Tôi Thật Sự Không Muốn Nổi Tiếng
-
Chương 56: Knight
*Knight: Hiệp sĩ
Thẩm Hựu Lam đứng yên, mặc cho Tô Tử Bác ôm chặt lấy eo mình.
"Tiên sinh! Tiên sinh!..."
Hai nhân viên bảo vệ lần lượt lao vào, giữ chặt Thẩm Hựu Lam, không cho hắn tiến vào trong. Nhưng không biết lấy sức mạnh từ đâu, Thẩm Hựu Lam vùng thoát khỏi tay họ, bước thẳng vào căn phòng tối đen. Hắn cảm nhận được không khí xung quanh trở nên ngột ngạt, nóng bức và có một mùi cay xộc rất khó chịu.
Khi định lên tiếng, cổ họng hắn như bị giấy nhám cọ qua, âm thanh phát ra chỉ là những tiếng khàn đặc, không thể nói rõ thành lời.
"Cái quái gì mà mùi kinh thế này." Một nhân viên bảo vệ phía sau thốt lên. "Mau mở cửa sổ! Nhanh chóng thông gió!"
Người bảo vệ khác lập tức cầm bộ đàm thông báo: "Khu Đông, đường số 3, nhà số 401 có tình huống khẩn cấp! Khu Đông, đường số 3, số 401, mau đưa người đến!"
Thẩm Hựu Lam cảm thấy mùi này hơi giống mùi khí gas nhưng không nồng lắm. Hắn không dám bật đèn vội, chỉ tiếp tục đi sâu vào trong căn nhà. Cánh cửa trong cùng đóng kín, nếu bố trí giống như nhà của hắn thì đó có thể là phòng bếp.
Thẩm Hựu Lam đi đến gần cánh cửa, bất chấp những lời cảnh báo phía sau rằng không nên mở cửa vì mùi này không bình thường. Nhưng lúc này, hắn không còn tâm trí để suy nghĩ đúng hay sai nữa. Nắm lấy tay nắm cửa, hắn đẩy mạnh nó ra.
"Khụ ——"
"Khụ khụ khụ ——"
Một thứ mùi không thể diễn tả được.
Trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng, Thẩm Hựu Lam thấy một bếp than đang cháy, phát ra ánh lửa yếu ớt. Dưới sàn là một người nằm bất động. Hắn bước nhanh vào, nhìn kỹ hơn và nhận ra đó là Khương Bạch Thành.
"Bên trong có người!"
"Chết tiệt, có phải ngộ độc khí CO không? Mau gọi cấp cứu, báo cảnh sát ngay!"
"Bên ngoài có người! Bên ngoài có người! Kêu ra ngoài vài người đi!"
Những tiếng la hét hỗn loạn vang lên bên tai khiến đầu Thẩm Hựu Lam như muốn nổ tung. Hắn tìm kiếm khắp căn phòng nhưng không thấy Tô Tử Bác đâu. Quay đầu, hắn rời khỏi phòng ngay lập tức.
"Này! Thẩm tiên sinh!"
Thẩm Hựu Lam bỏ ngoài tai mọi lời gọi. Hắn cũng không quan tâm đến tình trạng của Khương Bạch Thành đang nằm đó, mà trực tiếp chạy lên tầng hai.
Tầng hai không có mùi khó chịu như bên dưới, nhưng trông lại vô cùng trống trải, tựa như chưa được trang trí. Nền nhà vẫn là lớp xi măng thô ráp.
Thẩm Hựu Lam mò mẫm tìm công tắc đèn nhưng không thấy, đành bật đèn pin trên điện thoại. Ánh sáng chiếu lên tường, ngay lập tức làm hắn sững sờ: trên đó toàn là những tấm ảnh của Tô Tử Bác.
Điện thoại của hắn di chuyển chậm rãi, ánh sáng quét qua từng góc. Những bức ảnh của Tô Tử Bác, lớn có, nhỏ có, đủ góc chụp khác nhau, dán khắp bốn bức tường.
Hắn nhìn chằm chằm trong giây lát, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền đứng ở giữa căn phòng rộng lớn hét lớn: "Tô Tử Bác! —— Tô Tử Bác, em có ở đây không? Trả lời tôi! Tô Tử Bác!"
Như trước, vẫn không có bất kỳ hồi đáp nào.
Tiếng ồn từ tầng dưới ngày càng lớn. Thẩm Hựu Lam định bước tiếp thì một người từ dưới chạy lên gọi: "Thẩm tiên sinh? Anh có ở trên đó không?"
"Ừ." Hắn đáp lại.
"Người bên dưới bị ngộ độc khí CO, ở đây thông gió không tốt, anh mau xuống đi."
Ngay khi lời nhắc nhở vang lên, từ một căn phòng gần đó, có tiếng động nhỏ vọng ra. Thẩm Hựu Lam lập tức quay đầu, sải bước đến trước cửa, nắm chặt tay nắm hét to: "Tô Tử Bác!"
Giọng hắn khàn đi, mang theo chút nghẹn ngào mà bản thân cũng không nhận ra: "...Tô Tử Bác..."
"Thẩm Hựu Lam?"
"..."
Thẩm Hựu Lam quay lại, ánh sáng từ điện thoại rọi đến cầu thang, nơi ló ra một cái đầu và đôi mắt xinh đẹp.
"Thẩm Hựu Lam... Là anh trên đó phải không?" Người kia lại gọi, vừa nói vừa chạy lên.
Thẩm Hựu Lam đứng ngây tại chỗ nhìn Tô Tử Bác chạy tới. Hai chân như bị đổ chì, hắn chỉ nhích được hai bước về phía trước thì Tô Tử Bác đã lao đến ôm chầm lấy cổ hắn.
Hơi lạnh từ cơ thể của Tô Tử Bác bao bọc lấy hắn. Thẩm Hựu Lam cảm nhận rõ ràng người trong lòng mình đang run rẩy.
Hắn đứng yên, để Tô Tử Bác ôm chặt lấy eo mình. Vòng tay ấy siết càng lúc càng chặt, như thể muốn hòa làm một với hắn. Trái tim vốn đang đập loạn trong lồng ngực, nay như chìm sâu trở lại vị trí vốn có.
Hắn vừa định giơ tay lên ôm lại Tô Tử Bác, đáp lại cái ôm ấy, khẳng định sự hiện diện của cậu...
"Thẩm tiên sinh!" Có người gọi lớn. "Vừa có ai đó chạy lên đây..."
"Không sao rồi." Thẩm Hựu Lam bỏ tay đang giơ dở xuống, vòng ra sau, nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay của Tô Tử Bác.
Vừa chạm vào, Tô Tử Bác đã kêu oai oái: "A a a —— Đau quá! Anh nhẹ tay chút!"
"Tay sao thế này?" Thẩm Hựu Lam giật mình nói.
"Bị xước rồi." Tô Tử Bác đáp, "Đau lắm, anh đừng đụng vào."
"Ừ." Thẩm Hựu Lam đành khẽ khàng đặt tay lên vai cậu. "Xuống dưới trước đã."
...
Tô Tử Bác khoác tạm chiếc áo khoác của Thẩm Hựu Lam. Tiếng còi xe cứu thương và xe cảnh sát tạo thành một hàng dài bên ngoài. Mấy nhân viên y tế khiêng cáng đặt Khương Bạch Thành lên xe cứu thương. Trong khi đó, cảnh sát cúi đầu ghi chép lời khai, thỉnh thoảng ngước lên nhìn Thẩm Hựu Lam.
Thẩm Hựu Lam đứng phía sau Tô Tử Bác như một pho tượng, ánh mắt không rời khỏi bóng lưng cậu một giây nào.
Cảnh sát có vẻ thấy Thẩm Hựu Lam hơi kỳ lạ, không kiềm được mà hỏi: "Thưa anh, anh và cậu ấy có quan hệ gì?"
"Anh ấy là chủ nhà của tôi." Tô Tử Bác nhanh miệng trả lời, chỉ tay về phía căn nhà đối diện. "Chúng tôi ở chung bên đó."
Ánh mắt của Thẩm Hựu Lam hạ xuống, nhìn gáy Tô Tử Bác một lát rồi từ tốn ngẩng lên, đối diện với ánh mắt của cảnh sát, gật đầu xác nhận.
"Vậy nghĩa là ban đầu cậu ta định cùng cậu tự sát, nhưng sau đó lại thả cậu ra trước?" Cảnh sát hỏi. "Cậu đã nói gì với cậu ta à?"
"Không có." Tô Tử Bác lắc đầu. "Cậu ta chỉ tự lẩm bẩm một mình rất lâu."
"Cậu ta nói những gì?"
"Cậu ta cứ lặp đi lặp lại rằng cậu ta thích tôi nhiều năm rồi, đã dốc hết tâm sức vì tôi, và sẵn sàng chết vì tôi." Tô Tử Bác kể. "Sau đó, cậu ta bịt mắt và miệng tôi, kéo tôi đến một nơi. Tôi không biết đó là đâu, chỉ có thể cố sức hét lên cầu cứu, nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào."
"Khi bảo vệ phát hiện ra cậu, cậu đang ở sân sau căn nhà." Cảnh sát nói.
"Vâng." Tô Tử Bác gật đầu.
"Vết thương ở cổ tay là do cậu ta trói phải không?" Cảnh sát cúi xuống kiểm tra chỗ bị thương.
"Đúng, cả chân cũng thế." Tô Tử Bác giơ mắt cá chân, nơi có vết trầy rớm máu. Cảnh sát nhíu mày, xem xét kỹ rồi nói: "Hiện tại tình trạng của đối phương vẫn chưa rõ ràng, nhưng theo thời gian ước tính, khả năng cao cậu ta bị ngộ độc không quá nặng, không nguy hiểm đến tính mạng. Vì vậy, chúng tôi mong cậu hợp tác điều tra, cùng chúng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến."
Lại phải đến đồn cảnh sát... Tô Tử Bác thầm kêu khổ trong lòng.
"Em ấy cần phải băng bó vết thương trước đã." Thẩm Hựu Lam cuối cùng cũng lên tiếng. "Hơn nữa, quản lý của em ấy vẫn chưa đến. Nếu ra ngoài lúc này mà bị nhiều phóng viên chặn đường, chẳng phải sẽ làm công việc của các anh thêm phức tạp sao?"
Thẩm Hựu Lam giơ tay cậu lên, đặt vào lòng bàn tay mình, chỉ cho cảnh sát xem: "Anh nhìn tay và chân của em ấy xem, đều bị trói chặt. Các anh không nghĩ rằng em ấy giết người, đúng không?"
"Chúng tôi sẽ không đưa ra kết luận vô căn cứ. Dù không có nghi ngờ về tội mưu sát, cậu ấy vẫn là nạn nhân và cần cung cấp thêm chứng cứ." Cảnh sát đáp. "Được rồi, đợi quản lý của cậu ấy đến thì chúng tôi sẽ tiếp tục."
Tô Tử Bác kéo tay Thẩm Hựu Lam, an ủi: "Không sao đâu, anh Tư Lục sắp đến rồi."
Thẩm Hựu Lam không nói thêm gì. Cuối cùng, hắn chỉ khẽ nói: "Cảm ơn các anh vất vả. Vào nhà tôi uống chén trà đi."
"Không cần, không cần đâu." Cảnh sát từ chối.
Thẩm Hựu Lam khẽ đẩy vai Tô Tử Bác. "Em ấy cả ngày chưa ăn gì rồi, tôi đưa em ấy đi ăn chút gì đó."
"Được." Cảnh sát gật đầu.
Vào nhà, Thẩm Hựu Lam lấy một ít đồ ăn sẵn trong tủ lạnh ra hâm nóng lên. Tô Tử Bác đã đói lả người, lại thêm cổ tay đau nên chỉ uống chút nước mà không ăn được gì, ngồi thừ người ở bàn ăn.
Thẩm Hựu Lam đặt đồ ăn trước mặt cậu, rồi mang hộp y tế ra xử lý vết thương. May mắn thay, vết thương chỉ là trầy xước ngoài da, sau khi sát trùng bằng dung dịch iod thì không cần băng bó thêm.
"Cảm ơn." Tô Tử Bác khẽ nói.
"..." Thẩm Hựu Lam không đáp, chỉ nhíu chặt mày, vẻ mặt nghiêm túc. Đưa tăm bông qua lại trên những vết thương, sau khi xử lý xong, hắn mới buông một tiếng thở dài.
"Lúc ở dưới, em nghe thấy anh gọi tên em." Tô Tử Bác lên tiếng. "Nhưng em không thể cất giọng."
"Tôi nên đến sớm hơn." Thẩm Hựu Lam cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, trong giọng nói mang theo sự tự trách. "Lẽ ra tôi nên nhận ra cậu ta có vấn đề từ trước."
"Em không sao mà..." Tô Tử Bác an ủi.
"Cậu ta muốn kéo em cùng chết." Thẩm Hựu Lam vẫn còn sợ hãi, "Nếu lúc đó tôi xông vào và thấy em nằm cạnh cậu ta..."
Hắn nói được nửa câu rồi im bặt, không dám nghĩ tiếp.
"Ai muốn nằm chung chỗ với cậu ta chứ?!" Cuối cùng, Tô Tử Bác còn quay lại an ủi hắn, "Không sao đâu, cậu ta chỉ là một tên điên thôi."
Nửa giờ sau Lý Tư Lục đến nơi, trước tiên xác nhận Tô Tử Bác không sao rồi vội vàng đi tìm cảnh sát. Lần này anh không dẫn theo một đám phóng viên ồn ào để quay phim chụp ảnh nữa, nhưng vẫn nói với Tô Tử Bác: "Phóng viên bên ngoài đã nghe tin rồi, họ đang tụ tập chờ ở cổng đồn công an."
"..." Tô Tử Bác xoa xoa trán, hai tay chắp lại như đang cầu nguyện, "Hôm nay em không muốn nói gì cả."
"Anh hiểu." Lý Tư Lục đáp, "Không sao đâu, anh sẽ lo liệu giúp em, em đừng nói gì hết. Ngày mai anh sẽ tổ chức một buổi họp báo để thông báo tình hình, em không cần phải xuất hiện."
"... Cảm ơn anh." Tô Tử Bác thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình thật sự quá mệt mỏi.
"Phải cảm ơn Thẩm tiên sinh nữa." Lý Tư Lục quay sang Thẩm Hựu Lam, "Nếu không có anh hôm nay..."
"Đó là chuyện nên làm." Thẩm Hựu Lam nói, "Anh đã đến rồi thì trước tiên chúng ta sẽ đưa em ấy đi ghi lời khai, rồi để em ấy về sớm nghỉ ngơi. Lịch trình những ngày tới cũng nên hủy bỏ đi, em ấy đã bị sốc quá nhiều rồi."
"Được rồi." Lý Tư Lục gật đầu.
...
Thẩm Hựu Lam ngồi trong xe, thật sự không thể chống lại cơn buồn ngủ đang ập đến.
Cảm giác mệt mỏi giống như một cơn sóng lớn, mạnh mẽ đến mức không thể chống cự, ập đến đột ngột và làm hắn không kịp chuẩn bị. Thực ra, hắn chỉ định mở điện thoại gọi một cốc cà phê để giúp mình tỉnh táo, nhưng tay hắn buông lỏng, chiếc điện thoại rơi xuống ghế, còn đầu hắn thì gục xuống, như thể ngất đi.
Đợi đến khi nghe thấy có người gọi mình, Thẩm Hựu Lam mơ mơ màng màng mở mắt ra, bên cạnh hắn, Tô Tử Bác đang ngồi nhìn hắn chăm chú.
"..." Thẩm Hựu Lam ngồi thẳng dậy..., "Ghi xong rồi à?"
"Đúng vậy." Tô Tử Bác nói, "Khương Bạch Thành hình như tỉnh lại rồi, cảnh sát phải đến bệnh viện trước nên họ cho em về nghỉ ngơi."
"Được rồi." Thẩm Hựu Lam nói, "Vậy tôi..."
"Anh đừng lái xe nữa, anh quá mệt rồi. Để em gọi trợ lý lái xe đưa chúng ta về." Tô Tử Bác nói.
Trợ lý đưa hai người họ về nhà, vẫn có một đám phóng viên tụ tập chờ trước cửa khu chung cư. Cả hai người đều không để ý đến sự ồn ào bên ngoài. Khi về đến nhà đã là 2 giờ sáng, Tô Tử Bác nhận được thông báo lịch trình 5 ngày tới đã bị hủy.
Trên điện thoại cậu còn mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc. Tô Tử Bác mở ra, thấy Hoài Tinh và các đồng nghiệp khác đều hỏi thăm tình hình, đạo diễn và nhà sản xuất cũng lo lắng, thậm chí cả Chu Chi Đàm và Ninh Trân cũng nhắn tin hỏi cậu có bị thương gì không và chuyện gì đã xảy ra.
Tô Tử Bác mệt mỏi không muốn giải thích thêm, cậu đăng một thông báo bình an trên WeChat và Weibo, rồi suy nghĩ xem có nên tham gia buổi họp báo ngày mai hay không... Khi vừa bước vào nhà, đang thay giày ở cửa, điện thoại cậu lại sáng lên bất ngờ.
"...!" Tô Tử Bác nhìn thấy điện thoại chỉ còn 10% pin, màn hình hiển thị tên Ninh Trân.
"Alo." Tô Tử Bác nhận điện.
"Em không sao chứ?" Ninh Trân hỏi, giọng đầy lo lắng, "Cuối cùng anh cũng gọi được cho em!"
"Không sao, không sao đâu..." Tô Tử Bác lập tức nói, "Đừng lo lắng."
Cả căn nhà yên tĩnh, chỉ có giọng nói của họ vang lên.
Thẩm Hựu Lam rõ ràng nghe thấy, nhưng hắn không có phản ứng gì. Hắn lặng lẽ thay giày, rồi nhìn thấy Tô Tử Bác đang cố gắng lôi giày thể thao ra khỏi chân nhưng không được.
"Ừm, em biết rồi, em..." Tô Tử Bác đang nói dở thì cảm thấy cổ chân mình bị nhấc lên. Thẩm Hựu Lam không biết từ lúc nào đã ngồi xổm xuống, giúp cậu tháo giày rồi đặt đôi dép vào trước mặt cậu.
"... Em ổn mà." Tô Tử Bác cúi đầu, nhẹ giọng nói, "Sắp tới sẽ có một số buổi quảng bá em sẽ vắng mặt, em đã nói với đạo diễn rồi, khi em trở lại làm việc sẽ liên lạc lại với anh."
"Em nhớ chăm sóc bản thân nhé." Ninh Trân nói, "Có ai chăm sóc em chưa? Nếu không thì anh sẽ bảo trợ lý của anh..."
"Có rồi." Tô Tử Bác cắt ngang, "Cảm ơn anh."
Ninh Trân cuối cùng không còn gì để nói nữa: "... Được rồi."
Thẩm Hựu Lam đứng lên, quay người đi vào trong nhà. Đầu hắn cảm thấy choáng váng, rất muốn tắm rửa để tỉnh táo hơn, nhưng vẫn muốn để Tô Tử Bác nghỉ ngơi trước: "Em đi tắm trước đi."
"Ừm." Tô Tử Bác gật đầu.
Thẩm Hựu Lam đứng yên, mặc cho Tô Tử Bác ôm chặt lấy eo mình.
"Tiên sinh! Tiên sinh!..."
Hai nhân viên bảo vệ lần lượt lao vào, giữ chặt Thẩm Hựu Lam, không cho hắn tiến vào trong. Nhưng không biết lấy sức mạnh từ đâu, Thẩm Hựu Lam vùng thoát khỏi tay họ, bước thẳng vào căn phòng tối đen. Hắn cảm nhận được không khí xung quanh trở nên ngột ngạt, nóng bức và có một mùi cay xộc rất khó chịu.
Khi định lên tiếng, cổ họng hắn như bị giấy nhám cọ qua, âm thanh phát ra chỉ là những tiếng khàn đặc, không thể nói rõ thành lời.
"Cái quái gì mà mùi kinh thế này." Một nhân viên bảo vệ phía sau thốt lên. "Mau mở cửa sổ! Nhanh chóng thông gió!"
Người bảo vệ khác lập tức cầm bộ đàm thông báo: "Khu Đông, đường số 3, nhà số 401 có tình huống khẩn cấp! Khu Đông, đường số 3, số 401, mau đưa người đến!"
Thẩm Hựu Lam cảm thấy mùi này hơi giống mùi khí gas nhưng không nồng lắm. Hắn không dám bật đèn vội, chỉ tiếp tục đi sâu vào trong căn nhà. Cánh cửa trong cùng đóng kín, nếu bố trí giống như nhà của hắn thì đó có thể là phòng bếp.
Thẩm Hựu Lam đi đến gần cánh cửa, bất chấp những lời cảnh báo phía sau rằng không nên mở cửa vì mùi này không bình thường. Nhưng lúc này, hắn không còn tâm trí để suy nghĩ đúng hay sai nữa. Nắm lấy tay nắm cửa, hắn đẩy mạnh nó ra.
"Khụ ——"
"Khụ khụ khụ ——"
Một thứ mùi không thể diễn tả được.
Trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng, Thẩm Hựu Lam thấy một bếp than đang cháy, phát ra ánh lửa yếu ớt. Dưới sàn là một người nằm bất động. Hắn bước nhanh vào, nhìn kỹ hơn và nhận ra đó là Khương Bạch Thành.
"Bên trong có người!"
"Chết tiệt, có phải ngộ độc khí CO không? Mau gọi cấp cứu, báo cảnh sát ngay!"
"Bên ngoài có người! Bên ngoài có người! Kêu ra ngoài vài người đi!"
Những tiếng la hét hỗn loạn vang lên bên tai khiến đầu Thẩm Hựu Lam như muốn nổ tung. Hắn tìm kiếm khắp căn phòng nhưng không thấy Tô Tử Bác đâu. Quay đầu, hắn rời khỏi phòng ngay lập tức.
"Này! Thẩm tiên sinh!"
Thẩm Hựu Lam bỏ ngoài tai mọi lời gọi. Hắn cũng không quan tâm đến tình trạng của Khương Bạch Thành đang nằm đó, mà trực tiếp chạy lên tầng hai.
Tầng hai không có mùi khó chịu như bên dưới, nhưng trông lại vô cùng trống trải, tựa như chưa được trang trí. Nền nhà vẫn là lớp xi măng thô ráp.
Thẩm Hựu Lam mò mẫm tìm công tắc đèn nhưng không thấy, đành bật đèn pin trên điện thoại. Ánh sáng chiếu lên tường, ngay lập tức làm hắn sững sờ: trên đó toàn là những tấm ảnh của Tô Tử Bác.
Điện thoại của hắn di chuyển chậm rãi, ánh sáng quét qua từng góc. Những bức ảnh của Tô Tử Bác, lớn có, nhỏ có, đủ góc chụp khác nhau, dán khắp bốn bức tường.
Hắn nhìn chằm chằm trong giây lát, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền đứng ở giữa căn phòng rộng lớn hét lớn: "Tô Tử Bác! —— Tô Tử Bác, em có ở đây không? Trả lời tôi! Tô Tử Bác!"
Như trước, vẫn không có bất kỳ hồi đáp nào.
Tiếng ồn từ tầng dưới ngày càng lớn. Thẩm Hựu Lam định bước tiếp thì một người từ dưới chạy lên gọi: "Thẩm tiên sinh? Anh có ở trên đó không?"
"Ừ." Hắn đáp lại.
"Người bên dưới bị ngộ độc khí CO, ở đây thông gió không tốt, anh mau xuống đi."
Ngay khi lời nhắc nhở vang lên, từ một căn phòng gần đó, có tiếng động nhỏ vọng ra. Thẩm Hựu Lam lập tức quay đầu, sải bước đến trước cửa, nắm chặt tay nắm hét to: "Tô Tử Bác!"
Giọng hắn khàn đi, mang theo chút nghẹn ngào mà bản thân cũng không nhận ra: "...Tô Tử Bác..."
"Thẩm Hựu Lam?"
"..."
Thẩm Hựu Lam quay lại, ánh sáng từ điện thoại rọi đến cầu thang, nơi ló ra một cái đầu và đôi mắt xinh đẹp.
"Thẩm Hựu Lam... Là anh trên đó phải không?" Người kia lại gọi, vừa nói vừa chạy lên.
Thẩm Hựu Lam đứng ngây tại chỗ nhìn Tô Tử Bác chạy tới. Hai chân như bị đổ chì, hắn chỉ nhích được hai bước về phía trước thì Tô Tử Bác đã lao đến ôm chầm lấy cổ hắn.
Hơi lạnh từ cơ thể của Tô Tử Bác bao bọc lấy hắn. Thẩm Hựu Lam cảm nhận rõ ràng người trong lòng mình đang run rẩy.
Hắn đứng yên, để Tô Tử Bác ôm chặt lấy eo mình. Vòng tay ấy siết càng lúc càng chặt, như thể muốn hòa làm một với hắn. Trái tim vốn đang đập loạn trong lồng ngực, nay như chìm sâu trở lại vị trí vốn có.
Hắn vừa định giơ tay lên ôm lại Tô Tử Bác, đáp lại cái ôm ấy, khẳng định sự hiện diện của cậu...
"Thẩm tiên sinh!" Có người gọi lớn. "Vừa có ai đó chạy lên đây..."
"Không sao rồi." Thẩm Hựu Lam bỏ tay đang giơ dở xuống, vòng ra sau, nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay của Tô Tử Bác.
Vừa chạm vào, Tô Tử Bác đã kêu oai oái: "A a a —— Đau quá! Anh nhẹ tay chút!"
"Tay sao thế này?" Thẩm Hựu Lam giật mình nói.
"Bị xước rồi." Tô Tử Bác đáp, "Đau lắm, anh đừng đụng vào."
"Ừ." Thẩm Hựu Lam đành khẽ khàng đặt tay lên vai cậu. "Xuống dưới trước đã."
...
Tô Tử Bác khoác tạm chiếc áo khoác của Thẩm Hựu Lam. Tiếng còi xe cứu thương và xe cảnh sát tạo thành một hàng dài bên ngoài. Mấy nhân viên y tế khiêng cáng đặt Khương Bạch Thành lên xe cứu thương. Trong khi đó, cảnh sát cúi đầu ghi chép lời khai, thỉnh thoảng ngước lên nhìn Thẩm Hựu Lam.
Thẩm Hựu Lam đứng phía sau Tô Tử Bác như một pho tượng, ánh mắt không rời khỏi bóng lưng cậu một giây nào.
Cảnh sát có vẻ thấy Thẩm Hựu Lam hơi kỳ lạ, không kiềm được mà hỏi: "Thưa anh, anh và cậu ấy có quan hệ gì?"
"Anh ấy là chủ nhà của tôi." Tô Tử Bác nhanh miệng trả lời, chỉ tay về phía căn nhà đối diện. "Chúng tôi ở chung bên đó."
Ánh mắt của Thẩm Hựu Lam hạ xuống, nhìn gáy Tô Tử Bác một lát rồi từ tốn ngẩng lên, đối diện với ánh mắt của cảnh sát, gật đầu xác nhận.
"Vậy nghĩa là ban đầu cậu ta định cùng cậu tự sát, nhưng sau đó lại thả cậu ra trước?" Cảnh sát hỏi. "Cậu đã nói gì với cậu ta à?"
"Không có." Tô Tử Bác lắc đầu. "Cậu ta chỉ tự lẩm bẩm một mình rất lâu."
"Cậu ta nói những gì?"
"Cậu ta cứ lặp đi lặp lại rằng cậu ta thích tôi nhiều năm rồi, đã dốc hết tâm sức vì tôi, và sẵn sàng chết vì tôi." Tô Tử Bác kể. "Sau đó, cậu ta bịt mắt và miệng tôi, kéo tôi đến một nơi. Tôi không biết đó là đâu, chỉ có thể cố sức hét lên cầu cứu, nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào."
"Khi bảo vệ phát hiện ra cậu, cậu đang ở sân sau căn nhà." Cảnh sát nói.
"Vâng." Tô Tử Bác gật đầu.
"Vết thương ở cổ tay là do cậu ta trói phải không?" Cảnh sát cúi xuống kiểm tra chỗ bị thương.
"Đúng, cả chân cũng thế." Tô Tử Bác giơ mắt cá chân, nơi có vết trầy rớm máu. Cảnh sát nhíu mày, xem xét kỹ rồi nói: "Hiện tại tình trạng của đối phương vẫn chưa rõ ràng, nhưng theo thời gian ước tính, khả năng cao cậu ta bị ngộ độc không quá nặng, không nguy hiểm đến tính mạng. Vì vậy, chúng tôi mong cậu hợp tác điều tra, cùng chúng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến."
Lại phải đến đồn cảnh sát... Tô Tử Bác thầm kêu khổ trong lòng.
"Em ấy cần phải băng bó vết thương trước đã." Thẩm Hựu Lam cuối cùng cũng lên tiếng. "Hơn nữa, quản lý của em ấy vẫn chưa đến. Nếu ra ngoài lúc này mà bị nhiều phóng viên chặn đường, chẳng phải sẽ làm công việc của các anh thêm phức tạp sao?"
Thẩm Hựu Lam giơ tay cậu lên, đặt vào lòng bàn tay mình, chỉ cho cảnh sát xem: "Anh nhìn tay và chân của em ấy xem, đều bị trói chặt. Các anh không nghĩ rằng em ấy giết người, đúng không?"
"Chúng tôi sẽ không đưa ra kết luận vô căn cứ. Dù không có nghi ngờ về tội mưu sát, cậu ấy vẫn là nạn nhân và cần cung cấp thêm chứng cứ." Cảnh sát đáp. "Được rồi, đợi quản lý của cậu ấy đến thì chúng tôi sẽ tiếp tục."
Tô Tử Bác kéo tay Thẩm Hựu Lam, an ủi: "Không sao đâu, anh Tư Lục sắp đến rồi."
Thẩm Hựu Lam không nói thêm gì. Cuối cùng, hắn chỉ khẽ nói: "Cảm ơn các anh vất vả. Vào nhà tôi uống chén trà đi."
"Không cần, không cần đâu." Cảnh sát từ chối.
Thẩm Hựu Lam khẽ đẩy vai Tô Tử Bác. "Em ấy cả ngày chưa ăn gì rồi, tôi đưa em ấy đi ăn chút gì đó."
"Được." Cảnh sát gật đầu.
Vào nhà, Thẩm Hựu Lam lấy một ít đồ ăn sẵn trong tủ lạnh ra hâm nóng lên. Tô Tử Bác đã đói lả người, lại thêm cổ tay đau nên chỉ uống chút nước mà không ăn được gì, ngồi thừ người ở bàn ăn.
Thẩm Hựu Lam đặt đồ ăn trước mặt cậu, rồi mang hộp y tế ra xử lý vết thương. May mắn thay, vết thương chỉ là trầy xước ngoài da, sau khi sát trùng bằng dung dịch iod thì không cần băng bó thêm.
"Cảm ơn." Tô Tử Bác khẽ nói.
"..." Thẩm Hựu Lam không đáp, chỉ nhíu chặt mày, vẻ mặt nghiêm túc. Đưa tăm bông qua lại trên những vết thương, sau khi xử lý xong, hắn mới buông một tiếng thở dài.
"Lúc ở dưới, em nghe thấy anh gọi tên em." Tô Tử Bác lên tiếng. "Nhưng em không thể cất giọng."
"Tôi nên đến sớm hơn." Thẩm Hựu Lam cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, trong giọng nói mang theo sự tự trách. "Lẽ ra tôi nên nhận ra cậu ta có vấn đề từ trước."
"Em không sao mà..." Tô Tử Bác an ủi.
"Cậu ta muốn kéo em cùng chết." Thẩm Hựu Lam vẫn còn sợ hãi, "Nếu lúc đó tôi xông vào và thấy em nằm cạnh cậu ta..."
Hắn nói được nửa câu rồi im bặt, không dám nghĩ tiếp.
"Ai muốn nằm chung chỗ với cậu ta chứ?!" Cuối cùng, Tô Tử Bác còn quay lại an ủi hắn, "Không sao đâu, cậu ta chỉ là một tên điên thôi."
Nửa giờ sau Lý Tư Lục đến nơi, trước tiên xác nhận Tô Tử Bác không sao rồi vội vàng đi tìm cảnh sát. Lần này anh không dẫn theo một đám phóng viên ồn ào để quay phim chụp ảnh nữa, nhưng vẫn nói với Tô Tử Bác: "Phóng viên bên ngoài đã nghe tin rồi, họ đang tụ tập chờ ở cổng đồn công an."
"..." Tô Tử Bác xoa xoa trán, hai tay chắp lại như đang cầu nguyện, "Hôm nay em không muốn nói gì cả."
"Anh hiểu." Lý Tư Lục đáp, "Không sao đâu, anh sẽ lo liệu giúp em, em đừng nói gì hết. Ngày mai anh sẽ tổ chức một buổi họp báo để thông báo tình hình, em không cần phải xuất hiện."
"... Cảm ơn anh." Tô Tử Bác thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình thật sự quá mệt mỏi.
"Phải cảm ơn Thẩm tiên sinh nữa." Lý Tư Lục quay sang Thẩm Hựu Lam, "Nếu không có anh hôm nay..."
"Đó là chuyện nên làm." Thẩm Hựu Lam nói, "Anh đã đến rồi thì trước tiên chúng ta sẽ đưa em ấy đi ghi lời khai, rồi để em ấy về sớm nghỉ ngơi. Lịch trình những ngày tới cũng nên hủy bỏ đi, em ấy đã bị sốc quá nhiều rồi."
"Được rồi." Lý Tư Lục gật đầu.
...
Thẩm Hựu Lam ngồi trong xe, thật sự không thể chống lại cơn buồn ngủ đang ập đến.
Cảm giác mệt mỏi giống như một cơn sóng lớn, mạnh mẽ đến mức không thể chống cự, ập đến đột ngột và làm hắn không kịp chuẩn bị. Thực ra, hắn chỉ định mở điện thoại gọi một cốc cà phê để giúp mình tỉnh táo, nhưng tay hắn buông lỏng, chiếc điện thoại rơi xuống ghế, còn đầu hắn thì gục xuống, như thể ngất đi.
Đợi đến khi nghe thấy có người gọi mình, Thẩm Hựu Lam mơ mơ màng màng mở mắt ra, bên cạnh hắn, Tô Tử Bác đang ngồi nhìn hắn chăm chú.
"..." Thẩm Hựu Lam ngồi thẳng dậy..., "Ghi xong rồi à?"
"Đúng vậy." Tô Tử Bác nói, "Khương Bạch Thành hình như tỉnh lại rồi, cảnh sát phải đến bệnh viện trước nên họ cho em về nghỉ ngơi."
"Được rồi." Thẩm Hựu Lam nói, "Vậy tôi..."
"Anh đừng lái xe nữa, anh quá mệt rồi. Để em gọi trợ lý lái xe đưa chúng ta về." Tô Tử Bác nói.
Trợ lý đưa hai người họ về nhà, vẫn có một đám phóng viên tụ tập chờ trước cửa khu chung cư. Cả hai người đều không để ý đến sự ồn ào bên ngoài. Khi về đến nhà đã là 2 giờ sáng, Tô Tử Bác nhận được thông báo lịch trình 5 ngày tới đã bị hủy.
Trên điện thoại cậu còn mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc. Tô Tử Bác mở ra, thấy Hoài Tinh và các đồng nghiệp khác đều hỏi thăm tình hình, đạo diễn và nhà sản xuất cũng lo lắng, thậm chí cả Chu Chi Đàm và Ninh Trân cũng nhắn tin hỏi cậu có bị thương gì không và chuyện gì đã xảy ra.
Tô Tử Bác mệt mỏi không muốn giải thích thêm, cậu đăng một thông báo bình an trên WeChat và Weibo, rồi suy nghĩ xem có nên tham gia buổi họp báo ngày mai hay không... Khi vừa bước vào nhà, đang thay giày ở cửa, điện thoại cậu lại sáng lên bất ngờ.
"...!" Tô Tử Bác nhìn thấy điện thoại chỉ còn 10% pin, màn hình hiển thị tên Ninh Trân.
"Alo." Tô Tử Bác nhận điện.
"Em không sao chứ?" Ninh Trân hỏi, giọng đầy lo lắng, "Cuối cùng anh cũng gọi được cho em!"
"Không sao, không sao đâu..." Tô Tử Bác lập tức nói, "Đừng lo lắng."
Cả căn nhà yên tĩnh, chỉ có giọng nói của họ vang lên.
Thẩm Hựu Lam rõ ràng nghe thấy, nhưng hắn không có phản ứng gì. Hắn lặng lẽ thay giày, rồi nhìn thấy Tô Tử Bác đang cố gắng lôi giày thể thao ra khỏi chân nhưng không được.
"Ừm, em biết rồi, em..." Tô Tử Bác đang nói dở thì cảm thấy cổ chân mình bị nhấc lên. Thẩm Hựu Lam không biết từ lúc nào đã ngồi xổm xuống, giúp cậu tháo giày rồi đặt đôi dép vào trước mặt cậu.
"... Em ổn mà." Tô Tử Bác cúi đầu, nhẹ giọng nói, "Sắp tới sẽ có một số buổi quảng bá em sẽ vắng mặt, em đã nói với đạo diễn rồi, khi em trở lại làm việc sẽ liên lạc lại với anh."
"Em nhớ chăm sóc bản thân nhé." Ninh Trân nói, "Có ai chăm sóc em chưa? Nếu không thì anh sẽ bảo trợ lý của anh..."
"Có rồi." Tô Tử Bác cắt ngang, "Cảm ơn anh."
Ninh Trân cuối cùng không còn gì để nói nữa: "... Được rồi."
Thẩm Hựu Lam đứng lên, quay người đi vào trong nhà. Đầu hắn cảm thấy choáng váng, rất muốn tắm rửa để tỉnh táo hơn, nhưng vẫn muốn để Tô Tử Bác nghỉ ngơi trước: "Em đi tắm trước đi."
"Ừm." Tô Tử Bác gật đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook