Tôi Và Cậu! Hai Ta Có Thể Sao?
-
Chương 14: Bày tỏ tâm tình
Mùa thu kết thúc với những cơn gió bay bay, ngoài kia cây lá chuyển màu báo hiệu mùa đông đến. Nó mò dậy sau một giấc ngủ dài, mệt mỏi bước xuống lầu xem bố đã đi làm chưa.
- Chào buổi sáng BA!
- Chào con! Rửa mặt ra ăn sáng nào.
- Vâng nó cười hề hề chạy lên lại.
Lâu lâu hai bố con nó mới được ăn sáng với nhau. Bỗng nhiên nó vui ghê, chẳng cần lo lắng những điều xảy ra ngoài kia. Trong vòng tay bố nó có thể làm một cô bé yếu đuối.
Đúng là mùa đông, cái lạnh tê buốt cả da thịt. Nhìn ai cũng như một chú gấu bông với những chiếc áo to xụ.
Vào lớp việc đầu tiên nó làm là kiểm tra sĩ số. Quanh đi quẩn lại sao cứ thấy thiếu thiếu. À là Vy cô bạn mới chuyển đến không đi học.
" Nè Ân cậu đi ăn vặt không ". Một đám bạn lớp nó rủ rê.
" Tớ phải về sớm ". Nó ngập ngừng, à thì thật ra ba nó làm tối mới về, thâm tâm nó cũng không muốn đi.
" Đi đi " cô bạn thân của nó lại bắt đầu nài nỉ.
" Rồi tui đi được chưa".
Thế là cả bọn kéo nhau đến một quán ăn nhỏ gần đó.
Vừa mới bước xuống xe của một đứa bạn, nó bắt gặp ngay ánh mắt anh. Anh đang ngồi cùng một nhóm bạn khác, Anh nghiêng người nhìn sang tôi. Mấy câu nói của viễn viễn lại xâm chiếm trí óc tôi, một khoảng không mơ hồ. Chả hiểu tại tôi đỏ mặt quay đi tránh anh, anh nhướng mày rồi quay lại bàn tiệc.
----------------------Vạch ngăn cách thời gian--------------------
Nó lặng lẽ trên con đường quen thuộc, trời đã tờ mờ tối. Bóng nó đổ dài xuống con đường nhỏ.
- Kiều Ân!. Tiếng một người con trai gọi nó... là anh.
Nó giật nảy, tiếp tục đi mà chẳng quay đầu nhìn lại.
Anh lắc đầu thắc mắc, anh chẳng biết mình làm gì sai mà nó lại giận anh.
Bỗng bàn tay nó bị kéo về phía sau. Mắt nó và anh chạm nhau, hai tay nó run lên từng hồi khó tả.
Anh nhìn nó một cách đầy quyết đoán hỏi:
- Em bị gì vậy?
- Em chả sao cả. Nó tiếp tục tránh anh.
- Nhìn vào mắt anh và nói thật đi. Anh ghì chặt vai nó.
- Không! Nó lắc đầu đôi môi mím chặt lại.
- Nói anh nghe nào. Anh cúi đầu trên vai nó nói một cách bất lực. Trái tim anh đau lắm khi nó cứ cư sử với anh một cách kì lạ như thế, anh có cảm giác nó sắp rời xa anh, chắc vậy...
- Có người nói anh thích em. Nó nói một cách chậm rãi, đầy u uất.
- Nhưng không phải đâu đúng không. Anh và em là anh em tốt mà. Nó cười to xua đi suy nghĩ vẩn vơ của mình.
Anh nắm chặt tay. Đến lúc rồi nhỉ có lẽ anh nên bày tỏ thôi.
- Nếu anh nói đó là sự thật thì sao?
Mắt nó tròn xoe: Anh nói gì?
- Nếu anh nói anh thích em thì sao? Anh ngẩn đầu lên nhìn nó.
- Cái gì! Nó nhăn.
- Thôi em về nhà đi. Ngày mai ta lại nói chuyện. Anh không muốn làm em khó xử. Anh nói rồi quay đi.
Nó nhìn theo bóng anh khuất dần. Ngoài kia những tia nắng cuối cũng dần tát hẳn...
---------------------Hết chương 14---------------------
- Chào buổi sáng BA!
- Chào con! Rửa mặt ra ăn sáng nào.
- Vâng nó cười hề hề chạy lên lại.
Lâu lâu hai bố con nó mới được ăn sáng với nhau. Bỗng nhiên nó vui ghê, chẳng cần lo lắng những điều xảy ra ngoài kia. Trong vòng tay bố nó có thể làm một cô bé yếu đuối.
Đúng là mùa đông, cái lạnh tê buốt cả da thịt. Nhìn ai cũng như một chú gấu bông với những chiếc áo to xụ.
Vào lớp việc đầu tiên nó làm là kiểm tra sĩ số. Quanh đi quẩn lại sao cứ thấy thiếu thiếu. À là Vy cô bạn mới chuyển đến không đi học.
" Nè Ân cậu đi ăn vặt không ". Một đám bạn lớp nó rủ rê.
" Tớ phải về sớm ". Nó ngập ngừng, à thì thật ra ba nó làm tối mới về, thâm tâm nó cũng không muốn đi.
" Đi đi " cô bạn thân của nó lại bắt đầu nài nỉ.
" Rồi tui đi được chưa".
Thế là cả bọn kéo nhau đến một quán ăn nhỏ gần đó.
Vừa mới bước xuống xe của một đứa bạn, nó bắt gặp ngay ánh mắt anh. Anh đang ngồi cùng một nhóm bạn khác, Anh nghiêng người nhìn sang tôi. Mấy câu nói của viễn viễn lại xâm chiếm trí óc tôi, một khoảng không mơ hồ. Chả hiểu tại tôi đỏ mặt quay đi tránh anh, anh nhướng mày rồi quay lại bàn tiệc.
----------------------Vạch ngăn cách thời gian--------------------
Nó lặng lẽ trên con đường quen thuộc, trời đã tờ mờ tối. Bóng nó đổ dài xuống con đường nhỏ.
- Kiều Ân!. Tiếng một người con trai gọi nó... là anh.
Nó giật nảy, tiếp tục đi mà chẳng quay đầu nhìn lại.
Anh lắc đầu thắc mắc, anh chẳng biết mình làm gì sai mà nó lại giận anh.
Bỗng bàn tay nó bị kéo về phía sau. Mắt nó và anh chạm nhau, hai tay nó run lên từng hồi khó tả.
Anh nhìn nó một cách đầy quyết đoán hỏi:
- Em bị gì vậy?
- Em chả sao cả. Nó tiếp tục tránh anh.
- Nhìn vào mắt anh và nói thật đi. Anh ghì chặt vai nó.
- Không! Nó lắc đầu đôi môi mím chặt lại.
- Nói anh nghe nào. Anh cúi đầu trên vai nó nói một cách bất lực. Trái tim anh đau lắm khi nó cứ cư sử với anh một cách kì lạ như thế, anh có cảm giác nó sắp rời xa anh, chắc vậy...
- Có người nói anh thích em. Nó nói một cách chậm rãi, đầy u uất.
- Nhưng không phải đâu đúng không. Anh và em là anh em tốt mà. Nó cười to xua đi suy nghĩ vẩn vơ của mình.
Anh nắm chặt tay. Đến lúc rồi nhỉ có lẽ anh nên bày tỏ thôi.
- Nếu anh nói đó là sự thật thì sao?
Mắt nó tròn xoe: Anh nói gì?
- Nếu anh nói anh thích em thì sao? Anh ngẩn đầu lên nhìn nó.
- Cái gì! Nó nhăn.
- Thôi em về nhà đi. Ngày mai ta lại nói chuyện. Anh không muốn làm em khó xử. Anh nói rồi quay đi.
Nó nhìn theo bóng anh khuất dần. Ngoài kia những tia nắng cuối cũng dần tát hẳn...
---------------------Hết chương 14---------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook