Tôi Trở Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ
-
2: Tỉnh
Phòng bệnh yên tĩnh không tiếng động, an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng điện tâm đồ tích tích, phía trước cửa sổ mấy bồn hoa màu xanh lục, tươi rói dưới ánh mặt trời.
Kỷ Khinh Khinh dịch bước đến trước giường bệnh, vô cùng tiếc hận mà nhìn người đàn ông bệnh nặng nằm trên giường bệnh.
Trong tiểu thuyết người này xác thật là mấy ngày sau sẽ chết, nam chủ cũng vì vậy mà buông bỏ việc mai danh ẩn tích sinh hoạt nghèo khổ mà trở về Lục gia.
Đây là một người đàn ông ưu tú, nhưng ưu tú mấy vẫn không đánh lại sinh lão bệnh tử.
Người thường chịu không nổi ba ngày bệnh tình, anh ta thì đã bệnh tới một tháng.
Đều nói, tiền tài là vật ngoài thân, sinh không mang đến, chết không mang đi, mua không được một cái mệnh, không có tác dụng gì.
Nhưng người đàn ông này có một trăm tỷ, tuy rằng không mua được một cái mệnh, nhưng có thể làm cho vô số chuyên gia toàn lực cứu giúp một mình anh ta, để anh ta ở phòng chăm sóc đặc biệt sống lâu đến một tháng!
Bởi vậy có thể thấy được, có chút đồ vật sinh không mang đến, tử không mang đi, nhưng vẫn là rất quan trọng!
Kỷ Khinh Khinh ngồi xuống ở mép giường, nhìn đến gương mặt như được điêu khắc tinh tế mà lạnh lùng thâm thúy, lại lần nữa cảm thán Chúa sáng thế thần kỳ.
Một người đàn ông anh tuấn đến không thể bắt bẻ, ắt hẳn là mọi phụ nữ sẽ động tâm đi! Một người đàn ông như thế trời xui đất khiến lại trở thành chồng mình, Kỷ Khinh Khinh có loại cảm giác diệu kỳ như đang nằm mơ.
“Anh yên tâm đi, tôi sẽ thay thế anh hiếu thuận với gia gia, chiếu cố lão nhân gia lúc tuổi già.
”
Trên giường bệnh, mí mắt người đàn ông chớp chớp, tròng mắt bên trong hốc mắt lăn lộn, ấn đường nhăn nhăn lại, ngay sau đó hai mắt hé mở ra một khe hở hẹp, có lẽ sợ ánh sáng chói nên không mở hẳn, ánh mắt tựa hồ nhìn về phía Kỷ Khinh Khinh.
Kỷ Khinh Khinh đối diện với cặp mắt mỏi mệt kia, tâm bỗng nhiên nhảy dựng.
Tỉnh?
“Anh…… Anh tỉnh?”
Kỷ Khinh Khinh không thể tin tưởng nhìn người đàn ông trước mặt, kinh hoảng luống cuống đứng dậy, “Anh đừng vội, tôi đi kêu lão tiên sinh lại đây!”
Thương thế nghiêm trọng, bác sĩ chủ nhiệm nói, các đại khí quan đã bắt đầu suy kiệt, tử vong có lẽ sẽ đến trong mấy ngày nay.
Hôn mê hơn một tháng hiện tại tỉnh lại, Kỷ Khinh Khinh đánh giá, hẳn là hồi quang phản chiếu.
Kỷ Khinh Khinh còn chưa kéo cửa phòng bếp ra, người đàn ông phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, ngay sau đó, trong phòng bếp có tiếng “tích” thật dài, tựa muốn cắt qua màng tai con người.
Điện tâm đồ từ đường gãy khúc kéo dài thành một đường thẳng tắp.
Người đàn ông lại lần nữa hôn mê đi.
“Bác sĩ!” Kỷ Khinh Khinh hướng ra ngoài hô to.
Bác sĩ cùng y tá từ ngoài ùa vào, “Mau! Cấp cứu!”
“Không có tim đập!”
“Chuẩn bị giật điện!”
Kỷ Khinh Khinh giật mình đứng lặng ở mép giường nhìn cái đường thẳng kia, trong óc ngốc một lát.
Người này, liền như vậy chết ở trước mặt mình?
Vừa rồi còn có hô hấp cùng tim đập, không đến một phút đồng hồ thời gian, liền đã chết?
Kỷ Khinh Khinh đại não trống rỗng, trong đầu tràn ngập thanh âm bén nhọn của máy điện tâm đồ, trong lòng vô cớ hoảng hốt lên.
Ba y tá chạy vội đến, hốt hoảng mà đột nhiên va chạm, làm Kỷ Khinh Khinh đang mất hồn chợt mất đi trọng tâm ngã ra phía trước, cả người phát gục lên người bệnh nhân trên giường.
Tất cả mọi người mặt trắng bệch.
“Kỷ tiểu thư, mời cô lập tức rời đi……”
—— tích tích tích
Điện tâm đồ đang chỉ đường thẳng, lúc Kỷ Khinh Khinh té ngã trên người người đàn ông, quỷ dị mà nhảy lên, dần dần đường tâm đồ trở thành vững vàng, người đàn ông ở bên bờ tử vong giãy giụa một tháng, thế nhưng lại lần nữa chậm rãi mở mắt, khôi phục sinh mệnh.
—— “Tôi nói, chỉ cần làm Kỷ Khinh Khinh cùng cậu có bất luận cái gì thân thể tiếp xúc, là cậu có thể sống sót.
”
Thanh âm máy móc nguyên bản tồn tại trong đầu Kỷ Khinh Khinh, giờ phút này lại xuất hiện trong đầu Lục Lệ Hành vừa chết mà sống lại.
…
Thời gian trở lại mười phút trước.
Kỷ Khinh Khinh ở phòng chăm sóc đặc biệt ngoài cửa ký tên xuống chỗ tên của mình, trong phòng bệnh đầu ngón tay Lục Lệ Hành khẽ nhúc nhích.
Trong đầu người đàn ông bị đại nạn xuất hiện một thanh âm máy móc.
—— “…… Kỷ Khinh Khinh tuổi trẻ xinh đẹp, giàu sức sống, cùng cô ấy ở bên nhau, cậu có thể sống sót.
”
Lục gia không có truyền thống thờ phụng huyền học, tốt nghiệp thạc sĩ Lục Lệ Hành càng nguyện ý tin tưởng đây là di chứng trong đại não sinh ra sau tai nạn.
—— “Thân thể cậu, các đại khí quan đã lần lượt suy kiệt, trong mười phút nếu không thể cùng vợ mình Kỷ Khinh Khinh có bất luận tiếp xúc thân thể gì, như vậy khí quan của cậu sẽ hoàn toàn suy kiệt, chờ đợi cậu chỉ có tử vong.
”
Thân thể của mình chính mình rõ ràng, Lục Lệ Hành hô hấp đã là lao lực, cả người lâm vào một mảnh hỗn độn.
Anh chậm rãi mở hai mắt, ánh sáng chói mắt làm anh không tự chủ được nheo lại, nhìn thấy người phụ nữ ngồi ở mép giường mình.
Để mặt mộc, con ngươi đen nhánh lộ ra cảm xúc khẩn trương.
Tay người phụ nữ để ở mép giường, chỗ hắn có thể với tay tới.
—— “Tử vong cảnh cáo, trong một phút đồng hồ phải cùng vợ mình Kỷ Khinh Khinh có tiếp xúc thân thể, nếu không khí quan sẽ toàn diện suy kiệt!”
“Anh…… Anh tỉnh?”
“Anh đừng vội, tôi đi kêu lão tiên sinh lại đây.
”
—— “Cuối cùng 30 giây.
”
“A……” Lục Lệ Hành kêu lên một tiếng, trong phút chốc, trên thân thể mỗi một tấc da thịt, mỗi một tấc cốt cách như bị nghiền áp đau đớn truyền đến, vô pháp chống cự, không thể chịu đựng được, chỉ có thể bất lực run rẩy.
Ngay sau đó, tựa hồ có một cỗ lực thật lớn hấp lực đem linh hồn mệt mỏi kéo đến vực sâu hắc ám.
Anh khép lại hai mắt.
Mệt mỏi quá.
Trong sở hữu cảm giác còn tồn tại, anh nghe Kỷ Khinh Khinh kinh hoảng luống cuống kêu to cắt qua màng tai: “Bác sĩ!”
Tiếng bước chân hỗn độn vang lên.
“Mau! Cấp cứu!”
“Không có tim đập!”
“Chuẩn bị giật điện!”
Ong ——
Lục Lệ Hành cảm giác thân thể khinh phiêu phiêu, tựa hồ phải rời khỏi cái thế gian ồn ào này.
Trong một giây cảm quan biến mất, tựa hồ có người ôm lấy anh, đem linh hồn của anh giam lại trong thân thể.
“Kỷ tiểu thư, mời cô lập tức rời đi……”
—— “Cùng Kỷ Khinh Khinh thân thể tiếp xúc, nhiệm vụ hoàn thành, sinh mệnh giá trị 0.
5, mỗi một chút sinh mệnh giá trị tương đương một giờ.
”
Trong phòng bệnh một trận binh hoang mã loạn.
Màn hình điện tâm đồ chỉ tần suất tim đập ổn định, Lục Lệ Hành lần thứ hai mở hai mắt.
Lục lão tiên sinh từ ngoài đi vào, nhìn thấy cháu nội tỉnh lại, vui mừng quá đỗi, trong mắt đầy nước mắt, “Tỉnh… Rốt cuộc tỉnh.
”
Một tháng qua lo lắng đề phòng đêm không thể ngủ, cuối cùng không phụ ông mấy ngày liền cầu nguyện, cháu nội kề cận cái chết rốt cuộc tỉnh lại.
Lục Lệ Hành ánh mắt đảo qua mọi người trong phòng, nhắm mắt, lấy lại bình tĩnh, sau lại mở.
“Gia gia, thực xin lỗi, làm người lo lắng.
” Lục Lệ Hành mới vừa tỉnh, thân thể suy yếu, thanh âm hơi có chút nghẹn ngào, ánh mắt lại sáng như tuyết như đao, đảo qua phía trước chuẩn xác không lầm nhìn về phía Kỷ Khinh Khinh, “Cô ấy là ai?”
Lục lão gia kéo Kỷ Khinh Khinh đến trước mặt, “Đừng trách gia gia tự chủ trương, đây là người gia gia định ra làm vợ cho con, cô ấy tên Kỷ Khinh Khinh.
”
Ánh mắt Lục Lệ Hành sâu thẳm, cái gì cũng không nói, chỉ nhìn vợ anh một cái, ý vị đánh giá rất rõ ràng.
Kỷ Khinh Khinh cúi đầu, hoàn toàn không dám đối diện với Lục Lệ Hành, trong lòng mạc danh hốt hoảng.
Bác sĩ kiểm tra thân thể cho Lục Lệ Hành, số liệu các thứ làm vị y sư chủ nhiệm kinh nghiệm dồi dào liên tục nhíu mày.
Lục Lệ Hành ở phòng chăm sóc đặc biệt nằm một tháng, vài lần thiếu chút nữa không cứu về được, sở hữu khí quan đã theo hướng suy kiệt, cho dù y học hiện đại tiên tiến như thế, cũng vô pháp vãn hồi sinh mệnh của anh.
“Lão tiên sinh, tôi nghĩ, chúng ta đi ra bên ngoài nói chuyện?”
Lục lão gia nhìn mắt Lục Lệ Hành, gật gật đầu, rồi cùng bác sĩ y tá rời khỏi phòng bệnh.
Ngoài hành lang, bác sĩ sắc mặt trầm trọng nói với Lục lão tiên sinh: “Một tháng trước Lục tiên sinh bị tai nạn xe cô, khi đưa đến bệnh viện thương thế đã nghiêm trọng, đặc biệt là tim phổi thận bắt đầu suy kiệt, trải qua một tháng cứu trị, thân thể cậu ấy đã là nỏ mạnh hết đà, hôm nay có thể tỉnh lại… Thật xin lỗi lão tiên sinh, y học hiện đại đã hết cách cứu lại sinh mệnh Lục tiên sinh.
”
Lục lão tiên sinh tay chuyển Phật châu, không nói gì.
“Lão tiên sinh, tôi biết ngày sốt ruột cho cháu mình, nhưng vụ tai nạn kia làm thương thế Lục tiên sinh thật sự quá mức nghiêm trọng, một tháng này bất quá chỉ là cầm lại mà thôi, trị liệu thêm, đối với Lục tiên sinh mà nói, cũng chỉ là tăng thêm thống khổ.
”
Bác sĩ đẩy đẩy mắt kính trên mũi, thở dài nói: “Làm một người bác sĩ, tôi có thể đưa ra kiến nghị là, tận lực làm đoạn thời gian cuối cùng của Lục tiên sinh thật vui vẻ, không còn tiếc nuối gì.
”
Lục lão tiên sinh đột nhiên nắm chặt Phật châu, đây là cháu nội ông nuôi lớn lên, còn hy vọng cháu mình cưới vợ sinh con, một nhà hòa thuận vui vẻ, hiện giờ lại muốn ông người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!
Lục lão tiên sinh cả người run rẩy, lui về sau vài bước.
Bác sĩ vội đỡ lấy hắn, “Lão tiên sinh, ngài bảo trọng thân thể.
”
Lục lão tiên sinh suy sụp mà thất vọng mà nhắm hai mắt, “Tôi hiểu được, Trần chủ nhiệm, cảm ơn mọi người ở bệnh viện trong khoảng thời gian này toàn lực cứu trị cháu tôi!”
“Đây là việc chúng tôi nên làm.
”
Cửa phòng bệnh đóng lại, toàn bộ trong phòng chỉ còn Lục Lệ Hành cùng Kỷ Khinh Khinh hai người.
Kỷ Khinh Khinh nhìn người đàn ông suy yếu tái nhợt trên giường bệnh, trong đáy mắt lộ ra vẻ xót thương vô hạn.
Thật đáng thương a, thân thể suy yếu đến như vậy, còn không biết chính mình còn bao nhiêu thời gian, có lẽ một đêm nào đó ngủ đi sau đó rốt cuộc sẽ không tỉnh lại, hiện tại thanh tỉnh cũng bất quá là cuồng hoan cuối cùng của sinh mệnh, hồi quang phản chiếu mà thôi.
Kỷ Khinh Khinh dịch dịch góc chăn giùm cho Lục Lệ Hành, trời cao cho người đàn ông này vẻ bề ngoài không thể bắt bẻ, gia thế hiển hách, đầu óc cơ trí, tạo dựng được sự nghiệp đỉnh cao, lại làm anh ta tuổi còn xuân đã chết sớm.
Đối với người chết, Kỷ Khinh Khinh mềm lòng một ít.
“Vợ?” Đầu ngón tay Lục Lệ Hành vô ý thức vuốt ve góc chăn, giọng điệu nhàn nhạt, nghe không ra hỉ nộ gì, “Cô là do gia gia tìm cho tôi làm vợ, tôi không có ý kiến gì.
”
“Tôi cũng không biết Lục lão tiên sinh vì sao lại tuyển tôi làm vợ của anh, nhưng nếu tôi đã trở thành vợ của anh, về sau hàng ngày tôi sẽ chăm sóc cho anh.
” … để anh không tiếc nuối gì lúc rời đi.
Đôi mắt Lục Lệ Hành thanh lãnh không hề chớp nhìn cô, đáy mắt đen bóng, nhìn không ra manh mối, cũng không biết suy nghĩ gì.
Anh đã gặp qua rất nhiều phụ nữ, những người được cho là thiên tư quốc sắc căn bản không khêu được lên dục vọng của anh, nhưng người phụ nữ này khác, để cô ấy ở bên mình có thể làm mình sống sót.
“Tôi không biết cô là ai, thành như theo lời cô, cô không biết gia gia vì sao chọn cô làm vợ của tôi, tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng tôi hy vọng về sau, cô có thể tự biết thân phận mình.
”
Kỷ Khinh Khinh biết người này tính cách lạnh nhạt, không gần nữ sắc, nghe giọng điệu này tựa hồ là không quá vừa lòng mình.
Bất quá nghĩ lại cũng đúng, một người phụ nữ chưa từng gặp mặt bao giờ trở thành vợ của mình, người đàn ông nào trong lòng không cách ứng? Lục Lệ Hành sắc mặt tái nhợt, nằm giường một tháng thân hình gầy ốm không ít, đáy lòng Kỷ Khinh Khinh thầm than, cũng không biết người này có biết tình trạng thân thể mình hay không mà lúc này lại còn nghiêm trang nói thân phận với cô.
“Tôi hiểu rõ, anh yên tâm, đối với bên ngoài tôi sẽ không tuyên bố tôi là vợ của anh.
”
Lục lão tiên sinh ở bên ngoài nói chuyện với bác sĩ về bệnh tình Lục Lệ Hành còn chưa trở về, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, xác thật có chút không được tự nhiên.
“Anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi đi trước.
” Kỷ Khinh Khinh cười cười, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Thái độ Lục Lệ Hành không tốt, Kỷ Khinh Khinh có thể lý giải.
Mặc cho ai bị tai nạn xe cộ đến muốn mất mạng, ở trên giường bệnh nằm một tháng, lúc mới tỉnh lại, lại đột nhiên có một người vợ không quen, tâm tình người đó đều sẽ không được tốt.
Cô không phải là người không biết nhìn, cô lưu lại nơi này, chỉ sợ Lục Lệ Hành không thể an tĩnh ở khoảng thời gian cuối cùng này, một khi đã như vậy, tại sao phải lưu lại này để khiến người chán ghét?
— “Tử vong cảnh cáo, trong năm phút đồng hồ, thỉnh hoàn thành nhiệm vụ trao đổi tên cùng Kỷ Khinh Khinh.
”
Lục Lệ Hành: “Trao đổi tên?”
—— “Các người hiện tại đã là vợ chồng, đương nhiên phải tiến hành trao đổi tên.
Thỉnh xưng hô Kỷ Khinh Khinh bà xã, cũng làm Kỷ Khinh Khinh xưng hô ngươi ông xã một lần.
”
Lục Lệ Hành: …….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook