Editor: Kẹo Mặn Chát
Dưới sự điều khiển sống dở chết dở của Khương Kiền, động tác thể dục như "ông già" dần dần mang theo cảm giác tang thương tiều tụy.
Khi bác sĩ Dương đến tuần tra, Khương Kiền đương nhiên biểu hiện sức sống trẻ trung, giống như một thiếu niên mười tám tuổi tràn đầy năng lượng, cực kỳ giống đội viên đội thiếu tiên tiền phong đang trong quá trình tiếp nhận đánh giá.

Nhưng bác sĩ Dương vừa rời đi, cậu lập tức gục đầu lười biếng, cả người uể oải.
Cậu nghiêng đầu sang nhìn Trương Tự Lưu, hắn làm gì cũng đều rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến Khương Kiền muốn trêu chọc hắn.

Thế là cậu vươn vuốt quỷ của mình chọc chọc vào thắt lưng của hắn.
"Tập nghiêm túc đi, sao em chẳng thay đổi chút nào vậy?" Trương Tự Lưu đẩy tay cậu ra, tiếp tục tập trung tập thể dục.
"Trương Tứ Ngưu, hồi cấp ba anh từng xem em tập thể dục hả?"
"Mỗi ngày em đưa sữa, thì mỗi ngày anh đều uống sữa xem khỉ làm xiếc."
Khương Kiền tức giận xông lên muốn đánh hắn một trận tơi bời, tức giận va mạnh vào bên người hắn: "Anh mới là khỉ."
Cậu và Trương Tự Lưu luôn bất thình lình đánh nhau như vậy.
Sau nhiều lần quan sát và thăm hỏi của bác sĩ Dương, gần Tết Nguyên đán, Khương Kiền được thông báo có thể xuất viện, nhưng vẫn phải thường xuyên quay lại tái khám và lấy thuốc.
Khương Kiền không nghĩ ngày này lại tới nhanh đến thế.

Cậu vui vẻ đến độ chạy khắp nơi nói với người khác là mình đã có thể xuất viện, quên mất cả chuyện còn người nhà cũng đang nằm viện.

Đến khi bình tĩnh lại cậu mới biết Trương Tự Lưu phải ăn tết ở chỗ này, trong lòng lập tức cảm thấy chua xót khó chịu.
Thấy cảm xúc của cậu lên xuống đột ngột như vậy, bà Diêu an ủi cậu: "Không sao đâu, bệnh viện không đóng cửa, con muốn đến thì đến, người nhà cả."
Khương Kiền cực kỳ hy vọng Trương Tự Lưu mau chóng khỏe lại.
Buổi tối, Khương Kiền cầu xin y tá rất lâu mới có thể vào phòng Trương Tự Lưu ngủ cùng hắn.
Cậu chui vào trong chăn của Trương Tự Lưu, di chuyển đôi chân lạnh như băng của mình áp lên đôi chân ấm áp của Trương Tự Lưu, nói nhỏ: "Nưu Nưu, anh không vui sao?"
"Sao em lại nghĩ vậy? Em có thể xuất viện là mong muốn lớn nhất của anh." Trương Tự Lưu ôm chặt cậu vào trong ngực, trong màn đêm tối đen hắn có chút bất an, hơi thở vừa nặng vừa nóng.

"Đi ra ngoài mà không có anh đi cùng thì em phải nghe lời mẹ thật kỹ."
Khương Kiền rầu rĩ đồng ý, cậu ngẩng đầu hôn lên yết hầu của hắn: "Anh cũng phải nghe lời đấy."
"Anh chơi cờ, tĩnh tọa, đọc sách, thời gian trôi qua rất nhanh." Trương Tự Lưu nâng cằm cậu lên, mặc dù trong đêm đen không nhìn thấy rõ, nhưng hắn vẫn hy vọng đong đầy trong mắt Khương Kiền là bóng dáng của mình.
"Ngày xưa, chồng đi xa đều phải động phòng hoa chúc..."
Khương Kiền cười nói: "Anh có thể ngậm miệng được rồi!"
Trương Tự Lưu cười khẽ, bàn tay chậm rãi thò vào bụng cậu, dùng sức vuốt ve cảm nhận xúc cảm ấm áp truyền dến, hắn lưu luyến nói: "Ở ngoài đó chờ anh, và phải luôn nghĩ về anh."
Khương Kiền đồng ý với hắn, cánh tay giống như miếng bánh tổ dinh dính quấn chặt vào cổ hắn.

Quần áo bệnh nhân mùa đông không dày, khi cả hai nằm sát bên nhau, hơi ấm liên tục tỏa ra mang theo sự ấm áp đong đầy.
"Sau này chúng ta còn phải cùng nhau thức dậy, không, anh còn phải gọi em dậy."
Tiếng ngáy của Trương Tự Lưu chầm chậm vang lên bên tai, Khương Kiền cẩn thận lắng nghe một lúc lâu, hết sức tập trung đếm nhịp thở của Trương Tự Lưu rồi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc trước Khương Kiền chơi đấu địa chủ thắng giành được rất nhiều đồ ăn vặt, hiện tại toàn bộ chúng đều thuộc sở hữu của Trương Tự Lưu, chất đầy tủ đầu giường của hắn.
Sau nhiều năm, nay là lần đầu tiên Trương Tự Lưu nhìn thấy Khương Kiền mặc quần áo bình thường.


Hắn có cảm giác lâu ngày mới gặp rất mới lạ, ánh mắt sáng ngời dõi theo ngắm nhìn cậu, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Hắn không khỏi nghĩ tới chuyện giữ Khương Kiền lại, được ở cùng cậu thì thật tốt biết bao.
Mẹ Khương thu dọn xong đồ đạc, đứng ở cửa phòng Trương Tự Lưu thúc giục: "Được rồi, không phải là mai con vẫn muốn đến sao? Cũng đâu phải là không gặp mặt nữa."
Khương Kiền bĩu môi đi tới cửa, cậu do dự vài giây rồi thoắt cái đóng cửa lại.
Mẹ Khương: "..."
Con trai lớn rồi, cũng to gan hơn rồi.
Đến khi mở cửa lần nữa, tai Khương Kiền đỏ thấu, cả khuôn mặt vùi trong khăn quàng cổ, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Mẹ ơi, đi thôi."
Trương Tự Lưu bình tĩnh thản nhiên đẩy bả vai Khương Kiền, nói: "Trời tuyết đường trơn, em đỡ dì cẩn thận."
Mẹ Khương nghi ngờ quan sát bọn họ, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, đẩy vali đi ra ngoài.
Hạ Vân tiến lại gần, trông thấy Khương Kiền đỏ mặt, cười nhạo: "Hai anh vừa mới làm chuyện xấu hổ."
Khương Kiền rất muốn đánh cô bé này một trận: "Nói lung tung gì đó." Nói xong cậu xòe tay đòi quà với Hạ Vân: "Quà xuất viện đâu?"
"Không có, không có." Hạ Vân giả ngây giả ngốc lắc đầu.
"Cô cho chú Độc Cô mà không cho tôi, cô có thành kiến với tôi à?"
"Trương Tự Lưu của anh vẫn đang ở đây, anh sẽ quay lại nên tôi không cho anh đâu, Tiểu Mẫn còn muốn chơi với anh."
Khương Kiền bĩu môi mắng cô: "Nhóc điên tính toán chi li."
Trong khoảnh khắc bước ra khỏi bệnh viện và ngồi lên xe, Khương Kiền có cảm giác lạ lẫm xa cách như đã trải qua một đời người, cậu bắt đầu nhập vai thanh niên văn nghệ, muốn quay đầu lại nói lời tạm biệt với bệnh viện.
Nằm viện ba tháng, mười hai lần làm trị liệu điện, mỗi lần đều sẽ quên mất ký ức, chỉ riêng một điều không thể quên chính là thế giới bên ngoài dường như vẫn còn một chút tươi đẹp.

Nói lời tạm biệt với trầm cảm trong quá khứ, cảm ơn bản thân vì đã thực sự cố gắng đấu tranh, và tái sinh lại từ trong đống tro tàn.
Hy vọng Trương Tự Lưu có thể nhanh chóng đi ra ngoài.
Về đến nhà, Khương Lâm đang chơi đồ chơi với bé con ngoài phòng khách, anh rể thì đang nấu cơm ở trong bếp, nghe tin có người trở về, Khương Lâm vội vàng đi ra cửa đón người.
Ngón tay lạnh lẽo của Khương Kiền chọc chọc vào mặt bé con, cảm thấy mới mẻ: "Đã biết đi chưa chị?"
Khương Lâm ôm bé con, nói: "Biết đứng, chưa dám đi.

Bé yêu mau gọi cậu đi nào."
Bé con nhìn chằm chằm vào cậu với đôi mắt mở to, nắm chặt lấy quần áo của mẹ mình, có hơi sợ hãi.
Khương Kiền cởi áo khoác và khăn quàng cổ xuống, không chờ được mà ngồi trên thảm chơi đồ chơi với bé con.
Điện thoại reo lên, là Trương Tự Lưu gửi tin nhắn tới.
[Kiền à, em về nhà chưa?]
Đúng là một cảm giác kỳ diệu.

Trong ngần ấy năm tới nay, đây là lần đầu tiên cậu dùng điện thoại di động liên lạc với Trương Tự Lưu, trong lòng có một niềm vui khó có thể diễn tả thành lời.
[Về đến nhà rồi, anh đang làm gì vậy?]
[Đang chơi cờ à?]
[Em đang chơi với bé con.]
[Hình ảnh]
......
Thật cạn lời, gửi bao nhiêu tin nhắn, thế nhưng chẳng trả lời được một cái.


Trương Tứ Ngưu, anh giỏi lắm!
Vào buổi tối, cuối cùng cậu cũng mở trang web của nhà sách Vân Thượng lên, xem số liệu tác phẩm như thế nào, rồi lại đọc bình luận của độc giả, chọn ra một vài bình luận để trả lời.
Đọc những bình luận đáng yêu của độc giả và những lời động viên từ người lạ, cậu bất giác nở nụ cười, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Chỉ là, Trương Tự Lưu thật sự không trả lời tin nhắn của mình.
Đứa con ngỗ nghịch, ba đây không cần con nữa.
Mẹ Khương đưa thuốc đến trước mặt cậu, giám sát cậu uống thuốc: "Ngày mai còn phải đi thăm Tiểu Trương nhà con, đi ngủ sớm một chút."
"Không thăm anh ấy nữa, con tức muốn chết đây này."
Mẹ Khương trừng mắt nhìn cậu: "Không thăm cũng phải đi ngủ sớm."
Ngày hôm sau, Khương Kiền nằm ỳ trên giường một lúc lâu, sau đó bị mẹ Khương dùng vũ lực kéo dậy.
Ở trong bệnh viện đang dưỡng thành cuộc sống của người cao tuổi, đột nhiên trở về thực tại thì lại cảm thấy không quen.
Bữa sáng phong phú hơn nhiều, hiếm khi cậu có cảm giác thèm ăn, ăn hết một bát sủi cảo thanh đạm, sau đó ngoan ngoãn uống thuốc, rồi cuống quýt chuẩn bị ra ngoài tìm Trương Tự Lưu.

Mẹ Khương vặn lỗ tai cậu: "Ngồi vễ chỗ, thuốc còn chưa ngấm vào người đâu."
"Mẹ có biết tại sao con bị bệnh không? Phỏng chừng chính là bị mẹ vặn tai vặn thành bệnh luôn đấy." Khương Kiền che lỗ tai đỏ bừng lên án mẹ Khương.
"Còn lắm mồm nhiều lời, mẹ cũng không biết tại sao Tiểu Trương nhìn trúng con nữa?"
"Nhan sắc và trí truệ này chứ còn gì, cũng có thể con bị bệnh là bởi vì mẹ luôn coi thường con."
Mẹ Khương nhìn trái nhìn phải, thầm nghĩ muốn tìm một cái chày cán bột hầu hạ cậu.
Khương Kiền ở nhà nghỉ ngơi hơn mười phút rồi mang theo thuốc đi cùng, bởi vì cậu không thể dừng uống thuốc, dừng thuốc sẽ xảy ra chuyện lớn.
Thời tiết vẫn rất lạnh, lạnh đến mức thở ra toàn là khói.

Băng qua con đường được phủ một lớp tuyết mỏng, Khương Kiền ôm mấy củ khoai lang ấm áp trong tay đi vào bệnh viện tâm thần.
Chú bảo vệ nghi ngờ nhìn cậu: "Hôm qua cháu xuất viện rồi sao giờ lại đến?"
"Đến dạo chơi ạ." Khương Kiền cắn khoai lang nóng hổi, nói không rõ lời.
Chú bảo vệ nhìn bóng lưng của cậu, cảm thán: "Vậy mà còn có người điên không nỡ xa bệnh viện tâm thần."
Khương Kiền đi thẳng vào hội trường tìm Trương Tự Lưu, bình thường vào giờ này hắn vừa tập thể dục xong, hẳn là đang tĩnh tọa ngồi chơi cờ một mình.

Nhưng Khương Kiền đi quanh một vòng vẫn không thấy hắn đâu.
Những bệnh nhân khác nhao nhao tới tìm cậu nói chuyện, Khương Kiền vội vàng hỏi: "Trương Tự Lưu đâu rồi?"
Bệnh nhân kia nói: "Hôm qua anh ấy đang sử dụng máy tính, bị ông anh điện tử tác động vật lý, không cẩn thận chạm vào mắt.

Ông anh chọc mắt thấy mắt của Trương Tự Lưu bị chọc vào, tức giận đến mức đánh ông anh điện tử.

Bọn họ gọi tới đánh lui, kết quả là Trương Tự Lưu phát bệnh."
Khương Kiền lo lắng cho Trương Tự Lưu, vội vàng chạy vào phòng tìm Trương Tự Lưu.


Cậu liền trông thấy Trương Tự Lưu đang nằm trên giường lẳng lặng không nói lời nào, khóe mắt còn có vết trầy xước.
"Trương Tứ Ngưu, em tới rồi đây." Khương Kiền nhìn thấy dáng vẻ u sầu của hắn, sống mũi bỗng cay cay, cậu ngồi xuống trước mặt hắn cầm lấy tay hắn.
Trương Tự Lưu bình tĩnh nhìn cậu, cố gắng giơ tay sờ mặt Khương Kiền, rồi lại giật mình mất mát nói: "Anh tưởng rằng đây là mơ."
"Không phải mơ."
"Anh tưởng em lại rời bỏ anh như trước đây và sẽ không quay lại nữa."
"Em sẽ quay lại mà." Khương Kiền nâng tay hắn lên rồi hôn lên mu bàn tay hắn, nói nhỏ: "Anh có muốn ăn khoai lang nướng không?"
Trương Tự Lưu lắc đầu, cả người như bị bao phủ trong một tầng sương lạnh lẽo không thể xuyên thấu, chìm vào trạng thái nửa sống nửa chết.
Khương Kiền hiểu rõ những gì mà hắn đang trải qua, cậu chỉ đành ngồi bên cạnh, nắm vuốt ngắm nhìn ngón tay của hắn.
Khương Kiền rất hiểu cảm giác này, không phải là không muốn nói chuyện, mà là không thể mở miệng nói, bởi vì sau khi mở miệng cơ thể bất giác trở nên đau đớn, vô cùng nặng nề.

Lúc trước khi bệnh tình vẫn còn nghiêm trọng, cậu cũng không muốn nói chuyện, nhưng dù thế nào nhất định cũng phải vượt qua chướng ngại này.
Trương Tự Lưu bỗng nhiên nắm lấy tay cậu: "Hôm nay em ở lại đây được không?"
"Em không mang theo thuốc buổi tối."
"Là vậy à."
Khương Kiền không yên lòng nhìn bộ dạng sầu muộn của hắn: "Bây giờ em đi đăng ký thuốc, bảo bác sĩ Dương kê thuốc cho em."
Vết thương ở khóe mắt của Trương Tự Lưu cũng không nặng, và vì ở gần mắt cho nên sau khi khử trùng xong sẽ khô lại.

Chăm sóc cho Trương Tự Lưu sau khi hắn phát bệnh thật sự rất nhàm chán, bởi vì Khương Kiền không thể ngồi cả ngày như Trương Tự Lưu được.
Khương Kiền dứt khoát bò lên giường ngồi thẳng lưng, yên lặng thiền định, quan sát nhịp thở của mình.

Bởi vì Trương Tự Lưu nói với cậu rằng điều này có lợi cho việc phục hồi sức khỏe, mỗi ngày cậu đều thử một lần.
Trương Tự Lưu nhìn cậu một hồi, mệt mỏi nằm sấp trên đùi cậu, dựa vào thật sát bên cạnh.

Cả một lúc lâu hai người đều không nói lời nào.
Bà Diêu tới thăm Trương Tự Lưu thì nhìn thấy bọn họ giống như hai kẻ ngốc.

Không muốn đi vào ăn thức ăn cho chó nên bà ngồi ở hành lang, đợi lâu sau mới nghe thấy có tiếng người nói chuyện.
"Anh đè lên chân em, tê lắm rồi, xê ra."
Trương Tự Lưu như một khối gỗ không chịu nhúc nhích.
Khương Kiền khó chịu rút chân ra, chờ cho cảm giác tê dại giảm bớt rồi cậu giơ tay lên giống như muốn bổ khúc gỗ này ra, coi xem giờ phút này hắn đang nghĩ gì.
Bà Diêu bước vào phòng hỏi: "Mắt con còn đau không?"
Trương Đầu Gỗ vẫn không nhúc nhích.
Khương Kiền bổ vào đầu hắn: "Dì đang hỏi anh kìa, còn đau không?"
Trương Tự Lưu lắc đầu.
"Ngu thật rồi, để em đi tìm hai lão kia báo thù."
"Một người muốn đập máy tính của nó, một người thèm muốn đôi mắt của nó, dì nghĩ thôi cũng thấy sợ.

Nhưng hai người bọn họ đều bị nhốt lại rồi, không thể ra ngoài trong vài ngày tới."
"Dì, tối nay con muốn ở lại đây chăm anh ấy."
"Con vẫn đang bệnh mà, mẹ con sẽ lo lắng cho con."
"Không sao đâu dì, chủ yếu là uống thuốc thôi, buổi sáng con lấy thuốc từ chỗ bác sĩ Dương rồi."
Sau khi đồng ý cho cậu ở lại, Bà Diêu vui vẻ thoải mái, nói xong bỏ lại bọn họ rồi tìm chị em đi spa.
Khương Kiền đành phải kéo bạn trai đi chơi cờ, nhưng Trương Tự Lưu vẫn không muốn động đậy.

Đúng lúc diễn ra buổi vẽ tranh trị liệu nhóm, Khương Kiền cố ý cầm cây bút màu xanh lá cây vẽ một con rùa trên mặt hắn.

Trương Tự Lưu lạnh mặt chán chường nhìn cậu: "Anh rất khó chịu."
"Còn muốn nói chuyện là đủ chứng minh anh vẫn chưa đến mức không còn thuốc chữa." Khương Kiền giơ điện thoại lên mở camera trước tự sướng, ôm lấy đầu hắn: "Anh Khương siêu cấp đẹp trai chụp ảnh chung với rùa nhỏ."
Trong ảnh, Trương Tự Lưu không hề có biểu cảm gì, dáng vẻ có chút bi quan bất cần đời mất niềm tin vào cuộc sống.
"Cười cái đi mà." Khương Kiền quay đầu lại nhìn hắn, hơi nũng nịu nói: "Anh ơi, anh cười một cái đi."
Trông Trương Tự Lưu càng chán đời hơn.
"Được rồi, em sai rồi.

Người khác làm nũng đều là vì muốn được chiều, còn em làm nũng là vì để ghê tởm anh." Khương Kiền chụp một bộ ảnh buồn bực không vui của Trương Tứ Ngưu, rồi ngồi chỉnh ảnh vô cùng vui vẻ.
Vì để Trương Tự Lưu thoát khỏi tính ỳ không thèm để ý tới người khác, Khương Kiền nghĩ đủ mọi cách để nói chuyện với hắn, rồi cuối cùng cậu cầm điện thoại lên mở camera hướng về hắn và quay video.
"Ngài Trương có muốn nói gì với Khương Kiền không?"
Trương Tự Lưu do dự nhìn về phía cậu, muốn nói chuyện nhưng lại im lặng không nói, như thể tất cả lời nói đều không cần thiết, dài dòng dư thừa.
"Anh có yêu Khương Kiền không? Em biết anh không muốn nói chuyện, nói với em một chữ, trả lời em đi có được không? Chỉ một chữ thôi."
Trương Tự Lưu rũ mắt, toàn bộ khuôn mặt dường như bị bao phủ trong bong tối, thật lâu sau hắn mới trầm giọng từ từ trả lời: "Được."
Khương Kiền vui mừng nhìn Trương Tự Lưu đang tuyệt vọng, vừa vặn bắt được một chút dao động ngắn ngủi trong lòng hắn, không khỏi cay cay sống mũi.
Khi đối mặt với một vũng nước đọng, bạn sẽ làm thế nào để nó gợn sóng tung bọt nước như bạn mong đợi? Giờ phút này cậu đã bị chút bọt nước tung tóe của vũng nước đọng kia làm cho máu nóng sôi trào, tràn đầy cảm động.
Không ai hiểu được sự cảm động của cậu lúc này, không ai hiểu được cậu cảm thấy tự hào cỡ nào khi nhìn thấy Trương Tự Lưu đang đấu tranh với cơ chế sinh lý trong cơ thể.
Cởi bỏ nút thắt vững chắc và thoát khỏi nó, cuối cùng chúng ta sẽ được chữa lành.
"Anh có yêu em không?"
"Yêu."
"Anh có yêu dì Diêu không?"
"Yêu."
"Anh có yêu chính mình không?"
Trương Tự Lưu sững sờ một lúc, sau đó rũ mắt lắc đầu, bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời.
Khương Kiền cười khổ chua xót, bảo một người trầm cảm yêu bản thân chẳng phải là điều vô nghĩa sao? Cậu là người từng trải, nhận được đáp án này cũng rất bình thường.
"Anh có thể vì em mà yêu bản thân mình không?"
Trương Tự Lưu khàn giọng nói: "Được."
"Thật ngoan!" Khương Kiền sờ sờ đầu nhỏ của học bá, tiếp tục hỏi hắn vài câu hỏi.
Gần tối, Khương Kiền gọi điện thoại cho mẹ Khương, giải thích tình hình ở đấy với bà, nói rằng sẽ không về nhà.
Mẹ Khương dặn dò càm ràm hồi lâu mới đồng ý cúp điện thoại, lòng đầy lo lắng.
Khương Lâm khó hiểu nói: "Em trai còn chưa khỏi bệnh mà còn đi chăm sóc cho người khác, ăn no rửng mỡ à?"
Mẹ Khương: "Đứa nhỏ kia cũng rất đáng thương."
"Nếu cả đời cậu ta không khỏe lên được, chẳng phải sẽ kéo theo cả đời em trai sao? Em ấy nên tìm một người khỏe mạnh, chứ hai người đều mắc bệnh tâm lý thì sau này sống dựa vào nhau thế nào? Đến lúc đó người mệt mỏi vẫn là mẹ.

Mẹ à, mẹ khuyên em đi."
"Con không ngăn Thiên Thiên thích cậu ấy được đâu.

Hơn nữa cậu ấy cũng đang tích cực điều trị, mẹ cảm thấy rất tốt.

Con nói những lời này trước mặt mẹ là được, đỡ cho Thiên Thiên nghe thấy lại phát bệnh, nghe chưa?"
Làm cha làm mẹ thì sao có thể không nghĩ tới vấn đề này? Trương Tự Lưu ưu tú, nhưng lại là một người mang theo tai họa tiềm ẩn, sau này phát bệnh sẽ không tránh khỏi việc làm cho Khương Kiền chịu khổ.

Nhưng con trai mình quá ỷ lại vào hắn, bà còn có thể nói gì đây.
Khương Lâm mím môi, tuy không tình nguyện nhưng cô cũng chỉ có thể lên tiếng đồng ý..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương