Tôi Thích Bạn Của Anh Trai Tôi
-
Chương 1
Phần 1:
Đàm Dung có một bí mật, chính là cậu thích bạn của anh trai mình.
Sở dĩ nói là bí mật là vì không có ai biết chuyện này.
Cậu thích bạn của anh trai rất lâu rồi, nhưng cậu không định nói ra, bởi vì cảm thấy nói ra chỉ là tự rước nhục vào thân.
Đàm Dung so với anh trai và bạn của anh ấy thật sự rất tầm thường.
Diện mạo chung chung, dáng người phổ thông, tính cách trầm mặc, ít lời, đầu óc cũng không được thông minh lắm…
Dù sao, ở bất kì phương diện nào, Đàm Dung cũng không hề có nửa điểm nổi bật.
Vì vậy, tự nhiên cha mẹ sẽ yêu thương anh trai cậu hơn.
Vẻ ngoài của Đàm Tông chính là sự kết hợp hoàn mỹ của cha mẹ cậu, tính cách phóng khoáng, chỉ số thông minh cao, cộng thêm gia thế xuất chúng, khiến anh cậu từ nhỏ đến lớn đều thu hút được sự chú ý của mọi người.
Tất cả người bên cạnh cậu đều vô cùng hoàn mỹ, chỉ duy nhất cậu là một người tầm thường đến không thể tầm thường hơn.
Cậu đã quen với việc bị người khác hỏi: “Đàm tổng thật sự là anh trai cậu sao?”, “Cậu thật sự là con trai thứ của Đàm gia?”; quen với việc trở thành một người vô hình, quen với việc bị cha mẹ đối xử bất công…
Đàm Dung hiểu rõ mình chỉ là một người siêu cấp bình thường và cậu cũng tiếp nhận chuyện này, cậu yên lặng trở thành một cái bóng của anh trai.
Anh ấy sống dưới ánh sáng mặt trời, còn cậu thì thích hợp ở trong bóng tối.
Cậu tiếp nhận sự thật này và không có nửa lời oán trách.
Bản thân mình đã như vậy rồi thì còn có biện pháp gì khác sao?
Đàm Dung thành thành thật thật lớn lên, không có trải qua sự kiện khác người nào, cho đến khi cậu quyết định xuất quỹ.
Ngay khi cậu ý thức được việc mình thích Tề Khang, cậu liền xuất quỹ.
Không ngoài ý muốn, ngay khi cậu dứt lời, cha đã cho cậu một bạt tai, khóe miệng có chút đau nhưng cậu vẫn lặp đi lặp lại nhiều lần tính hướng của mình, cuối cùng, cậu bị cha đánh gãy chân.
Cha tức giận hét lớn: “Từ nay về sau Đàm gia không có đứa con trai này!”, cậu chỉ lẳng lặng nằm trên mặt đất đợi xe cứu thương, tâm cậu lúc này vô cùng bình lặng.
Cậu ở bệnh viện rất lâu.
Khi thời tiết trong xanh, cậu sẽ nghĩ xem Tề Khang đang làm gì, liệu có ra ngoài chơi hay không, mà khi trời nhiều mây thì cậu nghĩ xem liệu hắn có mang dù không…
Cậu liên tưởng từng hành động của Tề Khang để an ủi chính mình.
Cậu cứ nghĩ đến Tề Khang cả ngày, cho tới khi đi ngủ.
Từ lúc nằm viện, mẹ cậu sẽ thỉnh thoảng tới thăm, chỉ là bên cạnh những lời quan tâm là sự oán trách, trách cậu không hiểu chuyện.
Cậu đã ngoan ngoãn nghe lời nhiều năm như vậy, chỉ có một lần nói ra ý nghĩ của mình cũng không được sao?
Từ khi nằm viện người đến thăm cậu nhiều nhất chính là Đàm Tông, y thường xuyên cười trêu chọc cậu, không biết là yêu tinh nào mê hoặc được tâm em trai y.
Đàm Dung rất thích Đàm Tông tới thăm mình, bởi vì đôi khi y sẽ dẫn cả bạn mình tới, tất nhiên trong đấy có cả Tề Khang.
Chỉ cần nhìn thấy Tề Khang, cậu liền cảm thấy vui vẻ, cậu liền cảm thấy hạnh phúc.
Cậu không cần điều gì lớn hơn, chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Chân lành, cuối cùng Đàm Dung cũng được xuất viện.
Nhà chắc chắn không về được, bởi vì cha vẫn chưa chịu đồng ý, Đàm Tông chỉ có thể mua cho cậu một căn hộ nhỏ.
Kỳ thật Đàm Tông muốn mua cho cậu một căn biệt thự nhưng lại bị cậu từ chối.
Mua lớn như vậy làm gì chứ, không cần thiết, cậu sống một mình, không cần chỗ lớn như vậy, một căn hộ nhỏ cũng đủ cho cậu sinh hoạt rồi.
Bên cạnh đó, cậu còn từ chối tiền sinh hoạt Đàm Tông đưa.
“Em có tiền.”
“Nói bậy! Em không có công việc thì lấy đâu ra tiền chứ.”
“Em thật sự có, tiền mừng tuổi mấy năm nay với tiền tiêu vặt em đều không tiêu hoang phí, em vẫn luôn tiết kiệm.”
“Vậy được tổng bao nhiêu tiền? Chút tiền ấy làm sao có thể sống được”
“Em từ năm tuổi đã bắt đầu tiết kiệm tiền, em cảm thấy như vậy là đủ rồi.”
Đáp lại Đàm Dung là một hồi trầm mặc.
“Bé như vậy em đã bắt đầu tiết kiệm tiền để làm gì?” Đàm Tông thở dài bất đắc dĩ nhìn Đàm Dung, Đàm Dung chỉ cười không trả lời.
Bởi vì sợ bị bỏ rơi.
Từ lúc nhỏ, Đàm Dung đã biết cậu không được mọi người yêu thương, anh trai tốt như vậy, cậu sợ có ngày cha mẹ không cần mình nữa, nên cậu bắt đầu tiết kiệm tiền, nếu vậy sau này nếu bị vứt bỏ cậu cũng không cần sợ bị đói bụng.
Sau này khi từ từ lớn lên, cậu biết mình sẽ không bị bỏ rơi, chỉ là đã thành thói quen nên cậu cứ tiếp tục tiết kiệm tiền.
Sự thật chứng minh việc cậu tiết kiệm tiền là đúng, bây giờ số tiền ấy đã phát huy tác dụng rồi.
Đàm Dung ở trong căn hộ nhỏ, tự do tự tại sống qua ngày.
Hơn nữa thỉnh thoảng Đàm Tông sẽ dẫn cậu tham gia các buổi tụ hội, cậu có thể nhìn thấy Tề Khang, chuyện này thật vui mà.
Cậu trộm nhìn Tề Khang, trong lòng một mảnh ngọt ngào.
Chỉ cần như vậy thôi, cậu không cầu điều gì khác nữa.
Chỉ cần có thể nhìn thấy là tốt rồi, cậu không ngừng nói với bản thân mình.
Chỉ là vào mỗi buổi đêm, cậu lại trằn trọc không ngủ được. Mỗi khi nghĩ đến Tề Khang, những ngọt ngào cậu cảm nhận được trước đó sẽ biến thành con dao hai lưỡi đâm thẳng vào tim cậu.
Những vết thương trong tim tuy nhỏ nhưng lại chồng chất lên nhau, theo từng nhịp hô hấp truyền đến cảm giác đau nhói.
Không có quan hệ…
Không có quan hệ…
Không có quan hệ…
Chỉ cần như vậy là được rồi, chỉ như vậy là được rồi…
Cậu không thể đòi hỏi gì thêm nữa.
Cậu không đủ tư cách.
Hết phần 1.
Đàm Dung có một bí mật, chính là cậu thích bạn của anh trai mình.
Sở dĩ nói là bí mật là vì không có ai biết chuyện này.
Cậu thích bạn của anh trai rất lâu rồi, nhưng cậu không định nói ra, bởi vì cảm thấy nói ra chỉ là tự rước nhục vào thân.
Đàm Dung so với anh trai và bạn của anh ấy thật sự rất tầm thường.
Diện mạo chung chung, dáng người phổ thông, tính cách trầm mặc, ít lời, đầu óc cũng không được thông minh lắm…
Dù sao, ở bất kì phương diện nào, Đàm Dung cũng không hề có nửa điểm nổi bật.
Vì vậy, tự nhiên cha mẹ sẽ yêu thương anh trai cậu hơn.
Vẻ ngoài của Đàm Tông chính là sự kết hợp hoàn mỹ của cha mẹ cậu, tính cách phóng khoáng, chỉ số thông minh cao, cộng thêm gia thế xuất chúng, khiến anh cậu từ nhỏ đến lớn đều thu hút được sự chú ý của mọi người.
Tất cả người bên cạnh cậu đều vô cùng hoàn mỹ, chỉ duy nhất cậu là một người tầm thường đến không thể tầm thường hơn.
Cậu đã quen với việc bị người khác hỏi: “Đàm tổng thật sự là anh trai cậu sao?”, “Cậu thật sự là con trai thứ của Đàm gia?”; quen với việc trở thành một người vô hình, quen với việc bị cha mẹ đối xử bất công…
Đàm Dung hiểu rõ mình chỉ là một người siêu cấp bình thường và cậu cũng tiếp nhận chuyện này, cậu yên lặng trở thành một cái bóng của anh trai.
Anh ấy sống dưới ánh sáng mặt trời, còn cậu thì thích hợp ở trong bóng tối.
Cậu tiếp nhận sự thật này và không có nửa lời oán trách.
Bản thân mình đã như vậy rồi thì còn có biện pháp gì khác sao?
Đàm Dung thành thành thật thật lớn lên, không có trải qua sự kiện khác người nào, cho đến khi cậu quyết định xuất quỹ.
Ngay khi cậu ý thức được việc mình thích Tề Khang, cậu liền xuất quỹ.
Không ngoài ý muốn, ngay khi cậu dứt lời, cha đã cho cậu một bạt tai, khóe miệng có chút đau nhưng cậu vẫn lặp đi lặp lại nhiều lần tính hướng của mình, cuối cùng, cậu bị cha đánh gãy chân.
Cha tức giận hét lớn: “Từ nay về sau Đàm gia không có đứa con trai này!”, cậu chỉ lẳng lặng nằm trên mặt đất đợi xe cứu thương, tâm cậu lúc này vô cùng bình lặng.
Cậu ở bệnh viện rất lâu.
Khi thời tiết trong xanh, cậu sẽ nghĩ xem Tề Khang đang làm gì, liệu có ra ngoài chơi hay không, mà khi trời nhiều mây thì cậu nghĩ xem liệu hắn có mang dù không…
Cậu liên tưởng từng hành động của Tề Khang để an ủi chính mình.
Cậu cứ nghĩ đến Tề Khang cả ngày, cho tới khi đi ngủ.
Từ lúc nằm viện, mẹ cậu sẽ thỉnh thoảng tới thăm, chỉ là bên cạnh những lời quan tâm là sự oán trách, trách cậu không hiểu chuyện.
Cậu đã ngoan ngoãn nghe lời nhiều năm như vậy, chỉ có một lần nói ra ý nghĩ của mình cũng không được sao?
Từ khi nằm viện người đến thăm cậu nhiều nhất chính là Đàm Tông, y thường xuyên cười trêu chọc cậu, không biết là yêu tinh nào mê hoặc được tâm em trai y.
Đàm Dung rất thích Đàm Tông tới thăm mình, bởi vì đôi khi y sẽ dẫn cả bạn mình tới, tất nhiên trong đấy có cả Tề Khang.
Chỉ cần nhìn thấy Tề Khang, cậu liền cảm thấy vui vẻ, cậu liền cảm thấy hạnh phúc.
Cậu không cần điều gì lớn hơn, chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Chân lành, cuối cùng Đàm Dung cũng được xuất viện.
Nhà chắc chắn không về được, bởi vì cha vẫn chưa chịu đồng ý, Đàm Tông chỉ có thể mua cho cậu một căn hộ nhỏ.
Kỳ thật Đàm Tông muốn mua cho cậu một căn biệt thự nhưng lại bị cậu từ chối.
Mua lớn như vậy làm gì chứ, không cần thiết, cậu sống một mình, không cần chỗ lớn như vậy, một căn hộ nhỏ cũng đủ cho cậu sinh hoạt rồi.
Bên cạnh đó, cậu còn từ chối tiền sinh hoạt Đàm Tông đưa.
“Em có tiền.”
“Nói bậy! Em không có công việc thì lấy đâu ra tiền chứ.”
“Em thật sự có, tiền mừng tuổi mấy năm nay với tiền tiêu vặt em đều không tiêu hoang phí, em vẫn luôn tiết kiệm.”
“Vậy được tổng bao nhiêu tiền? Chút tiền ấy làm sao có thể sống được”
“Em từ năm tuổi đã bắt đầu tiết kiệm tiền, em cảm thấy như vậy là đủ rồi.”
Đáp lại Đàm Dung là một hồi trầm mặc.
“Bé như vậy em đã bắt đầu tiết kiệm tiền để làm gì?” Đàm Tông thở dài bất đắc dĩ nhìn Đàm Dung, Đàm Dung chỉ cười không trả lời.
Bởi vì sợ bị bỏ rơi.
Từ lúc nhỏ, Đàm Dung đã biết cậu không được mọi người yêu thương, anh trai tốt như vậy, cậu sợ có ngày cha mẹ không cần mình nữa, nên cậu bắt đầu tiết kiệm tiền, nếu vậy sau này nếu bị vứt bỏ cậu cũng không cần sợ bị đói bụng.
Sau này khi từ từ lớn lên, cậu biết mình sẽ không bị bỏ rơi, chỉ là đã thành thói quen nên cậu cứ tiếp tục tiết kiệm tiền.
Sự thật chứng minh việc cậu tiết kiệm tiền là đúng, bây giờ số tiền ấy đã phát huy tác dụng rồi.
Đàm Dung ở trong căn hộ nhỏ, tự do tự tại sống qua ngày.
Hơn nữa thỉnh thoảng Đàm Tông sẽ dẫn cậu tham gia các buổi tụ hội, cậu có thể nhìn thấy Tề Khang, chuyện này thật vui mà.
Cậu trộm nhìn Tề Khang, trong lòng một mảnh ngọt ngào.
Chỉ cần như vậy thôi, cậu không cầu điều gì khác nữa.
Chỉ cần có thể nhìn thấy là tốt rồi, cậu không ngừng nói với bản thân mình.
Chỉ là vào mỗi buổi đêm, cậu lại trằn trọc không ngủ được. Mỗi khi nghĩ đến Tề Khang, những ngọt ngào cậu cảm nhận được trước đó sẽ biến thành con dao hai lưỡi đâm thẳng vào tim cậu.
Những vết thương trong tim tuy nhỏ nhưng lại chồng chất lên nhau, theo từng nhịp hô hấp truyền đến cảm giác đau nhói.
Không có quan hệ…
Không có quan hệ…
Không có quan hệ…
Chỉ cần như vậy là được rồi, chỉ như vậy là được rồi…
Cậu không thể đòi hỏi gì thêm nữa.
Cậu không đủ tư cách.
Hết phần 1.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook