Tôi Sưởi Ấm Boss Ở Thế Giới Kinh Dị
-
Chương 57
Lâm Khách vừa nói lời này ra, người chơi đồng thời kinh ngạc, ngay cả trên mặt Cao Phi Phàm cũng thoáng hiện sự khiếp sợ khó tin.
Mặc dù hắn không hiểu đoạn lập luận đằng trước những vẫn hiểu được câu kết luận đó.
Trong lòng hắn tin ba phần, nhưng miệng vẫn không nhận, lắp bắp nói: "Giỏi thì lôi chứng cứ ra đi!"
Lâm Khách lắc đầu: "Không có chứng cứ, mọi người cứ tiếp tục đi, chẳng qua tôi chỉ nói ra suy đoán của mình thôi, có thể là không đúng, bảo vệ mạng mình vẫn quan trọng hơn."
Mặc dù Lâm Khách đã tự chặt mình không thừa một mảnh, nhưng lời nói như bát nước đổ đi, lập tức có vài người chơi chuẩn bị mang đạo ** đi đổi liền bị dao động, ồn ào nói muốn đi tìm thêm thông tin đã.
Cao Phi Phàm và Trần Minh vừa thấy không còn ai muốn đổi đạo cụ nữa cũng bắt đầu sốt ruột, đầu tiên là liên tục hung hăng cảnh cáo, nếu những người này muốn quay lại đổi, cho bao nhiêu đạo cụ bọn họ cũng không cần, sau đó thấy mọi người càng xa lánh rời đi nhanh hơn, lúc này mới hắn mới giả lả, tỏ ý có thể giảm giá.
Cuối cùng, cuộc trao đổi cũng kết thúc bằng lời đề nghi của Mạnh Đường là tổ đội trước rồi trả đạo cụ sau.
Lời nên nói cũng đã nói, việc còn lại Lâm Khách không thể lo hết được, vừa bảo Dương Nguyệt chú ý tình huống của nhũng người dân còn mình vội vã chạy đến giáo đường.
Ngoài cửa giáo đường là một biển người.
Người dân trong trấn hoảng sợ, cứ từng nhóm một đi vào rồi đi ra giáo đường, người chơi cũng đang tụ tập ở đây cố gắng vừa trấn an người dân vừa moi tin tức.
Cận Thanh Việt đang ngồi ở bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn về phía bên trong giáo đường, lúc này mới thấy Lâm Khách đến, nghiêng đầu cười nhạt với cậu: "Quay lại rồi à."
Lâm Khách gật đầu với anh ta, sau đó tinh mắt thấy một cô gái sám hối trước mình vừa đi đến cuối hàng, tinh thần lo âu khó chống đỡ nổi, miệng đang lẩm bẩm gì đó như đọc kịch bản, hiển nhiên là đang chuẩn bị lời để sám hối.
Lâm Khách đi đên: "Cô vô tình chạm phải hoa hồng đỏ nên đến xin sự tha thứ à?"
Chỉ là câu chào hỏi, cô gai như nghe thấy tiếng sấm giật nảy người, hoảng sợ nhìn Lâm Khách: "Cậu, cậu nói gì thế?"
Lâm Khách cưởi nhạt, nhìn lướt qua xung quanh, hạ thấp giọng nói: "Tôi nói tôi biết cô đã chuyện gì, giáo chủ cũng biết, cô không cần nói những lời kia đâu."
Cô gái hoàn toàn sơ hãi, hơi thở bắt đầu dồn dập, gương mặt đỏ lên, mái tóc màu hạt dẻ dính bết lên trán đầy mồ hôi.
Không thể không nói, cố gái rất xinh đẹp, giống như bông hồng chớm nở, hiếm khi làm người xem thấy không đành lòng.
Lâm Khách nói: "Cô không làm gì sai, không cần phải sợ như thế."
Đột nhiên cô ta nhìn chằm chằm vào Lâm Khách.
Từ trong đồng tử của cô ta, Lâm Khách thấy được đáp án khác.
Cậu dò hỏi: "Thực ra là, một khi hoa hồng đỏ..."
Cậu còn chưa nói dứt lời, cách vách truyền đến âm thanh hỗn loạn, mấy người chơi xông đến, túm lấy người dân hỏi bọn họ có hái hoa hồng đỏ hay không.
Người dân trong trấn bị hỏi như thế, lập tức hoảng loạn tập thể.
Cô gái ở chỗ này cũng bị dọa sợ, nhanh như chớp chạy ra phía sau người đàn ông bên kia, sợ hãi nhìn Lâm Khách, làm như vừa rồi Lâm Khách muốn ăn thịt cô nàng vậy.
Lâm Khách: "..."
Cậu khẽ nhíu mày, nhìn về phía mấy người chơi thỗ lỗ bên kia.
Quả nhiên người dẫn đầu là Cao Phi Phàm, hắn nói mình phải là người tìm ra manh mối đầu tiên, hơn nữa hắn khẳng định người hái hoa hồng chính là tội nhân đáng chết, nói chuyện ngang ngược, không nể nang gì, tâm thế kiêu căng, tự xem mình là người phán xét.
Điều này khiến cho người dân trong trấn có tâm lý phản đối lại, chỉ nghe thấy họ to tiếng đáp lại.
"Không đúng, sao có thể được, sao chúng tôi lại đi đụng vào thứ tà ác như thế chứ?"
"Nhà chúng tôi đủ an đủ tiêu, cây trông phát triển tốt, lấy thứ đó về làm gì?"
"Con gái nhà chúng tôi là người đẹp trong trấn, con trai theo đuổi con bé nhiều vô số kể, chúng tôi cần thứ tà tính kìa để làm gì?"
"Mấy người đừng có mà ngậm máu phun người!"
Cao Phi Phàm nghe được câu trả lờ, không chỉ không thấy thất vọng, mà còn phấn khích hơn: "Sao tôi biết mấy người có nói dối hay không?"
Rõ ràng là hắn không có hứng thú với việc thu thập tin tức mà đang đến phá rối.
Đây là thái đội với thứ tà tính à?
"Đợi đã," Lâm Khách cũng nhận ra gì đó không đúng, liếc mắt nhìn cô gái, ý bảo cô đừng lo lắng, sau đó hỏi vọng người dân bên kia, "Nghe mọi người nói, sao tôi cảm thấy hoa hồng vẫn rất tốt mà?"
Nghe thấy Lâm Khách đặt câu hỏi bât ngờ, tất cả người dân trong trấn như bị câm, thoáng chốc im lặng hết.
"Đúng thế," Ở bên cạnh Lâm Khách, Cận Thanh Việt chậm rãi đẩy xe tiến lên, "Lúc trước Hồ Điệp cũng nói với tôi, hoa hồng từng là vật may mắn trong trấn nhỏ của mọi người, nó mang đến cho mọi người những điều tốt đẹp, hy vọng hòa bình, vậy thì từ khi nào mọi thứ bắt đầu thay đổi?"
Vẻ mặt của người dân càng thêm hoảng sợ, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, dường như muốn tìm Hồ Điệp nói lung tung, nhưng cô gái không có ở đây.
Rõ ràng họ đang sợ điều gì đó.
Lâm Khách quan sát kỹ vẻ mặt của bọn họ, với tần suất quay đầu của bọn họ, chắc chắn bọn họ đang sợ Giáo chủ.
"Giáo chủ...Xuất hiện từ khi nào?" Lâm Khách hạ thấp tiếng, hỏi nhỏ.
Quả nhiên, vừa hỏi xong, biểu cảm của người dân đã sợ đến tột hạn.
"Đều, đều tai phù thủy xuất hiện," Cuối cùng có một người dân như bị doa điên bắt đầu nói năng mất kiểm soát, "Tất cả mới hỗn loạn, tất cả đang tốt, cái gì cũng tốt...Đều tại cô ta muốn làm bông hoa hồng thứ hai..."
Lâm Khách nhạy bén bắt được từ khóa: "Bông hồng thứ hai?"
Người kia đang định trả lời thì bị cắt ngang.
Một người dân vừa đi vào giáo đường đang chạy ra, té ngã, hoảng sợ hét lên: "Không ổn rồi, Giáo chủ, Giáo chủ,..."
Mọi thứ đang yên tĩnh, tiếng hét của đối phương lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, đối phương mồ hôi đầm đia, chân tay run rẩy, vẻ mặt quỷ dị, run rẩy một lúc lâu mới nói: "...Hình như Giáo chủ bị thương.
Trên người đều, đều là máu..."
Lời vừa nói ra, toàn bộ bắt đầu xôn xao.
Đặc biệt là người dân vừa nhắc đến bông hồng thứ hai, như quỳ hẳn xuống tại chỗ, hắn điên cuông nói: "Tôi không nên nhắc đến, tôi không nên nhắc đến nó."
Lâm Khách tức giận nhíu mày.
Bị thương?
Ai? Giáo chủ?
Người dẫn trong trấn luôn được Giáo chủ bảo vệ, lúc này nghe thấy Giáo chủ bị thương, mỗi người như mất tinh thần, dĩ nhiên không ai dám đi vào trong xem tình hình.
Mọi người đang cuống quít thảo luộn kế hoạch đã thấy một bóng người vội vàng lao vào giáo đường.
"Lâm Khách!" Cận Thanh Việt không đồng tình quát lên.
Mặc dù đạo cụ của Lâm Khách có thể khống chế Boss ở mức độ nào đó, nhưng Boss cấp trừng phạt rất đặc biệt.
Cận Thanh Việt trầm mặt, giơ tay định đẩy xe đi vào với Lâm Khách.
Cửa giáo đường khi Lâm Khách vừa đi vào, chậm rãi đóng chặt lại.
Môi Cận Thanh Việt mím chặt, đang định sử dụng đạo cụ, liếc mắt thoáng thấy một bóng đen xuất hiện.
Là một người chạy về phía lối vào trấn nhỏ.
Ánh mắt cô ta rất độc, nhìn là nhận ra không phải người chơi, mà là người dân trong trấn...Là cô gái nói chuyện với Lâm Khách lúc nãy.
Cô gái chạy đến cánh đồng hoa hông?
Cận Thanh Việt không phải người chơi bình thường, trong đầu anh ta lập tức hiện lên sơ đồ manh mối, không chút do dự, đổi hướng xe lắn, nói với Úc Sanh ở phía sau: "Đuổi theo."
Úc Sanh nghe thấy thế, cũng không biết dùng cách gì, đẩy xe lăn như bay, đuổi theo bóng người.
...
Lâm Khách chỉ cảm thấy mình đã bỏ sót một manh mối cực kỳ quan trọng, trái tim đập rất nhanh, thậm chí thấy choáng váng.
Cậu quen đương đi vào phòng sám hối.
Rèm của vén lên một nửa, không thấy Giáo chủ ở bên trong.
Thấy thế, Lâm Khách căng thẳng hơn, lúc này mới ngửi thấy mùi hoa gay mũi khó thể bỏ qua trong giáo đường.
Không thể nào?
Đừng nói bông hoa hồng đó đã làm tổn thương Giáo chủ?
Giáo chủ và hoa hồng đỏ đối lập nhau?
Lâm Khách lập tực thấy nghi ngờ tất cả phán đoán của mình lúc trước.
Nếu suy đoán của cậu sai, có phải sẽ hại chết nhiều người hay không?
Cậu lắc nhẹ đầu, không được, phải tìm Giáo chủ đã, không thể khẳng định bừa...
Chắc đã đến gần với sự thật rồi.
Trong lòng Lâm Khách có trực giác rất kiên định.
Cậu thả lỏng cơ thể, cố gắng xác định hướng của mùi hương hoa, đi về phía đó.
Trải qua thời gian trong phó bản, cậu đã quen với việc đi đến nơi nguy hiểm nhất, bởi vị nơi đó sẽ có manh mối quan trọng nhất.
Dần dần, tất cả các manh mối mở ra theo từng bước chân của cậu.
Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng, người dân né tránh, ngọn đuốc ở cổng thị trấn...và Giáo chủ bị kích thích bởi hoa hồng, những điều này chắc chắn không vô nghĩa, bởi vì họ đã một lần và một lần nữa gây ra phản ứng dữ dội cho người dân trong trấn.
Hướng qua cửa của họ phải chính xác, vấn đề là thứ tự kích hoạt cốt truyện!.
Ánh mắt Lâm Khách lóe lên, theo bản nang lẩm bẩm: "Thứ tự..."
*
Lâm Khách tìm thấy Giáo chủ.
Giáo chủ đứng trước nghĩa trang sau nhà thờ.
Thay vì nói đây là nghĩa địa chi bằng nói đây là mộ của nhưng bông hoa, gió lạnh thổi qua mặt, ở trước mắt là cánh hoa hồng, thân cây và lá hoa đều bị sương tuyết bao phủ.
Lâm Khách chỉ nhìn lướt qua nghĩa địa, ánh mắt lại bị Giáo chủ hấp dẫn, trái tim cậu như ngừng đập, ngơ ngác nhìn người đàn ông ở trước mắt.
Giáo chủ đứng thẳng ở đó, áo khoác ngoài trắng tinh thần thánh, từ tay áo gần như nhuộm máu tươi, lan đến trước ngực.
Màu đỏ chỏi mắt, làm làn da của Giáo chủ càng thêm tái nhợt, cam giác thánh khiết bị chọc thủng, để lộ ra sự xinh đẹp.
Đẹp quá.
Hóa ra Giáo chủ là nguồn của hương thơm.
Đồng thời khiến thiêu đốt cảm xúc trong người cậu, làm không khí xung quang xốn xang, như phát ra tia lửa.
Giáo chủ đang cúi đầu, cố gắng khống chế gì đó.
Lâm Khách nghĩ đến gốc hoa hồng nửa trắng nửa đỏ, khiến người đàn ông mù điên cuồng.
Hình ảnh giáo chủ ở trước mắt như trùng lên với đóa hồng kia.
"Bông hồng" nhìn cậu.
Lâm Khách giật thót, cảm thấy khô cổ họng, không nói nổi một câu.
Cậu rất khó hình dung ra nỗi lòng của mình, chỉ cảm thấy mình như bị ánh mắt kia nhìn thấu.
Giáo chủ cứ như vậy cách một khoảng không khí xốn xang, lẳng lặng nhìn Lâm Khách.
Sau đó, giọng khàn nói với Lâm Khách:
"Bởi vì bản thân tôi cũng có tội nghiệt, hôm nay sẽ không nghe sám hối nữa."
"Hãy để tôi chúc phúc lần cuối cho cậu.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook