Tôi Sống Trên Hoang Đảo Cùng Các Em Gái
-
Chương 5: Ôm nhau qua đêm
Chương 5: Ôm nhau qua đêm
Có đồ ăn vào bụng, hai người đều thập phần thích thú, ăn xong đều nằm dài trên mặt đất. Diệp Lâm tận hưởng dư vị của thịt rắn, còn Tần Thiên nhớ tới hệ thống xuất hiện hôm nay.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, hắn đã gặp quá nhiều chuyện: du thuyền gặp nạn, cứu Diệp Lâm, đi tìm vật tư, nhóm lửa một cách gian nan… Quá nhiều chuyện làm hắn quên béng chuyện hệ thống, đến giờ mới nhớ lại.
Nghĩ về cái gì thì cái đó tới, âm thanh của hệ thống cực kỳ đột ngột vang lên: “Đinh! Ký chủ đốt được lửa trại, nhận được 100 điểm thưởng.”
Ngay lúc đó, màn hình điện tử cũng xuất hiện trước mắt. Tần Thiên giật bắn người, hô to một tiếng, khiến cho Diệp Lâm hoảng sợ:
“Anh sao vậy?”
Tần Thiên ngẩn ra, nhìn màn hình trước mắt, lại nhìn Diệp Lâm, tức khắc minh bạch: “Không có gì, chỉ là sâu rơi vào trong áo thôi.”
Nghe được lời này, Diệp Lâm thở phào một hơi, lại nằm xuống. Xác định Diệp Lâm không thấy hệ thống, Tần Thiên có thể khẳng định chỉ hắn mới thấy được nó. Tuy rằng trên đảo hiện chỉ có hai người họ, cũng không biết ngày nào mới được cứu, nếu Diệp Lâm biết hắn có hệ thống, không chừng sau này trở về sẽ bị lộ, kéo theo nhiều phiền phức. Lòng người khó biết nông sâu, hắn cùng Diệp Lâm chỉ mới biết nhau một ngày nên không biết gì về nhân cách của nàng. Tục ngữ nói “Tâm hại người có thể không có, nhưng tâm phòng người không thể không có”, đề phòng không bao giờ là thừa.
Sau hai phần thưởng tân thủ, Tần Thiên đã biết sự lợi hại của hệ thống, lập tức háo hức chờ mong. Quay người đi, Tần Thiên muốn nghiên cứu hệ thống kĩ càng một phen.
Không có phần thưởng, trên màn hình hiển thị chỉ có mấy chữ to: Ký chủ đốt được lửa trại, đạt được 100 điểm thưởng. Một bên còn có hàng chú thích: Ký chủ nỗ lực đạt được vật phẩm trong quá trình sinh tồn sẽ nhận được điểm thưởng, Khi đủ điểm có thể đổi được vật phẩm đặc thù. Ở góc có hiển thị điểm thưởng: 100.
Không cần giải thích cũng biết điểm thưởng này dùng để làm gì, Tần Thiên tò mò 100 điểm này sẽ đổi được gì. Màn hình lập tức hiện ra cửa hàng, thì ra là chuyển đổi theo ý nghĩ. Hứng thú bừng bừng, Tần Thiên lập tức xem nhưng vừa nhìn thì đầu đã đầy mồ hôi.
Đồ vật rẻ nhất trong này cũng đã 2.000 điểm, điểm của hắn chỉ là cái móng tay. Sau khi xem, Tần Thiên phân vật phẩm thành ba loại. Loại I có Bách khoa thực vật dã ngoại, Bách khoa bẫy rập dã ngoại, bách khoa nấu nướng dã ngoại…
Làm Tần Thiên đứng hình chính là có cả Bách khoa động tác tình yêu dã ngoại. Vậy mà giá tới 10.000 điểm, con mẹ nó!
Bìa cũng không cho xem, tuyệt đối là rác rưởi.
Loại II là các thiên phú như Thiên lý ưng nhãn, Lược tốn ngân lang… Tuy không có giải thích nhưng nhìn tên cũng có thể dễ dàng đoán được đại khái. Loại III là những vật phẩm thần bí.
Điểm của Tần Thiên hiện không đổi được bất kỳ thứ gì, nhưng hắn cũng không vội, chỉ cần làm nhiệm vụ là được, giống như chơi game thôi. Nhưng khi hắn tìm danh sách nhiệm vụ thì lại chẳng có thông tin nào, nghĩa là hắn không thể biết phải làm gì để kiếm điểm. Giờ khắc này Tần Thiên chỉ muốn chửi to, quá vô nhân đạo.
Đêm thực an tĩnh, có lẽ là bóng tối ngăn cách hết thảy thanh âm nên dù phía sau là rừng cây, nhưng hai người nghe không được bất cứ tiếng côn trùng nào, bên tai chỉ có tiếng củi cháy. Diệp Lâm từ từ nhắm mắt lại. Tuy rằng trai đơn gái chiếc nhưng sự việc trong rừng đã khiến Diệp Lâm tin rằng Tần Thiên sẽ không giở trò trong lúc nàng ngủ.
Thấy vậy, Tần Thiên cũng không biết nên nói gì, cô gái này không ngờ lại tin người như thế, không hề đề phòng mình. Tần Thiên nhìn nàng cười nhẹ rồi cũng nằm xuống.
Thời gian lặng yên trôi đi, không biết đã ngủ bao lâu nhưng Tần Thiên đột nhiên từ trong mê man tỉnh lại vì nhiệt độ xung quanh quá lạnh. Hắn lập tức tiêu tan cơn buồn ngủ, không ngờ nhiệt độ lại giảm nhiều như thế. Nếu không kịp tỉnh lại e rằng sẽ chết lạnh.
“Diệp Lâm! Mau tỉnh lại!” Không kịp nghĩ nhiều, Tần Thiên vội vàng đánh thức Diệp Lâm, sợ nàng sẽ chết vì lạnh trong lúc ngủ.
Vì Tần Thiên lắc mạnh nên Diệp Lâm đã tỉnh lại, thấy hắn ở quá gần mình, sắc mặt rất lạ nên cảnh giác nhìn hắn, lạnh lùng nói.
“Anh muốn làm gì?”
“Nhiệt độ ban đêm trên đảo…” Tần Thiên gấp gáp nói.
“Tôi vốn tưởng anh là người tốt, không ngờ vẫn là loại người này!”
“Cô…” Tần Thiên nghẹn họng, nhìn nàng trân trối.
“Anh đừng nghĩ xằng bậy, tuy nơi này chỉ có hai chúng ta nhưng tôi…” Diệp Lâm ngữ khí bình đạm nhưng ánh mắt lại như băng hàn ngàn năm.
Tần Thiên mặt đầy hắc tuyến, nhiều lần bị ngắt lời làm hắn cũng lười giải thích, lập tức đến bên đống lửa ngồi xuống, lúc này thấy người có lại chút độ ấm. Diệp Lâm kinh ngạc khi thấy Tần Thiên tránh xa mình, nhất thời không phản ứng kịp, mãi đến khi gió lạnh thổi qua thì nàng mới run lập cập.
“Nếu cô không muốn chết cóng thì mau qua đây sưởi đi” Tần Thiên đạm mạc nói.
Diệp Lâm đột nhiên hiểu nguyên nhân Tần Thiên đánh thức mình, nàng cúi đầu đi tới bên đống lửa. Trong vòng một ngày lại hiểu lầm Tần Thiên hai lần, nàng thực sự không dám nhìn mặt hắn nữa. Tần Thiên tự nhiên là biết nàng nghĩ gì, hắn cũng chẳng để bụng, rất nhanh đã quên.
Nhiệt độ buổi tối trên đảo thực sự quá thấp, Tần Thiên chỉ có hai áo mỏng và một quần jean, Diệp Lâm còn mặc váy dài, hoàn toàn không đủ để giữ ấm. Hai người không ngừng nhích tới gần đống lửa, lúc này mới dễ chịu một chút. Cũng may Tần Thiên dự kiến trước và chuẩn bị tốt lửa trại, nếu không hai người đêm nay rất có thể sẽ chết cóng trên hoang đảo này. Nhưng Diệp Lâm vẫn đánh giá thấp cái lạnh ở đây. Nhiệt độ vẫn không ngừng giảm, sau nửa đêm, dù có lửa trại sưởi ấm nhưng thân thể nàng vẫn không ngừng run rẩy.
“Nếu chịu không nổi, hay là chúng ta ôm nhau sưởi ấm?” Tần Thiên do dự một lát rồi mở miệng nói.
“Không cần!” Tần Thiên còn chưa nói xong đã bị Diệp Lâm quả quyết cự tuyệt.
Đáp án này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Tần Thiên, hắn không nói nữa, chỉ tiếp tục thêm củi vào đống lửa. Qua nửa giờ nữa, nhiệt độ càng thấp, con trai như Tần Thiên cũng không chịu nổi, nói gì đến Diệp Lâm. Lúc này nàng đã gần như không còn cảm giác gì nữa. Không còn cách nào khác, Diệp Lâm chậm rãi đứng dậy, mặt đỏ bừng đi đến bên cạnh Tần Thiên, run run nói:
“Mau nhắm mắt lại!”
“Hả?” Tần Thiên nhất thời ngây ra.
Diệp Lâm không trả lời, cắn răng kéo dây váy xuống để lộ ra bờ vai tuyết trắng.
Tần Thiên hoảng sợ, tức khắc hiểu được ý nghĩ của Diệp Lâm, vội vàng xua tay: “Không cần cởi quần áo! Không cần cởi quần áo!!”
Nghe được lời này, Diệp Lâm một bộ ngu ngốc bộ dáng, “Không cần sao?”
“Không cần, thật sự không cần! Trừ phi quần áo trên người quá nhiều, nhiệt lượng không truyền được thì mới phải cởi.” Tần Thiên giải thích.
“Chúng ta hiện giờ chỉ có quần áo mỏng, tất nhiên không cần cởi. Trên phim chỉ là để hấp dẫn ánh mắt người xem thôi.” Tần Thiên lại bổ sung, câu này trực tiếp làm khuôn mặt mỹ lệ của Diệp Lâm đỏ bừng lên. Nàng đem quần áo mặc lại, ngoan ngoãn ngồi cạnh Tần Thiên.
Có một số việc không thể để con gái chủ động nên Tần Thiên ôm chặt Diệp Lâm.
Nàng là hoa khôi đại học, người theo đuổi rất nhiều nhưng nàng chưa từng yêu ai, càng chưa từng tiếp xúc thân mật thế này với người khác giới. Điểm này cũng giống Tần Thiên, đây là lần đầu tiên hắn thân mật với con gái như thế, chưa nói tới việc đối phương là hoa khôi.
Diệp Lâm thẹn thùng còn Tần Thiên khẩn trương đều là vì nguyên nhân từ cá nhân, nên chưa phát hiện sự khác thường của đối phương. Điều chắc chắn họ đều cảm nhận được hơi ấm từ trên người đối phương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook