Dạ Quang nghe được tin, đôi mắt mở to, giống như có chậu nước đá đổ lên đầu, cậu cậu cảm thấy cả thế giới như sập xuống, vừa mới cảm thấy thế giới cũng có hi vọng lúc này đây người kia thế mà tới tìm cậu.

Rõ ràng cậu chưa có nổi tiếng, vì cái gì hắn lại muốn tìm đến…

Haha… Số phận quả thật là trêu người, cậu nhắm mắt lại để bản thân bình tĩnh hơn,nhưng làm thế nào cũng không được, hơi thở trở nên dồn dập sắc mặt trở nên kém cỏi.

Trịnh Mục muốn an ủi cậu lại bị cậu đẩy ra, ánh mắt của cậu đỏ lừ, gương mặt tràn đầy khó hiểu mê man cùng khổ sở, cậu như muốn gào lên lại cố nén xuống, cậu đột nhiên lại cười:

“Haha tôi không cần anh thương hại, anh cũng không cần giả vờ, tôi biết anh muốn nhìn thấy bộ dạng như này của tôi lắm phải không, anh muốn tôi cầu xin anh phải không? Anh cút, cút đi. Tôi lúc này không muốn nhìn thấy bản mặt của anh.”

Trịnh mục thu hồi tay lại, biểu cảm đau lòng, đôi mắt đau xót, vì cái gì trong mắt của Dạ Quang bản thân lại tồi tệ đến như vậy hắn chỉ là muốn giúp em ấy.

Nhưng mà… em ấy đoán đúng rồi.

Tôi thừa nhận tôi rất muốn ràng buột em. Tôi muốn lôi kéo bản thân em xuống vực sâu.

So trước kia càng muốn bởi vì tôi nhận ra, em đã trở nên điên cuồng.

Em như thế, chỉ có nơi tăm tối của vực sâu mới phù hợp với em. Chỉ có tôi mới nguyện ý tôn thờ em.

Em không thể nào thương hại, một tín đồ đang chơi vơi tìm điểm tựa như tôi sao?

Giọng hắn khàn khàn, ánh mắt âm u lạnh lẽo, âm thanh réo rắc tựa như ác ma dụ dỗ con mồi:


“Đừng sợ hãi tôi như vậy. Tôi nguyện ý vì em giải quyết bất kì khó khăn nào.”

“Bất kì cái gì? Anh chắc chưa?” Dạ Quang đột nhiên nở nụ cười tràn đầy ác ý, tựa như tiểu ác ma nhìn con mồi của mình.

“Tôi chắn chắn.” Trịnh Mục vẫn rất bình thản cười, trong ánh mắt vô cùng sủng nịch và hắn đoán được Dạ Quang muốn nói cái gì. Quả nhiên Dạ Quang cười rất đẹp nói

“Vậy anh đi chết đi!” Trịnh Mục cũng cười rất tươi, đáp lại một cách rất hóm hỉnh.

“Tôi đâu có ngu~ bé con của tôi, em vẫn đáng yêu như thế.”

Dạ Quang lườm hắn cười lạnh

“Thế mà anh bảo cái gì cũng có thể làm vì tôi. Chỉ có như vậy anh cũng làm không được”

Trịnh Mục bình thản, mặt dày nói, động tác còn rất dịu dàng vuốt ve tóc của Dạ Quang.

"Bé con, đừng giận, tôi đâu có nói không thực hiện nguyện vọng của em đâu, nhưng tôi sợ cùng em cách biệt.

Hiện tại tôi tự sát, linh hồn tôi chắn chắn sẽ xuống địa ngục, nhưng bàn tay và linh hồn của em lại sạch sẽ như vậy, em lên thiên đàng thì ai ở đó cùng với tôi, tôi yêu em cả đời, biến thành ma vẫn muốn yêu em.

Nên tôi rất sẵn lòng tự sát nếu em cùng tôi tự tử vì tình. Như vậy tôi có thể tiếp tục ở bên em rồi."

Dạ Quang muốn nôn ọe, muốn giết chết tên điên trước mắt nhưng cậu biết làm như thế tên điên này chắn chắn sẽ rất vui vẻ.

Không khéo hắn còn sẽ quỳ xuống dâng đao lên cầu cậu giết hắn nữa đấy.

Dù sao bọn điên này không sợ chết, chỉ sợ sau khi chết không nhìn thấy cậu ở dưới địa ngục cùng với bọn hắn.

Rõ ràng đều không tin thần phật lại bởi vì cậu không dám chết vì sợ chết không thấy cậu.

Chết tiệt thật chứ.

Sống thấy bản mặt bọn hắn đã đủ ớn rồi, chết thành ma cũng phải gặp bọn họ sao? Vậy cậu thà hồn phi phách tán.

Dạ Quang nhìn Trịnh Mục như muốn tứ mã phanh thây hắn, nếu như ánh mắt có thể giết người như vậy Trịnh Mục đã chết ngàn lần rồi, nhưng Trịnh Mục lại vô cùng tận hưởng.

Em ấy nhìn tôi chăm chú như vậy= em ấy còn để ý tôi= ấn tượng đến như vậy, tối em ấy sẽ mơ thấy tôi= trong mộng tôi vẫn có thể độc chiếm em ấy. Vui vẻ..

Dạ Quang không đáp, cậu đang cảm thấy vô cùng rối ren, đầu óc giống như bị búa đập vào mà đau đớn. Cậu mặc kệ hắn, quay đầu rời đi. Tìm một góc khuất rồi ngồi dựa vào tường, nhìn ánh trăng kia, cậu đột nhiên gọi hệ thống.

[Ngoài tôi ra, còn có người trọng sinh sao?]


[Ký chủ vẫn chưa có đủ quyền hạn để biết điều này.]

[Vì sao ta không thể thay đổi quá khứ, nhưng người khác lại có thể?]

[Đó là những kẻ phá hỏng quy tắc, chúng ta tuân thủ quy tắc thế giới, giữ gìn trật tự của vận mệnh.]

[Hóa ra là có người trọng sinh và xuyên không thật.]

Dạ Quang nhắm mắt lại, vốn dĩ cậu chỉ nghĩ rằng việc ba của cậu biết điều này sớm hơn là do hiệu ứng cánh bướm, có thể do màn biểu diễn trí tuệ chẳng hạn.

Nhưng cậu đột nhiên nghĩ đến, kiếp trước cậu cố gắng nhiều hơn, lại không được một người nào chú ý, ba của cậu cũng không, vậy tại sao kiếp này mọi thứ tại lại đến sớm thế. Cậu vốn chỉ là thử hệ thống hay gì lại đã kết quả thật.

Dạ Quang cũng không oán trách, Dù sao oán trách cũng chẳng có hiệu quả gì, lựa chọn từ bỏ tự do sống lại nhờ vào hệ thống là do cậu quyết định, cậu không thể oán hận kẻ nào, cũng sẽ không tức giận chỉ là mệt mỏi quá.

Nếu ngày mai, cậu cố gắng hết sức, giá trị cậu tăng lên, người cha kia sẽ tìm cậu sớm hơn sao?

Cậu nhìn thấy bé bướm bay xung quanh cậu an ủi, cậu nghĩ tới, đúng rồi cậu đã hứa cho em ấy mượn đôi chân, cho em ấy đứng trên sân khấu.

Nếu mới thế này thôi đã đánh gục cậu, vậy làm sao cậu có thể thay đổi vận mệnh đây.

“Tiểu Diệp Tử, ngày mai em khiêu vũ cùng tôi nhé.”

Bé bướm rất là vui nhưng lại có chút do dự mà bay xung quanh cậu, giống như là đang hỏi cậu có ổn không cậu Vũ về đôi cánh bé mỉm cười anh.

Dạ Quang buồn cười, vỗ về nó. Trán chạm vào bướm nhỏ.

“Tôi ổn mà, em không cần lo lắng đâu.”


Bé bướm giống như ngượng ngùng, màu vàng hơi chuyển thành màu đỏ lại quấn quýt đậu ở mi mắt cậu không buông. Dạ Quang cảm thấy nhột liền bật cười. Cảm xúc bi thương lúc nãy cũng vơi đi bớt.

Cậu đột nhiên cảm thấy buồn ngủ quá, cứ thế mà ngủ mất rồi, tỉnh dậy lại ở trong phòng ngủ của mình, không cần nghĩ cũng biết ai đưa cậu về.

Dạ Quang vẫn hoạt động như bình thường sau đó cùng lớp F luyện tập, bọn họ bốc thăm số ba, là trình diễn ở giữa. Có chút khó khăn bởi vì lớp trình diễn trước bọn họ là lớp A.

Nếu không cẩn thận sẽ bị lu mờ. Mọi người có vẻ sợ hãi. Ánh mắt tụ tập nhìn Dạ Quang, Dạ Quang lại nhìn Nhật Minh, đứa nhóc cao ngạo như cậu ta mà cũng sợ hãi.

“Lớp A thì thế nào, cũng là người mà thôi, chúng ta không được sợ bọn họ, chúng ta muốn làm thần tượng liền phải chiến thắng tất cả. Nếu sợ hãi bọn họ, chúng ta đã sớm xách dép ra về. Chúng ta không sợ!”

Dạ Quang cảm thấy mình giống như nhân viên đa cấp, nói xong thấy mọi người im lặng trợn to mắt nhìn mình thì càng ngại ngùng.

Nhật Minh cười:

“Đúng vậy chúng ta không sợ.”

Bọn họ cùng vỗ tay, sau khi màn trình diễn xuất sắc của lớp A kết thúc liền tới bọn họ rồi.



Ps: Trịnh Mục: tui mất tăm bao lâu, tác giả cho tui nói mấy câu trẻ trâu rồi phắn thế hả?

Tác giả: ý kiến?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương