Tôi Tăng Thuộc Tính Trên Đảo Hoang (Dịch)
-
Chương 1
"Rầm rầm, ào ào ~"
Những đám mây cuốn che khuất ánh nắng mặt trời nóng bỏng, mang lại một khoảnh khắc mát mẻ. Những con sóng đập vào các rạn san hô trên bờ, những con sóng bắn tung tóe, không biết mệt mỏi.
Trương Minh mở mắt ra, phát hiện mình nằm trên bãi cát mềm mại.
"Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi phải làm gì?"
Cảm giác choáng váng kịch liệt từ trong đầu sinh ra, khiến hắn không tự chủ được hóa thân thành triết gia, phát ra ba câu hỏi cuối cùng của nhân sinh.
Cách đó không xa có một chiếc máy bay bị hỏng, mũi máy bay, thân máy bay và đuôi máy bay tách ra, gãy thành ba đoạn, vết trầy xước kim loại còn sót lại trên bãi biển, kể lại tai nạn thảm khốc đã từng xảy ra.
"Máy bay..."
"Ồ, máy bay!"
Trương Minh thần trí không rõ dùng hai tay xoa huyệt thái dương, choáng váng dần dần biến mất, trong đầu hiện lên rất nhiều hồi ức.
Là một gã lập trình viên, hắn làm việc trong một công ty phúc lợi đãi ngộ tốt, trong cuộc họp thường niên đã rút trúng giải nhất "Chuyến đi 10 ngày ở Hawaii!"
Sau đó, vui quá hóa buồn, trong quá trình du lịch, máy bay gặp tai nạn.
Nguyên nhân vụ tai nạn máy bay cũng rất kỳ lạ.
Theo lời giải thích qua loa của cơ trưởng: "Thưa quý khách, trong quá trình bay, tín hiệu vệ tinh bị gián đoạn đột ngột, tuyến đường bị lệch, chúng tôi đã mất nhiều thời gian để tìm lại tuyến đường chính xác."
"Nhiên liệu sắp cạn kiệt, chúng tôi phát hiện ra một hòn đảo và phải hạ cánh khẩn cấp. Cơ hội thành công của việc hạ cánh trên cát là không cao, xin Chúa ban phước cho chúng ta."
Về phần kết quả cuối cùng, chính là bộ dáng trước mắt —— máy bay tan nát, người chết hết!
"Tại sao có thể như vậy!!!"
Nghĩ lại đây, Trương Minh gần như sụp đổ.
Hắn cảm thấy tất cả các tế bào trong cơ thể đã ngừng hoạt động, trái tim không còn đập, máu không còn chảy, não trống rỗng, ngay cả các tế bào cũng không còn phân chia.
Chuyến đi huyền thoại đến Hawaii, nơi đầy những giấc mơ về những đôi chân dài, bikini, tinh dầu và kem chống nắng, đột nhiên trở thành một cơn ác mộng.
Công ty giúp mình đặt tour du lịch làm thế nào bây giờ, có thể hoàn lại tiền không? Cơ trưởng có ăn học không, sao lại phải hạ cánh khẩn cấp trên bãi biển?
GPS không linh hoạt sao không chuyển sang xem sao Bắc Đẩu?
Chờ đã, công ty bảo hiểm có bồi thường không? Một triệu hay mười triệu? Tiền đặt cọc cho một căn nhà?
Mình sống sót một cách kỳ diệu trong thảm họa, có thể được ghi vào kỷ lục Guinness, sau này có thể nổi tiếng trên mạng không?
Tôi, người sống sót kỳ diệu. Các bạn, quyên góp tiền!
Nghĩ tới đây, Trương Minh bừng tỉnh từ trong tuyệt vọng, dần dần phục hồi tinh thần.
Bồi thường bảo hiểm bảy tám con số cùng với tương lai sáng lạn của người nổi tiếng, làm cho hắn xuất hiện một tia khí lực.
Từ bãi biển đứng dậy, xoay người đi về đống xác máy bay.
Kiên trì, lớn tiếng gọi: "Có... Có ai không?"
"Còn ai còn sống không? Có ai còn sống không? Có ai không?!"
Mùi máu tươi gay mũi ập đến trước mặt, cảnh tượng trong cabin giống như địa ngục trần gian.
Các loại chất lỏng thần bí giống như nước sốt, làm cho dạ dày người ta trào ngược axit, huyết khí dâng lên.
Thần sắc Trương Minh khó coi đến cực điểm.
Cái chết lạnh lẽo kích thích mọi dây thần kinh của hắn, không chỉ dây thần kinh não, mà còn là dây thần kinh đường tiêu hóa.
Một khắc trước họ còn sống, cầu nguyện, run rẩy trên ghế, nhỏ giọng khóc, viết thư tuyệt mệnh. Một khắc sau bọn họ chết, biến thành máu thịt thuần túy, da thịt và máu tươi.
Trương Minh cố gắng làm cho tâm trạng của mình bình tĩnh lại, lại cảm thấy tim đập càng ngày càng nhanh, trời đất quay cuồng, giống như sức nặng của cả thế giới đều đè lên người.
Thậm chí cũng lười suy nghĩ về bảo hiểm, nổi tiếng gì gì đó.
Cảnh tượng này... không phải chỉ có mình sống sót chứ?!
Bỗng nhiên, một tiếng "rè rè" đánh thức hắn từ trong khủng hoảng.
"(Tiếng ồn) Đây là sân bay phía đông... Hàng không DS898, xin hãy trả lời... Xin hãy trả lời!!"
Trương Minh chợt tỉnh lại, vội vàng nói vào điện đàm: "Tôi nhận được... Tôi là Trương Minh, số thân phận..."
"Tôi là hành khách trên máy bay, máy bay đã bị rơi!"
"Tôi đang ở một hòn đảo nhỏ, tôi là người duy nhất sống sót, tôi còn sống, cứu. Cứu tôi!"
Bên kia có vẻ ngạc nhiên, dường như không tin được tiếng gọi của mình thật sự có người trả lời.
Dù sao đã hơn mười giờ kể từ khi máy bay mất liên lạc.
"Trạng thái của máy bay ra sao? Có bao nhiêu người sống sót? Hòn đảo có diện tích bao nhiêu? Có dấu vết của con người xung quanh không?"
Trương Minh nhìn quanh với gương mặt tái mét, nuốt nước miếng: "Chúng tôi bay lâu ở Thái Bình Dương, tín hiệu GPS biến mất, may mắn tìm được hòn đảo này, nhưng cuối cùng hết nhiên liệu phải hạ cánh khẩn cấp... Máy bay bị gãy làm ba phần."
"Người sống sót... Hình như chỉ có mình tôi, tôi sẽ đi kiểm tra xem còn ai khác không.”
Bên kia tiếp tục hỏi: "Cơ trưởng đâu, anh ta còn sống không?”
Trương Minh kiên cường, nhìn vào buồng lái đầy máu và xác chết, toát mồ hôi lạnh, với tay kéo ra một tấm kim loại.
Một cái chân rơi xuống trước mặt hắn.
Giày bị tuột ra, lộ ra vớ đen đẫm máu.
Theo kiểu đồng phục, hẳn là của phi hành đoàn.
Cơ trưởng... Chết rồi.
Tai nạn nghiêm trọng như vậy, hắn cũng không biết mình sống sót như thế nào.
Dù sao, hắn vẫn còn sống.
Hắn quay lại, nhìn về phía xa.
Trên bầu trời xanh thẳm lơ lửng một mặt trời vàng kim, ánh nắng chiếu xuống biển, tạo ra những vệt kim quang. Sóng to vỗ vào bờ liên tục. Có rất nhiều cây cọ và bụi cây thưa thớt gần bãi biển.
Trương Minh ngẩn ngơ vài giây, miệng khát khô: "Cơ trưởng đã chết... Máu đã khô.”
"Không thấy dấu vết của con người, tôi thấy trên đảo có một số cây dừa cao, có thể cao hàng trăm mét... Cây này to quá!"
Chờ đã, cái gì?!
Một vật thể xanh tròn từ trên cây "bùm" một tiếng rơi xuống, lăn về phía máy bay!
Hắn không khỏi cứng người, nín thở!
Nhìn kỹ, đó là một quả dừa!
Nhưng quả dừa xanh này, to như bể nước, có thể nặng hàng trăm ký!
"Thứ này là cái gì?"
Trương Minh hoang mang, có phải mình xuyên không không? Đến một nơi khổng lồ? Hay cơ thể bị thu nhỏ?
Bên kia cũng có chút bối rối: "Thưa anh, hãy bình tĩnh một chút, hít thở sâu, tập trung.”
Trương Minh khóc không ra nước mắt khi sờ quả dừa này, ba trăm cân hàng thật giá thật.
"Giá như đây chỉ là ảo giác hay một giấc mộng thôi!"
Hắn dùng nắm đấm đập hai cái vào quả dừa, cứng như đá.
Giọng nói trong điện đàm trở nên nghiêm túc, nói với một giọng điệu rất chính thức: "Anh Trương, theo tín hiệu vệ tinh mà chúng tôi nhận được, vị trí hiện tại của anh là 10,33 độ vĩ nam, 140,45 độ kinh độ tây, nơi này là giữa đại dương, không có hòn đảo lớn nào."
"Chúng tôi cũng muốn thông báo cho anh rằng, hôm nay trên toàn thế giới đã xảy ra hàng ngàn trận động đất lớn nhỏ, trong đó có 72 trận động đất trên cấp 7, sáu trận động đất trên cấp 8 và một trận động đất cấp 9."
"Đất nước chúng ta cũng không thoát khỏi những trận động đất vừa và nhỏ."
"Do sóng thần xảy ra liên tục, các chuyến bay và tàu thuyền đã bị ngừng hoàn toàn."
Trương Minh nuốt nước miếng, trong lòng "lộp bộp" một chút, có linh cảm không lành.
"Chúng tôi hy vọng anh sớm đi đến nơi cao hơn để tránh sóng thần có thể xô tới."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook