Tối Thượng Đa Tình Giả
-
Chương 46: Tử Tâm
•--“ Hơ, hơ,.....”.
Vô Minh từ dưới đống đất đá lộn xộn chật vật bò lên, trên người bụi bặm bám đầy, trên miệng còn râm rỉ vết máu chảy xuống. Một màng vừa rồi làm hắn ăn thiệt thòi không nhỏ, mặc dù cự mãng chỉ đơn thuần là húc người tới thế nhưng dựa vào kích cỡ của nó cũng đã bằng một đoàn tàu mười hai toa đâm vào, nếu hắn không vận nội lực để bảo vệ có lẽ cả mạng nhỏ cũng không còn. Hắn ngồi thất thần một lúc thì bên kia dưới đống đất đá bắt đầu có động tĩnh, sau đó cự mãng từ bên dưới trồi đầu lên, hắn liền lấy lại cảnh giác, đề phòng nhìn về phía nó. Chỉ thấy nó khẽ lắc mình một cái hất tung bụi đá trên người sau đó từ từ tiến lại gần hắn. Thế nhưng ánh mắt hung hãn lúc nãy đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt nhu hòa, nó tiến lại sau đó cuối đầu thuần phục trước mặt hắn. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, tất cả chuyện này chỉ có mình hắn biết, một chưởng lúc nãy của hắn không phải bình thường mà là một loại thủ đoạn của hắn, “ Trấn Hồn Ấn “, loại thủ đoạn này của sư phụ hắn quả thật vô cùng lợi hại mặc dù rất tốn thời gian thi triển, cùng tinh thần lực thì khi đã ra chiêu liền bách phát bách trúng, đầu cự mãng hung hãn này giờ đã là ma sũng của hắn, nhẹ thơ ra một hơi, hắn đem cự mãng thu vào trong “ Trử Thú Nan “. Cả cái thú nan mà lão sư hắn đưa cũng là một bảo vật vô cùng lợi hại, bên trong thực chất là một linh cảnh rộng lớn, cho dù có bỏ trăm đầu cự mãng vào cũng rất rộng rãi, không những thế bên trong còn có thể tự thâu nạp linh khí giúp chúng có thể tu luyện, ngoài ma thú có thể vào ngay cả nhân loại cũng có thể đi vào vô cùng ảo diệu, hắn không biết lão sư của hắn rốt cuộc thuộc thể loại như thế nào, đồ vật của lão điều là báo vật a.
..............................
••••••••••••••••••••••••
--“ Từ khi hắn rơi xuống “ Diệt Hồn Thâm Uyên “ đã hơn năm năm rồi không có chút tin tức “.
Tiểu Hàn giọng buồn buồn nói.
--“ Không biết hắn có,.. Hắn có..... “.
Khả Hân ấp úng như có lời khó nói ra.
--“ Ta thật không biết, nhưng ta có một niềm tin rằng đệ ấy nhất định sẽ trở lại “.
Tiểu Hàn tin tưởng nói, tuy vậy trong ánh mắt nàng có gì đó khác lạ, dường như thời gian trôi qua, niềm tin ít ỏi trong lòng nàng đã dần phai nhạt rồi.
--“ Ưm, muội cũng tin sẽ có một ngày như vậy “.
Khả Hân cũng gật đầu một cái.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°
--“ Tỷ không muốn gặp Tứ Nương sao,”.
Khả Hân nhẹ hỏi.
--“ Không, ta không muốn làm phiền mẫu thân, hiện tại người gặp ta chỉ làm người thêm đau lòng thôi “.
--“ Ưm, vậy tỷ đi cẩn thận, có thời gian nhớ trở lại thăm muội, “.
Khả Hân có chút lưu luyến nói.
--“ Nha đầu ngốc, có thời gian tỷ sẽ trở lại thăm muội “.
Tiểu Hàn yêu thương nói, sau đó liền phá không bay đi, sau đó biến mất trong khoảng không, chỉ còn Khả Hân lặng lẽ đứng dõi mắt nhìn theo.
.............................
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Dưới đáy “ Diệt Hồn Thâm Uyên “ nơi quanh năm chỉ là một mảng u tối, sâu bên trong u lâm kì dị, nguy hiểm có một sơn động nhỏ bên trong tỏa ra một luồng âm khí nhàn nhạt. Có một con sói 🐺 nhỏ đi ngang qua và bị thu hút bởi âm khí đó, nó bắt đầu đi vào trong. Bên trong là một mảng u ám thế nhưng lại có một thứ phát ra ánh sáng màu tím quỷ dị, đó là một trái tim, một trái tim màu tím, bên trên nó còn có âm khí quanh quẩn, con sói e dè nhìn trái tim kia sau đó ánh mắt bỗng chuyển thành hoảng sợ, chỉ thấy trái tim kia tỏa ra một luồng tử khí cuồng cuộn vây lấy nó, sau đó cả người nó từ từ co rút lại, phút chốc hóa thành sương khô, gãy giòn rơi xuống đất, sau đó tan thành tro bụi, trái tim lại trở lại dáng vẻ bình thường, thế nhưng bên trên lại có thêm một tia sinh khí nhàn nhạt.
.........................
°°°°°°°°°°°°°°°°°
Lĩnh Nam Cương, vùng đất phía nam của Linh Hoàng Đại Lục, là một nơi trù phú, là thánh địa của rừng rậm cùng thung lũng. Vô Minh lúc này đang đứng trước cửa thành Dương Châu, chính là cửa vào, từ đây có thể tiến nhập vào Nam Cương, hắn từ từ đi qua cổng thành, bên trong nói chung là rất náo nhiệt, đông đúc, người buôn kẻ bán nhiều vô kể, thi thoảng lại có vài cổ xe ngựa 🐎 chạy qua, thế nhưng hắn chẳng buồn để tâm đến, rảo bước trên con đường lớn để hỏi thăm về Trấn Khu Phong, cuối cùng hỏi thăm gần hai canh giờ hắn cũng hỏi được, Khu Phong trấn là một trung trấn ở phía nam cách nơi này hai ngày đường. Tất nhiên đã hỏi được thì hắn cũng chẳng rảnh rỗi để ở đây tán dóc, liền khăn gói đi ngay, một mạch chạy ra khỏi thành, hướng con đường lớn dẫn về phía nam cứ thế đi thẳng bỏ lại cái náo nhiệt ở sau lưng.
°°°°°°°°°°°°°°[Lạc Kỳ Nam]
Vô Minh từ dưới đống đất đá lộn xộn chật vật bò lên, trên người bụi bặm bám đầy, trên miệng còn râm rỉ vết máu chảy xuống. Một màng vừa rồi làm hắn ăn thiệt thòi không nhỏ, mặc dù cự mãng chỉ đơn thuần là húc người tới thế nhưng dựa vào kích cỡ của nó cũng đã bằng một đoàn tàu mười hai toa đâm vào, nếu hắn không vận nội lực để bảo vệ có lẽ cả mạng nhỏ cũng không còn. Hắn ngồi thất thần một lúc thì bên kia dưới đống đất đá bắt đầu có động tĩnh, sau đó cự mãng từ bên dưới trồi đầu lên, hắn liền lấy lại cảnh giác, đề phòng nhìn về phía nó. Chỉ thấy nó khẽ lắc mình một cái hất tung bụi đá trên người sau đó từ từ tiến lại gần hắn. Thế nhưng ánh mắt hung hãn lúc nãy đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt nhu hòa, nó tiến lại sau đó cuối đầu thuần phục trước mặt hắn. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, tất cả chuyện này chỉ có mình hắn biết, một chưởng lúc nãy của hắn không phải bình thường mà là một loại thủ đoạn của hắn, “ Trấn Hồn Ấn “, loại thủ đoạn này của sư phụ hắn quả thật vô cùng lợi hại mặc dù rất tốn thời gian thi triển, cùng tinh thần lực thì khi đã ra chiêu liền bách phát bách trúng, đầu cự mãng hung hãn này giờ đã là ma sũng của hắn, nhẹ thơ ra một hơi, hắn đem cự mãng thu vào trong “ Trử Thú Nan “. Cả cái thú nan mà lão sư hắn đưa cũng là một bảo vật vô cùng lợi hại, bên trong thực chất là một linh cảnh rộng lớn, cho dù có bỏ trăm đầu cự mãng vào cũng rất rộng rãi, không những thế bên trong còn có thể tự thâu nạp linh khí giúp chúng có thể tu luyện, ngoài ma thú có thể vào ngay cả nhân loại cũng có thể đi vào vô cùng ảo diệu, hắn không biết lão sư của hắn rốt cuộc thuộc thể loại như thế nào, đồ vật của lão điều là báo vật a.
..............................
••••••••••••••••••••••••
--“ Từ khi hắn rơi xuống “ Diệt Hồn Thâm Uyên “ đã hơn năm năm rồi không có chút tin tức “.
Tiểu Hàn giọng buồn buồn nói.
--“ Không biết hắn có,.. Hắn có..... “.
Khả Hân ấp úng như có lời khó nói ra.
--“ Ta thật không biết, nhưng ta có một niềm tin rằng đệ ấy nhất định sẽ trở lại “.
Tiểu Hàn tin tưởng nói, tuy vậy trong ánh mắt nàng có gì đó khác lạ, dường như thời gian trôi qua, niềm tin ít ỏi trong lòng nàng đã dần phai nhạt rồi.
--“ Ưm, muội cũng tin sẽ có một ngày như vậy “.
Khả Hân cũng gật đầu một cái.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°
--“ Tỷ không muốn gặp Tứ Nương sao,”.
Khả Hân nhẹ hỏi.
--“ Không, ta không muốn làm phiền mẫu thân, hiện tại người gặp ta chỉ làm người thêm đau lòng thôi “.
--“ Ưm, vậy tỷ đi cẩn thận, có thời gian nhớ trở lại thăm muội, “.
Khả Hân có chút lưu luyến nói.
--“ Nha đầu ngốc, có thời gian tỷ sẽ trở lại thăm muội “.
Tiểu Hàn yêu thương nói, sau đó liền phá không bay đi, sau đó biến mất trong khoảng không, chỉ còn Khả Hân lặng lẽ đứng dõi mắt nhìn theo.
.............................
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Dưới đáy “ Diệt Hồn Thâm Uyên “ nơi quanh năm chỉ là một mảng u tối, sâu bên trong u lâm kì dị, nguy hiểm có một sơn động nhỏ bên trong tỏa ra một luồng âm khí nhàn nhạt. Có một con sói 🐺 nhỏ đi ngang qua và bị thu hút bởi âm khí đó, nó bắt đầu đi vào trong. Bên trong là một mảng u ám thế nhưng lại có một thứ phát ra ánh sáng màu tím quỷ dị, đó là một trái tim, một trái tim màu tím, bên trên nó còn có âm khí quanh quẩn, con sói e dè nhìn trái tim kia sau đó ánh mắt bỗng chuyển thành hoảng sợ, chỉ thấy trái tim kia tỏa ra một luồng tử khí cuồng cuộn vây lấy nó, sau đó cả người nó từ từ co rút lại, phút chốc hóa thành sương khô, gãy giòn rơi xuống đất, sau đó tan thành tro bụi, trái tim lại trở lại dáng vẻ bình thường, thế nhưng bên trên lại có thêm một tia sinh khí nhàn nhạt.
.........................
°°°°°°°°°°°°°°°°°
Lĩnh Nam Cương, vùng đất phía nam của Linh Hoàng Đại Lục, là một nơi trù phú, là thánh địa của rừng rậm cùng thung lũng. Vô Minh lúc này đang đứng trước cửa thành Dương Châu, chính là cửa vào, từ đây có thể tiến nhập vào Nam Cương, hắn từ từ đi qua cổng thành, bên trong nói chung là rất náo nhiệt, đông đúc, người buôn kẻ bán nhiều vô kể, thi thoảng lại có vài cổ xe ngựa 🐎 chạy qua, thế nhưng hắn chẳng buồn để tâm đến, rảo bước trên con đường lớn để hỏi thăm về Trấn Khu Phong, cuối cùng hỏi thăm gần hai canh giờ hắn cũng hỏi được, Khu Phong trấn là một trung trấn ở phía nam cách nơi này hai ngày đường. Tất nhiên đã hỏi được thì hắn cũng chẳng rảnh rỗi để ở đây tán dóc, liền khăn gói đi ngay, một mạch chạy ra khỏi thành, hướng con đường lớn dẫn về phía nam cứ thế đi thẳng bỏ lại cái náo nhiệt ở sau lưng.
°°°°°°°°°°°°°°[Lạc Kỳ Nam]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook