Đỗ Hiểu Văn nói, "Thật đó, áo khoác da đó bác cả đã mua mấy năm rồi, ngày bình thường sẽ không mặc, chỉ mặc vào ngày tết mà thôi, cho nên đến bây giờ nhìn vẫn còn rất mới."

Vân Cẩm:...

Cuối cùng Vân Cẩm cũng từ trong miệng của Đỗ Hiểu Văn nghe được câu "Chị, lông mày chị vẽ thật đẹp", thật sự là thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt.

Điện thoại trong tay chấn động một chút, Vân Cẩm thấy được độ tiến triển trước mắt từ 0/10 biến thành 1/10.

Rốt cuộc Vân Cẩm cũng thu thập được câu khen ngợi đầu tiên, lập tức có chút không nhịn được chia sẻ tâm đắc vẽ lông mày của mình với Đỗ Hiểu Văn, sau khi ríu rít nói một đống lớn, Vân Cẩm nhìn Đỗ Hiểu Văn một cái, ừm... Lại cẩn thận nhìn.

Cô phát hiện lông mày của Đỗ Hiểu Văn được làm vô cùng tinh xảo xinh đẹp, là kiểu lông mày thịnh hành của Hàn Quốc.

Nhất thời Vân Cẩm lúng túng không biết nhìn ở chỗ nào, vẫn là Đỗ Hiểu Văn nói một câu, "Lông mày này của em làm một lần nhiều nhất cũng chỉ duy trì một hai năm thôi, kỹ xảo vẽ lông mày vẫn hữu dụng."

Vân Cẩm: "... Vậy thì tốt."

Từ khi còn đi học đến khi đi ra ngoài làm việc, Vân Cẩm vẫn luôn rất trạch, cô vẫn biết mình không giỏi xã giao, nhưng hôm nay lần đầu tiên ý thức được mình không chỉ không giỏi, mà là cực kỳ tệ.



Lúc trước tụ họp gia đình, Vân Cẩm chỉ dùng bữa không nói lời nào, hôm nay vì nhiệm vụ không thể không thử nói chuyện với mọi người, Vân Cẩm phát hiện mình chỉ nói đôi câu đã làm cho cuộc trò chuyện rơi vào ngõ cụt.

Tất nhiên trong đó còn có nguyên nhân từ đối phương, ví dụ như bác cả, bác gái cả, Vân Cẩm thật sự không cùng đường với hai người này. Nhưng khẳng định cũng có nguyên nhân từ chỗ cô, thật ra con người của em họ Đỗ Hiểu Văn vô cùng tốt, nhưng có lẽ bình thường tiếp xúc ít, mỗi năm cũng không gặp nhau được mấy lần, Vân Cẩm và Đỗ Hiểu Văn cũng không trò chuyện được.

Vân Cẩm ý thức được, mình muốn dựa vào cách tôi khen bạn bạn khen tôi, hơn phân nửa sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ, suy nghĩ một chút, vén tay áo đi vào phòng bếp, nói với ba, bác gái, cô út đang bận rộn, "Con ở bên ngoài cũng không có chuyện gì làm, để con làm chút công việc vặt đi!"

Ba Vân nhìn Vân Cẩm nói: "Đi ra ngoài, con thì biết làm gì, chỉ làm loạn thêm..."

Cô út cắt đứt lời của ba Vân, "Nhìn anh nói gì kìa, đứa bé nguyện ý giúp đỡ là chuyện tốt, Vân Cẩm thật sự là chăm chỉ!"

Điện thoại của Vân Cẩm chấn động một cái, Vân Cẩm nhìn màn hình điện thoại lóe lên. Độ tiến triển trước mắt 1/10 biến thành 2/10.

Vân Cẩm vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ! Cô cũng không biết tại sao cô út lại khen ngợi mình! Vốn dĩ trong lòng cô, cô út rất thích khoe khoan mình, lúc khoe khoan mình còn thích trong tối ngoài sáng chê bai người khác...

Một giây tiếp theo, Vân Cẩm lập tức nghe cô út nói, "Ai, Hiểu Văn nhà em thì không được, ở nhà một chút chuyện nhà cũng không làm, đừng nói vào phòng bếp nấu cơm, ngay cả nước nóng cũng không biết nấu... Trước kia em vẫn luôn nói con bé, con lười như vậy sao mà gả đây! Kết quả không nghĩ đến Hiểu Văn thật có phúc, tìm được một người bạn trai đặc biệt chăm chỉ, nói sau này kết hôn công việc nhà sẽ do mình làm, nếu như bận rộn công việc không giúp được, có thể mời người dọn dẹp theo giờ, sau khi có con sẽ mời bảo mẫu, dù sao cũng không nỡ để cho Hiểu Văn khổ cực.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương