Lục Lệ Hành cảm thấy chính mình không chửi ra cmn, thật là mình tu dưỡng quá tốt.

Mắt thấy Kỷ Khinh Khinh nắm lấy then cửa, Lục Lệ Hành vững vàng gọi cô: “Đứng lại.


Đã đi đến cạnh cửa Kỷ Khinh Khinh xoay người lại, không kiên nhẫn nhìn anh, “Lục tiên sinh, lại có chuyện gì?”
Ngắn ngủn ở chung một ngày, Kỷ Khinh Khinh cảm thấy Lục Lệ Hành đã làm tiêu hao sạch sẽ mọi kiên nhẫn của mình, vốn đang rất đáng thương anh ta tuổi còn trẻ mà không sống được bao lâu, nhưng hiện tại xem tính khí này, chỗ nào mà giống như người sắp chết?
Ở lại đây chiếu cố mà lại bị khinh bỉ như vậy, còn không bằng đi an ủi Lục lão tiên sinh.

Bất quá ngẫm lại cũng đúng, trong tiểu thuyết Lục Lệ Hành tính tình vốn là âm tình bất định, dáng vẻ này bất quá chỉ là bản tính của anh ta mà thôi, còn tốt Lục Lệ Hành này không sống được bao lâu, nếu không cô làm vợ người như vậy, một ngày nào đó sẽ bị tức chết!
“Cô lại đây.


Kỷ Khinh Khinh đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, không chịu đi qua, “Lục tiên sinh, có chuyện gì anh nói thẳng đi, tôi nghe thấy.


Lục Lệ Hành kiệt lực lộ ra sắc mặt ôn hòa nhất mà mình có thể, “Giúp tôi lấy thuốc.


“Thuốc?” Kỷ Khinh Khinh sắc mặt trắng nhợt, trong nháy mắt khẩn trương lên.

Đấu võ mồm là đấu võ mồm, nhưng thân thể là đại sự, cô vội vàng lục tung khắp nơi tìm thuốc, “Cái nào? Là chai màu trắng sao? Hay là màu xanh?”
“Màu trắng.


Kỷ Khinh Khinh vội đem màu trắng cái chai đưa đến trước mắt anh, “Cái này sao?”
Thần sắc nôn nóng trên mặt Kỷ Khinh Khinh lấy lòng Lục Lệ Hành, khóe miệng anh nhẹ cong.

“Không phải.


Kỷ Khinh Khinh xoay người đi tìm một chai khác, Lục Lệ Hành duỗi chân ra phía trước nửa thước, Kỷ Khinh Khinh trong lòng nôn nóng, không chú ý dưới chân, đột nhiên không kịp phòng ngừa trực tiếp bị Lục Lệ Hành bẫy, ngã về phía trước.

Nhưng Lục Lệ Hành đã sớm chuẩn bị, một tay ôm eo cô, một tay nắm chặt tay cô, đem Kỷ Khinh Khinh ôm vào trong ngực.

Chai thuốc màu trắng lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất.

—— “Nhiệm vụ hoàn thành, sinh mệnh giá trị 2, trước mặt sinh mệnh giá trị hai giờ.



Lục Lệ Hành chưa bao giờ ở gần một người phụ nữ nào đến như vậy, cúi đầu nhìn, cổ Kỷ Khinh Khinh tinh tế trắng nõn lộ ra mùi thơm nhè nhẹ của cơ thể, lan vào mũi Lục Lệ Hành, kích khởi bản năng có sẵn của người đàn ông.

Nắm tay cứng ngắc hóa thành mềm dịu nhu hòa.

Hầu kết Lục Lệ Hành kịch liệt chuyển động, thứ đồ gì đó không nên có, giờ phút này trong cơ thể anh chậm rãi mở ra.

Tim đập dần dần gia tốc.

Loại cảm giác này rất tốt đẹp, nhưng lý trí nói cho anh, người phụ nữ này là uy hiếp, không thể luân hãm.

Sắc mặt Kỷ Khinh Khinh sợ tới mức còn trắng bệch hơn Lục Lệ Hành, tránh thoát ra khỏi người anh, khẩn trương nhìn Lục Lệ Hành từ trên xuống dưới , e sợ anh chỉ vì mình bị té đảo mà đi đời nhà ma, “Anh không sao chứ?”
Lục Lệ Hành di dời tầm mắt, buông ra nắm tay cô, “Cô đi ra ngoài trước.


“Tôi giúp anh kêu bác sĩ……”
“Không cần,” Lục Lệ Hành xoay người nhắm mắt bình tĩnh lại, nhặt bình thuốc rơi trên mặt đất, “Là tôi nhìn lầm, đúng bình này.


Anh lấy ra hai viên thuốc uống vào, “Tôi không có việc gì, nghỉ ngơi một hồi là được.


Kỷ Khinh Khinh vẫn là có chút lo lắng, cảm thấy Lục Lệ Hành cảm xúc dao động vừa rồi là do mình làm, lúc ra cửa cô gọi bác sĩ gia đình đến kiểm tra cho anh.

Đợi Kỷ Khinh Khinh ra khỏi cửa, Lục Lệ Hành lúc này mới cầm di động lên gọi điện thoại.

Điện thoại vừa cắt, Kỷ Khinh Khinh đã mang bác sĩ đến kiểm tra thân thể cho anh.

Người Lục gia kỳ thật vẫn còn nghi vấn, từ bệnh viện về tới bây giờ Lục Lệ Hành cũng không giống người sắp chết, tinh thần thật sự rất tốt.

Nhưng thông qua kiểm tra lớn nhỏ, kết quả vẫn như cũ, thân thể Lục Lệ Hành đã là sơn cùng thủy tận, có thể chuẩn bị hậu sự.

Lục lão tiên sinh lại lần nữa thất vọng rời đi.

Màn đêm dần dần buông xuống, biệt thự Lục gia đèn đuốc sáng trưng, đám người hầu vẫn như cũ bận tối mày tối mặt, Kỷ Khinh Khinh biết, bọn họ đây là vội vàng chuẩn bị lễ tang cho Lục Lệ Hành, có lẽ vài ngày sau cô đã phải làm bà góa phụ Lục Lệ Hành, mặc lễ phục đen, mang theo hoa trắng, dùng kỹ thuật diễn mà cô có thể góp nhặt được khóc cho đến sưng mắt.

Cô không muốn gây thêm phiền toái cho mọi người, sau khi dì Bùi chuẩn bị phòng khách cho cô nghỉ ngơi một lát, Kỷ Khinh Khinh dự định đi thăm Lục lão tiên sinh.

Con trai lão tiên sinh đã chết ở tuổi trung niên, cháu thì bị bệnh, sau này sẽ chết đi, lúc đó đại biệt thự không biết sẽ thật quạnh quẽ như thế nào, Lục lão tiên sinh làm cô có ảo tưởng như ông mình, cô thật sự không muốn nhìn thấy người ông hòa ái đến như vậy sẽ suy sụp xuống.


“Phu nhân, lão tiên sinh mời cô dùng cơm chiều.


Mới vừa ra cửa có người hầu mời cô đi đến nhà ăn, lão tiên sinh đã ngồi ở chủ vị, biểu tình uể oải nuốt không trôi, thấy Kỷ Khinh Khinh ông thân thiết đón cô đến ăn cơm.

Dì Bùi thân thiết kéo vị trí bên phải lão tiên sinh cho Kỷ Khinh Khinh, trên bàn cơm là chút khai vị thanh đạm.

“Khinh Khinh à, coi như ở nhà mình đi, muốn ăn gì thì tùy tiện, vừa trở về còn chưa kịp nói một tiếng, đây đều là đồ ăn thanh đạm ngày thường, nếu không hợp cháu nói với dì Bùi để cô ấy đi làm.


Kỷ Khinh Khinh vội vàng nói: “Không phiền toái gia gia, cháu không kén ăn.


Lục lão gia tử gật gật đầu, dì Bùi múc chén canh cho ông, “Lão tiên sinh, nhị thiếu gia thật vất vả trở về, ngài xem……”
Tâm tình Lục lão gia tử càng thêm khó chịu, húp được 2 muỗng canh thì dừng, “Miễn bàn súc sinh kia! Bên ngoài nhiều năm như vậy, không liên hệ với gia đình, hiện tại đại ca mình như vậy… lúc này mới trở về! Sao nó không đợi ta lão già này chết hãy trở lại!”
“Lão tiên sinh, ngài đừng nóng giận, nhị thiếu gia cậu ấy chính là tính tình hơi quật một chút……”
“Chuyện này cô không cần lo cho nó,” lão tiên sinh đứng dậy, nói với Kỷ Khinh Khinh: “Khinh Khinh, cháu từ từ ăn, ông đi xem tên súc sinh kia!”
Nói xong liền đi về hướng thư phòng.

Dì Bùi nhìn theo bóng dáng Lục lão tiên sinh, sắc mặt nôn nóng.

“Dì Bùi, làm sao vậy?”
Dì Bùi lo lắng nhìn hướng thư phòng lầu hai, “Nhị thiếu gia đã trở lại, vừa về đã bị lão tiên sinh bắt vào thư phòng, chỉ sợ là động thủ.


Nhị thiếu gia là em trai Lục Lệ Hành, cũng chính là nam chính Lục Lệ Đình trong tiểu thuyết, từ nhỏ cha mẹ đã chết, sống với ông nội, nuôi hai đứa nhỏ cùng lúc, trong phương diện chiếu cố, Lục lão tiên sinh khó tránh khỏi có chỗ bỏ qua.

Lục Lệ Hành làm người ổn trọng, còn Lục Lệ Đình lại hành sự phản nghịch quái đản, hai anh em tính tình hoàn toàn tương phản, trong lòng Lục lão tiên sinh vừa lòng nhất vẫn là cháu trai lớn Lục Lệ Hành thành thục ổn trọng, có thể dốc sức toàn bộ cho Lục thị.

Lục Lệ Đình bởi vì bất mãn Lục lão tiên sinh đối với hai anh em bất đồng mà rời nhà đi, muốn dựa vào đôi tay chính mình dốc sức làm ra sự nghiệp của mình.

Lục Lệ Đình sau khi rời nhà đi đã liền gặp Kỷ Khinh Khinh, đó là lần đầu tiên anh gây dựng sự nghiệp thất bại, lần đầu tiên cảm nhận được gây dựng sự nghiệp gian khổ như thế nào, đang trong thời kỳ khó khăn nhất tự mình phỉ nhổ, Kỷ Khinh Khinh xuất hiện như một ánh quang chiếu vào đáy lòng, xua tan khói mù âm u trong anh.

Chỉ tiếc Kỷ Khinh Khinh là người ngại bần ái phú, có một phú nhị đại thèm nhỏ dãi sắc đẹp Kỷ Khinh Khinh theo đuổi cô, Kỷ Khinh Khinh không nói hai lời đạp văng ngay tiểu tử nghèo Lục Lệ Đình.

Chuyện này đã đả kích Lục Lệ Đình thật lớn, từ đó tính tình đại biến, so với lúc trước như hai người khác nhau, mà Kỷ Khinh Khinh tạo thành vết thương trong lòng làm anh hận thấu xương nhưng lại nhớ mãi không quên.


Lục Lệ Đình trở thành tàn nhẫn, tiểu thuyết viết trong một buổi tiệc rượu, Kỷ Khinh Khinh lúc đó hết sức nghèo túng, ai cũng có thể dẫm chân lên cô, anh thế mà còn bỏ thêm đá xuống giếng, bắt Kỷ Khinh Khinh lau rượu trên giày của nữ chủ.

Hiện tại Lục Lệ Hành bệnh nặng, Lục lão tiên sinh phái người tìm Lục Lệ Đình trở về, ca ca sắp chết, cũng là thời điểm đệ đệ trở về tiếp nhận Lục thị.

Phanh ——
Trên lầu tựa hồ có thứ gì phá cửa, dì Bùi vội lên lầu, vừa đến cửa thư phòng, cửa phòng đột nhiên bị kéo ra, ánh sáng ở hành lang yếu ớt chiếu ngược lên, ở cửa thư phòng một người đàn ông đứng chắn hết phân nửa ánh sáng từ trong phòng phát ra, đối mặt với dì Bùi.

Dì Bùi rưng rưng nhìn anh, “Nhị thiếu gia, cậu rốt cuộc đã trở lại……”
Lục Lệ Đình cùng anh mình Lục Lệ Hành lớn lên rất giống nhau, ngũ quan mặt mày tinh xảo, so với Lục Lệ Hành trẻ hơn nhưng lệ khí cùng uy thế trên người không thiếu so với Lục Lệ Hành.

Có lẽ ở trong thư phòng bị lão tiên sinh giáo huấn, hơi thở Lục Lệ Đình không thuận, hít sâu mấy cái, “Dì Bùi, anh tôi đâu?”
“Đại thiếu gia ở trong phòng, bác sĩ nói… Khả năng sẽ là mấy ngày nay, cậu đi thăm cậu ấy đi.


Lục Lệ Đình gật đầu.

Anh em cũng không có quá nhiều điều muốn nói với nhau, tuy rằng từ nhỏ lớn lên cùng nhau nhưng quan hệ cũng không thân mật, tính cách hoàn toàn tương phản làm hai người không có điểm yêu thích chung, hàn huyên vài câu, chưa đến mười phút Lục Lệ Đình đã rời khỏi phòng Lục Lệ Hành.

Lục Lệ Đình cảm thấy có chút kỳ quái, lão gia tử nói Lục Lệ Hành bệnh tình nguy kịch, dì Bùi lại nói khả năng chính là mấy ngày nay, nhưng anh thấy tinh thần Lục Lệ Hành không tồi, lúc nói chuyện phiếm với anh hoàn toàn không giống người bệnh sắp chết.

Rốt cuộc chuyện này là như thế nào, Lục Lệ Đình hiện tại không có tinh lực suy nghĩ, anh bị Lục lão tiên sinh tìm về, phong trần mệt mỏi một đêm không ngủ, vừa rồi ở trong thư phòng bị quỳ lâu như vậy, thể xác và tinh thần đều mệt, hiện tại chỉ muốn tắm rửa một cái rồi đi ngủ.

Ánh mắt dừng ở chỗ ngoặc hành lang, Lục Lệ Đình chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, anh xoa xoa ấn đường, đáy lòng cười lạnh một tiếng, chính mình thật sự là tiện, lâu như thế mà vẫn còn nghĩ tới người phụ nữ lả lơi ong bướm kia!
Tiếng chân gần lại, một cái bóng xuất hiện chỗ rẽ cầu thang, Lục Lệ Đình có vài phần quen mắt, ấn đường lại nhíu như tựa hồ nghĩ tới cái gì, sau đó lại tự giễu cười, đây là Lục gia, sao có thể nhìn thấy người kia.

Ngay lúc Lục Lệ Đình cho rằng chính mình hoa mắt, bóng dáng kia xoay người lại nhìn về phía Lục Lệ Đình, đáy mắt như Lục Lệ Đình toàn là kinh ngạc.

Hai người yên tĩnh một giây.

“Kỷ Khinh Khinh!” Lục Lệ Đình đáy mắt dữ tợn đáng sợ bước nhanh tiến lên, một tay đem Kỷ Khinh Khinh đang muốn tránh vào phòng ấn ở trên tường, anh nghiến răng nghiến lợi, từng câu từng chữ hỏi: “Cô như thế nào lại ở đây!”
Kỷ Khinh Khinh trái tim bang bang nhảy.

Cô thật hoài nghi chính mình một ngày sẽ chết vì bệnh tim, ngày hôm nay đã chịu không ít kinh hách từ hai anh em bọn họ.

“Tôi vì sao không thể ở đây?” Bị ép ở trên tường, Kỷ Khinh Khinh cưỡng bách cho chính mình bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn thẳng Lục Lệ Đình, lời lẽ chính đáng: “Tôi hiện tại là chị dâu của anh, phiền anh tôn trọng tôi một chút!”
“Chị dâu?” Cảm xúc trên mặt Lục Lệ Hành thật bạo nộ, nắm tay niết niết gương mặt Kỷ Khinh Khinh tới gân xanh nổi lên, “Cô nói cái gì?”
Kỷ Khinh Khinh cố nuốt một ngụm nước miếng, hai chân run như cầy sấy, giả vờ trấn định, “Tôi nói, hiện tại tôi là chị dâu của anh, vợ anh của anh, chị dâu như mẹ, xin anh vui lòng tôn trọng tôi một chút!”
“Cô gả cho anh tôi?” Cảm xúc Lục Lệ Đình từ không thể tin tưởng chuyện sang bạo nộ.

“Đúng vậy, gả hôm nay! Về sau gặp mặt, hy vọng anh có thể kêu tôi một tiếng chị dâu!” Kỷ Khinh Khinh ngửa đầu, long lanh mà trừng lên một đôi mắt trong veo không hề có chút áp bức nào.

Lục Lệ Đình trong lòng hận không thể xé nát mặt nạ của người phụ nữ này, bộ dáng phúc thuần lương thiện này cả đời này anh không muốn gặp lại!
Đời này anh không có khả năng bị người phụ nữ này lừa lần nữa!
Lục Lệ Đình thu liễm tức giận trên mặt, cười lạnh nói: “Tôi đã biết, cô là ghét bỏ tôi không có tiền, liền tới dụ dỗ anh tôi? Tưởng chờ sau khi anh tôi chết, kế thừa di sản anh ấy, có phải không?”
Bị đoán trúng tiểu tâm tư, Kỷ Khinh Khinh chột dạ, lý không thẳng khí cũng mạnh: “Đúng vậy, tôi chính là vì tiền của anh ta, vậy thì sao? Anh có ý kiến cũng mặc kệ, tôi hiện tại là chị dâu của anh, về sau anh của anh chết đi thì tôi vẫn là chị dâu, đừng không biết lớn biết nhỏ!”

Nắm tay Lục Lệ Đình siết chặt, cuối cùng cắn răng châm biếm: “Như thế nào? Tên phú nhị đại kia vứt bỏ cô, nhanh như vậy đã tìm được tân hoan khác? Chính là anh tôi sắp chết, cô muốn sống sót khi còn trẻ, làm quả phụ cũng thật nhiều khổ sở nha.


Lục Lệ Đình nhục nhã cô, “Tôi xem ra cô làm quả phụ cũng không làm được đi! Tôi rất muốn biết, cô rốt cuộc là thế nào với được đến anh tôi!”
Kỷ Khinh Khinh đẩy tay anh ra, “Đây không quan hệ tới anh! Lục Lệ Đình, chúng ta chia tay đã lâu rồi, tôi gả cho ai có liên quan đến anh sao?”
“Cái gì liên quan?” Lục Lệ Hành đứng ở cửa phòng, mặt mày trầm xuống, con ngươi ngăm đen bình tĩnh sâu thẳm, bóng dáng không chút để ý nhìn qua có chút uể oải, cũng không biết đã nhìn trận diễn này đã bao lâu.

Tâm Kỷ Khinh Khinh lộp bộp một tiếng.

Tuy cô cùng Lục Lệ Hành quan hệ vợ chồng không đến một ngày, nhưng rốt cuộc là danh nghĩa Lục phu nhân, làm trò mắt đi mày lại với em chồng lại ra cái dạng gì! Hiện tại Lục Lệ Hành còn chưa chết đâu!
Hai anh em đối diện nhau, cao như nhau, thế lực khí tràng cũng như nhau, đem Kỷ Khinh Khinh kẹp ở giữa bị hù đến thẳng băng.

Thanh âm Lục Lệ Đình lạnh lùng: “Đại ca, lai lịch người này anh rõ ràng không? Anh liền cưới cô ta!”
“Có, rõ ràng.

” Lục Lệ Hành không để ý lắm.

“Nếu rõ ràng, vậy đại ca hẳn là biết cô ta trước đây…”
Kỷ Khinh Khinh vội vàng cướp lời Lục Lệ Đình, giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, tôi cùng anh ấy không có gì!”
Hai mắt Lục Lệ Hành híp lại, tuy nói rằng đối thoại giữa Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Đình anh không nghe rõ, nhưng biểu tình hai người này nói cho anh biết, hai người này từ trước hẳn là có một đoạn quá khứ không muốn cho ai biết.

Loại cảm giác này thật giống như đồ vật mình thích bị người khác theo dõi, chờ mình vừa rời đi sẽ bị cướp đi ngay.

“Chúng tôi chỉ là trước đây có biết nhau…”
Chúng tôi?
Anh lạnh nhạt nhìn Kỷ Khinh Khinh, “Không cần giải thích với tôi, tôi không có hứng thú biết.


Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng tâm lý không hề dễ chịu chút nào, có một loại khí không nói nên lời làm anh vô cớ bực bội lên.

Nữ nhân không tuân thủ quy củ!
Thân là vợ mình còn cùng em trai mình lôi lôi kéo kéo, xem mình là người chết sao?!
“Đây là ở nhà, mặc kệ hai người trước kia là thân phận gì, tôi hy vọng các người có thể an phận.


Lục Lệ Hành lạnh mặt rời đi.

—— “Tử vong cảnh cáo, trong vòng nửa giờ tìm hiểu tình cảm trong quá khứ của vợ ngài Kỷ Khinh Khinh, cũng đưa ra lời an ủi thích hợp, nếu không qua đời ngay lập tức.


Kỷ Khinh Khinh kinh hô: “Lục tiên sinh, anh làm sao vậy? Bác sĩ! Bác sĩ, người đâu!”
Sau một hồi binh hoang loạn mã, Lục Lệ Hành bị Kỷ Khinh Khinh cùng Lục Lệ Đình đỡ đến nằm lên giường, cũng cự tuyệt cùng người nói chuyện, chỉ nghĩ đến an tường chờ chết.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương