Tôi Sưởi Ấm Boss Ở Thế Giới Kinh Dị
-
Chương 22
Số lượng người xem là 2375135.
Số lượng người xem là 2375755.
Càng ngày càng có nhiều người tràn vào livestream của phó bản cấp F.
Những người vào sau không phải để hóng vui, số lượng người chơi cấp cao vào xem tăng lên rõ rệt, việc thông quan ở thế giới chủ thần ngày càng khó, bây giờ bất kỳ cách nào có thể thông quan đều như bảo bối của người chơi, nhất là tình huống trước mắt, ở tình huống nguy hiểm ngăn chặn sóng dữ.
Kênh chat xuất hiện nhiều bình luận thảo luận hơn, tất nhiên ánh mắt mọi người vẫn tập trung trên người Lâm Khách đang nói chuyện qua cửa với Boss.
Dường như thanh niên không cảm thấy mình đang làm một chuyện điên rồ chưa từng có tiền lệ, vẻ mặt vẫn là kiểu "Phải làm gì khi để một mình đứa trẻ hành động một mình?", rất nghiêm túc, ánh mắt chăm chú, nói đến chỗ cần chú ý sẽ nhíu mày, cảm thấy hài lòng sẽ lộ ra nụ cười như ánh mặt trời.
Tóm lại dáng vẻ rất là thân thiện.
Bọn nhỏ cũng đang chăm chú lắng nghe, có lẽ bọn nó đã quên mất mình là Boss, giống như đám học sinh đang nghiêm túc đọc sách, thiếu điều cầm theo bút để ghi lại trọng điểm trong lời giảng của Lâm Khách.
Cảnh tượng không chỉ dùng từ hài hòa để miêu ta, hoàn toàn có thể nói to "Cùng chung kẻ thù."
Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì, và đang nghĩ như thế nào? Những câu hỏi này Diệp Thời cũng muốn hỏi cả chục nghìn lần.
Đến giờ cô vẫn còn sợ, chưa hoàn hồn, trong lòng đầy khó hiểu...Như vậy cũng được sao?
Cảm giác tuyệt vọng đã biến mất, giống như con người bắt được cọng rơm cứu mạng trong nghịch cảnh, cô không đủ bình tĩnh để suy nghĩ, vô thức chọn tin tưởng Lâm Khách.
Cũng không còn cách nào khác, trong phó bản xuất hiện tình huống số người không thỏa mãn điều kiện qua cửa, Diệp Thời đã từng thấy một nghìn trận cũng sẽ có cả trăm, thường mà thấy thì chỉ có kết quả đoàn diệt.
Nhưng hiện tại, lại có một người chơi mới tìm ra cách giải kỳ lạ.
Không biết từ khi nào, cô từ trạng thái đồng đội trở thành trạng thái học tập, muốn đào sâu vào ý tưởng qua cửa của Lâm Khách.
Mới hiểu sơ sơ, nhưng lại không thể rõ ràng, dứt khoát tham gia vào bàn luận chiến thuật.
"Đại khái là những điểm quan trọng như này, sau khi em đi vào cho dù là bản thân hay là bóng cao su, diều hay dây diều, cái nào nên động cái nào không em biết rồi dúng không? Vạn nhất xảy ra điều gì đó ngoài ý muốn, phải tự nghĩ ra cách giải quyết." Lâm Khách đứng dậy, xoay xoay cơ thể hơi tê, "Ký ức tuần hoàn, đến khi các em thắng mới dừng lại, chuẩn bị sẵn sàng chưa..."
"Chuẩn bị sẵn sàng!" Tiểu Khả nói.
"Chưa sẵn sàng." Vẻ mặt Đại Khả bình tĩnh, giống như ông quan nhỏ.
Lâm Khách nhướng mày, lui về phía sau một bước, ý bảo hai đứa nhỏ tự nói chuyện với nhau.
Tiểu Khả nhìn về phía Đại Khả.
Nó lúc này không phải là Tiểu Khả lúc nãy, mặt đỏ bừng, muốn làm một chuyện lớn.
Đương nhiên phần lớn là bị lời nói của Lâm Khách làm cho xấu hổ.
Bởi vì có anh trai bao bọc, nó mới tránh được nhiều chuyện, không bị đau khổ làm mất trí nhớ, cho dù là chơi bàn tròn nguy hiểm cũng không cần ra mặt.
Nhưng nó đã lớn rồi, mấy trăm tuổi rồi, phải chia sẻ với anh trai!
Ánh mắt Tiểu Khả sáng ngời.
Đáng tiếc Đại Khả không nhìn Tiểu Khả nên không thấy ánh mắt đó, lo lắng nhìn chằm chằm Lâm Khách.
Em trai mới mấy trăm tuổi, sao có thể làm chuyện nguy hiểm như thế được?
Mặc dù nó muốn giúp đỡ các anh trai chị gái, nhưng không muốn lấy em trai làm bia đỡ!
"Em ấy đã lớn rồi." Lâm Khách tốt bụng nhắc nhở, chớp mắt nhẹ một cái.
Đại Khả đang muốn nói gì đó, đã thấy Tiểu Khả dưới sự ám chỉ của Lâm Khách, đột nhiên xông lên, ôm toàn bộ đạo cụ ném lên bàn tròn.
Trong nháy mắt, Tiểu Khả biến mất tại chỗ, phản ứng đầu tiên của Đại Khả là khiếp sợ, dáng vẻ "Có tin em lấy đầu ra dọa anh không" với Lâm Khách, đồng thời đi vào trí nhớ mình, ánh mắt dần dần trống rỗng, ngồi lại ghế cánh bàn tròn.
Cá mập nhỏ đứng bên cạnh nhìn, dáng vẻ hài lòng với Đại Khả, xoay người hỏi Lâm Khách: "Được rồi, bọn họ đã đi vào trong, vậy chúng ta phải làm gì tiếp đây?"
Diệp Thời đầy một bụng câu hỏi đang định lên tiếng, đã bị cá mập nhỏ làm cho nghẹn lại, không biết phải nói gì.
Bằng cách nào đó, cá mập nhỏ đã trở thành quản lý nhỏ của trại trẻ mò côi.
Lâm Khách liếc Diệp Thời một cái ý bảo chỉ cần chờ thôi, không sao đâu, đồng thời xoa xoa cổ tay rồi nhìn xung quanh phòng tư vấn tâm lý: "Cứ chờ đi.
Không rảnh cũng là rảnh..."
Ở đây quá u ám, có nhiều đạo cụ bị hư hỏng, bông gòn dính máu, mạng nhện với bụi bặm ở khắp nơi, chỉ cần đứng bên trong là đủ làm người ta thấy không có tý sức sống nào.
Môi trường làm việc cũng là một yếu tố quan trọng ảnh hưởng đến tâm lý.
"Ăn no rồi đúng không? Tất cả đứng dậy, chúng ta bắt đầu dọn dẹp."
Cùng với kênh chat đang "Hahaha lao động có lợi cho tâm trạng", người xem phát sóng trực tiếp cũng rất kiên nhẫn, ngồi xem đám Boss nhỏ bắt đầu sửa sang lại phòng học.
Đồng thời ồn ào than thở.
...
"Phát hiện trứng phục sinh không có lợi cho hình ảnh cá nhân của bạn, có muốn ẩn nó không?"
Trên sân thượng một khuôn viên ở trung tâm tràn ngập ánh nắng, dưới chiếc ô tản ra ánh sáng, thiếu niên đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra, tiếng "leng keng" phát ra ở phía sau, làm cho đám tôi tớ sợ tới mức làm đổ hết bát đĩa.
"...Còn có loại đồ vật thú vị như vậy sao?" Thiếu niên nhíu mày, lười biếng búng tay một cái, cô hầu gái xinh đẹp đứng phía sau hoảng sợ tan thành mây khói, còn không kịp thốt ra tiếng kêu sợ hãi.
Không nghe thấy tiếng kêu thất thanh ở phía sau, thiếu niên cảm thấy hưng phấn và thiếu sót, có lẽ do ngón tay mình quá nhanh, liền tháo chiếc nhẫn màu đen là đạo cụ cấp S trên ngón trỏ ném đi.
Ở trên mặt bàn, tròng mắt đưa tin hoảng loạn đảo mắt nhìn xung quanh.
Cũng may chủ nhân rất hứng thú với thông tin của nó, đầu lưỡi nhỏ nhắn của thiếu niên nhanh chóng lướt qua đôi môi hồng hào, híp hai mắt lại, giống như con mèo nhỏ vô hại, nói nhỏ: "Để tôi xem qua một chút."
Hắn ngồi ngay ngắn lại, quần áo màu trắng tinh khiết với kiểu dáng phức tạp như đóa hồng trắng nở rộ, làm nổi bật lên động tác tao nhã của hắn, giống như một cậu ấm tôn quý nhất thế giới chủ thần.
Vừa lúc hắn đang nhàm chán, chưa nghĩ ra cách làm cho người khác đau khổ, cảm thấy cuộc sống thật vô vị.
Đầu ngón tay khẽ động, mở không gian ra, hàng vạn đạo cụ cấp S rực rỡ sắc màu lại bị xem như đóng đồ bỏ đi đầy màu sắc từ từ hiện ra.
Chọn một chiếc gương hình tròn, giống như mặt trời nhỏ chói chang trước mặt thiếu niên, vô số điểm sáng hội tụ lại một chỗ, chắp vá hình ảnh ở trong phó bản cô nhi viện.
Hình ảnh dần dần hiện rõ ràng, tất cả đều bình thường.
Duy nhất có một thứ đặc biệt, đó là thanh niên cao gầy ở trong đó.
Cậu xoay lưng về phía chiếc gương, ống tay áo xắn lên, đang chỉ bảo đám Boss xách thùng trèo qua cửa sổ, quét dọn từng ngóc ngách trong phòng, còn tiện thể làm mẫu trước.
Chỉ có thế thôi à?
Thiếu niên cười nhạo một tiếng, nếu là hắn, hắn sẽ bảo Boss quỳ dưới chân mình...Hắn còn không nhớ mình đã từng tiến vào phó bản này hay chưa, cảm thấy hình ảnh này tổn hại đến hình tượng của mình.
Hắn đang định dời ánh mắt, đột nhiên nghe thấy trong gương phát ra tiếng hoan hô.
Sau đó là vài tiếng hoan hô nữa.
Chỉ tháy một Boss dũng cảm nằm sấp trên bệ cửa sổ, Boss yên lặng sửa sang lại tủ sách và Boss cầm đầu đang chống nạnh đứng giám sát ở bên cạnh đều chạy đến vây quanh một đứa trẻ đột nhiên xuất hiện.
Đứa trẻ cũng là Boss.
Ngay cả thanh niên cũng quay đầu lại, một bên tai phản chiếu ánh sáng nhẹ.
Ồ? Đó có phải là đạo cụ hay không? Thiếu niên nhướng mày, ghé sát lại nhìn, mặt kính tinh xảo xuất hiện gợn sóng khi chóp mũi của hắn chạm vào.
Bông tai hay là thứ gì khác, không thể nhìn rõ...Sau khi kiểm tra xong cũng chỉ là thứ đồ tầm thường thôi.
Hết lần này đến lần khác không hề phát hiện ra gì mới, làm cho thiếu niên không đủ kiên nhẫn như đang bị đùa giỡn, hắn giờ tay bóp nát tròng mắt trên đầu ngón tay.
Đám người trước mắt thật ngứa mắt, thiếu niên thầm nghĩ, giết chết bọn họ là xong rồi.
Hắn đang định đập nát cái gương, đột nhiên nhận ra động tác của thanh niên hơi lạ.
Cậu ta vỗ nhẹ lưng đứa nhỏ bằng tay phải của mình như đang khen ngời.
Nhưng tay trái lại để sát bên người, năm ngón tay xinh đẹp cuộn tròn lại với nhau.
Đợi đến khi nhìn thấy rõ chiếc nhẫn trên ngón út của thanh niên, trên gương xuất hiện vô số ánh sáng loạn, sau đó hắn "lặng người."
Đột nhiên thiếu niên đứng dậy.
Hắn cảm thấy hưng phấn kỳ lạ, hắn có thể chắc chắn không có đạo cụ nào trong thế giới chủ thần mà hắn chưa từng thấy, không có đạo cụ nào hắn không thể phân tích, trừ khi đạo cụ kia đến từ nơi nào đó thần bí.
Cuối cùng hắn không thấy nhàm chán nữa, như mắc bện thần kinh nhếch khóe môi đỏ chót: "Là chủ thần à? Cuối cùng mày không thể kìm chế được nữa rồi sao?"
Bên tai vang lên âm thanh hệ thống đã lâu rồi không nghe thấy.
Hệ thống chủ thần: "Người chơi 906708, làm ơn hãy cẩn thận với lời nói và hành động của mình."
Trong mắt thiếu niên hiện lên sự tức giận, hắn đã trở thành vua của thế giới này từ sớm, đi đến đâu, thế giới cũng phải mở đường vì hắn, chỉ có hệ thống chủ thần dám dùng danh hiệu gọi hắn.
Rõ ràng đám người chơi ước có thể hôn lên chân hắn, trở thành người hầu của hắn, NPC và Boss thấy hắn như nhìn thấy tận thế.
Thậm chí quy tắc của phó bản, quy tắc của thế giới cũng nằm trong tay hắn.
Sao một hệ thống dám miệt thị hắn.
Hơn nữa còn có chủ thần trong truyền thuyết kia, chưa bao giờ thấy xuất hiện.
Thiếu niên cười lạnh: "Thật ra không hề tồn tại chủ thần chứ gì?"
Hệ thống chủ thần: "Người chơi 906708, làm ơn hãy cẩn thận với lời nói và hành động của mình."
Trả lời tự động!
Thiếu niên hoàn toàn tức giận, càng không chiếm được hắn càng thấy thú vị, hắn là kẻ vô địch thiên hạ mà dám xem thường, nếu chủ thần đã can đám xem nhẹ hắn, vậy thì hắn sẽ dẫm đạp thế giới của nó dưới chân mình.
Thiếu niên đứng dậy, chuẩn bị "dạo chơi" đâu đó, thuận tiên mang đến tai ương, lại nghe thấy trong gương truyền đến tiếng hoan hô lớn hơn.
"Cuối cùng cũng đè bẹp tên Ân Điền Thổ rồi!"
"Thì ra tên kẻ xấu khó nghe như thế!"
Thiếu niên: "..."
Ân Lý mất năm giây mới phản ứng lại.
Ân...Điền...Thổ?
Ánh mắt của hắn dần dần trở nên nguy hiểm và u ám, lạnh lùng nhìn xuyên qua gương.
Bầu trời đang quang đãng vạn dặm, bởi vì sự tức giận của hắn, thoáng chốc mây đen dày đặc.
Đúng lúc này, gương hiển thị hình ảnh dị giới, sau đó là hình ảnh hai đứa nhỏ đánh trả thiếu niên, bởi vì trong không gian ký ức, khả năng thao tác không mạnh, chỉ trói hắn lại rồi đấm đá vài cái, hình ảnh liền biến mất...Có thể nói không gây thương tích lớn nhưng khả năng làm nhục rất mạnh.
Lửa giân trong Ân Lý thiêu đốt nửa bầu trời.
...
Cảm nhận được mặt đất hơi chấn động, Lâm Khách ngẩng đầu nhìn.
Lại động đất nữa à?
Cũng may cảm giác chân động chỉ xảy ra thoáng chốc, giống như chỉ mình cậu cảm nhận được.
Đứa nhỏ bên cạnh đã kích động không chịu nổi, đang nói to mình ngầu như nào...Rõ ràng đã trải qua lâu rồi, hiển nhiên trong trí nhớ Đại Khả bị kẻ đó bắt nạt nhiều lần, nhưng Lâm Khách không muốn làm đứa nhỏ đang đắc ý kia mất hứng.
Nhìn vẻ mặt của nó, ký ức của Đại Khả không hề tạo thành bóng ma trong lòng nó.
Đại Khả vừa mới "tỉnh" lại, không kịp nhìn Lâm Khách, liền kiểm tra trên dưới xem Tiểu Khả có bị thương hay không, sau khi chắc chắn em trai không bị thương mới thở ra nhẹ nhõm, trên mặt vẫn còn chút mâu thuẫn...em trai nó đã lớn rồi, làm anh vẫn chưa qurn.
"Lần sau không thể làm chuyện nguy hiểm như thế nữa." Nó buồn rầu trách em trai, quyết định tha cho đầu của mình cũng là tha cho Lâm Khách.
"Bọn em thắng rồi!" Tiểu Khả lặp lại lần thứ một linh tám.
Đúng lúc này, âm thanh hệ thống lại vang lên.
Hệ thống Chủ thần: "Phó bản cô nhi viện, tiến độ người chơi 4/6, tiếp tục cố gắng."
Hệ thống Chủ thần: "Phó bản cô nhi viện, tiến độ người chơi 5/6, tiếp tục cố gắng."
"Chu Triệu đúng là lớn gan." Diệp Thời vui vẻ, cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Đàn ông mà, không lớn gan sao được." Lâm Khách thuận mieenjgnois.
Không hiểu sao câu nói này, vào đúng khoảng khắc kỳ lạ này, đột nhiên làm thay đổi ấn tượng trai thẳng của Chu Triệu trong lòng cô, sau khi hết ngạc nhiên, cười không thở được, Tô Tuyết cũng đứng che miệng cười, đôi mắt cong còn thành lưỡi liềm.
Mặc dù các cố biết một phần sáu tiếp theo là cửa ải khó nhất, nhưng giờ phút này lại cảm thấy nhẹ nhóm hơn.
Chỉ có Lâm Khác vẫn đang nghĩ xem làm sao để dọn sạch "rác."
Ngoài những viên kẹo thối nát, còn cả những bông hoa giấy xiêu vẹo, giấy viết bị hỏng, viên bị đầy bụi đất...Tất cả đều được giữ nguyên hàng trăm năm bởi bọn trẻ.
Ham chơi là bản chất của trẻ con, bọn nhỏ không giấu những niềm vui trừ khi muốn cho ai đó một món quà.
Những món đồ chơi này, Lâm Khách đã từng nhìn thấy trong thế giới tượng tượng của đám trẻ, tất cả mọi thứ đều mới và được giữ gìn cẩn thận, đó là lý do tại sao cậu nhận ra chúng.
Cảm thấy chỗ nào đó không đúng, lại nghe thấy âm thành của hệ thống vang lên.
Hệ thống chủ thần: "Cô nhi viện từng trải qua một khoảng thời gian vô cùng tối tăm, bọn nhỏ khóc cả ngày đêm, bóng ma trong hành lang.
Nghe thấy tiếng lòng của bọn trẻ, viện trưởng được giao nhiệm vụ đến, luôn tận tâm tận lực, bảo vệ sự bình yên và thanh bình của trại trẻ mồ côi.
Giờ phú này, hắn nhìn cô nhi viện trở lại trong tiếng cười vui vẻ ngày xưa, cho rằng sứ mệnh của mình đạt được, sẽ phải rời đi trong ít ngày tới, đồng thời mời các tình nguyện viên hoàn thành những tâm nguyện nho nhỏ của hắn."
Hệ thống chủ thần: "Tiến độ người chơi 10/12, xin tiếp tục cố gắng.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook