Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này FULL
-
Chương 164
Thi thể chuyên viên trang điểm nằm dưới đất, đôi mắt mở lớn.
Một chiếc áo được phủ xuống che đi cơ thể cô ấy.
Trần Song Hạc ngồi xổm dưới đất kéo chiếc áo phủ lên mặt cô ấy, che đi đôi mắt chết không nhắm mắt của cô ấy, những tiếng xì xào của mọi người từ phía sau truyền đến.
– Nhắc đến thì hình như anh vẫn luôn ở đây đúng không nhỉ?
– Anh nói thế là ý gì, nghi ngờ tôi là hung thủ à?
– Không không phải, ý tôi muốn hỏi là anh có nhìn thấy hung thủ không?
– Không nhìn thấy…Làm gì mà dùng ánh mắt ấy nhìn tôi! Tôi thật sự không nhìn thấy!
Trần Song Hạc vẫn ngồi xổm dưới đất, anh ta đang quan sát chung quanh đây.
Sau sự cố chết người, những người trong đoàn phim bởi vì hoặc là sợ hãi hoặc là bàn tán với nhau mà tụ tập lại thành nhóm ba hoặc bốn người, chân của họ xích lại gần nhau, ngoại trừ một đôi chân.
Trần Song Hạc từ từ đứng lên, ánh mắt rất tự nhiên nhìn cặp chân kia, rồi chuyển lên trên mặt đối phương.
Một chiếc mặt nạ con thỏ.
– Nên chạy không đây? – Đối mặt với một kẻ sát nhân giết người hàng loạt đang hưng phấn, không có mấy người bình thường có thể duy trì bình tĩnh được, ý nghĩ chạy trốn ngay lập tức dâng lên trong lòng Trần Song Hạc, nhưng mà ngay sau đó anh ta gạt bỏ suy nghĩ này đi, – Không, chắc chắn là không nhìn thấy mình, thấy mình cũng không nhất định sẽ giết mình.
Bình tĩnh, mình phải thật bình tĩnh…
Trần Song Hạc không thẹn với danh hiệu ảnh đế, ánh mắt anh ta đảo qua mặt đối phương sau đó làm như không phát hiện ra gì cả, sắc mặt như thường xoay người đi, vừa kêu nhường đường một chút vừa thoát ra khỏi đám đông, sau đó lấy di động ra gọi cho Ninh Ninh.
– A lô là anh đây. – Anh ta nói trong điện thoại, – Hai người đến đây ngay đi, gã kia…
Trần Song Hạc bỗng nhiên quay đầu.
Mặt nạ con thỏ đứng ngay sau lưng anh ta từ lúc nào rồi.
Trong phòng nghỉ của đoàn phim “Bóng Ma trong rạp hát”.
– Tuyệt vọng, cố chấp, không cam lòng, lại hoặc là vọng tưởng thay đổi vận mệnh của mình – thì có thể nhìn thấy người mang mặt nạ, chỉ có người như vậy mới nhìn thấy.
– Ninh Ninh nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, – Anh thuộc về loại nào?
– Anh không thuộc về loại nào cả.
– Văn Vũ nở nụ cười, – Ninh Ninh, anh không nhìn thấy người mang mặt nạ.
Ninh Ninh nhíu mày có chút không tin lời anh nói.
Nếu như thật sự là anh không nhìn thấy, vậy việc Thỏ tiên sinh mà anh vẽ ra giải thích thế nào đây?
Tiếng chuông di động chợt vang lên cắt ngang những lời mà Ninh Ninh tiếp theo muốn nói.
Tên người gọi hiện lên: Trần Song Hạc.
– A lo em đây.
– Ninh Ninh nghe điện thoại.
– A lô là anh đây.
– Anh ta nói trong điện thoại, – Các em có đến đây được không, gã ta…A!
– Có chuyện gì vậy? A lô? A lô! – Ninh Ninh sắc mặt tái mét nhìn điện thoại di động, quay đầu nhìn Văn Vũ nói, – Xảy ra chuyện rồi, chúng ta mau qua đó đi.
Hai người vội vã ra khỏi phòng nghỉ chạy về phía căn phòng nơi giữ xác của chuyên viên trang điểm.
Trên đường họ chạy đi, nhân viên công tác của đoàn phim cũng chạy đến như dân chạy nạn.
Ninh Ninh sốt rột kéo tay một người hỏi:
– Đằng trước xảy ra chuyện gì vậy ạ, sao mọi người lại chạy đi hết thế ạ?
– Có yêu quái, có ma…- Đối phương vừa giãy thoát khỏi tay Ninh Ninh vừa nói năng lộn xộn, – Thứ gì đó vô hình đang đánh nhau với Trần Song Hạc.
Ninh Ninh sửng sốt, đối phương nhân cơ hội đó giãy thoát khỏi tay cô xông vào đám đông đang bỏ chạy như dân chạy nạn.
Người như thủy triều vọt tới, chẳng những lôi cuốn đối phương mà cũng cuốn theo Ninh Ninh, Ninh Ninh cũng không tự chủ được lui về phía sau.
Tiếng chuông di động lại lần nữa vang lên.
Tên người gọi hiện lên: Trần Song Hạc.
– Vâng ạ? – Ninh Ninh vội vàng nghe điện thoại, – Bọn em đang đến, anh không sao chứ?
- …- Bên kia yên lặng rất lâu sau đó một giọng nam xa lạ vang lên, – Cậu ta không sao cả.
Ninh Ninh sững sờ tại chỗ.
Giọng nói đó cách cô rất gần, thậm chí còn có chút tiếng vang.
Cô từ từ quay đầu lại.
Một người đàn ông mang mặt nạ thỏ đứng ngay phía sau cô, tay cầm di động của Trần Song Hạc, nói với cô:
– Em gái có việc à.
– A!!! – Ninh Ninh hét lên, giây tiếp theo, một bàn tay túm lấy cổ tay cô kéo cả người cô ra sau lưng mình.
– Có phải gã không? – Văn Vũ che chắn trước người cô, đôi mắt nhìn thẳng phía trước, trầm giọng hỏi, – Gã ở đâu? Chỉ cho anh xem.
Ninh Ninh sửng sốt một chút, đến lúc này rồi, anh không thể nào tiếp tục ngụy trang được…Cho nên anh thật sự không nhìn thấy người đeo mặt nạ? Ninh Ninh vội la lên:
– Bên phải! Bên phải! Gã đang vòng tới bên tay phải anh, cẩn thận…A!
Tốc độ nhắc nhở của cô không nhanh bằng tốc độ di chuyển của Thỏ tiên sinh.
Ninh Ninh chỉ có thể trơ mắt nhìn Thỏ tiên sinh nhào tới, giơ hai tay siết cổ Văn Vũ.
Văn Vũ nhìn không thấy người đeo mặt nạ, đôi mắt anh còn đang nhìn phương hướng khác, nhưng tay phải lại giơ lên, kề con dao ở ngay cổ họng.
– Á!! – Người kêu lên thảm thiết đổi thành Thỏ tiên sinh.
Gã nhào đến quá hung hãn và thời điểm chặn đỡ của Văn Vũ lại quá hoàn hảo, cho nên hai tay của gã bị dao cắt trúng thành vết cắt, cuộn phim màu đen từ miệng vết thương chảy ra.
Tay đứt ruột xót, Thỏ tiên sinh gập người lại, hai tay run rẩy, tiếng r3n rỉ đau đớn phát ra từ sau tấm mặt nạ, nhưng mà gã vẫn chưa từ bỏ ý định, di chuyển quanh hai người, cuộn phim trên tay chảy xuống đầy đất.
– Tiếp tục.
– Văn Vũ nói, – Gã ở đâu, chỉ cho anh xem.
– Ngay ở đây.
– Ninh Ninh chỉ tay vào Thỏ tiên sinh, gã đi đến đâu tay cô chỉ theo đến đó, như bóng với hình.
Thỏ tiên sinh gầm gừ phẫn nộ nhào về phía cô.
– Gã đang xông vào em….Ôi! – Ninh Ninh vừa dứt lời, con dao đã chặn ngay trước cổ cô.
Thỏ tiên sinh lại hét lên thảm thiết, gã lại bị thương, hơn nữa còn bị thương ở cùng vị trí, gã đau đớn lui về phía sau vài bước, căm hận nhìn Văn Vũ:
- ….Mày thật sự không nhìn thấy tao?
Văn Vũ chỉ cười không nói gì, tầm mắt trước sau như một không đặt trên người gã.
Nhưng Thỏ tiên sinh không bị mắc mưu, gã vừa đau đớn vừa căm hận chửi lên:
– Đồ lừa đảo, đồ khốn kiếp, rõ ràng mày nhìn thấy tao nhưng giả bộ không nhìn thấy.
Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!
Gã vừa chửi vừa đẩy, tới gần cửa thì xoay người chạy đi.
Ninh Ninh đợi một lát, nhìn thấy Văn Vũ vẫn không có phản ứng thì nôn nóng hỏi:
– Gã bỏ chạy rồi, chúng ta không đuổi theo ạ?
– Sao em không nói sớm? – Văn Vũ lập tức có phản ứng, – Gã chạy hướng nào vậy?
Theo sự chỉ dẫn của Ninh Ninh, Văn Vũ đuổi theo một trận, tiếc là Thỏ tiên sinh bị thương ở tay mà không phải ở chân, hơn nữa chung quanh đông người cho nên cuối cùng vẫn không đuổi kịp gã.
– Hết cách rồi.
– Văn Vũ thả con dao vào trong túi, hơi chút tiếc nuối nói, – Tuy rằng không bắt được gã nhưng cũng đã làm gã bị thương, chắc gã sẽ không làm tổn hại ai được nữa đâu….Đi thôi, chúng ta quay về xem Trần Song Hạc thế nào rồi.
– Vâng.
– Ninh Ninh đáp lại, hai người đi trên hàng lang không một bóng người, đi được một nửa, Ninh Ninh do dự một chút nhìn bóng dáng đi phía trước hỏi.
– Anh sao làm được thế ạ?
Văn Vũ:
– Cổ?
– Hả?
– Thỏ tiên sinh là một sát thủ liên hoàn, phương thức giết người của gã là cố định…chính là siết cổ đối phương, cho đến khi đối phương tắt thở.
– Văn Vũ đưa lưng về phía cô nói, – Biết gã tấn công vào đâu rồi thì đối phó với gã trở nên rất đơn giản.
– Sao cái gì anh cũng biết vậy…- Ninh Ninh lẩm bẩm, – Bao gồm trông gã thế nào, phương thức tấn công là gì…
Văn Vũ dừng bước lại, chậm rãi quay người lại nhìn cô.
– Bảy năm sau, người nào cũng sẽ biết gã.
– Văn Vũ nhìn cô, – Không chỉ có gã, Chính phủ đều có ghi chép lai lịch về mỗi một người đeo mặt nạ, chẳng những có bức họa còn có thói quen cùng với phương thức giết người hại người, đừng nói là anh, ngay cả trẻ con đều thuộc làu làu tư liệu về họ.
- …Anh đang nói gì thế ạ.
– Ninh Ninh đỡ trán, – Chờ một chút, đầu óc em lúc này rất loạn, ý của anh là…
Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trước mặt, lẩm bẩm, – Anh…đến từ tương lai ạ?
– Đúng vậy.
– Văn Vũ thản nhiên thừa nhận, – Anh đến từ tương lai.
– Vậy anh…- Cô ngập ngừng, – Thật sự là Văn Vũ ạ?
Trên gương mặt bình tĩnh và lạnh lùng đến tàn khốc lộ ra nụ cười vừa đau khổ vừa buồn bã, anh gật đầu nói:
– Là anh…cô Tiểu Ninh.
– Anh…thật sự thay đổi rất nhiều.
– Ninh Ninh không cầm lòng nổi vuốt v3 gương mặt anh, như là muốn xuyên ta gương mặt còn trẻ tuổi của anh mà vuốt v3 linh hồn trải qua bao phong sương bên trong đó.
– Tình huống tương lai tệ vậy sao? Người đeo mặt nạ giống như Thỏ tiên sinh….có rất nhiều ạ?
– Ừ.
– Văn Vũ hơi khom người xuống, đưa linh hồn mỏi mệt về phía cô, thấp giọng nói, – Nhiều lắm, rất nhiều…
Với giọng điệu đều đều, anh đã bày ra một thế giới tương lai kỳ lạ cho Ninh Ninh thấy.
Bảy năm sau, người đeo mặt nạ không còn là quần thể số ít.
Người bình thường mới là quần thể số ít.
Hơn nữa số lượng còn ở tiếp tục giảm bớt, không phải bị người đeo mặt nạ giết thì chính là bị người đeo mặt nạ dụ dỗ tiến vào rạp chiếu phim.
– Tương lai có một loại quan điểm lưu truyền chính là, người đeo mặt nạ cũng là người, là người thì sẽ thấy cô độc, sau đó muốn mở rộng quần thể.
– Văn Vũ nói, – Lúc đầu thì không sao, nhưng sau khi hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra vào hằng năm, người đeo mặt nạ liền bắt đầu có kế hoạch mở rộng.
Tới năm 2025, số lượng người đeo mặt nạ đã lớn hơn số lượng người bình thường, hơn nữa con số này còn gia tăng theo từng năm…Để xoay chuyển cục diện này, chính phủ và người dân đã đưa ra rất nhiều nghiên cứu…
Đối thủ là người đeo mặt nạ mắt thường không nhìn thấy được, dụng cụ cũng không rà quét ra được.
Quá đáng hơn chính là, nhóm người này còn bất tử.
Chỉ cần Rạp chiếu phim Nhân Sinh còn tồn tại một ngày thì họ sẽ bất tử, dù là bị đạn pháo làm nổ thành tro thì cũng sẽ biến trở về mặt nạ được treo trên vách tường của Rạp chiếu phim, theo thời gian chảy xuôi, nhân loại chôn vùi trong đất biến thành xương khô, mặt nạ treo trên vách tường lại một lần nữa biến thành người đeo mặt nạ.
Một trận chiến hoàn toàn không cân bằng.
Càng khiến người bình thường tuyệt vọng chính là họ bắt đầu nảy sinh ý nghĩ “Thà là chết đi như vậy, không bằng mình cũng biến thành người đeo mặt nạ còn hơn”.
– Đến cuối cùng nghiên cứu đã đưa ra một kết luận.
– Văn Vũ nói, – Rạp chiếu phim Nhân Sinh…Bọn anh cần phải thông qua Rạp chiếu phim Nhân Sinh quay trở lại năm mà toàn bộ sự việc bắt đầu và thay đổi tất cả ngọn nguồn của nó.
– Ngọn nguồn? – Ninh Ninh hỏi, – Ý anh là Thỏ tiên sinh?
Văn Vũ lắc đầu:
– Không…Gã chỉ là một phần của sự kiện thôi.
Ninh Ninh hoảng sợ:
– Còn có người khác nữa ạ?
Cô muốn nói nữa nhưng lại không thể thốt ra thành lời.
Bởi vì Văn Vũ đang dùng một loại ánh mắt khó diển tả được nhìn cô, ánh mắt đó vừa quen thuộc vừa xa lạ, vừa thân mật lại vừa đau khổ căm hận, vừa thương hại lại vừa hối hận.
– …Là ai? – Sau một lúc lâu Ninh Ninh rốt cuộc mở miệng, thanh âm khô khốc hỏi, – Trong nhóm người đeo mặt nạ sẽ được lưu trữ trong tương lai, còn có ai nữa?
Văn Vũ hít vào một hơi thật sâu, như là không muốn trả lời vấn đề này, vì thế bắt đầu quanh co nói:
– Thông qua một loạt tư liệu, cuối cùng bọn anh cũng tìm được ngọn nguồn, ngọn nguồn là năm quay bộ phim “Bóng Ma trong rạp hát”, là một tin giật gân, đầu tiên là một chuyên viên trang điểm bị chết ngoài ý muốn, nhưng mà hung thủ vẫn luôn không tìm được…
– Là ai? – Trong lòng Ninh Ninh đã có đáp án, cô ngắt lời Văn Vũ, nắm lấy tay anh thật chặt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Ánh mắt dao động dừng ở trên người Ninh Ninh, Văn Vũ như là đang nhìn cô, lại như đang nhìn một người xa xôi khác, rất lâu sau mới nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
– Là em.
Mọi thứ xung quanh dường như đều dừng lại, Ninh Ninh như hóa đá đứng tại chỗ, nhìn người trước mặt, chỉ nghe thấy anh nói bằng một giọng rất trầm:
– Sau khi “Bóng Ma trong rạp hát” kết thúc, em biến thành người đeo mặt nạ, đánh giá của người đời sau đối với em là – Địa Ngục bắt đầu từ em.
Em là lãnh tụ của toàn bộ người đeo mặt nạ.
Em là người đeo mặt nạ nguy hiểm cấp số một được ghi chép trong hồ sơ.
Em là kẻ địch của anh….kẻ địch của mọi người.
– Là em á? – Ninh Ninh chỉ tay vào mình, cười không thể tin nổi, – Nói đùa gì vậy, người như em mà cũng là lãnh tụ của người đeo mặt nạ? Còn là người đeo mạ nguy hiểm bậc nhất? Em…Em còn vừa mới bị Thỏ tiên sinh đuổi giết…
Cô luyên thuyên giải thích hồi lâu, cuối cùng thở dài vươn tay ôm lấy anh.
– Em không thích làm tổn thương người khác, cũng không muốn kết giao bạn bè với Thỏ tiên sinh.
Tương lai em sẽ biến thành thế nào, em không biết.
Nhưng có một việc em có thể bảo đảm với anh.
– Ninh Ninh dựa vào ngực Văn Vũ, nói là dựa vào anh, hấp thu sự ấm áp từ anh, không bằng nói để linh hồn tang thương lạnh như băng này hấp thu sự ấm áp trên người mình, -…Em vĩnh viễn vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương đến anh.
Văn Vũ, em không phải là kẻ địch của anh.
Hết chương 164.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook