Tôi Sưởi Ấm Boss Ở Thế Giới Kinh Dị
-
Chương 47
Quá trùng hợp.
Hôm qua cậu vừa chạy khỏi phòng của Giáo chủ, tự dưng bây giờ lại xuất hiện kịch bản một tên cặn bã chơi đến nửa đêm rồi biến mất.
Mặc dù Lâm Khách cho rằng hai chuyện này hoàn toàn không thể so sánh với nhau được, nhưng cậu không quan tâm lắm, càng không có lý do gì mà thấy xấu hổ cả, mà không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ.
Sau cùng, hình như Giáo chủ rất quan tâm đến chuyện này, nhìn gương mặt u ám buổi sáng là biết.
Cậu cố gắng bình tĩnh, an ủi bản thân đây chỉ là tục lệ của phó bản, vì thế lại ghé sát để nghe rõ hơn.
Giáo chủ ở bên trong im lặng một lúc, nói tiếp: 'Ừm, cô nói tiếp đi."
Sau đó, người phụ nữ tiếp tục khóc lóc, kể lể.
"Tình cảm trước đây của chúng tôi rất tốt, mặc dù anh ấy không quá tinh tế, nhưng rất có trách nhiệm, làm việc chăm chỉ, không ai trong trấn là không ghen tị với chúng tôi cả."
Đây là phòng sám hối nhưng cô gái chỉ lo kể chuyện trong quá khứ.
"Ngài cũng biết mà đúng không? Thị trấn của chúng ta bao quanh bởi những điều xấu xa, mặc dù ngài đã đè ép chúng xuống, nhưng thứ đó vẫn rục rịch vào ban đêm! Chắc chắn là đã có người đầu quân về phe tà ác, mới mang chồng của tôi đi vào ban đêm...Tôi, tôi...tôi chỉ làm điều đó để chống lại cái ác."
"Lần sau đừng làm thế nữa." Giáo chủ nói, giọng điệu hơi lạnh lùng.
Người phụ nói chuyện một lúc lâu mới có ý định muốn xưng tội, và hình như Giáo chủ chỉ trả lời cho có lệ.
Lâm Khách khom lưng ghé sát tai, nhẹ nhàng áp sát rèm cửa.
Lúc này, chóp mũi Lâm Khách nhạy bén ngửi được mùi hương thơm, rất nhạt, không ngừng tản ra giữa vách ngăn gỗ và phòng sám hối.
Mùi hương này cùng với tiếng khóc nức nở nho nhỏ của người phụ nữ làm tin thần Lâm Khách không yên.
Cái quái gì thế này? Cô ta đã làm gì để chống lại cái ác?
Trong lòng Lâm Khách sốt ruột, nhưng hết lần này đến lần khác người phụ nữ lại không nói ra, giống như đã phạm phải tội rất nghiêm trọng, không dám mở miệng.
Không biết bao lâu, lâu đến mức khi Lâm Khách thấy thắt lưng của mình bắt đầu đau nhức, đột nhiên rèm cửa vén lên, một người phụ nữ với hốc mắt đỏ bừng suýt nữa đã đụng ngã Lâm Khách.
Người ở sau lưng người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn cậu, giơ tay nâng rèm cửa lên.
Ở bên trong phòng sám hối, Giáo chủ ngước mắt lên nhìn Lâm Khách, đuôi mắt hơi nhếch lên.
Lâm Khách lại không thoát khỏi người phụ nữ, ánh mắt như bị hút hồn.
Đột nhiên, trong lòng cậu khẽ động, đầu óc bừng tỉnh, hiểu ra "tội nghiệt" của người phụ nữ này là gì!
Trong thoáng chốc, người phụ nữ thấy xấu hổ, vùi đầu bỏ chạy, Giáo chủ vẫn giơ tay giữ rèm cửa, rất tự nhiên nói với Lâm Khách: "Mời vào."
Lâm Khách nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện phòng sám hối rất nhỏ, chỉ vừa để hai người ngồi đối diện nhau.
Điều này cũng làm cho Giáo chủ cao lớn hơn, như một ngọn núi nhìn Lâm Khách từ ở trên cao xuống.
Tự dưng Lâm Khách lại thấy luống cuống.
Sợ cái gì? Cậu thấy khó hiểu, cúi người đi vào ngồi xuống chiếc ghế hơi thấp.
Giáo chủ buông rèm cửa, trong phòng sám hối tối hơn, đột nhiên Lâm Khách ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Quá yên tĩnh, trong phòng sám hối chỉ có tiếng hô hấp của hai người, Giáo chủ gần như đụng phải người Lâm Khách rồi ngồi xuống ở đối diện, gật đầu với cậu, Lâm Khách cảm thấy mình chỉ cần ngẩng cao đầu là trán có thể đụng phải Giáo chủ.
Trong lúc bối rối, cạu giơ tay nhéo tai mình, cũng vì hành động nhỏ này kéo theo ánh mắt sâu thẳm của Giáo chủ.
Trong phòng sám hối vẫn còn vương chút mùi hương nhàn nhạt của người phụ nữ lúc nãy, giờ phút này nó cứ quanh quẩn bên hai người.
Không được, phải tốc chiến tốc thắng.
"Tôi muôn sám hối." Lâm Khách bình tĩnh lại, nhỏ giọng mở đầu cuộc nói chuyện.
"Được," Giáo chủ gần như đáp lại luôn, giọng nói của hắn trầm thấp nhẹ nhàng, như thể giải hết buồn khổ cho đối phương, "Thật ra không phải là sám hối gì cả, nếu trên đời này có chuyên gì làm cậu thấy đau khổ, không có cách nào quên được hay trong lòng có oán giân, cậu cứ nói cho tôi nghe.
Đừng nói dối tôi, cũng như đừng dối mình."
Trong lòng Lâm Khách đang nghĩ làm sao có thể kiểm chứng được suy đoán, lại bị Giáo chủ nói làm cho giật mình.
Giọng nói như có sức hút kỳ lạ, trong thoáng chốc gợi lên sự tủi thân và buồn tủi từ nhỉ đến lớn của cậu, ba mẹ vắng nhà, ngôi nhà tối như nhà ma, mỗi lần cãi nhau lúc nửa đêm, bị người ta đuổi theo đánh chật vật không biết đánh trả...Cuối cùng là ngày bác Trần ra đi cậu cũng không đến kịp.
Đều là một số chuyện nhỏ nhặt, những chuyện tưởng chừng cậu đã quên mất, lại bị một giọng nói dẫn ra hết.
Thậm chí còn làm cho cảm xúc của cậu dao động.
Quá xấu hổ!
"Tôi không thể..."Không thể gặp mặt bác Trần lần cuối.
Nhưng Lâm Khách vẫn không tự chủ được cau mày, khàn giọng nói.
Cậu cúi đầu, liếc mắt nhìn qua thiết bị quản lý trên cổ tay.
Số người xem đã nhảy lên hơn mười bảy triệu người xem.
Cho dù thế giới Chủ thần có số dân khổng lồ, thì đây cũng là một con số ngạc nhiên.
Lâm Khách bị con số này làm cho hoảng sợ, nháy mắt ý thức được mình đang bị vô số người đứng xem, tức khắc thấy xẩu hổ tỉnh táo lại, trong lúc vội vàng, cậu bắt gặp một đôi mắt cảm xúc.
Lâm Khách sửng sốt, hình như tâm trạng Giáo chủ không khá hơn cậu là bao.
"Mặc dù cậu không nói," Giọng nói của Giáo chủ buồn, trầm thấp, "Nhưng tôi đã cảm nhận được sự áy náy trong lòng cậu, nếu không nói ra có thể khiến cậu thấy nhẹ nhõm, mà nói ra càng khiến cậu thêm nghiêm trọng, tôi đề nghĩ cậu chọn cái thứ nhất, ít ra có thể làm cậu cảm thấy thoải mái."
Mặc dù Giáo chủ nói như thế, nhưng trong mắt hắn lại hiện lên sự thất vọng và u ám.
Lâm Khách cũng chú ý đến điều đó, sự nguy hiểm tràn đầy trong đại não cậu, cậu nhận ra mình cần phải nói gì đó, nếu không rất có thể kích hoạt điểm chết trong phòng sám hối.
Cậu có rất nhiều chỗ cần điều tra, như hoa hồng vào ban đêm, Giáo chủ biến mất, như trấn nhỏ xuất hiện chuyện lạ, nhưng bởi vì lúc nãy chìm đắm trong chuyện xưa, làm mạch suy nghĩ của cậu bị ngắt quãng, chậm đi mất vài giây.
Ở trước mặt, Giáo chủ mím môi thành một đường thẳng, ánh mắt càng u ám, hai bàn tay to đan xen vào nhau, khớp xương phát ra tiếng "rắc" ở trong bóng tối.
Lâm Khách giật thót.
Không kịp nghĩ kỹ, cậu mở miệng nói: "Tôi muốn sám hối, tôi...biết hoa hồng ở đây sẽ làm cho con người mất thần trí, nhưng tôi vẫn hái nó xuống.
Nhớ đến điều này, tôi rất muốn cầu xin sự tha thứ."
Lúc nãy cậu thấy lễ vật trong giáo đừng đều là hoa hồng, không biết đang tôn thờ vị thần nào, Lâm Khách không dám nói bừa xin sự tha thứ.
Ánh mắt Giáo chủ nặng nề nhìn cậu một lát, nhân tiện làm cho giọng nói hòa nhã: "Cậu có thể nói ra điều này với tôi là rất tốt.
Hơn nữa cậu đã ý thức được mình mắc sai lầm, đã vứt bỏ nó đi đúng không?"
"Đúng thế, nhưng mỗi khi đêm đến, nó vẫn làm mê hoặc tôi, làm tôi rất sợ hãi," Dưới ánh nén mờ nhạt, thần kinh Lâm Khách căng chặt lo lắng Giáo chủ sẽ làm khó dễ, dáng vẻ như đang "sợ hãi", "Ngài Giáo chủ có cách nào giúp tôi thoát khỏi rắc rối này không?"
Giáo chủ im lặng một lúc, hơi híp mắt lại: "Ý cậu là, cô ta cũng dám dụ dỗ cậu?"
Ai?
Lâm Khách ngẩn người, lại bị vẻ mặt đáng sợ của Giáo chủ làm cho khó hiểu...Đột nhiên người đàn ông bốc hỏa, không biết là nổi giận với ai, cũng giống như đang nổi giận với cậu.
Nhưng Lâm Khách chỉ ngẩn ra một thoáng chốc, ngay sau đó nhận ra đây là tin tức quan trọng.
"Không phải, cô ta..." Lâm Khách điên cuồng nghĩ, "Tôi cũng không biết có phải là cô ta hay không."
"Còn có thể là ai," Giáo chủ hoàn toàn bỏ đi gương mặt hòa ái khi nãy, sắc mặt u ám, như thần chết, "Hôm nay tôi sẽ cảnh cáo cô ta, yêu cầu cô ta không đến làm phiền cậu nữa."
Không phải là phù thủy.
Lâm Khách bình tĩnh phân tích, phù thủy trong phó bản sẵn sàng hi sinh vì người mình yêu không có chuyện đi "dụ dỗ" người khác vào ban đêm được.
Mặc dù phù thủy được thiết lập trong vai Boss ác, nhưng Lâm Khách rất tin tưởng ở phương diện này về ả.
Vậy thì có thể là ai đây? Có liên quan đến hoa hồng biến dị vào ban đêm sao?
Manh mối lại bị tắc, đầu Lâm Khách hơi đau.
Cậu còn muốn thử nhiều tin hơn, đột nhiên bị hơi thở nóng bao phủ.
Giáo chủ đứng dậy!
Người đàn ông giơ tay xoa giữa mày, tựa như không được khỏe, lập tức đứng dậy.
Con ngươi của hắn không còn thấy ánh sáng, có thể nhận ra hắn muốn cách xa Lâm Khách, nhưng căn phòng quá bé, hắn muốn đi cũng không được, lại không thể trèo qua người Lâm Khách.
"Thế lực tà ác có thể khiến con người khó chống đỡ, chỉ cần lòng kiên định là có thể, cậu đi đi, không cần sám hối nữa." Giáo chủ phất tay đuổi người, giọng nói khàn khàn, câu nói không có đầu đuôi.
Nhưng có thể thấy hắn rất khó chịu.
Lại như này?
Lâm Khách cũng hơi ngẩn người, ý thức được đây là lần thứ hai Giáo chủ có ý định rời xa mình.
Lần đầu tiên là dưới nhà người phù thủy, khi đó cậu đã cảm thấy kỳ lạ rồi.
Kết hợp với tính các trong nóng ngoài lạnh của Giáo chủ, trong lòng cậu có suy đoán...Có lẽ tính người của Lục Chu ngày càng tỉnh táo, hơn nữa hắn đang cố gắng làm bản thân duy trì sự tỉnh táo.
Nếu đối tượng phục vụ có ý nghĩ này...Có phải là đã có thể tiến hành "kết nối"?
Lâm Khách nắm chặt tay trai, chiếc nhẫn lạnh lẽo dán vào lòng bàn tay.
Lần trước, mỗi khi bất đắc dĩ sử dụng nhẫn để cộng tình với Lục Chu, cậu sẽ bị cảm xúc làm mất lý trí, không thể nào biết mục địch sử dụng của chiếc nhẫn.
Lâm Khách phân tích một lượt, Boss trừng phạt và Boss cảm xúc xuất hiện cùng nhau không phải là ngẫu nhiên.
Ở phó bản trước, bọn nhỏ cần được bảo vệ, viện trưởng mới xuất hiện, cho nên cảm xúc của Lục Chu là từ của bọn nhỏ.
Như vậy sao Giáo chủ lại xuất hiện? Hoa hồng trong trấn sao lại bị đóng băng? Cảm xúc Giáo chủ đến từ đâu>
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ dùng nhẫn để thử cảm xúc của đối phương, thông qua cảm xúc đối phương tìm kiếm manh mối.
"Quay về đi." Giáo chủ nói lại lần nữa.
Mặc dù nói như vậy, nhưng hắn lại không khống chế được nắm lấy vai trái của Lâm Khách.
Sức lực rất lớn đến mức Lâm Khách thấy xương bả vai mình sắp nát.
Lâm Khách ngẩng đầu, nhìn kỹ người đàn ông đang đau đớn nhưng cố kiềm chế, vươn tay trái ra, nhẹ nhàng chạm vào tay phải của Giáo chủ.
Trong thoáng chốc.
Lâm Khách cảm nhận được cảm xúc cực đoan, thù hận khó hiểu, cùng với cảm giác đau đớn khi bị phản bội, vài hình ảnh ngắn lướt qua đầu cầu.
Ở bên cạnh bàn, hai cô gái chụm đầu nói chuyện gì đó; Vào ban đêm, phù thủy khóc một mình với cay hoa hồng đỏ và trắng.
Đợi đã, hai cô gái...
Lâm Khách như thấy gì đó, bàn tây ấm áp trong lòng bàn tay đột nhiên rút ra.
Cậu sững người mở mắt ra nhìn.
Không biết từ khi nào, vẻ mặt giáo chủ đã bình tĩnh trở lại, trong đó vẫn có sự buồn phiền, hắn không khách khí nhấc rèm lên nói: "Mời về cho."
Lâm Khách há miệng, muốn nói gì đó, đã thấy giáo chủ nheo mắt nhìn về phía sau cậu.
Lâm Khách quay đầu.
Cận Thanh Việt rũ mắt ngồi nghỉ ngơi trên xe lăn, lúc này vừa lúc ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, cười.
"Hai người đã nói xong chưa?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook