gì để giảm bớt đi nữa.
“Đúng là quá độc ác!” Kinh Hoan trợn tròn mắt, bước nhanh về phía Hoàng Tử Hiên: “Hôm nay sư đệ của tôi mà có mệnh hệ gì, Kinh Hoan tôi đây cho dù có phải bỏ cả cái mạng già này, cũng muốn cậu phải đền nợ máu!”
“À, cũng không mất mạng được đâu. Tôi đã đồng ý với mẹ là năm nay sẽ không gϊếŧ người rồi, tôi là một đứa con ngoan đấy.” Hoàng Tử Hiên mỉm cười, dừng lại rồi nói: “Cùng lắm thì là cánh tay trái bị hỏng không dùng được nữa, sau này chỉ có thể dùng tay phải thôi, những chỗ khác thì đều bình thường.”
Phụt…
Vốn là một chuyện rất nghiêm túc, Hoàng Tử Hiên nói như vậy khiến cả đám người không nhịn được mà phì cười.
Chỉ có Kinh Hoan và đàn em của ông ta là không cười nổi, lúc chạng vạng tối Hoàng Tử Hiên đã đánh chết một đàn em của ông ta, bây giờ lại phá hỏng cánh tay của sư đệ ông ta. Điều này đã đụng phải giới hạn của Kinh Hoan, từ lúc ông ta xuất đạo tới giờ, chưa ai dám tát thẳng vào mặt ông ta như thế.
“Thằng nhãi, mày có bản lĩnh đấy. Từ lúc tao bôn ba ở Long Thành tới nay, mày là người đầu tiên chọc giận tao thành công.” Ánh mắt Kinh Hoan đầy sát khí, nhìn Hoàng Tử Hiên nói.
Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười: “Chú à, từ lúc tôi tới Long Thành, ông là người thứ N nói như vậy rồi. Thế này làm tôi nghĩ là lúc tôi tới Long Thành chẳng làm gì khác ngoài đi chọc phá lần đầu tiên của người khác đấy.”
Phụt…
Anh vừa dứt lời, những người xung quanh lại phá lên cười.
Kinh Hoan và đám đàn em lại càng phẫn nộ, Từ Mậu Sơn nói: “Anh Hoan, không cho nó biết sự lợi hại của anh như thế nào, chắc nó sẽ không hiểu được câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn đâu!”
“Anh Hoan đánh nó đi, không đánh nó còn tưởng mình là vô địch thiên hạ.”
“Tát cho nó mấy cái đi, không biết xấu hổ.”
Đám đàn em của Kinh Hoan tức giận bất bình, mày một câu tao một câu đổ dầu vào lửa, kêu la muốn Kinh Hoan ra tay.
“Hoàng Tử Hiên, nhẹ tay chút, đừng đánh chết người. Bồi thường cho một kẻ như vậy thì không đáng.” Trương Tiểu Lệ bỗng nhẹ nhàng nói xen vào lúc mọi người đang nói chuyện.
“Ừ.” Hoàng Tử Hiên gật đầu đồng ý, quay qua hỏi Kinh Hoan: “Bình thường ông hay dùng tay nào để đánh nhau? Tôi là người có sở thích đặc biệt, ông quen dùng tay nào thì tôi đập nát tay đó.”
“Ha ha ha…” Đám người Cửu Long Thập Bát hội cười phá lên.
Sắc mặt Kinh Hoan đen sì: “Ngông cuồng, xem chiêu!”
Còn chưa dứt lời, ông ta đã bổ một chưởng xuống.
Một chưởng này của Kinh Hoan mang theo sự tức giận, chưởng phong sắc bén kinh người, còn chưa tới trước mặt Hoàng Tử Hiên, trong không khí đã vang lên âm thanh rẹt rẹt, nghe lạnh cả sống lưng.
“Càn Khôn kỳ nhất phẩm.” Hoàng Tử Hiên há mồm nói ra tu vi của Kinh Hoan, không ngờ cái tên Kinh Hoan này có tu vi cao hơn sư đệ ông ta nhiều như vậy.
“Bây giờ mới nhìn ra tao lợi hại thì quá muộn rồi.” Kinh Hoan cười lạnh một tiếng, bàn tay đột ngột đập xuống bả vai của Hoàng Tử Hiên. Ông ta định ăn miếng trả miếng, cho Hoàng Tử Hiên nếm cảm giác đau đớn khi xương bả vai bị vỡ nát.
“Muộn sao?” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười, trước khi bàn tay ông ta kịp hạ xuống, anh đã di chuyển, cơ thể lập tức biến mất một cách kì lạ.
Phập!
Một chưởng kia đánh vào không khí, Kinh Hoan lảo đảo suýt ngã, lúc ông ta thắc mắc vì sao Hoàng Tử Hiên có thể thoát được thì nghe Từ Mậu Sơn đột nhiên hô: “Anh Hoan cẩn thận phía sau.”
Nghe thấy tiếng nhắc nhở, Kinh Hoan giật mình kinh sợ, lập tức xoay người vỗ ra một chưởng.
Bốp!
Ngay khi ấy, Hoàng Tử Hiên cũng đánh ra một chưởng, hai chưởng đụng vào nhau, ở chỗ va chạm vang lên âm thanh đùng đùng điếc tai.
Hai người vừa chạm tay vào nhau đã bật ra, Kinh Hoan lập tức bị chưởng lực của Hoàng Tử Hiên đánh bay, rơi theo một đường cong parabol xuống đất.
Khụ…
Ngay lúc vừa chạm đất, Kinh Hoan đã phun ra một búng máu. Trong lục phủ ngũ tạng truyền tới từng cơn đau nhức, dường như có một luồng khí cường đại chạy loạn khắp kinh mạch của ông ta, những nơi nó đi qua đều gây ra cơn đau không thể tả.
“Anh Hoan!”
Từ Mậu Sơn thấy Kinh Hoan phun ra máu, giật mình vội chạy tới.
Kinh Hoan nhíu chặt mày lại, trong đôi mắt toàn là sự hoảng sợ. Ông ta đã là Càn Khôn kỳ nhất phẩm, cho dù có ở đâu đi nữa cũng là một cường giả hiếm có. Nhất là ở thế giới phàm tục như thế này, những người tu luyện được đến trình độ như ông ta đều rất khó có được.
Nhưng mà nội lực cường hãn của ông ta lại bị người khác vỗ một phát phản phệ lại khiến ông ta bị thương, mà người này còn là một thằng nhóc mới ngoài hai mươi. Cho dù tu vi của nó có thấp thì ít nhất cũng phải cao hơn Càn Khôn kỳ nhất phẩm. Người đã vượt qua Càn Khôn kỳ nhất phẩm rồi đều là những kẻ mà Kinh Hoan không thể đụng vào.
Suốt ngày đánh nhạn bây giờ bị nhạn mổ mù mắt, trong giây lát gương mặt già nua của Kinh Hoan đỏ lên, lúc trước ông ta dõng dạc nói sẽ cho người ta thấy cái gì gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Bây giờ thắng bại đã phân, ai mới là người bị vả mặt đây.
“Anh Hoan, không ngờ người này còn lợi hại hơn anh.” Từ Mậu Sơn cũng kinh ngạc vô cùng, từ khi anh ta đi theo Kinh Hoan, chưa bao giờ thấy ông ta thất bại cả.
Không phải là Kinh Hoan không thừa nhận điều này, ông ta vuốt cằm nói: “Người này lợi hại hơn tôi, chúng ta không phải đối thủ của hắn. Hảo hán không chấp nhặt chuyện trước mắt, chúng ta rút lui trước.”
Từ Mậu Sơn vội vàng gật đầu, ra hiệu rút lui với bọn đàn em.
Bọn đàn em nhanh chóng nâng Thiệu Phi Bằng đã ngất xỉu lên, Từ Mậu Sơn cũng đỡ Kinh Hoan dậy, cả đám người không cam lòng mà rời đi.
“Mong rằng đây là lần cuối cùng tôi nhìn thấy các người. Nếu lần sau các người còn xuất hiện ở đây thì chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế đâu.” Trương Tiểu Lệ nhân cơ hội này cảnh cáo.
Kinh Hoan sửng sốt trong giây lát, rồi nhanh chóng rời đi.
Một giọng nói mềm mại từ trên trời giáng xuống, khiến cho Kinh Hoan phải dừng bước chân, phản xạ có điều kiện mà xoay người, nhìn về phía âm thanh phát ra.
Lúc này, trong tầm mắt ông ta xuất hiện hình ảnh một nam một nữ đang bước nhanh tới, người vừa nói chính là cô gái cao gầy vô cùng xinh đẹp kia, theo bước chân cô ấy tới gần, dường như có thể cảm nhận được sự tức giận của cô ấy đang ập tới.
Thấy Trương Tiểu Lệ và Hoàng Tử Hiên tới, dì Thôi thở một hơi dài nhẹ nhõm. Lúc trước có hai nhóm người tới mạnh mẽ muốn cướp đoạt, dì Thôi bị dọa sơ hết hồn. Bây giờ có hai người này tới, dì Thôi cũng yên tâm hơn.
“Nguy rồi anh Hoan, cảnh sát tới.” Hoàng Tử Hiêns hơi hoảng hốt nói.
“Sợ cái gì, bọn họ chỉ có hai ngừi, xem ra chỉ là cảnh sát của khu vực này thôi, không nhất định là cả đội cảnh sát tới.” Kinh Hoan đã có kinh nghiệm, đầu óc nảy số rất nhanh, vừa thấy chỉ có hai người tới đã đoán được.
Hai mắt Hoàng Tử Hiêns sáng lên, khen: “Anh Hoan thông minh!”
“Tại sao lại là mày!” Lúc này, Thiệu Phi Bằng hét lên một tiếng kinh hãi, hai mắt trợn tròn như chuông đồng nhìn Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên liếc nhìn st, thấy anh ta bị thương nặng, không khỏi nhíu mày, sau đó mói nhìn Thiệu Phi Bằng: “Mày ra cửa không xem ngày à?”
Thiệu Phi Bằng lùi lại theo bản năng, lần trước Hoàng Tử Hiên chỉ dùng củ lạc đã phá hỏng chuyện của anh ta hai lần, bây giờ anh ta còn nhớ như in. Vì vậy, đột nhiên thấy Hoàng Tử Hiên anh ta khó mà bình tĩnh được.
“Anh biết anh ta à?” Trương Tiểu Lệ nghe thế thì hỏi.
“Không biết, chỉ là lần trước tôi đi ăn cơm, tên đó phá hoại bữa cơm của tôi, cho nên tôi dạy dỗ hắn một chút. Không ngờ hắn lại chẳng nhớ gì, cứ xuất hiện trước mặt tôi.” Hoàng Tử Hiên nhìn Thiệu Phi Bằng, nhếch miệng cười.
Thiệu Phi Bằng bị Hoàng Tử Hiên nhìn, rùng mình một cái, với kinh nghiệm từ những lần trước, mỗi lần Hoàng Tử Hiên cười gian như thế, nhất định là “không có ý tốt”.
“Vậy nhất định là lần trước anh dạy dỗ chưa đủ để anh ta ngấm vào đầu.” Trương Tiểu Lệ nhìn Thiệu Phi Bằng, cười nói.
Hoàng Tử Hiên đồng ý: “Tôi cũng nghĩ vậy, hôm nay chúng ta thử cho hắn một bài học thật nhớ đời đi.”
Còn chưa dứt lời, Hoàng Tử Hiên đã ra tay.
“Sư huynh cứu mạng!” Thiệu Phi Bằng vừa thấy Hoàng Tử Hiên di động đã hoảng sợ bỏ chạy.
Kinh Hoan thấy Thiệu Phi Bằng như vậy thì cũng sợ vô cùng, giật mình thon thót. Sư đệ của ông ta không yếu, bình thường cũng chẳng thèm để ai vào mắt, luôn cho mình là thiên hạ vô địch. Nhưng trước mặt thanh niên này anh ta lại chạy trốn như thế, có thể thấy đối phương có công phu hơn Thiệu Phi Bằng là cái chắc.
Chỉ là suy nghĩ hai giây, Hoàng Tử Hiên đã di chuyển tới trước mặt Thiệu Phi Bằng, chặn đường chạy của anh ta, ngay sau đó vỗ vai anh ta một cái, Thiệu Phi Bằng còn không có cơ hội tránh né, bàn tay kia đã đặt lên vai anh ta.
Bốp!
Một chưởng này nhìn có vẻ bình thường, nhưng ẩn chứa nội lực của Hoàng Tử Hiên. Nội lực của Hoàng Tử Hiên đánh bay Thiệu Phi Bằng ra xa mấy mét, ầm ầm nặng nề đập xuống đất, trên xương bả vai phát ra âm thanh nứt vỡ.
“A!” Thiệu Phi Bằng hét lên thảm thiết.
Kinh Hoan hít một hơi khí lạnh, ông ta không thể nhìn thấy được, nhưng nghe âm thanh kia là biết, xương bả vai của Thiệu Phi Bằng không chỉ là gãy đôi ra thôi. Âm thanh vừa rồi giống như là thủy tinh bị đập mạnh xuống đất rồi vỡ nát ra. Xương bả vai của Thiệu Phi Bằng bây giờ có lẽ cũng giống hệt miếng thủy tinh kia.
“A… A…” Tiếng kêu thảm thiết của Thiệu Phi Bằng vang lên không dứt bên tai. Bây giờ anh ta không chỉ bị vỡ xương bả vai, mà còn bị thương vì một chưởng kèm theo nội lực của Hoàng Tử Hiên. Lục phủ ngũ tạng của anh ta như bị dập nát, nội lực của Hoàng Tử Hiên di chuyển lung tung trong người anh ta, khiến anh ta cảm thấy mình như sắp nổ tung. Cảm giác đau đớn này không thể nào hình dung nổi, ngoại trừ kêu thảm thiết, Thiệu Phi Bằng không biết làm gì để giảm bớt đi nữa.
“Đúng là quá độc ác!” Kinh Hoan trợn tròn mắt, bước nhanh về phía Hoàng Tử Hiên: “Hôm nay sư đệ của tôi mà có mệnh hệ gì, Kinh Hoan tôi đây cho dù có phải bỏ cả cái mạng già này, cũng muốn cậu phải đền nợ máu!”
“À, cũng không mất mạng được đâu. Tôi đã đồng ý với mẹ là năm nay sẽ không gϊếŧ người rồi, tôi là một đứa con ngoan đấy.” Hoàng Tử Hiên mỉm cười, dừng lại rồi nói: “Cùng lắm thì là cánh tay trái bị hỏng không dùng được nữa, sau này chỉ có thể dùng tay phải thôi, những chỗ khác thì đều bình thường.”
Phụt…
Vốn là một chuyện rất nghiêm túc, Hoàng Tử Hiên nói như vậy khiến cả đám người không nhịn được mà phì cười.
Chỉ có Kinh Hoan và đàn em của ông ta là không cười nổi, lúc chạng vạng tối Hoàng Tử Hiên đã đánh chết một đàn em của ông ta, bây giờ lại phá hỏng cánh tay của sư đệ ông ta. Điều này đã đụng phải giới hạn của Kinh Hoan, từ lúc ông ta xuất đạo tới giờ, chưa ai dám tát thẳng vào mặt ông ta như thế.
“Thằng nhãi, mày có bản lĩnh đấy. Từ lúc tao bôn ba ở Long Thành tới nay, mày là người đầu tiên chọc giận tao thành công.” Ánh mắt Kinh Hoan đầy sát khí, nhìn Hoàng Tử Hiên nói.
Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười: “Chú à, từ lúc tôi tới Long Thành, ông là người thứ N nói như vậy rồi. Thế này làm tôi nghĩ là lúc tôi tới Long Thành chẳng làm gì khác ngoài đi chọc phá lần đầu tiên của người khác đấy.”
Phụt…
Anh vừa dứt lời, những người xung quanh lại phá lên cười.
Kinh Hoan và đám đàn em lại càng phẫn nộ, Từ Mậu Sơn nói: “Anh Hoan, không cho nó biết sự lợi hại của anh như thế nào, chắc nó sẽ không hiểu được câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn đâu!”
“Anh Hoan đánh nó đi, không đánh nó còn tưởng mình là vô địch thiên hạ.”
“Tát cho nó mấy cái đi, không biết xấu hổ.”
Đám đàn em của Kinh Hoan tức giận bất bình, mày một câu tao một câu đổ dầu vào lửa, kêu la muốn Kinh Hoan ra tay.
“Hoàng Tử Hiên, nhẹ tay chút, đừng đánh chết người. Bồi thường cho một kẻ như vậy thì không đáng.” Trương Tiểu Lệ bỗng nhẹ nhàng nói xen vào lúc mọi người đang nói chuyện.
“Ừ.” Hoàng Tử Hiên gật đầu đồng ý, quay qua hỏi Kinh Hoan: “Bình thường ông hay dùng tay nào để đánh nhau? Tôi là người có sở thích đặc biệt, ông quen dùng tay nào thì tôi đập nát tay đó.”
“Ha ha ha…” Đám người Cửu Long Thập Bát hội cười phá lên.
Sắc mặt Kinh Hoan đen sì: “Ngông cuồng, xem chiêu!”
Còn chưa dứt lời, ông ta đã bổ một chưởng xuống.
Một chưởng này của Kinh Hoan mang theo sự tức giận, chưởng phong sắc bén kinh người, còn chưa tới trước mặt Hoàng Tử Hiên, trong không khí đã vang lên âm thanh rẹt rẹt, nghe lạnh cả sống lưng.
“Càn Khôn kỳ nhất phẩm.” Hoàng Tử Hiên há mồm nói ra tu vi của Kinh Hoan, không ngờ cái tên Kinh Hoan này có tu vi cao hơn sư đệ ông ta nhiều như vậy.
“Bây giờ mới nhìn ra tao lợi hại thì quá muộn rồi.” Kinh Hoan cười lạnh một tiếng, bàn tay đột ngột đập xuống bả vai của Hoàng Tử Hiên. Ông ta định ăn miếng trả miếng, cho Hoàng Tử Hiên nếm cảm giác đau đớn khi xương bả vai bị vỡ nát.
“Muộn sao?” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười, trước khi bàn tay ông ta kịp hạ xuống, anh đã di chuyển, cơ thể lập tức biến mất một cách kì lạ.
Phập!
Một chưởng kia đánh vào không khí, Kinh Hoan lảo đảo suýt ngã, lúc ông ta thắc mắc vì sao Hoàng Tử Hiên có thể thoát được thì nghe Từ Mậu Sơn đột nhiên hô: “Anh Hoan cẩn thận phía sau.”
Nghe thấy tiếng nhắc nhở, Kinh Hoan giật mình kinh sợ, lập tức xoay người vỗ ra một chưởng.
Bốp!
Ngay khi ấy, Hoàng Tử Hiên cũng đánh ra một chưởng, hai chưởng đụng vào nhau, ở chỗ va chạm vang lên âm thanh đùng đùng điếc tai.
Hai người vừa chạm tay vào nhau đã bật ra, Kinh Hoan lập tức bị chưởng lực của Hoàng Tử Hiên đánh bay, rơi theo một đường cong parabol xuống đất.
Khụ…
Ngay lúc vừa chạm đất, Kinh Hoan đã phun ra một búng máu. Trong lục phủ ngũ tạng truyền tới từng cơn đau nhức, dường như có một luồng khí cường đại chạy loạn khắp kinh mạch của ông ta, những nơi nó đi qua đều gây ra cơn đau không thể tả.
“Anh Hoan!”
Từ Mậu Sơn thấy Kinh Hoan phun ra máu, giật mình vội chạy tới.
Kinh Hoan nhíu chặt mày lại, trong đôi mắt toàn là sự hoảng sợ. Ông ta đã là Càn Khôn kỳ nhất phẩm, cho dù có ở đâu đi nữa cũng là một cường giả hiếm có. Nhất là ở thế giới phàm tục như thế này, những người tu luyện được đến trình độ như ông ta đều rất khó có được.
Nhưng mà nội lực cường hãn của ông ta lại bị người khác vỗ một phát phản phệ lại khiến ông ta bị thương, mà người này còn là một thằng nhóc mới ngoài hai mươi. Cho dù tu vi của nó có thấp thì ít nhất cũng phải cao hơn Càn Khôn kỳ nhất phẩm. Người đã vượt qua Càn Khôn kỳ nhất phẩm rồi đều là những kẻ mà Kinh Hoan không thể đụng vào.
Suốt ngày đánh nhạn bây giờ bị nhạn mổ mù mắt, trong giây lát gương mặt già nua của Kinh Hoan đỏ lên, lúc trước ông ta dõng dạc nói sẽ cho người ta thấy cái gì gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Bây giờ thắng bại đã phân, ai mới là người bị vả mặt đây.
“Anh Hoan, không ngờ người này còn lợi hại hơn anh.” Từ Mậu Sơn cũng kinh ngạc vô cùng, từ khi anh ta đi theo Kinh Hoan, chưa bao giờ thấy ông ta thất bại cả.
Không phải là Kinh Hoan không thừa nhận điều này, ông ta vuốt cằm nói: “Người này lợi hại hơn tôi, chúng ta không phải đối thủ của hắn. Hảo hán không chấp nhặt chuyện trước mắt, chúng ta rút lui trước.”
Từ Mậu Sơn vội vàng gật đầu, ra hiệu rút lui với bọn đàn em.
Bọn đàn em nhanh chóng nâng Thiệu Phi Bằng đã ngất xỉu lên, Từ Mậu Sơn cũng đỡ Kinh Hoan dậy, cả đám người không cam lòng mà rời đi.
“Mong rằng đây là lần cuối cùng tôi nhìn thấy các người. Nếu lần sau các người còn xuất hiện ở đây thì chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế đâu.” Trương Tiểu Lệ nhân cơ hội này cảnh cáo.
Kinh Hoan sửng sốt trong giây lát, rồi nhanh chóng rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook