Tôi Thoát Ế Thành Công Trong Trò Chơi Sinh Tồn
-
21: Công Viên Chủ Đề Truyện Cổ Tích 7
Dù nghĩ kiểu gì đi nữa thì "nguyên liệu nấu ăn" mà quản lý heo nói đến cũng chỉ có thể là Ứng Thịnh.
Đỗ Nhất Tân nhìn qua khe hở giữa hai cái lỗ, thấy gân xanh trên trán tên kia nổi lên, tay đã mò vào ba lô, quản lý heo chắc sắp thành heo chết.
Đỗ Nhất Tân giơ tay ngăn cản: "Chờ đã.
Bây giờ vẫn chưa được, phải tìm cách qua cửa trước đã."
Ứng Thịnh liếc cậu, từ từ buông tay xuống.
Mà quản lý Heo hoàn toàn không biết lưỡi hái của thần chết vừa sượt qua đỉnh đầu mình, vẫn đang hét lớn: "Mau lên! Con cái kia, đi với tôi trước!"
“Hả?” Lý Kỳ Kỳ sửng sốt.
“Muốn tôi giục bao nhiêu lần nữa?” Quản lý Heo rất thiếu kiên nhẫn, thấy gọi không được, bèn kéo thẳng đi.
“Người trẻ tuổi ngày nay kêu cũng không nhúc nhích gì.
May mà ông chủ tốt bụng, đồng ý cho chúng bây đến thực tập." Gã hùng hổ, kéo mạnh cô bé vào lối đi phía sau.
Trước khi đi còn không quên cảnh cáo một câu: "Tôi quay lại gọi cậu ngay đó, chuẩn bị cho tốt đi."
Đỗ Nhất Tân cầm dây thừng, Ứng Thịnh híp mắt nhìn cậu, không hợp tác cũng không cự tuyệt.
Mà Đỗ Nhất Tân lại lách qua hắn, đi đến phòng thay đồ phía sau.
Đẩy cửa, nhưng cửa không mở.
Xem ra chỉ có một cơ hội lựa chọn, bây giờ muốn quay lại thay đồ cũng không được nữa.
"Cứ giả vờ trước đã nhỉ?"
“Phiền phức.” Ứng Thịnh chắp tay sau lưng, đứng dậy.
Đỗ Nhất Tân quấn dây vài vòng quanh người hắn, thắt nút lỏng lẻo.
Vì di chuyển không thuận tiện nên động tác còn vụng về.
Mà vì chậm trễ nên quản lý heo đã trở lại.
Nó thấy rằng người mới vẫn còn đang ở đó lề mề, bất mãn chen vào, tự tay trói.
Sau đó, Đỗ Nhất Tân nhìn thấy Ứng Thịnh bị trói thành cái bánh chưng.
"Đây mới là trói chết.
Vừa nãy cậu làm cái gì thế, sợ nguyên liệu chạy không thoát sao?"
Đỗ Nhất Tân cảm nhận được sát khí tỏa ra từ Ứng Thịnh, vội vàng chạy tới: "Tôi hiểu rồi!"
"Lại đây nhanh!"
Mặc dù thân trên của Ứng Thịnh bị trói chặt nhưng hắn vẫn có thể tự đi lại.
Chứ nếu để Đỗ Nhất Tân khiêng thì chắc chắn không làm nổi.
Cậu đi vào sau cửa với quản lý heo, đập vào mắt là một lối đi cao, rộng hai mét.
Đỗ Nhất Tân không thấy bóng dáng cô bé: "Nhân viên vừa rồi đâu?"
"Vừa lúc có hàng mới nên để cô ta đi xem thử rồi."
Lý Kỳ Kỳ đi theo sau nhân viên dẫn đường, trong lòng cảm thấy lo sợ bất an.
Nhân viên ở đây đều có vẻ ngoài giống heo, vậy đối với chúng, liệu "người" có phải là nguyên liệu nấu ăn? Yêu cầu nó kiểm hàng, vậy rốt cuộc hàng là gì.
Nhiệt độ trong phòng hơi thấp, đi ngang qua buồng bảo quản lạnh, vừa lúc có nhân viên đang xách hàng vào bên trong.
Nó lơ đãng nhìn lướt qua, nhưng phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc, cả người cứng đờ.
Tay chân lạnh buốt, không chỉ vì nhiệt độ, mà còn vì lạnh từ tim.
Đi vào phòng kiểm hàng, có mấy nhân viên rất to lớn đứng vây bên trong.
Nghe tiếng, bọn họ đồng loạt quay đầu lại, tất cả đều là heo, nhưng mặt không có cảm xúc, nhìn hơi hãi hùng.
"Tôi đưa người mới đến này, hàng đã chuẩn bị xong chưa?"
Mấy nhân viên gật đầu, dịch ra, để lộ hàng bị khuất phía sau.
Lý Kỳ Kỳ nuốt nước bọt, nhưng không dám phát ra tiếng: Mẹ ơi...
Một khi đã vào rạp cổ tích thì không thể rời đi trừ khi đã qua màn.
Mẹ Lý trên đường đào tẩu bị coi thành nguyên liệu nấu ăn, bị bắt lại.
Người phụ nữ hẳn đã tuyệt vọng giãy dụa, đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch.
Ngoài sợi dây trên người, miệng còn bị nhét giẻ, khóc thút thít không nói nên lời.
"Người mới, đây là việc hôm nay của cô."
Lý Kỳ Kỳ bị gọi một câu, tỉnh táo trở lại.
"Hãy dùng nguyên liệu này để tạo nên một bữa ăn ngon.
Dọn lên cho ông chủ của chúng tôi, nếu ông ấy hài lòng thì cô có thể rời đi."
Nghe đến đây, mẹ Lý càng giãy dụa mạnh hơn.
Phía bên kia, Đỗ Nhất Tân đi theo quản lý heo ra khỏi xưởng, đến lò mổ bên trong xưởng.
Khả năng cách âm của vách phải nói là rất tốt.
Khi ở trong phòng, chỉ nghe thấy tiếng máy móc hoạt động và tiếng nhân viên đi lại, mà vừa bước ra thì lại là tiếng thét thảm thiết khắp nơi.
Giống như từ nhân gian đi vào địa ngục.
Phân và nước tiểu, máu, mùi tanh hôi, đủ thứ mùi khó tả hòa quyện vào nhau, rất khó tả.
Dù Đỗ Nhất Tân đã trải qua một trò chơi nhưng lúc này cũng không thể không cảm thấy buồn nôn.
Lò mổ lộ thiên, nhân viên được chia thành nhiều tổ hoạt động ở các khu vực khác nhau.
Đèn pha màu cam chỉ được bật ở những khu vực đang hoạt động.
Có rất nhiều "người" bị treo trên giá, khỏa thân.
Tay chân bị trói cao, vòi nhét vào miệng, nước đổ vào liên tục.
Người đàn ông mà họ nhìn thấy khi mới vào đây bị biến dạng bụng hẳn là vì cái này.
Quản lý heo giới thiệu: "Hàng về gần đây chất lượng không tốt, vừa gầy vừa nhỏ, khách không vừa lòng.
Ông chủ vĩ đại của chúng ta đã nghĩ ra một chiêu hay —— Độn nước! Cứ thế này thì người nào trông cũng có vẻ mập mạp mỡ màng."
Bụng trồi lên mới chỉ là bước đầu, càng về khu vực phía sau, ai cũng biến dạng ngày càng nhiều.
Chân tay và mặt sưng vù, tóc rụng ra, gần như không nhìn ra hình người nữa.
Mà vẫn còn đang tiếp tục độn nước, nước chảy ra từ miệng, lỗ mũi, tai và mắt của những người đó.
Tiếng thét thảm thiết vang vọng cả chân trời.
Ngay cả khi trong lòng cậu biết những người đó chỉ là NPC thì Đỗ Nhất Tân vẫn không đành lòng nhìn tiếp.
Tuy nhiên, quản lý heo lại rất hài lòng với lò mổ của mình, đi qua khu vực nào cũng muốn giới thiệu chi tiết.
Chất thịt của người này, ngày độn nước của người kia, chất da của phụ nữ mềm mại hơn, được chào đón hơn.
Đỗ Nhất Tân chỉ có thể thôi miên bản thân như đang nghe thiên thư, cuối cùng cũng ráng vượt qua được đoạn đường này.
Quản lý Heo dừng lại: "Cậu đã hiểu kỹ thuật tôi mới giảng chưa?"
“Hiểu rồi.” Xin lỗi, cậu vốn không hề nghe.
Quản lý heo gật đầu hài lòng: "Tốt lắm, tiếp thu rất nhanh.
Vậy thì cứ làm theo kỹ thuật này đi, xong sản phẩm thì giao cho ông chủ của chúng tôi, nếu ông chủ cũng vừa ý thì cậu có thể rời đi."
Có vẻ như điều kiện qua cửa cũng giống quy tắc vào nhà máy trước đó —— làm ra sản phẩm.
Nhưng muốn người được gọi là "ông chủ" này hài lòng, thế thì phải làm được tới mức độ nào?
Tiếp đó, quản lý heo gọi một nhân viên heo khác đến để phụ người mới đến, tiện thể giám sát, rồi rời đi.
So với tính cách nóng nảy của quản lý heo thì nhân viên heo rất thờ ơ, chỉ hướng dẫn Đỗ Nhất Tân dựng giá và treo nguyên liệu lên đó.
Đỗ Nhất Tân không nhúc nhích.
"Tôi còn đang bận, cậu làm nhanh lên."
Khi nhân viên heo thúc giục, Lý Kỳ Kỳ cũng được đưa vào lò mổ.
Giống như Đỗ Nhất Tân, trên đường đi phải "thưởng thức" kỹ thuật "độn nước" mà quản lý heo lấy làm tự hào, suýt nôn ra ngoài.
Cuối cùng, nhân viên đưa cô đi yêu cầu cô phải tự tay xử lý "nguyên liệu".
Lý Kỳ Kỳ không dám nhúc nhích.
"Tôi còn đang bận, cô làm nhanh lên."
Không biết có phải chỉ có một khuôn mẫu hay không, ngay cả lời thúc giục cũng không thay đổi.
Cô bé ngập ngừng ngồi xổm xuống, tháo miếng giẻ ra khỏi miệng người phụ nữ, yếu ớt gọi: "Mẹ ơi..."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, mẹ Lý vốn đã chìm vào tuyệt vọng, kinh ngạc mở to hai mắt: "Giúp mẹ, giúp mẹ nhanh."
"Con, con không giúp được."
"Sao con không lại không giúp được? Con đúng là đồ ngu." Mẹ Lý lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, "Nghĩ cách nhanh lên, nếu không mẹ chết mất!"
Cô bé liếc thoáng qua nhân viên heo vẫn đang dửng dưng nhìn phía này, nhưng không phản ứng với lời trao đổi giữa hai người.
Khi đã hạ quyết tâm, nó đặt tay lên sợi thừng, cố cởi ra.
Nhưng qua đôi găng tay dày cộp, làm sao cũng không cởi được.
“Ôi, con nhãi khốn kiếp, vụng về này.” Mẹ Lý vừa tức vừa nôn nóng, “Nếu là em mày thì đã cởi được lâu rồi."
"..." Lý Kỳ Kỳ dừng lại.
“Sao lại dừng, nhanh lên.” Mẹ Lý không mảy may để ý đến tâm trạng đã thay đổi của con gái, vẫn thúc giục.
"Nhưng con có cởi ra thì mẹ cũng không thoát được, con cũng sẽ bị phát hiện.
Đến lúc đó thì phải làm sao?"
"Mày..." Mẹ Lý nghẹn họng.
Bà ta không nghĩ xa đến vậy, chỉ muốn được tự do càng sớm càng tốt.
Thuận miệng nói, "Mày cứ cởi trước đã rồi tính."
"...!Nhưng nếu bị phát hiện thì con cũng sẽ chết."
Người phụ nữ sửng sốt.
Con gái vốn dĩ ăn nói nhẹ nhàng chưa bao giờ chống cự lại bướng bỉnh như vậy.
Bà ta nói: "Nghĩ cho em mày một tí đi, em còn nhỏ như vậy.
Nếu mẹ không ra được thì nó chỉ có một mình, đáng thương lắm."
"Còn con thì sao?"
"Gì?"
"Con mà chết thì sao?"
"Cái này..." Người phụ nữ yếu ớt nói, "Mày là chị gái, nghĩ cho em trai của mình một chút đi.
Có ra ngoài thì mày cũng không đủ sức nuôi em."
"..."
"Kỳ Kỳ?"
Cô bé đứng dậy nói với nhân viên heo: "Tôi không tự nhấc được, ông giúp tôi được không?"
Nghe vậy, mẹ Lý không thể tin được, giận tím mặt: "Con bé chết tiệt này, mày đang nói nhảm nhí gì vậy!?"
Mà nhân viên heo đã đi tới, cùng Lý Kỳ Kỳ một trái một phải nhấc bà ta lên.
“Buông tao ra!” Mẹ Lý vặn vẹo người, giãy dụa không ngừng, “Nó cũng là người! Nó cũng là con người!” Bà ta trợn tròng mắt, buộc tội con gái.
Nhưng qua chiếc mũ trùm đầu vẫn luôn mỉm cười kia, bà ta không thể nhìn thấy bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt của con gái mình.
Tiếng hét thảm thiết từ một góc chân trời truyền đến, Đỗ Nhất Tân nghe cũng hơi choáng.
Để câu giờ cho Ứng Thịnh giãy ra khỏi dây, cậu đã phải lươn lẹo mãi với nhân viên heo, sắp không cầm cự được nữa.
“Lại đây cho tao.” Nhân viên heo muốn bắt người.
Đỗ Nhất Tân hơi lùi về phía sau, suýt chút nữa quên mất mình vẫn đang mặc bộ đồ búp bê, kết quả không tránh kịp, nửa chiếc mũ trùm đầu đã bị cởi ra.
"Mày——!"
Hỏng rồi.
Cậu vội nắm lấy mũ trùm, túm xuống, trong khi nhân viên heo lại liều chết nhấc nó lên.
Hai người giằng co.
Tuy nhiên, thể lực của bên kia mạnh hơn cậu rất nhiều, khi mũ sắp bị nhấc ra từng tí thì cậu lại thấy nhân viên heo mềm nhũn ra, ngã xuống.
Ứng Thịnh đứng phía sau, rút dao phay ra.
Ba lô tên này rốt cuộc đựng bao nhiêu vũ khí vậy?
“Chết tiệt, con heo mập đáng chết đó trói chặt quá.” Ứng Thịnh cử động xương cốt, cánh tay cơ bắp rõ ràng bị siết chặt, hằn ra vết xanh.
Đỗ Nhất Tân nhanh chóng nhìn thoáng qua khu vực gần đó thì thấy các nhân viên khác vẫn đang cắm cúi làm việc, không quan tâm đến chuyện xảy ra ở những nơi khác, mới nói: “Điều kiện để qua cửa là làm ra sản phẩm, thế bây giờ nguyên liệu làm sao bây giờ?"
"Không phải ở đây chỗ nào cũng có à?"
"Hả?"
“Thịt heo.” Ứng Thịnh nhếch miệng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook