Tôi Và Alan
Chương 3: “Tình yêu ấy vĩnh viễn không thay đổi.”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Given by Natsuki Kizu



Hai ngày kế tiếp trôi qua thật nhanh, Chủ nhật Alan đi cùng tôi mua ít đồ dùng hằng ngày. Sáng thứ Hai chúng tôi cùng đi tới tiểu học trong thôn, theo kế hoạch thì mỗi ngày tôi cần dạy 3 tiết tiếng Anh, mỗi tiết 45 phút, nội dung dạy mỗi ngày đều giống nhau. Mỗi tiết học đều có hai tình nguyện viên hợp tác hoàn thành, buổi sáng tôi sẽ quan sát học hỏi quá trình giảng dạy của một giáo viên trong tổ khác trước, đến chiều là có thể kéo Alan cùng dạy học sinh. Chương trình học ở đây không quá khó, giữa giờ còn xen kẽ một ít hoạt động ngoài giờ để thu hút hứng thú học cho học sinh. Buổi sáng tôi đã chú ý thấy có hai chị em sinh đôi đến từ Wellington cảm xúc dào dạt kể chuyện cổ tích cho đám nhỏ gần 20 phút, giọng điệu sống động động tác khoa trương, trông bọn họ giống người dẫn chương trình trên kênh thiếu nhi hơn là giáo viên. Bất ngờ là, đến tiết học cuối cùng buổi chiều, Alan lấy cây guitar của anh ra, cho bọn nhỏ hát bài hát tiếng Anh.

“Đông Dương, cậu hát cùng bọn trẻ đi.” Alan bị bọn nhỏ vây quanh, hơi ngước đầu về phía tôi.

Lúc anh gọi tên tôi, giọng nói giương cao, chất chứa cảm xúc vui vẻ. Sau buổi giao lưu chiều hôm qua, anh không gọi tôi là “Thẩm” nữa mà gọi thẳng tên Đông Dương của tôi luôn. Anh còn hỏi tôi ý nghĩa của hai chữ này, nên tôi thuật lại lời mẹ tôi nói hồi xưa cho anh nghe.

“Đông Dương, là mặt trời ấm áp trong mùa đông, khiến người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu, cũng có nghĩa là nơi tôi ra đời.” Tôi giải thích với anh, lại thầm vui vẻ khi xưa mẹ không giống cậu tôi lật tìm văn cổ kinh điển, từ quyển <Quy Khứ Lai Hề Từ>* chọn ra hai chữ vừa tối nghĩa vừa khó hiểu đặt tên cho anh họ. Bằng không dù có vắt hết óc tôi cũng không thể giải thích rõ được tên mình từ đâu tới.

*của tác giả Đào Tiềm hay Đào Uyên Minh

“Đông Dương, cậu có muốn hát một bài cho mọi người không.” Alan nhìn tôi hỏi dò, tôi gật đầu với anh, dưới ánh nhìn chăm chú có vẻ hơi bất ngờ của anh mà nhận lấy cây guitar, gảy bài Hotel California lần trước phát trong xe anh, khúc nhạc dạo rất dài cũng rất khó, tôi nhớ lúc ấy phải học gần hai tháng mới nắm vững được phần cơ bản.



“Cậu chơi guitar rất tốt đấy, tốt hơn tôi nhiều.” Sau bữa tối chúng tôi lại đi dạo bên bờ biển, tôi và Alan rất thích không khí nơi đây.

“Cám ơn.” Hai ngày trôi qua tôi đã nói chuyện thẳng thắn hơn nhiều rồi: “Tốt nghiệp Trung học xong tôi có học một khóa, nhưng không kiên trì được bao lâu, nghỉ hè sau khi thi đại học mới học chơi tiếp.” Tôi dừng một chút, đổi cách giải thích khác: “Kì thi kia tương đương với thi sát hạch A-level bên các anh đó, chẳng qua bên tôi phải thi 6 môn văn hóa cố định.”

“Ra thế.” Alan gật đầu tỏ ý đã hiểu. “Vậy cũng rất siêu rồi, sao cậu lại muốn học lại guitar? Cảm thấy như thế sẽ dễ hấp dẫn các cô gái hơn sao?”

“Sao thế được.” Tôi lắc đầu cười: “Là bởi vì tôi đã xem một bộ phim hoạt hình.”

“Xem hoạt hình?” Giọng Alan nghe có vẻ tò mò.

“Đúng vậy, một bộ phim hoạt hình.” Tôi nói tiếp: “Một bộ phim hoạt hình của Nhật, kể về câu chuyện một ban nhạc của một nhóm các cậu trai. Nam chính là một học sinh trung học bình thường, mỗi ngày trên đường lên lớp tan học đều đeo một cây đàn guitar.”

“Cậu ta rất thích cây đàn đó sao?” Alan hỏi.

“Đúng vậy. Thật ra trước kia cậu ta không thích guitar, nhưng cây đàn đó do một người đặc biệt để lại cho cậu ta. Là một cậu trai khác, bọn họ lớn lên bên nhau, là một người bạn đồng tính rất tốt, sau đó cậu bạn đó bất ngờ qua đời.”

“Thật đáng tiếc, đây là một câu chuyện buồn.” Alan ngồi một bên, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên cát: “Đợi chút, Đông Dương, cậu vừa nói là ‘người bạn đồng tính có quan hệ rất tốt’ à?”

“Đúng vậy.” Tôi không phủ nhận: “Sau đó bọn họ trở thành người yêu*, ngay trước khi cậu bạn kia qua đời.”

*Câu gốc 后来他们成为了同 ** 人, mạn phép đoán là 同性爱人

“Trời ạ.” Alan phủi đi vòng tròn vừa vẽ: “Giờ lại thành câu chuyện tình yêu bi thương rồi.”

“Nghe tôi nói xong đã.” Tôi dừng một chút: “Cậu bé ở lại mỗi ngày đeo cây đàn guitar của người yêu, sau đó có một ngày cậu gặp một thiếu niên khác ở trường —– một thiếu niên chơi guitar rất giỏi, thiếu niên đó kéo cậu ta vào nhóm nhạc của thiếu niên với đàn anh lập nên. Sau cậu ta trở thành người hát chính, trong buổi biểu diễn hát lên bài hát viết cho người yêu đã mất.”

“Sau nữa thì sao?” Alan dừng lại động tác trong tay, kinh ngạc nhìn tôi.

“Sau đó nhân vật chính của chúng ta thích thiếu niên đã dạy cậu ấy đàn guitar. Nói chính xác thì trong quá trình dạy đàn đó bọn họ đã hấp dẫn lẫn nhau. Cậu bé kia dùng một bài hát bày tỏ nỗi nhớ của mình với người yêu đã khuất, giữ lại quá khứ và tình yêu của bọn họ trong hồi ức. Rồi cùng với thiếu niên guitar bắt đầu một cuộc sống mới.” Tôi nhìn vào mắt Alan, kể kết cục của câu chuyện.

Sau khi nghe xong, anh im lặng rất lâu, cuối cùng ngẩng đầu nói với tôi: “Câu chuyện rất đẹp.”

“Đúng vậy.” Tôi nói: “Cậu ta rất yêu người ấy, nhưng cũng có thể niêm phong tình yêu đó đi, bắt đầu một chương mới.”

“Tôi đã từng cảm thấy bất bình thay cậu bạn đã mất, cậu ấy dùng sinh mạng của bản thân để trả giá, nhưng người yêu lại bỏ đi. Sau đó tôi mới hiểu ra, kết thúc như vậy mới là tốt nhất. Có người ở lại với quá khứ, có người thì cất nó trong hồi ức mà tiến về phía trước. Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa thì tình yêu ấy vĩnh viễn không thay đổi.”

“Đúng vậy, tình yêu vĩnh viễn không thay đổi.” Alan nhìn tôi, lại nói: “Đông Dương à, tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?”

“Tôi biết anh muốn hỏi cái gì.” Tôi nháy mắt mấy cái với anh: “Anh muốn biết, tôi có phải là gay hay không.”

Trên mặt Alan chợt lóe vẻ lúng túng rồi biến mất.

“Không sao đâu, có nhiều người hỏi tôi vậy rồi, dẫu sao thì rất ít con trai thích xem câu chuyện như thế.” Tôi tiếp nhận nhiệm vụ vẽ vòng tròn trên cát thay anh: “Đúng vậy, tôi xác thực thích đàn ông.”

Alan tựa hồ lấy được câu trả lời như đã đoán, cũng không quá bất ngờ, chỉ là nhìn qua có chút không biết phải làm gì. Anh lại bắt đầu vẽ vòng tròn trên cát, kết quả toàn vẽ thành trứng gà.

“Không sao, tôi không để ý mấy chuyện đó đâu.” Tôi không thể làm gì khác hơn là trấn an anh: “Chỉ là không nghĩ tới anh sẽ hỏi cái đó, tôi vẫn cho rằng người Anh hàm súc lắm đó.”

Có lẽ thấy tôi không có cảm giác bị xúc phạm thật, anh thở phào nhẹ nhõm: “Ở lâu một thời gian cậu sẽ phát hiện, tôi không phải là một người Anh điển hình.”

“Giờ thì tôi biết rồi.” Tôi chỉ đống trứng gà trên cát.

Anh theo ánh mắt tôi nhìn về đống vòng tròn to nhỏ lẫn lộn còn đan xen cả đường chéo trong đó, lại ngẩng đầu đối mặt với tôi, cuối cùng hai chúng tôi cùng cất tiếng cười to.

~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói: Bộ phim hoạt hình được nhắc tới trong chương này là Given

Cháo có lời: Given của tác giả Natsuki Kizu, đề cử với bà con, tui mới đọc manga thôi chưa xem anime:q

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương