Tối Thượng Đa Tình Giả
-
Chương 69: Nhu tình
Chân khí cuồn cuộn như vũ bão, tựa hung thú điên cuồng chạy khắp các kinh mạch, một chu thiên, và thêm một chu thiên cuối cùng.
Khi luồng chân khí cuối cùng chạy qua kinh mạch đổ về đan điền của hắn cũng là lúc hắn hoàn thành quá trình tu luyện của thức thứ tư Cửu Dương Thần Công, lưu chuyển nội khí chạy qua kinh mạch bảy bảy bốn mươi chín lần.
Kinh mạch mở rộng, khí lực dào dạt, chân khí trong đan điền dồn nén căng tràn, âm dương nội đan không chút yên tĩnh mà xoay tròn cực hạn, áp suất mạnh mẽ kéo lên.
..........................
Bên ngoài căn đình viện, gió thổi lồng lộng, lửa cháy ào ào, cuồn cuộn như hung thần gào thét, căn đình viện chìm trong hỏa diễm ngút trời, nhiệt độ lên cao đến rát da bỏng thịt. Động tĩnh lớn đã hấp dẫn không ít người chạy tới, trong đó có cả các chủ Lam Khương cùng nhị nữ Thủy Nhạc, Bích Ngọc. Khi nhận ra đó là căn đình viện của Vô Minh thì hai nàng lập tức hét lên lòng hoang mang tột độ, Bích Ngọc còn nháo nhào đinh xông vào cứu hắn thế nhưng bị Lam Khương giữ lại. Bản thân gã đứng trước hỏa diễm ngun ngút kia cũng không dám khinh xuất mà lao vào, cảm nhận được sự quỷ dị từ ngọn lửa cuồng ngạo kia, với tu vi của gã đối mặt với nó còn tự cảm thấy áp lực không chịu nổi ắt hẳn không phải lửa bình thường. Đang lo lắng không biết làm sao thì gã chợt cảm thấy một luồng khí thế đang mạnh mẽ kéo lên, tức thời biến sắc hét lớn.
--“ Tất cả mau tránh ra..... “.
Sau thanh âm thất thanh của gã, những người đứng xung quanh phút chốc ngỡ ngàng, vài người nhanh chân lui lại, một số thì ngơ ngác đứng đực mặt tại chỗ, cùng lúc đó luồng khí thế từ bên trong đình viện dường như đã đạt đến cực hạn, không gian vặn vẹo không ngừng, và rồi....
Phanh, phanh, phanh......
Một cổ áp lực bộc phát, không gian như mặt hồ bị ném đá, một vòng khí hình tròn từ đình viện đánh thẳng ra khiến co cây đổ rạp, những người không kịp chạy cũng vì cổ lực lượng đó đánh văng ngã lộn nhào dưới đất, lửa bắn vào mình đau đớn rên la. Căn đình viện bốc cháy bị đánh tan hoang, đổ rạp ra ngoài, gió bụi mù mịt, người bên ngoài không thể nhìn thấy được cảnh vật bên trong.
Nhị nữ đứng từ xa, sắc mặt kinh hãi, nội tâm lo lắng khôn nguôi, Lam Khương thì thất kinh đến há mồm, gã hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Một lúc sau, khói bụi dần tan đi, những ngọn lửa vẫn còn âm ỉ cháy, từ trong làn khói sương mờ mịt, để lộ ra một thân ảnh, hắn vẫn đang trong tư thế tọa thiền, ngồi bệt dưới đất, hai mắt nhắm nghiền, nét mặt ôn hòa, thế nhưng y phục trên thân đã sớm bị cháy nát, thân thể hắn dính máu nhem nhuốc tự như một quái nhân.
--“ Vô Minh huynh.... “.
Bích Ngọc thốt lớn, toàn thân sấn tới, định xông vào trong, Thủy Nhạc cũng mặt mày lo lắng, nhất chân chạy theo cũng may là Lam Khương kịp giữ cả hai lại, miệng gằng giọng.
--“ Hiện tại các ngươi xông vào đó chỉ làm hại hắn mà thôi, mặc dù tình hình quỷ dị, thế nhưng ta cảm nhận được khí tức của hắn vẫn còn ổn định, tạm thời không có việc gì, chúng ta nên đợi ở đây thôi.... “.
--“:Nhưng, nhưng.... “.
Bích Ngọc vẫn chưa chịu buông xuôi lắp bắp nói.
--“ Không nhưng nhị gì nữa, thành thật đứng đây cho ta... “.
Lam Khương giận dữ quát khiến nàng kinh sợ không dám nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn vào Vô Minh ánh mắt lo lắng thập phần.
.................
Thời gian trôi, không biết đã qua bao lâu, ánh chiều tà cũng đang dần tắt lịm, những người tập trung xung quanh căn đình viện ban sáng cũng đã sớm tản đi, khung cảnh điều hiu vắng vẻ, giờ này chỉ còn lại ba người Lam Khương, Bích Ngọc, Thủy Nhạc là vẫn kiên trì chờ đợi, ánh mắt không lúc nào rời khỏi thân ảnh đang ngồi lặng lẽ ở phía xa kia. Lửa đã tắt, khói đã tan, duy chỉ có hắn là vẫn mãi ngồi đó, thần sắc thản nhiên, như một lão tăng nhập thiền.
Lam Khương thở ra một hơi chán nản, ánh mắt khẽ rơi lên người Vô Minh một lần rồi từ từ bước đi, chỉ còn lại nhị nữ vẫn còn chờ đợi.
Màn đêm nhanh chóng phủ xuống, ánh sáng vụt tắt, để lại một màu đen tối quỷ dị, cái cảm giác lạnh giá bắt trỗi dậy khiến cho nhị nữ không tự chủ mà ôm lấy hai cánh tay xoa xoa, tuy vậy hai nàng vẫn mặc nhiên chung thủy, một lòng chờ đợi hắn, ánh mắt chưa một lần rời đi khỏi người nam nhân ấy, cho đến lúc mỏi mòn tựa vào vai nhau mà thiếp đi.
.......................
--“ Phù...... “.
Vô Minh thở ra một ngụm trọc khí, nhẹ nhàng mở mắt ra, cảm giác kinh mạch toàn thân có phần đau nhức, uể oải, thế nhưng lại có cảm giác khí lực tràn trề, tựa như thực lực bản thân lại bước thêm một đoạn dài, hắn cảm thấy chỉ cần vung đấm liền có thể nhẹ nhàng đánh nát một tảng đá, tự vị bất giác mỉm cười, tuy vừa rồi thập phần nguy hiểm, chỉ chút nữa hắn đã phải bỏ mạng thế nhưng trong nguy có an, lúc nguy cấp nhất Thiên Nhãn cùng Cửu Hỏa Đỉnh đã dùng linh lực hổ trợ cho hắn cuối cùng hóa nguy thành an, vượt qua kiếp nạn.
Đứng dậy vươn vai, hắn nhận thấy trời tối như mực, bất giác cảm thán, mới chỉ tu luyện một tẹo thì đã hết một ngày. Tay nhẹ chắp sau lưng hắn rảo bước ra khỏi căn đình viên đã sớm tan hoang này.
--“ Ý......”.
Hắn chợt ngạc nhiên thốt lên một tiếng khi nhìn thấy bên kia có bóng người, cẩn thận bước qua xem xét thì mới biết đó không ai khác mà chính là hai nữ tử xinh đẹp Bích Ngoc cùng Thủy Nhạc. Nhìn hai nàng tựa vào nhau mà ngủ, trên khuôn mặt vẫn còn lộ ra thần sắc lo âu hắn nhẹ nở một nụ cười ôn nhu. Trong đêm đen, hình bóng hai nàng lại sánh như bạch ngọc, lung linh mềm mại, tựa như hai đóa ngọc lan nở giữa đêm khuya, xinh đẹp không sao kể xiết. Nhìn hai nàng co người vì lạnh trong lòng hắn chợt thấy xót xa, hắn đâu phải là một kẻ ngốc, với cái tuổi lục tuần của mình, hắn không khó nhận ra hai nàng chính là đang chờ mình mới ngồi ở đây đón gió chịu sương, cái này là tình cảm bực nào, yêu thương bực nào chứ, một cổ nhu tình bỗng chốc dâng trào từ tận đáy lòng, không muốn hai nàng chịu khổ thêm nữa, người từ từ khom xuống, ngồi xổm đối diện với hai nàng, miệng khẽ gọi.
--“ Bích Ngọc, Thủy Nhạc, hai nàng tĩnh lại đi.... “.
Dưới tiếng gọi của hắn, hai nàng từ từ mở mắt, tiếp sau đó là một tràng ngạc nhiên lộ ra trên mặt, cả hai liền đồng thanh lên tiếng.
--“ Vô Minh huynh.... Công tử.... “.
--“ Ừm... Giờ này sao hai nàng còn ngồi ở đây.... “.
Hắn nhìn hai nàng ôn nhu hỏi.
Hai nàng có chút ngạc nhiên trước thái độ nhu tình của hắn thế nhưng vẫn tỏ vẻ quan tâm hỏi.
--“ Huynh, chuyện ban sáng thật là khiến chúng ta kinh sợ muốn chết, huynh không sao chứ..... “.
Bích Ngọc lên tiếng.
--“ Đúng vậy, công tử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy.... “.
Thủy Nhạc hỏi.
--“ Không có gì, chỉ là trong lúc tu luyện gặp một chút vấn đề nhưng giờ thì không sao rồi..... Đã để hai nàng chịu khổ rồi.... “.
Hắn giọng điệu như muốn nhận lỗi nói.
Đối với cách thay đổi đột ngột từ cách xưng hô của hắn các nàng tự nhiên cảm thấy không quen, kiểu gọi thân thiết vừa nãy khiến hai nàng ngại ngùng đỏ mặt, Thủy Nhạc cúi đầu, Bích Ngọc ấp úng.
--“ Đâu, đâu có.....”.
--“ Thôi được rồi, các nàng cũng lạnh rồi, nên trở về đi, kẻo không lại đổ bệnh thì người mang tội sẽ là ta.... “.
Hắn nhẹ nhàng nói, trong câu có một chút trêu đùa.
--“ Nếu huynh đã không có chuyện gì thì ta cũng phải trở về, ta sẽ nói phụ thân sắp xếp cho huynh một căn đình viện khác.... Ta đi đây... “.
Bích Ngọc có chút luyến tiếc nói xong liền lủi người bỏ đi như muốn giấu đi cảm xúc trên khuôn mặt.
--“ Ưm... Nàng về đi.... “.
Vô Minh không quên từ giã nàng một câu.
--“ Ta cũng phải trở về, chắc mẫu thân đang rất lo lắng.... “.
Thủy Nhạc ấp úng nói.
--“ Nàng cũng về đi kẻo làm bá mẫu lo lắng “.
Vô Minh cũng từng tốn đáp lời.
--“ Tạm biệt huynh... “.
Nàng nói xong cũng liền quay đi thật nhanh, hình bóng ngọc ngà dần khuất sau màng đêm. Vô Minh đứng trầm lặng nhìn theo một lúc rồi thở dài, tay chắp sau lưng, ngửa mặt nhìn bầu trời đêm, những ánh sao lập lòe chớp tắt, lung linh huyền ảo giữa khung nền u tối, như một ánh mắt tinh tường của thiên đua đang soi xét thế gian, không trăng, không có sao băng, không một dị tượng, chỉ yên bình lẳng lặng như thế, như cuộc đời của hắn, hắn bất giác như chìm đắm vào khung cảnh đơn sơ ấy.
Một lúc sau, tự nhiên không biết đã qua bao lâu, Vô Minh vẫn cứ đứng lặng lẽ ở đó, không nhúc nhích, thần thái thản nhiên. Chợt tự phía sau có một tên đệ tử Vạn Linh các đi đến báo là đã sắp xếp cho hắn chỗ ở mới, mời hắn trở về nghỉ ngơi, hắn quay sang mỉm cười, khách sáo đáp một câu rồi từ tốn đi theo. Sau lưng hắn không gian lại trở về khung cảnh u tối tĩnh mịch như trước.
[ LẠC KỲ NAM ]
Khi luồng chân khí cuối cùng chạy qua kinh mạch đổ về đan điền của hắn cũng là lúc hắn hoàn thành quá trình tu luyện của thức thứ tư Cửu Dương Thần Công, lưu chuyển nội khí chạy qua kinh mạch bảy bảy bốn mươi chín lần.
Kinh mạch mở rộng, khí lực dào dạt, chân khí trong đan điền dồn nén căng tràn, âm dương nội đan không chút yên tĩnh mà xoay tròn cực hạn, áp suất mạnh mẽ kéo lên.
..........................
Bên ngoài căn đình viện, gió thổi lồng lộng, lửa cháy ào ào, cuồn cuộn như hung thần gào thét, căn đình viện chìm trong hỏa diễm ngút trời, nhiệt độ lên cao đến rát da bỏng thịt. Động tĩnh lớn đã hấp dẫn không ít người chạy tới, trong đó có cả các chủ Lam Khương cùng nhị nữ Thủy Nhạc, Bích Ngọc. Khi nhận ra đó là căn đình viện của Vô Minh thì hai nàng lập tức hét lên lòng hoang mang tột độ, Bích Ngọc còn nháo nhào đinh xông vào cứu hắn thế nhưng bị Lam Khương giữ lại. Bản thân gã đứng trước hỏa diễm ngun ngút kia cũng không dám khinh xuất mà lao vào, cảm nhận được sự quỷ dị từ ngọn lửa cuồng ngạo kia, với tu vi của gã đối mặt với nó còn tự cảm thấy áp lực không chịu nổi ắt hẳn không phải lửa bình thường. Đang lo lắng không biết làm sao thì gã chợt cảm thấy một luồng khí thế đang mạnh mẽ kéo lên, tức thời biến sắc hét lớn.
--“ Tất cả mau tránh ra..... “.
Sau thanh âm thất thanh của gã, những người đứng xung quanh phút chốc ngỡ ngàng, vài người nhanh chân lui lại, một số thì ngơ ngác đứng đực mặt tại chỗ, cùng lúc đó luồng khí thế từ bên trong đình viện dường như đã đạt đến cực hạn, không gian vặn vẹo không ngừng, và rồi....
Phanh, phanh, phanh......
Một cổ áp lực bộc phát, không gian như mặt hồ bị ném đá, một vòng khí hình tròn từ đình viện đánh thẳng ra khiến co cây đổ rạp, những người không kịp chạy cũng vì cổ lực lượng đó đánh văng ngã lộn nhào dưới đất, lửa bắn vào mình đau đớn rên la. Căn đình viện bốc cháy bị đánh tan hoang, đổ rạp ra ngoài, gió bụi mù mịt, người bên ngoài không thể nhìn thấy được cảnh vật bên trong.
Nhị nữ đứng từ xa, sắc mặt kinh hãi, nội tâm lo lắng khôn nguôi, Lam Khương thì thất kinh đến há mồm, gã hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Một lúc sau, khói bụi dần tan đi, những ngọn lửa vẫn còn âm ỉ cháy, từ trong làn khói sương mờ mịt, để lộ ra một thân ảnh, hắn vẫn đang trong tư thế tọa thiền, ngồi bệt dưới đất, hai mắt nhắm nghiền, nét mặt ôn hòa, thế nhưng y phục trên thân đã sớm bị cháy nát, thân thể hắn dính máu nhem nhuốc tự như một quái nhân.
--“ Vô Minh huynh.... “.
Bích Ngọc thốt lớn, toàn thân sấn tới, định xông vào trong, Thủy Nhạc cũng mặt mày lo lắng, nhất chân chạy theo cũng may là Lam Khương kịp giữ cả hai lại, miệng gằng giọng.
--“ Hiện tại các ngươi xông vào đó chỉ làm hại hắn mà thôi, mặc dù tình hình quỷ dị, thế nhưng ta cảm nhận được khí tức của hắn vẫn còn ổn định, tạm thời không có việc gì, chúng ta nên đợi ở đây thôi.... “.
--“:Nhưng, nhưng.... “.
Bích Ngọc vẫn chưa chịu buông xuôi lắp bắp nói.
--“ Không nhưng nhị gì nữa, thành thật đứng đây cho ta... “.
Lam Khương giận dữ quát khiến nàng kinh sợ không dám nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn vào Vô Minh ánh mắt lo lắng thập phần.
.................
Thời gian trôi, không biết đã qua bao lâu, ánh chiều tà cũng đang dần tắt lịm, những người tập trung xung quanh căn đình viện ban sáng cũng đã sớm tản đi, khung cảnh điều hiu vắng vẻ, giờ này chỉ còn lại ba người Lam Khương, Bích Ngọc, Thủy Nhạc là vẫn kiên trì chờ đợi, ánh mắt không lúc nào rời khỏi thân ảnh đang ngồi lặng lẽ ở phía xa kia. Lửa đã tắt, khói đã tan, duy chỉ có hắn là vẫn mãi ngồi đó, thần sắc thản nhiên, như một lão tăng nhập thiền.
Lam Khương thở ra một hơi chán nản, ánh mắt khẽ rơi lên người Vô Minh một lần rồi từ từ bước đi, chỉ còn lại nhị nữ vẫn còn chờ đợi.
Màn đêm nhanh chóng phủ xuống, ánh sáng vụt tắt, để lại một màu đen tối quỷ dị, cái cảm giác lạnh giá bắt trỗi dậy khiến cho nhị nữ không tự chủ mà ôm lấy hai cánh tay xoa xoa, tuy vậy hai nàng vẫn mặc nhiên chung thủy, một lòng chờ đợi hắn, ánh mắt chưa một lần rời đi khỏi người nam nhân ấy, cho đến lúc mỏi mòn tựa vào vai nhau mà thiếp đi.
.......................
--“ Phù...... “.
Vô Minh thở ra một ngụm trọc khí, nhẹ nhàng mở mắt ra, cảm giác kinh mạch toàn thân có phần đau nhức, uể oải, thế nhưng lại có cảm giác khí lực tràn trề, tựa như thực lực bản thân lại bước thêm một đoạn dài, hắn cảm thấy chỉ cần vung đấm liền có thể nhẹ nhàng đánh nát một tảng đá, tự vị bất giác mỉm cười, tuy vừa rồi thập phần nguy hiểm, chỉ chút nữa hắn đã phải bỏ mạng thế nhưng trong nguy có an, lúc nguy cấp nhất Thiên Nhãn cùng Cửu Hỏa Đỉnh đã dùng linh lực hổ trợ cho hắn cuối cùng hóa nguy thành an, vượt qua kiếp nạn.
Đứng dậy vươn vai, hắn nhận thấy trời tối như mực, bất giác cảm thán, mới chỉ tu luyện một tẹo thì đã hết một ngày. Tay nhẹ chắp sau lưng hắn rảo bước ra khỏi căn đình viên đã sớm tan hoang này.
--“ Ý......”.
Hắn chợt ngạc nhiên thốt lên một tiếng khi nhìn thấy bên kia có bóng người, cẩn thận bước qua xem xét thì mới biết đó không ai khác mà chính là hai nữ tử xinh đẹp Bích Ngoc cùng Thủy Nhạc. Nhìn hai nàng tựa vào nhau mà ngủ, trên khuôn mặt vẫn còn lộ ra thần sắc lo âu hắn nhẹ nở một nụ cười ôn nhu. Trong đêm đen, hình bóng hai nàng lại sánh như bạch ngọc, lung linh mềm mại, tựa như hai đóa ngọc lan nở giữa đêm khuya, xinh đẹp không sao kể xiết. Nhìn hai nàng co người vì lạnh trong lòng hắn chợt thấy xót xa, hắn đâu phải là một kẻ ngốc, với cái tuổi lục tuần của mình, hắn không khó nhận ra hai nàng chính là đang chờ mình mới ngồi ở đây đón gió chịu sương, cái này là tình cảm bực nào, yêu thương bực nào chứ, một cổ nhu tình bỗng chốc dâng trào từ tận đáy lòng, không muốn hai nàng chịu khổ thêm nữa, người từ từ khom xuống, ngồi xổm đối diện với hai nàng, miệng khẽ gọi.
--“ Bích Ngọc, Thủy Nhạc, hai nàng tĩnh lại đi.... “.
Dưới tiếng gọi của hắn, hai nàng từ từ mở mắt, tiếp sau đó là một tràng ngạc nhiên lộ ra trên mặt, cả hai liền đồng thanh lên tiếng.
--“ Vô Minh huynh.... Công tử.... “.
--“ Ừm... Giờ này sao hai nàng còn ngồi ở đây.... “.
Hắn nhìn hai nàng ôn nhu hỏi.
Hai nàng có chút ngạc nhiên trước thái độ nhu tình của hắn thế nhưng vẫn tỏ vẻ quan tâm hỏi.
--“ Huynh, chuyện ban sáng thật là khiến chúng ta kinh sợ muốn chết, huynh không sao chứ..... “.
Bích Ngọc lên tiếng.
--“ Đúng vậy, công tử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy.... “.
Thủy Nhạc hỏi.
--“ Không có gì, chỉ là trong lúc tu luyện gặp một chút vấn đề nhưng giờ thì không sao rồi..... Đã để hai nàng chịu khổ rồi.... “.
Hắn giọng điệu như muốn nhận lỗi nói.
Đối với cách thay đổi đột ngột từ cách xưng hô của hắn các nàng tự nhiên cảm thấy không quen, kiểu gọi thân thiết vừa nãy khiến hai nàng ngại ngùng đỏ mặt, Thủy Nhạc cúi đầu, Bích Ngọc ấp úng.
--“ Đâu, đâu có.....”.
--“ Thôi được rồi, các nàng cũng lạnh rồi, nên trở về đi, kẻo không lại đổ bệnh thì người mang tội sẽ là ta.... “.
Hắn nhẹ nhàng nói, trong câu có một chút trêu đùa.
--“ Nếu huynh đã không có chuyện gì thì ta cũng phải trở về, ta sẽ nói phụ thân sắp xếp cho huynh một căn đình viện khác.... Ta đi đây... “.
Bích Ngọc có chút luyến tiếc nói xong liền lủi người bỏ đi như muốn giấu đi cảm xúc trên khuôn mặt.
--“ Ưm... Nàng về đi.... “.
Vô Minh không quên từ giã nàng một câu.
--“ Ta cũng phải trở về, chắc mẫu thân đang rất lo lắng.... “.
Thủy Nhạc ấp úng nói.
--“ Nàng cũng về đi kẻo làm bá mẫu lo lắng “.
Vô Minh cũng từng tốn đáp lời.
--“ Tạm biệt huynh... “.
Nàng nói xong cũng liền quay đi thật nhanh, hình bóng ngọc ngà dần khuất sau màng đêm. Vô Minh đứng trầm lặng nhìn theo một lúc rồi thở dài, tay chắp sau lưng, ngửa mặt nhìn bầu trời đêm, những ánh sao lập lòe chớp tắt, lung linh huyền ảo giữa khung nền u tối, như một ánh mắt tinh tường của thiên đua đang soi xét thế gian, không trăng, không có sao băng, không một dị tượng, chỉ yên bình lẳng lặng như thế, như cuộc đời của hắn, hắn bất giác như chìm đắm vào khung cảnh đơn sơ ấy.
Một lúc sau, tự nhiên không biết đã qua bao lâu, Vô Minh vẫn cứ đứng lặng lẽ ở đó, không nhúc nhích, thần thái thản nhiên. Chợt tự phía sau có một tên đệ tử Vạn Linh các đi đến báo là đã sắp xếp cho hắn chỗ ở mới, mời hắn trở về nghỉ ngơi, hắn quay sang mỉm cười, khách sáo đáp một câu rồi từ tốn đi theo. Sau lưng hắn không gian lại trở về khung cảnh u tối tĩnh mịch như trước.
[ LẠC KỲ NAM ]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook