Tôi Thấy Sông Ngân
-
Chương 12
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngu Tinh cảm thấy như đang nằm mơ.
Khi cô ngồi trên ghế phụ trong xe Thịnh Diệc, trong đầu chỉ có suy nghĩ.
Sự việc phát triển có chút không đúng.
Trước ánh mắt của bao người, cô bị phạt đứng, theo mệnh lệnh của Thịnh Diệc, ở ngoài sân xem bọn họ chơi bóng rổ. Cậu ta còn ném áo khoác bảo cô cầm hộ.
Không khí không còn nóng hầm hập nhưng chỉ trong hai mươi mấy phút, cô cảm thấy đỉnh đầu như bị thiêu đốt, bao nhiêu ánh sáng chiếu thẳng vào người làm cô choáng váng.
Những người chơi cùng Thịnh Diệc trên sân bóng không giấu nổi ánh mắt tò tò, sắc mặt của những người đứng ngoài sân càng cổ quái.
Chỉ có Thịnh Diệc không quan tâm đến ánh mắt mọi người, ung dung chơi bóng.
Ngu Tinh không chú ý diễn biến chỉ mong chờ trận đấu kết thúc. Khi thấy Thịnh Diệc bước về phía cô, trong lòng cô hét to một câu "cuối cùng đã kết thúc".
Mãi cho đến khi Thịnh Diệc dập tắt hi vọng của cô: "Đi thôi, xe ở bên kia."
Ngu Tinh mới kinh ngạc hoàn hồn.
"......Tôi đi đâu?"
Thịnh Diệc híp mắt: "Em không nghe tôi nói sao? Em vất vả trông coi áo của tôi, hôm nay tôi đưa em đi ăn cơm tối."
Cô chỉ tốn chút sức ôm chiếc áo hộ cậu ta mà thôi. Ngu Tinh thấy cậu ta tỏ vẻ khách khí, vội xua tay: "Không cần đâu học trưởng, tôi......"
Cô nói còn chưa dứt lời, ánh mắt Thịnh Diệc đã phóng tới, tuy ngoài miệng mỉm cười nhưng đôi mắt mang theo ý cảnh cáo.
Ngu Tinh nhất thời chột da, ngậm miệng không nói nữa.
Sau đó cô thấy cậu ta vẫy tay, tùy ý gọi một người lớp cô: "Các cậu bảo lớp trưởng xin phép nghỉ hộ Ngu Tinh, cô ấy phải đi hỗ trợ câu lạc bộ lớp 12."
Nam sinh bị sai bảo liếc mắt nhìn Ngu Tinh mấy giây, cũng không biết cậu ta đang sợ hãi chuyện gì, hốt hoảng né tránh ánh mắt của cô, gật đầu như đảo tỏi.
Sau đó, cô cam chịu đi theo Thịnh Diệc từ sân thể dục. Vốn dĩ kết thúc tiết thể dục còn có một tiết tự học buổi chiều thì chương trình học mới kết thúc. Trong nháy mắt cô ngồi trên ghế phụ trong xe cậu ta, chuẩn bị đi ăn cơm.
Tiếng đóng cửa vang lên, Thịnh Diệc ngồi trong xe. Tinh thần Ngu Tinh khẩn trương, sống lưng căng thẳng.
Cậu ta nhìn về phía cô: "Dây an toàn."
Ngu Tinh không nhúc nhích, nuốt nước bọt, nói với vẻ do dự: "Học trưởng, buổi tối em còn muốn đi học, em nghĩ em nên ăn ở trường học."
"Em sợ xe tôi chạy không đủ nhanh sao? Yên tâm đi, tôi sẽ đưa em về kịp giờ."
Thịnh Diệc nhìn ra ngoài cửa xe, Thẩm Thời Ngộ về phòng học lấy đồ nên còn chưa tới, Tưởng Chi Diễn ngồi trong xe khác, cả hai đều đang đợi cậu ta.
Ngu Tinh hấp hối giãy giụa: "Thật sự không cần khách khí như vậy, giúp học trưởng cầm quần áo chỉ là chuyện bé nhỏ không đáng kể......"
Thịnh Diệc thu lại ánh mắt, lực chú ý quay lại trong xe.
Khí thế của Ngu Tinh bỗng dưng tụt xuống, cô rụt rụt cổ.
"Gần đây tôi nghe được một ít tin đồn, nói rằng em đắc tội tôi nên bị tôi phạt cảnh cáo. Tôi còn bảo em sau này về soi gương chứ đừng si tâm vọng tưởng dây dưa với tôi." - Thịnh Diệc nhướng mày: "Sao tôi không biết mình từng làm những chuyện này nhỉ?"
Ngu Tinh cứng đờ: "Có thể là do bọn họ truyền tai nhau, trên đời có kiểu người thích bịa đặt tin tức."
Trầm mặc vài giây, ánh mắt Thịnh Diệc phức tạp: "Thông minh là chuyện tốt, nhưng khôn vặt không giống với thông minh, khác nhau hoàn toàn, em vẫn nên phân biệt cho đúng. Con người tôi ghét nhất là người khác chơi tôi."
Ngu Tinh khóc không ra nước mắt: "Tôi không có chơi anh, thật sự tôi không dám có suy nghĩ đó...... Tôi chỉ......"
Thịnh Diệc im lặng không lên tiếng.
Vẻ mặt cô đau khổ: "Anh cũng biết, toàn bộ khối 11 có bao nhiêu học sinh, đột nhiên tôi thường xuyên ra vào phòng nghỉ của anh gây bao nhiêu chú ý, tôi cũng không có cách nào."
Cô thấy cậu ta vẫn không hé răng nhưng sắc mặt có phần hài lòng hơn, Ngu Tinh khoe mẽ: "Hơn nữa, hơn nữa... học trưởng tốt bụng như vậy, tôi sao có thể vô lương tâm làm hỏng hình ảnh của anh. Nhưng vì tôi là người như vậy nên nếu như người khác hiểu lầm anh với tôi...... Thế không phải......"
Thịnh Diệc không trả lời vào trọng điểm: "Em là người thế nào?"
Cô dừng lại một chút: "Tôi bây giờ là người......"
Cậu ta cười thoải mái: "Không liên quan! Em nghĩ mình là người "như vậy", nhưng tôi biết em không phải, người khác nghĩ thế nào không quan trọng."
Hai chữ "như vậy" có sức nặng, tuy cô chỉ đưa ra một cách mập mờ, nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ.
Ngu Tinh không tin cậu ta tương tư cô vì vẻ bề ngoài, lời nói như thế chỉ để chọc cười trẻ con mà thôi.
Cô cười gượng: "Khuôn mặt của tôi khi che giấu và không che giấu tuy có sự khác biệt rất lớn, nhưng cũng chỉ là vẻ đẹp bình thường không nổi bật mà thôi. Học trưởng ưu tú như vậy, người xinh đẹp bên cạnh cậu hẳn rất nhiều, không cần thiết lãng phí thời gian bên tôi......"
"Đúng là ngoài đời có nhiều người xinh đẹp, nhưng người vừa xinh đẹp vừa khó coi, tính cách mềm dẻo lại cứng rắn như em, trước đây tôi chưa từng gặp qua." Thịnh Diệc ôn tồn cười nói: "Em đừng quá khiêm tốn."
Cô nhất thời không còn lời nào để nói.
Cô nói tiếng người cậu ta nói tiếng ma quỷ, chuyện sai cậu ta cũng có thể thuyết thục thành đúng.
Thấy cô im phăng phắc, cậu tò mò: "Sao em không nói lời nào?"
Ngu Tinh: "Nếu anh thích vẻ xấu xí, tôi sẽ làm cho bản thân càng khó coi hơn......"
"Vậy cũng không cần. Giống như em bây giờ, đúng thời điểm cần khó coi thì hãy tỏ ra xấu xí, không khác gì gãi đúng chỗ ngứa."
"......"
Khi cả hai đang nói chuyện, Thẩm Thời Ngộ đã tới.
Thịnh Diệc hướng ra ngoài cửa sổ xe nhìn thoáng qua, sau đó nhắc nhở: "Nhớ thắt dây an toàn." rồi chuẩn bị lái xe.
Ngu Tinh ôm tia hy vọng cuối cùng: "Tôi không quen biết bạn của anh, đi cùng sẽ rất xấu hổ, tôi nên xuống xe đi thôi......"
"Xuống xe cũng được."
Trong lòng cô vui vẻ, ai ngờ tay mới chạm phải chốt mở cửa xe, liền nghe Thịnh Diệc nói chậm rãi: "Sự việc hôm nay rất nhanh sẽ lan truyền khắp trường, tôi đoán bọn họ nhất định rất tò mò về quan hệ của chúng ta. Em nghĩ xem, nếu tôi nói cho cả trường biết tôi thích em thì sẽ thế nào?"
Ngu Tinh nhất thời cứng đờ.
Thịnh Diệc cong môi: "Em thấy tôi tặng hoa cho em mỗi ngày một lần có được không, mà thôi mỗi ngày ba lần có vẻ có thành ý hơn."
"......"
Cậu ta nhấn mạnh: "Đến lúc đó tôi sẽ cho tất cả mọi người biết tôi thật lòng yêu em, có nhật nguyệt chứng giám cho tình yêu của tôi."
"......"
Không khí bên trong xe yên tĩnh một lát.
Giây tiếp theo, Ngu Tinh nhanh tay thắt dây an toàn, dựa lưng vào ghế.
"Tôi thích ăn cay, cảm ơn học trưởng!"
Thịnh Diệc cười ôn hòa, cực kì vừa lòng với tính cách thức thời của cô.
......
Bữa cơm này thật ra không dày vò như trong tưởng tượng.
Anh em của Thịnh Diệc tràn ngập tò mò về cô, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có Thẩm Thời Ngộ cùng Tưởng Chi Diễn là bạn bè chí cốt, do dự nửa ngày mới mở miệng hỏi thăm.
Lúc đó Ngu Tinh cùng Thịnh Diệc mặt đối mặt ngồi ở vị trí sát cạnh cửa sổ, trên bàn bày nhiều món ăn, tất cả đều do cậu ta gọi. Ngay từ đầu Thịnh Diệc đưa thực đơn cho cô, một lúc sau, không biết có phải do ngại nên cô cẩn thận không nói lời nào mất nửa ngày. Cậu ta đành cầm lấy thực đơn, hỏi cô ăn hay không ăn món này món kia.
Những lần cô gật đầu hoặc do dự cậu ta đều đặt món hết, đến những món ăn sau, cô cảm thấy ép bức nên lắc đầu như trống bỏi.
Ngu Tinh không hiểu được suy nghĩ của cậu ta, cô hoảng hốt cảm thấy bản thân thư chó cưng còn cậu ta đang hưởng thụ cảm giác vui vẻ của người nuôi chó ném đồ ăn về phía cô.
Những người khác vây quanh bàn bida đánh bida, những người khác không thích chơi bida ngồi trên sô pha chơi di động.
Ngu Tinh bị Thịnh Diệc nhìn chằm chằm, cô đang thấy khó chịu, vừa hay Thẩm Thời Ngộ cùng Tưởng Chi Diễn lại gần.
"Em ấy là nữ sinh viết thư tình cho mày?" Thẩm Thời Ngộ nhìn Ngu Tinh nhưng hỏi Thịnh Diệc.
Ngu Tinh cố gắng biến bản thân thành người vô hình, cúi đầu ăn không dám nói.
Đợi hết nửa ngày Thịnh Diệc vẫn không trả lời, Thẩm Thời Ngộ đành phải đặt câu hỏi cho cô: "Em là người đi quét dọn phòng nghỉ?"
Lúc này cậu ta hỏi chính mình, trốn không thoát, Ngu Tinh yên lặng gật gật đầu.
Thẩm Thời Ngộ tỏ vẻ hứng thú: "Lần đó em đứng bên ngoài bảng tin, có phải đang sửa thư tình không? Anh thấy bảng tên của em, anh vừa muốn gọi thì em đã chạy."
Ngu Tinh không nói lời nào, không thừa nhận cũng không phủ nhận, bộ dạng cực kì xấu hổ.
Thịnh Diệc chỉ cười không nói. Cậu đã thấy cô diễn giả thành thật, mặt dày cãi cố. Nếu không phải trước đó tiếp xúc qua vài lần, nắm trúng tim đen của cô, nói không chừng cậu sẽ bị lừa trước dáng vẻ ngoan ngoãn an phận này.
Làm khó Thẩm Thời Ngộ, chỉ cảm thấy em gái này thật khó trò chuyện, hỏi cái gì cũng không hé răng. Nhìn sang phía Thịnh Diệc, cậu ta cố tình không muốn làm người trung gian hỗ trợ trả lời.
Thẩm Thời Ngộ càng thêm khó hiểu.
Thịnh Diệc đột nhiên gần gũi với một nữ sinh quê mùa chất phác, cùng nhau nói chuyện đã không thể tưởng tượng, thế mà còn dẫn cô đi ăn cơm.
Thẩm Thời Ngộ và Tưởng Chi Diễn nhìn nhau, trao đổi ánh mắt.
Cậu ta đang muốn mở miệng thì có người xen ngang ――
"Thẩm Thời Ngộ, cậu giống như bà tám vậy. Bạn ấy không thân với cậu, đừng dọa cô bé nữa."
Người nói chuyện bưng ly nước trái cây đến gần, Ngu Tinh nhận ra cô. Ở bãi đỗ xe vừa nãy, cô ngồi chung xe với Thẩm Thời Ngộ.
Đồng Hựu Tĩnh lớp 11-10, người con gái duy nhất của trường Lâm Thiên thân thiết với nhóm Thái Tử, hình như là bạn thân của Thẩm Thời Ngộ.
Ngu Tinh xem ảnh chụp học sinh ưu tú lớp 11 đã nhìn qua Đồng Hựu Tĩnh. Khi cô mới chuyển trường được nửa tháng, nghe nói Đồng Hựu Tĩnh xin nghỉ phép rời trường một thời gian, gần đây cô ấy mới trở về.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Đồng Hựu Tĩnh trong đời thật.
"Tránh ra nào." - Đồng Hựu Tĩnh đẩy Thẩm Thời Ngộ lui ra xa, cô mang theo nước trái cây đặt trước mặt Ngu Tinh: "Tớ nhờ người phục vụ ép cho, cậu uống thử đi."
Ngu Tinh nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Tuy không biết Đồng Hựu Tĩnh là người như thế nào nhưng Ngu Tinh không cảm nhận được ác ý của cô ấy. Sau khi đặt nước trái cây xuống, Đồng Hựu Tĩnh lập tức túm chặt cánh tay Thẩm Thời Ngộ rồi thuận thế vỗ vỗ Tưởng Chi Diễn.
Một bên cô ấy lôi kéo Thẩm Thời Ngộ, một bên không quên nhắc nhở Tưởng Chi Diễn: "Đi qua bên sô pha ngồi đi, mấy người đừng quấy rầy hai cậu ấy nói chuyện phiếm......"
Ngu Tinh nhìn bọn họ ồn ào nhốn nháo rời đi, quay lại bàn liền đối diện với ánh mắt của Thịnh Diệc, cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Thịnh Diệc không cảm thấy thế, đẩy đĩa đồ ăn trước mặt cậu ta về phía cô: "Ăn nhiều một chút."
Thấy thế nào cũng giống người chăm cún đang tận hưởng niềm vui cho cún ăn.
Ngu Tinh trong lòng yên lặng cảm thán, nghe lời tiếp tục ăn cơm.
......
Sau bữa cơm ăn cùng Thịnh Diệc, Ngu Tinh trở lại trường học, cảm giác không khí chung quanh trở nên cổ quái. Đi đến nơi nào cũng đều có người quan sát dò xét. Không giống với thái độ xem thường lúc trước, mỗi khi cô nhìn lại, đối phương sẽ lập tức cúi đầu hoặc dời mắt, sợ hãi tránh xa cô.
Mới có mấy ngày, cô thấy cả tâm hồn và thể xác đều mệt mỏi.
Vất vả chịu đựng đến giờ tan học, giữa trưa Ngu Tinh hăm hở gắp đồ ăn, mới vừa bưng suất cơm ngồi xuống bàn ăn, vừa ngước mắt lên cô liền phát hiện, cách đó không xa cả bàn Khâu Hủy Ni đang nhìn chằm chằm về phía cô như hổ rình mồi.
Ngu Tinh cảm thấy như đang nằm mơ.
Khi cô ngồi trên ghế phụ trong xe Thịnh Diệc, trong đầu chỉ có suy nghĩ.
Sự việc phát triển có chút không đúng.
Trước ánh mắt của bao người, cô bị phạt đứng, theo mệnh lệnh của Thịnh Diệc, ở ngoài sân xem bọn họ chơi bóng rổ. Cậu ta còn ném áo khoác bảo cô cầm hộ.
Không khí không còn nóng hầm hập nhưng chỉ trong hai mươi mấy phút, cô cảm thấy đỉnh đầu như bị thiêu đốt, bao nhiêu ánh sáng chiếu thẳng vào người làm cô choáng váng.
Những người chơi cùng Thịnh Diệc trên sân bóng không giấu nổi ánh mắt tò tò, sắc mặt của những người đứng ngoài sân càng cổ quái.
Chỉ có Thịnh Diệc không quan tâm đến ánh mắt mọi người, ung dung chơi bóng.
Ngu Tinh không chú ý diễn biến chỉ mong chờ trận đấu kết thúc. Khi thấy Thịnh Diệc bước về phía cô, trong lòng cô hét to một câu "cuối cùng đã kết thúc".
Mãi cho đến khi Thịnh Diệc dập tắt hi vọng của cô: "Đi thôi, xe ở bên kia."
Ngu Tinh mới kinh ngạc hoàn hồn.
"......Tôi đi đâu?"
Thịnh Diệc híp mắt: "Em không nghe tôi nói sao? Em vất vả trông coi áo của tôi, hôm nay tôi đưa em đi ăn cơm tối."
Cô chỉ tốn chút sức ôm chiếc áo hộ cậu ta mà thôi. Ngu Tinh thấy cậu ta tỏ vẻ khách khí, vội xua tay: "Không cần đâu học trưởng, tôi......"
Cô nói còn chưa dứt lời, ánh mắt Thịnh Diệc đã phóng tới, tuy ngoài miệng mỉm cười nhưng đôi mắt mang theo ý cảnh cáo.
Ngu Tinh nhất thời chột da, ngậm miệng không nói nữa.
Sau đó cô thấy cậu ta vẫy tay, tùy ý gọi một người lớp cô: "Các cậu bảo lớp trưởng xin phép nghỉ hộ Ngu Tinh, cô ấy phải đi hỗ trợ câu lạc bộ lớp 12."
Nam sinh bị sai bảo liếc mắt nhìn Ngu Tinh mấy giây, cũng không biết cậu ta đang sợ hãi chuyện gì, hốt hoảng né tránh ánh mắt của cô, gật đầu như đảo tỏi.
Sau đó, cô cam chịu đi theo Thịnh Diệc từ sân thể dục. Vốn dĩ kết thúc tiết thể dục còn có một tiết tự học buổi chiều thì chương trình học mới kết thúc. Trong nháy mắt cô ngồi trên ghế phụ trong xe cậu ta, chuẩn bị đi ăn cơm.
Tiếng đóng cửa vang lên, Thịnh Diệc ngồi trong xe. Tinh thần Ngu Tinh khẩn trương, sống lưng căng thẳng.
Cậu ta nhìn về phía cô: "Dây an toàn."
Ngu Tinh không nhúc nhích, nuốt nước bọt, nói với vẻ do dự: "Học trưởng, buổi tối em còn muốn đi học, em nghĩ em nên ăn ở trường học."
"Em sợ xe tôi chạy không đủ nhanh sao? Yên tâm đi, tôi sẽ đưa em về kịp giờ."
Thịnh Diệc nhìn ra ngoài cửa xe, Thẩm Thời Ngộ về phòng học lấy đồ nên còn chưa tới, Tưởng Chi Diễn ngồi trong xe khác, cả hai đều đang đợi cậu ta.
Ngu Tinh hấp hối giãy giụa: "Thật sự không cần khách khí như vậy, giúp học trưởng cầm quần áo chỉ là chuyện bé nhỏ không đáng kể......"
Thịnh Diệc thu lại ánh mắt, lực chú ý quay lại trong xe.
Khí thế của Ngu Tinh bỗng dưng tụt xuống, cô rụt rụt cổ.
"Gần đây tôi nghe được một ít tin đồn, nói rằng em đắc tội tôi nên bị tôi phạt cảnh cáo. Tôi còn bảo em sau này về soi gương chứ đừng si tâm vọng tưởng dây dưa với tôi." - Thịnh Diệc nhướng mày: "Sao tôi không biết mình từng làm những chuyện này nhỉ?"
Ngu Tinh cứng đờ: "Có thể là do bọn họ truyền tai nhau, trên đời có kiểu người thích bịa đặt tin tức."
Trầm mặc vài giây, ánh mắt Thịnh Diệc phức tạp: "Thông minh là chuyện tốt, nhưng khôn vặt không giống với thông minh, khác nhau hoàn toàn, em vẫn nên phân biệt cho đúng. Con người tôi ghét nhất là người khác chơi tôi."
Ngu Tinh khóc không ra nước mắt: "Tôi không có chơi anh, thật sự tôi không dám có suy nghĩ đó...... Tôi chỉ......"
Thịnh Diệc im lặng không lên tiếng.
Vẻ mặt cô đau khổ: "Anh cũng biết, toàn bộ khối 11 có bao nhiêu học sinh, đột nhiên tôi thường xuyên ra vào phòng nghỉ của anh gây bao nhiêu chú ý, tôi cũng không có cách nào."
Cô thấy cậu ta vẫn không hé răng nhưng sắc mặt có phần hài lòng hơn, Ngu Tinh khoe mẽ: "Hơn nữa, hơn nữa... học trưởng tốt bụng như vậy, tôi sao có thể vô lương tâm làm hỏng hình ảnh của anh. Nhưng vì tôi là người như vậy nên nếu như người khác hiểu lầm anh với tôi...... Thế không phải......"
Thịnh Diệc không trả lời vào trọng điểm: "Em là người thế nào?"
Cô dừng lại một chút: "Tôi bây giờ là người......"
Cậu ta cười thoải mái: "Không liên quan! Em nghĩ mình là người "như vậy", nhưng tôi biết em không phải, người khác nghĩ thế nào không quan trọng."
Hai chữ "như vậy" có sức nặng, tuy cô chỉ đưa ra một cách mập mờ, nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ.
Ngu Tinh không tin cậu ta tương tư cô vì vẻ bề ngoài, lời nói như thế chỉ để chọc cười trẻ con mà thôi.
Cô cười gượng: "Khuôn mặt của tôi khi che giấu và không che giấu tuy có sự khác biệt rất lớn, nhưng cũng chỉ là vẻ đẹp bình thường không nổi bật mà thôi. Học trưởng ưu tú như vậy, người xinh đẹp bên cạnh cậu hẳn rất nhiều, không cần thiết lãng phí thời gian bên tôi......"
"Đúng là ngoài đời có nhiều người xinh đẹp, nhưng người vừa xinh đẹp vừa khó coi, tính cách mềm dẻo lại cứng rắn như em, trước đây tôi chưa từng gặp qua." Thịnh Diệc ôn tồn cười nói: "Em đừng quá khiêm tốn."
Cô nhất thời không còn lời nào để nói.
Cô nói tiếng người cậu ta nói tiếng ma quỷ, chuyện sai cậu ta cũng có thể thuyết thục thành đúng.
Thấy cô im phăng phắc, cậu tò mò: "Sao em không nói lời nào?"
Ngu Tinh: "Nếu anh thích vẻ xấu xí, tôi sẽ làm cho bản thân càng khó coi hơn......"
"Vậy cũng không cần. Giống như em bây giờ, đúng thời điểm cần khó coi thì hãy tỏ ra xấu xí, không khác gì gãi đúng chỗ ngứa."
"......"
Khi cả hai đang nói chuyện, Thẩm Thời Ngộ đã tới.
Thịnh Diệc hướng ra ngoài cửa sổ xe nhìn thoáng qua, sau đó nhắc nhở: "Nhớ thắt dây an toàn." rồi chuẩn bị lái xe.
Ngu Tinh ôm tia hy vọng cuối cùng: "Tôi không quen biết bạn của anh, đi cùng sẽ rất xấu hổ, tôi nên xuống xe đi thôi......"
"Xuống xe cũng được."
Trong lòng cô vui vẻ, ai ngờ tay mới chạm phải chốt mở cửa xe, liền nghe Thịnh Diệc nói chậm rãi: "Sự việc hôm nay rất nhanh sẽ lan truyền khắp trường, tôi đoán bọn họ nhất định rất tò mò về quan hệ của chúng ta. Em nghĩ xem, nếu tôi nói cho cả trường biết tôi thích em thì sẽ thế nào?"
Ngu Tinh nhất thời cứng đờ.
Thịnh Diệc cong môi: "Em thấy tôi tặng hoa cho em mỗi ngày một lần có được không, mà thôi mỗi ngày ba lần có vẻ có thành ý hơn."
"......"
Cậu ta nhấn mạnh: "Đến lúc đó tôi sẽ cho tất cả mọi người biết tôi thật lòng yêu em, có nhật nguyệt chứng giám cho tình yêu của tôi."
"......"
Không khí bên trong xe yên tĩnh một lát.
Giây tiếp theo, Ngu Tinh nhanh tay thắt dây an toàn, dựa lưng vào ghế.
"Tôi thích ăn cay, cảm ơn học trưởng!"
Thịnh Diệc cười ôn hòa, cực kì vừa lòng với tính cách thức thời của cô.
......
Bữa cơm này thật ra không dày vò như trong tưởng tượng.
Anh em của Thịnh Diệc tràn ngập tò mò về cô, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có Thẩm Thời Ngộ cùng Tưởng Chi Diễn là bạn bè chí cốt, do dự nửa ngày mới mở miệng hỏi thăm.
Lúc đó Ngu Tinh cùng Thịnh Diệc mặt đối mặt ngồi ở vị trí sát cạnh cửa sổ, trên bàn bày nhiều món ăn, tất cả đều do cậu ta gọi. Ngay từ đầu Thịnh Diệc đưa thực đơn cho cô, một lúc sau, không biết có phải do ngại nên cô cẩn thận không nói lời nào mất nửa ngày. Cậu ta đành cầm lấy thực đơn, hỏi cô ăn hay không ăn món này món kia.
Những lần cô gật đầu hoặc do dự cậu ta đều đặt món hết, đến những món ăn sau, cô cảm thấy ép bức nên lắc đầu như trống bỏi.
Ngu Tinh không hiểu được suy nghĩ của cậu ta, cô hoảng hốt cảm thấy bản thân thư chó cưng còn cậu ta đang hưởng thụ cảm giác vui vẻ của người nuôi chó ném đồ ăn về phía cô.
Những người khác vây quanh bàn bida đánh bida, những người khác không thích chơi bida ngồi trên sô pha chơi di động.
Ngu Tinh bị Thịnh Diệc nhìn chằm chằm, cô đang thấy khó chịu, vừa hay Thẩm Thời Ngộ cùng Tưởng Chi Diễn lại gần.
"Em ấy là nữ sinh viết thư tình cho mày?" Thẩm Thời Ngộ nhìn Ngu Tinh nhưng hỏi Thịnh Diệc.
Ngu Tinh cố gắng biến bản thân thành người vô hình, cúi đầu ăn không dám nói.
Đợi hết nửa ngày Thịnh Diệc vẫn không trả lời, Thẩm Thời Ngộ đành phải đặt câu hỏi cho cô: "Em là người đi quét dọn phòng nghỉ?"
Lúc này cậu ta hỏi chính mình, trốn không thoát, Ngu Tinh yên lặng gật gật đầu.
Thẩm Thời Ngộ tỏ vẻ hứng thú: "Lần đó em đứng bên ngoài bảng tin, có phải đang sửa thư tình không? Anh thấy bảng tên của em, anh vừa muốn gọi thì em đã chạy."
Ngu Tinh không nói lời nào, không thừa nhận cũng không phủ nhận, bộ dạng cực kì xấu hổ.
Thịnh Diệc chỉ cười không nói. Cậu đã thấy cô diễn giả thành thật, mặt dày cãi cố. Nếu không phải trước đó tiếp xúc qua vài lần, nắm trúng tim đen của cô, nói không chừng cậu sẽ bị lừa trước dáng vẻ ngoan ngoãn an phận này.
Làm khó Thẩm Thời Ngộ, chỉ cảm thấy em gái này thật khó trò chuyện, hỏi cái gì cũng không hé răng. Nhìn sang phía Thịnh Diệc, cậu ta cố tình không muốn làm người trung gian hỗ trợ trả lời.
Thẩm Thời Ngộ càng thêm khó hiểu.
Thịnh Diệc đột nhiên gần gũi với một nữ sinh quê mùa chất phác, cùng nhau nói chuyện đã không thể tưởng tượng, thế mà còn dẫn cô đi ăn cơm.
Thẩm Thời Ngộ và Tưởng Chi Diễn nhìn nhau, trao đổi ánh mắt.
Cậu ta đang muốn mở miệng thì có người xen ngang ――
"Thẩm Thời Ngộ, cậu giống như bà tám vậy. Bạn ấy không thân với cậu, đừng dọa cô bé nữa."
Người nói chuyện bưng ly nước trái cây đến gần, Ngu Tinh nhận ra cô. Ở bãi đỗ xe vừa nãy, cô ngồi chung xe với Thẩm Thời Ngộ.
Đồng Hựu Tĩnh lớp 11-10, người con gái duy nhất của trường Lâm Thiên thân thiết với nhóm Thái Tử, hình như là bạn thân của Thẩm Thời Ngộ.
Ngu Tinh xem ảnh chụp học sinh ưu tú lớp 11 đã nhìn qua Đồng Hựu Tĩnh. Khi cô mới chuyển trường được nửa tháng, nghe nói Đồng Hựu Tĩnh xin nghỉ phép rời trường một thời gian, gần đây cô ấy mới trở về.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Đồng Hựu Tĩnh trong đời thật.
"Tránh ra nào." - Đồng Hựu Tĩnh đẩy Thẩm Thời Ngộ lui ra xa, cô mang theo nước trái cây đặt trước mặt Ngu Tinh: "Tớ nhờ người phục vụ ép cho, cậu uống thử đi."
Ngu Tinh nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Tuy không biết Đồng Hựu Tĩnh là người như thế nào nhưng Ngu Tinh không cảm nhận được ác ý của cô ấy. Sau khi đặt nước trái cây xuống, Đồng Hựu Tĩnh lập tức túm chặt cánh tay Thẩm Thời Ngộ rồi thuận thế vỗ vỗ Tưởng Chi Diễn.
Một bên cô ấy lôi kéo Thẩm Thời Ngộ, một bên không quên nhắc nhở Tưởng Chi Diễn: "Đi qua bên sô pha ngồi đi, mấy người đừng quấy rầy hai cậu ấy nói chuyện phiếm......"
Ngu Tinh nhìn bọn họ ồn ào nhốn nháo rời đi, quay lại bàn liền đối diện với ánh mắt của Thịnh Diệc, cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Thịnh Diệc không cảm thấy thế, đẩy đĩa đồ ăn trước mặt cậu ta về phía cô: "Ăn nhiều một chút."
Thấy thế nào cũng giống người chăm cún đang tận hưởng niềm vui cho cún ăn.
Ngu Tinh trong lòng yên lặng cảm thán, nghe lời tiếp tục ăn cơm.
......
Sau bữa cơm ăn cùng Thịnh Diệc, Ngu Tinh trở lại trường học, cảm giác không khí chung quanh trở nên cổ quái. Đi đến nơi nào cũng đều có người quan sát dò xét. Không giống với thái độ xem thường lúc trước, mỗi khi cô nhìn lại, đối phương sẽ lập tức cúi đầu hoặc dời mắt, sợ hãi tránh xa cô.
Mới có mấy ngày, cô thấy cả tâm hồn và thể xác đều mệt mỏi.
Vất vả chịu đựng đến giờ tan học, giữa trưa Ngu Tinh hăm hở gắp đồ ăn, mới vừa bưng suất cơm ngồi xuống bàn ăn, vừa ngước mắt lên cô liền phát hiện, cách đó không xa cả bàn Khâu Hủy Ni đang nhìn chằm chằm về phía cô như hổ rình mồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook