Tối Thượng Đa Tình Giả
-
Chương 7: Ta muốn mượn tiền
--" Đang suy nghĩ gì mờ ám đúng không".
Lâm khả Hân lườm hắn một cái.
--" Tại sao lại nói dậy".
Vô Minh vẻ mặt ngơ ngác.
--" Không thì tại sao ta đến lại sợ".
--" Ai nói là ta sợ, chỉ là giật mình thôi".
--" Tại sao lại giật mình".
Nàng nhìn hắn vẻ mặt đầy nghi hoặc.
--" Thế ta hỏi ngươi chứ tự dưng có người lù lù từ sau lưng vỗ vai ngươi, xem ngươi có giật mình không".
Hắn vẻ mặt vô tội.
--" Ta không tin".
Nàng bĩu môi.
--" kệ ngươi, tìm ta sao".
--" Ừ, không được sao".
Nàng hờ hửng đáp lời.
--" À, được chứ, được tiểu thư đây tìm ta cao hứng còn không kịp nữa, có cảm giác thụ sủng nhược kinh. Thế nhưng tìm ta là có việc gì.
Hắn cười cười, tay thò ra bứt một nhánh cỏ bỏ vào miệng.
--" Không có việc không thể tìm ngươi sao, ta chỉ là muốn tới xem thương thế của ngươi thôi không được sao".
--" Được chứ, ta đã khỏe đa tạ nàng đã quan tâm".
--" Ngươi vừa gọi ta là gì".
Nàng dùng đôi mắt tròn xoe nhìn hắn.
--" Nàng".
Hắn vô tư trả lời.
--" Aaaa.. hôm nay còn dám gọi ta là nàng nữa chứ,".
--" Thì sao, nàng là nử nhân, lại còn nhỏ tuổi hơn ta, không gọi là nàng thì gọi là gì".
--" Đừng quên ta là tiểu thư của ngươi đó".
Nàng trừng mắt nhìn hắn.
--" Ta không quan tâm, ta thích thì ta gọi, nàng làm gì ta".
--" Ngươi..."
Nàng tức giận đến dậm chân.
--" Ta thế nào".
--" Ngươi, ngươi,.. ta không nói với ngươi nữa".
Nàng giận dỗi quay đi.
--" Khoan đã..."
Thấy nàng quay đi, hắn chợt chộp lấy tay nàng kéo lại.
--" chuyện, chuyện gì.."
Ánh mắt nàng ngơ ngác nhìn hắn, đây là lần thứ hai nàng bị hắn nắm tay, đều là tấn công không báo trước, khiến nàng vô cùng e thẹn.
--" Ta.. ta có chuyện cần nàng giúp".
--" Giúp, giúp chuyện gì".
Nàng mơ hồ, nghi hoặc hỏi.
--" Ta muốn.. mượn một ít tiền".
Hắn vẻ mặt ngại ngùng, gãi gãi đầu. Dù kiếp trước vì ngiên cứu hắn trở thành một kẻ nợ nần chồng chất thế nhưng đây là lần đầu hắn mượn tiền nữ nhân.
--" Mượn tiền, để làm gì".
Vẻ mặt đầy thắc mắc, nàng hỏi.
-- " Ta định chế thử một ít binh khí thế nhưng lại không có tiền mua nguyên liệu".
--" Dậy sao, ngươi định làm Khí sư thật hả".
--" Ừm, cũng không thể cứ sống như dậy nên ta muốn thử một chút".
Hắn tươi cười, vẻ mặt đầy sự phấn trấn.
--" Ưm, như dậy mới tốt, ta và Hàn tỷ cũng không muốn thấy ngươi cứ thế mà suy sụp, đây là mười lượng bạch ngân ngươi cầm đi".
Nàng vui vẻ không đắng đo lấy ra một cái túi thơm đưa cho hắn.
--" Mười lượng, nhiều vậy sao".
Hắn kinh ngạc, mười lượng bạch ngân đấy, phải biết tiền lương của một gia nhân ở Lâm gia một năm chỉ có nữa lượng bạch ngân thôi đấy, đúng là đại tiểu thư vừa ra tay đã suất thủ bút lớn như vậy.
--" Không đáng gì đâu, à cái túi này chính là không gian trữ vật nan đấy, ta tặng cho ngươi luôn".
--" Sao Không Gian Trữ Vật nan".
Hắn vô cùng kinh ngạc.
--" Ừm".
Nàng nhẹ gật đầu.
--" Không được thứ này quá quý trọng ta không thể nhận".
Đem túi đưa lại cho nàng, mặc dù rất muốn lấy nhưng hắn cũng biết đủ, không quá tham lam.
--" Thứ này ngươi giữ đi, ta đã có Trữ vật giới chỉ thứ này hiện đã không cần tới".
Nàng nhẹ đẫy tay hắn lại, mĩm cười nói.
--" Được rồi, nếu nàng đã nói dậy thì ta nhận, đa tạ nàng, sau này ta sẽ báo đáp".
Hắn vui vẻ thu lấy chiết túi, vẻ mặt đầy cảm kích, nàng cũng là một nữ nhân tốt, thế nên hắn đã hạ tuyên thệ sau này sẽ hảo hảo báo đáp nàng.
--" Không cần khách sáo, nếu thật ngươi có thể trở thành khí sư ta và Hàn tỷ sẽ rất vui".
Nàng mĩm cười, nội tâm đột nhiên nổi lên một mong muốn, muốn thấy hắn trở nên cường đại, muốn hắn trở nên mạnh mẽ hơn. Nàng không biết tại sao lại như vậy nữa.
--" Ân, ta sẽ cố gắng không phụ tấm lòng của nàng và hàn tỷ".
--" Ừm, tốt nhất nên như dậy nếu không ta sẽ không tha cho ngươi đâu".
Nàng nhíu mày đe dọa, thế nhưng lại cười. Sau đó chăm chú nhìn hắn.
--" Aaaa, sao miệng ngươi lại chảy máu kìa".
Nàng la lên, nãy giờ không để ý vết máu trên miệng hắn, giờ thấy làm nàng giật mình.
--" Không có gì, lúc nãy bị té thôi".
Hắn sờ miệng mình, cũng không giãi thích nhiều, cười cười cho qua.
--" Dậy sao, không sao thì tốt rồi, thôi ta đi tìm mẫu thân đây ngươi về phòng nghĩ ngơi đi".
Nàng nói xong liền quay người rời đi, hắn cũng không giữ nàng lại nữa, nhẹ cười nói.
--" Ừm, nàng đi đi".
Sau khi đợi nàng rời đi, hắn móc chiết túi thơm lúc nãy ra, nhìn chiết túi nội tâm hắn tràn đầy vui vẻ, lấy dây treo túi vào một bên thắc lưng, sau đó hắn chắp hai tay lên đầu, thong thả bước về phòng, bầu trời buổi chiều thật quan đãng yên bình.
Lâm khả Hân lườm hắn một cái.
--" Tại sao lại nói dậy".
Vô Minh vẻ mặt ngơ ngác.
--" Không thì tại sao ta đến lại sợ".
--" Ai nói là ta sợ, chỉ là giật mình thôi".
--" Tại sao lại giật mình".
Nàng nhìn hắn vẻ mặt đầy nghi hoặc.
--" Thế ta hỏi ngươi chứ tự dưng có người lù lù từ sau lưng vỗ vai ngươi, xem ngươi có giật mình không".
Hắn vẻ mặt vô tội.
--" Ta không tin".
Nàng bĩu môi.
--" kệ ngươi, tìm ta sao".
--" Ừ, không được sao".
Nàng hờ hửng đáp lời.
--" À, được chứ, được tiểu thư đây tìm ta cao hứng còn không kịp nữa, có cảm giác thụ sủng nhược kinh. Thế nhưng tìm ta là có việc gì.
Hắn cười cười, tay thò ra bứt một nhánh cỏ bỏ vào miệng.
--" Không có việc không thể tìm ngươi sao, ta chỉ là muốn tới xem thương thế của ngươi thôi không được sao".
--" Được chứ, ta đã khỏe đa tạ nàng đã quan tâm".
--" Ngươi vừa gọi ta là gì".
Nàng dùng đôi mắt tròn xoe nhìn hắn.
--" Nàng".
Hắn vô tư trả lời.
--" Aaaa.. hôm nay còn dám gọi ta là nàng nữa chứ,".
--" Thì sao, nàng là nử nhân, lại còn nhỏ tuổi hơn ta, không gọi là nàng thì gọi là gì".
--" Đừng quên ta là tiểu thư của ngươi đó".
Nàng trừng mắt nhìn hắn.
--" Ta không quan tâm, ta thích thì ta gọi, nàng làm gì ta".
--" Ngươi..."
Nàng tức giận đến dậm chân.
--" Ta thế nào".
--" Ngươi, ngươi,.. ta không nói với ngươi nữa".
Nàng giận dỗi quay đi.
--" Khoan đã..."
Thấy nàng quay đi, hắn chợt chộp lấy tay nàng kéo lại.
--" chuyện, chuyện gì.."
Ánh mắt nàng ngơ ngác nhìn hắn, đây là lần thứ hai nàng bị hắn nắm tay, đều là tấn công không báo trước, khiến nàng vô cùng e thẹn.
--" Ta.. ta có chuyện cần nàng giúp".
--" Giúp, giúp chuyện gì".
Nàng mơ hồ, nghi hoặc hỏi.
--" Ta muốn.. mượn một ít tiền".
Hắn vẻ mặt ngại ngùng, gãi gãi đầu. Dù kiếp trước vì ngiên cứu hắn trở thành một kẻ nợ nần chồng chất thế nhưng đây là lần đầu hắn mượn tiền nữ nhân.
--" Mượn tiền, để làm gì".
Vẻ mặt đầy thắc mắc, nàng hỏi.
-- " Ta định chế thử một ít binh khí thế nhưng lại không có tiền mua nguyên liệu".
--" Dậy sao, ngươi định làm Khí sư thật hả".
--" Ừm, cũng không thể cứ sống như dậy nên ta muốn thử một chút".
Hắn tươi cười, vẻ mặt đầy sự phấn trấn.
--" Ưm, như dậy mới tốt, ta và Hàn tỷ cũng không muốn thấy ngươi cứ thế mà suy sụp, đây là mười lượng bạch ngân ngươi cầm đi".
Nàng vui vẻ không đắng đo lấy ra một cái túi thơm đưa cho hắn.
--" Mười lượng, nhiều vậy sao".
Hắn kinh ngạc, mười lượng bạch ngân đấy, phải biết tiền lương của một gia nhân ở Lâm gia một năm chỉ có nữa lượng bạch ngân thôi đấy, đúng là đại tiểu thư vừa ra tay đã suất thủ bút lớn như vậy.
--" Không đáng gì đâu, à cái túi này chính là không gian trữ vật nan đấy, ta tặng cho ngươi luôn".
--" Sao Không Gian Trữ Vật nan".
Hắn vô cùng kinh ngạc.
--" Ừm".
Nàng nhẹ gật đầu.
--" Không được thứ này quá quý trọng ta không thể nhận".
Đem túi đưa lại cho nàng, mặc dù rất muốn lấy nhưng hắn cũng biết đủ, không quá tham lam.
--" Thứ này ngươi giữ đi, ta đã có Trữ vật giới chỉ thứ này hiện đã không cần tới".
Nàng nhẹ đẫy tay hắn lại, mĩm cười nói.
--" Được rồi, nếu nàng đã nói dậy thì ta nhận, đa tạ nàng, sau này ta sẽ báo đáp".
Hắn vui vẻ thu lấy chiết túi, vẻ mặt đầy cảm kích, nàng cũng là một nữ nhân tốt, thế nên hắn đã hạ tuyên thệ sau này sẽ hảo hảo báo đáp nàng.
--" Không cần khách sáo, nếu thật ngươi có thể trở thành khí sư ta và Hàn tỷ sẽ rất vui".
Nàng mĩm cười, nội tâm đột nhiên nổi lên một mong muốn, muốn thấy hắn trở nên cường đại, muốn hắn trở nên mạnh mẽ hơn. Nàng không biết tại sao lại như vậy nữa.
--" Ân, ta sẽ cố gắng không phụ tấm lòng của nàng và hàn tỷ".
--" Ừm, tốt nhất nên như dậy nếu không ta sẽ không tha cho ngươi đâu".
Nàng nhíu mày đe dọa, thế nhưng lại cười. Sau đó chăm chú nhìn hắn.
--" Aaaa, sao miệng ngươi lại chảy máu kìa".
Nàng la lên, nãy giờ không để ý vết máu trên miệng hắn, giờ thấy làm nàng giật mình.
--" Không có gì, lúc nãy bị té thôi".
Hắn sờ miệng mình, cũng không giãi thích nhiều, cười cười cho qua.
--" Dậy sao, không sao thì tốt rồi, thôi ta đi tìm mẫu thân đây ngươi về phòng nghĩ ngơi đi".
Nàng nói xong liền quay người rời đi, hắn cũng không giữ nàng lại nữa, nhẹ cười nói.
--" Ừm, nàng đi đi".
Sau khi đợi nàng rời đi, hắn móc chiết túi thơm lúc nãy ra, nhìn chiết túi nội tâm hắn tràn đầy vui vẻ, lấy dây treo túi vào một bên thắc lưng, sau đó hắn chắp hai tay lên đầu, thong thả bước về phòng, bầu trời buổi chiều thật quan đãng yên bình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook