Tôi Sưởi Ấm Boss Ở Thế Giới Kinh Dị
-
Chương 36
Giọng nói của người đàn ông hơi trầm, khàn khàn, nguy hiểm, người nghe thấy run rẩy.
Cho dù là người chơi có kinh nghiệm cũng chưa từng thấy Boss trừng phạt xuất hiện ngay lúc mở đầu, sắc mặt người chơi trắng bệch, có vài người không đứng vững, ngồi bệt xuống đất.
Người dân trong trấn còn thê thảm hơn người chơi, lúc nãy hõ vẫn còn rất hung hăng, bây giờ lại giống như một con chim, từng người một đến giúp đỡ người chơi.
Tất nhiên, Lâm Khách là trường hợp đặc biệt, bán kính xung quanh một mét quanh cậu không có ai cả, ngay cả một con quỷ cũng không.
Lâm Khách sắp điên rồi!
Người chơi và người dân trong trấn loạn thành nồi cám heo, lúc nãy có cả nam cả nữ vây quanh cậu đã đủ thu hút sự chú ý.
Bây giờ thì hay rồi, không chỉ tất cả người dân trong trấn, mà ngay cả nhóm của An Nam lúc nãy dùng ánh mắt khiêu khích, dùng ánh mắt sâu xa nhìn cậu.
Cậu bị ép phải trở thành chủ của sân khấu.
Lâm Khách rất muốn biến thành hoa hồng, tỏa hương thơm ngát.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Giáo Chủ ở trước mặt như không thấy có vấn đề gì, hắn khách khí, đứng tại chỗ sửa lại ống tay áo, đứng dưới đài phun nước màu vàng, ung dung đợi Lâm Khách trả lời.
Người dân trong trấn và người chơi đều im lặng lui về sau, để lại vị trí trung tâm cho hai người.
Lâm Khách: "..." Rất tốt, trung tâm sân khấu.
Trong lòng Lâm Khách chửi thầm, ngẩng đầu nhìn đối phương, lại chạm phái đối mắt thâm thúy đó.
Dưới con ngươi đen của Giáo chủ, giống như đang che giấu ánh sáng sực rỡ, viền ngoài là ánh sáng mờ nhạt...Giống như ở bên trong vực thẳm của đau đớn và hận thù, thấy được một tia hy vọng.
Cũng giống như Lâm Khách là ánh sáng duy nhất mà hắn khao khát.
Lâm Khách giật minhg.
Cậu ngơ ngác, dường như bị tình cảm đó hấp dẫn, từ từ bước một bước về phía trước.
"Lâm Khách", phía sau vang lên giọng nói bình tĩnh của Cận Thanh Việt, kéo Lâm Khách về: "Ở trong phó bản cấp C phải luôn tỉnh táo."
Lúc này, đột nhiên Giáo chủ liếc mắt về phía đám người An Nam, người phía sau rất nhạy cảm, nhanh chóng im lặng.
Ngay cả An Nam đang thiếu kiên nhẫn, trong nháy mắt cơ thể căng cứng, giống như một con bá săn bị kẻ đích kích thích.
Đáng tiếc, "kẻ địch" trong mắt hắn hoàn toàn không xem trọng hắn, giáo chủ chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lại quay về nhìn người thanh niên.
Hắn thả hai tay xuống, tay áo của lễ phục lộng lẫy rũ bên cạnh người, khiêm tốn và lịch sự, rất tôn trọng nói: "Đã quyết định xong chưa? Khách quý của tôi.
Tôi có thể cho cậu thấy những cảnh đẹp mà những người khác không thể thấy, xin vui lòng để tôi tiếp đãi cậu."
Lâm Khách định lên tiếng, bên tai lại truyền đến giọng nói của Cận Thanh Việt.
Hình như đối phương có đạo cụ gì đó, hình thành sự bí mật giữa hai người.
Cận Thanh Việt nói: "Lâm Khách, đây là một trong những cậu chuyện về hoa hồng, những cậu chuyện thần thoại đan xen về hoa hồng."
Anh ta dừng lại một chút và nói lớn hơn: "Có liên quan đến câu chuyện xưa về một ngôi đèn – người đẹp Rhodanthe đã trốn trong đền thờ để xin ở nhờ vì số người theo đuổi quá lớn, nhưng theo thời gian, chủ sở hữu của ngôi đền, Diana, cũng bắt đầu ghen tỵ với vẻ đẹp của cô, và cuối cùng biến cô và những người theo đuổi cô thành hoa hồng và gai..."
"Lúc nãy trong đám người, cậu là người được yêu thích nhất, cũng là nguy hiểm nhất.
Tôi đoán nếu cậu chọn đi theo Giáo chủ, người dân trong trấn sẽ không làm tổn thương cậu, nhưng hãy cẩn thận..."
Giọng nói của Cận Thanh Việt dừng lại đột ngột.
Giáo chủ lạnh nhạt liếc nhìn về phía thiếu niên ngồi trên xe lăn sau lưng Lâm Khách, trong con người là mây đen dày đặc, thoáng chốc đầy sát ý.
Sự chết chóc không chỉ nhằm vào Cận Thanh Việt, mà còn chỉ về tất cả người chơi ở đây, bao gồm cả Lâm Khách.
Lâm Khách hoảng sợ, nhớ tới cảnh tượng người chơi bị đào thải trên quảng trường, cậu lập tức đưa ra quyết địch.
Cậu bước lên một bước, chắn ngang tầm nhìn của Giáo chủ: "Tôi biết rồi, xin hãy đưa tôi đi."
Cận Thanh Việt ở phía sau thở dài một tiếng.
Cảm giác áp bách tản đi, Giáo chủ cúi đầu cười.
Ở khoảng cách gần, dáng vẻ của người đàn ông rơi vào mắt Lâm Khách.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương, trái tim Lâm Khách chợt tăng tốc.
"Vậy thì mời." Giáo chủ tao nhã khom người, sau đó dạm bướ đi vào trong trấn nhỏ.
Lâm Khách bước ddi theo, trong lòng chửi trăm nghìn lần, mặc dù đang đi theo cốt truyện, nhưng không khác lúc mở đầu bị bắt đi lắm.
Không sao, cũng may là chọn đưng.
Lâm Khách phức tạp nhìn hoa hồng đỏ trong tay mình.
Hoa hồng đỏ.
Từ tỉnh huống lúc nãy, hoa hồng đỏ có thể làm mọi người trở nên hấp dẫn hơn, đồng thơi mất đi quyền từ chối.
Lúc nãy một nhóm nhỏ hoa hồng đỏ bị đào thải là những người cố gắng giãy dụa, xô đẩy và từ chối người dân trong tấn, mặc dù Lâm Khách bị nhiều người dây vào, nhưng không lộ rõ sự từ chối, lúc này mới còn sống.
Vì thế, cậu đã không từ chối Giáo chủ.
Điều kiện tử vong của phó bản cấp C vô cùng phức tạp và vô hình, nếm trải cảm giác không thể nói ra, may mắn nhờ phân tích của Cận Thạn Việt đã mở rộng suy nghĩ của Lâm Khách.
Tại sao thiếu niên này lại để ý mình đến như vậy? Cho dù mạo hiểm mạng sống của mình vẫn cố giúp đỡ cậu.
Trong lòng Lâm Khách xuất hiện sự nghi ngờ.
...
Vạt áo trắng của Giáo chủ trượt dài trên nền gạch, đá quý và đường kẻ vàng đan xen, vẽ thành các nhánh như thân cây đang phát triển mạnh mẽ.
Bản thân hắn quá trẻ và đẹp trai, ngũ quan thâm thúy với bộ quần áo trang trọng, phong thái nhẹ nhàng thu thút.
Thanh niên đi theo sau hắn cũng không kém, rất giống tinh linh trong bụi hoa, mái tóc nâu bồng lên, lông mi thon dài, ngay cả cổ áo tùy ý cũng giống như cánh hoa hồng xinh đẹp, cổ yếu ớt thon dài tinh xảo như thân cây.
Trong thoáng chốc, toàn bộ người dân trong trấn, người chơi đều nhìn chằm chằm hai người, nhìn đến ngẩn người.
Boss vừa mới rời đi, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mặt khách, không thể không nói, xuất phát từ một loại kỳ lạ nào đó, bọn họ đều bị hai người hấp dẫn.
Chỉ có ánh mắt của thiếu niên ngồi trên xe lăn là vẫn bình tĩnh, Cẩn Thanh Việt nhìn bóng lưng Lâm Khách, ý cười bên khóe miệng cũng dần biến mất.
Một lát sau, anh ta nghiêng người, ánh mắt lạnh như băng rơi trên đám người An Nam đang hùng hổ rời đi hướng khác, tất nhiên là cũng không bị mê hoặc.
Giống như một con thú hoang đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
Trên quảng trưởng không đến năm mươi người chơi, mỗi bên hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng có hơn năm mươi người, người chơi hoa hồng đỏ bị đào thải khoảng bảy người, còn lại hơn mười người, đều bị người dân trong trấn dẫn đi.
Trước khi bọn họ rời ddi lộ ra sự không cam lòng, ở phía xa gọi về phía Cận Thanh Việt.
"Cầu xin Cận thần dẫn theo tôi, rồi muốn tôi làm gì cũng được!"
"Tôi cũng vậy!"
Có vài người chơi bên hoa hồng trắng không có đồng đội, không được người dẫn trong trấn tiếp đãi, đứng yên tại chỗ, cũng nhìn về phía anh ta.
Cận Thanh Việt không từ chối, vẫy tay với bọn họ: "Được rồi, đến đây đi."
...
Đợi đến khi Lâm Khách lấy lại tinh thần, phát hiện ra mình và Giáo chủ đã đi xa đám người, đi sâu vào trong trấn nhỏ.
Nói là sâu bên trong, thật ra là đi lên cao, phòng ốc ở đây xây dọc theo lưng núi thành bậc thang.
Các toàn nhà màu đó, vàng, nâu đất, mái nhà dốc, các nóc nhà cao thấp khách nhau, trên tường có dây leo bị đóng tuyết trắng, xung quanh nhà nào cũng được bao quanh bởi hoa hồng.
Màu sắc tươi sáng và màu sắc lạnh va chạm vào nhau, toát lên sự bí ẩn.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng cao lớn của Giáo chủ, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng.
Có rất nhiều cậu chuyện thần thoại và câu chuyện kỳ lạ xảy ra, mỗi người có hiểu khác nhau về quy tác của phó bản, nhưng trên diễn đàn vẫn có người chơi tổng kết kết ra một phương pháp chung để tránh điểm chết.
Trong đó, bao gồm là không được ở cùng một mình với bất kỳ người dân trong trấn nào, cho dù là trai đẹp hay gái xinh.
Tuy nhiên, cậu phải rơi đi một mình với anh chàng đẹp trai nhất.
"Thị trấn hoa hồng được sinh ra ở đây," Lúc nãy, Giáo chủ dừng bước trước một toàn nhà gạch nhỏ, "Ở đây đã từng là một bãi đất hoang, sau có một con chim Dạ Oanh mang hạt giống đến đây, hoa hồng đỏ được trồng đầu tiên.
Về sau mới có trấn nhỏ này."
Nhác đến chim Dạ Onah, trong nháy mắt Lâm Khách nhớ đến câu chuyện "Dạ oanh và hoa hồng".
Dạ Oanh vì để người mình yêu thổ lộ tình cảm với cô gái đối phương thích, đã dùng máu mình để nhuộm đỏ hoa hồng.
Cậu lấy lại tinh thần lắng nghe.
"Người dân trong trấn tưởng nhớ đến Dạ Oanh, ở chỗ này xây nên một ngôi nhà gạch ngói đầu tiên, hàng năm đều có người trong trấn mang hoa hồng tươi đẹp nhất trong nhờ đến đây để tưởng nhớ, nhưng sau đó có người lại nói, đó không phải Dạ Oanh mà là một mụ phù thủy, dần dần không còn ai đến đây nữa."
Phù thủy? Câu chuyện gì đây?
Hơn nữa, "Không còn ai đên", nếu như người dân trong trấn coi nơi này là nơi có điềm xấu, chắc chắn sẽ không đưa người chơi đến đây, cũng khó trách nhìn mãi chẳng thấy ai.
Thế là, xác suất lớn ở đây là "Cảnh mà những người khác không thể cho cậu thấy" là đây.
"Vậy là Dạ Oanh là phù thủy thật sao?" Thây tâm trạng Giáo chủ ổn định, Lâm Khách mạnh dạn đặt một câu hỏi.
Trong hầu hết các câu chuyện, phù thủy luôn đại diện cho sinh vật bóng tối, và Giáo chủ là dẫn đầu ánh sáng, cả hai đều đối lập nhau, huống chi trong câu chuyện phù thủy đại diện cho hoa hồng, và bây giờ tất cả hoa hồng đã bị đóng băng...Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy đáng nghi.
Là một Giáo chủ, không nên đứa khách đến trước nhà đối thủ đã chết có đúng không?
"Đó là phù thủy," Giáo chủ thản nhiên nói, "Cô ta dùng sinh mệnh mình để trồng hoa hồng đỏ, với phép thuật mê hoặc, vì thế tôi mới làm tất cả hoa hồng ngủ đông."
"Là như vậy sao," Lâm Khách chần chừ một lát, quyết định hỏi, "Tại sao anh lại đưa tôi đến đây?"
Sắc mặt Giáo chủ khẽ đổi, sau đó lạnh lùng nói, "Không vì sao cả, chỉ là giới thiếu trấn nhỏ cho cậu mà thôi.
Chậc chậc, hồi hộp đến nỗi quên dùng kính ngữ luôn rồi.
Lâm Khách nhận ra ì đó, đi lên hai bước, nhìn chằm chằm ngôi nhà gạch đỏ bên sườn núi.
"Người đàn ông mù sống ở đây đúng không?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook