Tôi Sợ Gặp Phải Giả Tổng Tài Bá Đạo
-
11: Ảy Này
"Thực sự không chê cười cậu." Trần Quảng Siêu trở nên nghiêm túc hơn khi nghe anh nói câu này.
"Cơ hội và kinh nghiệm sống của mỗi người là do ông trời ban cho, tôi luồn tin ông trời không thiên vị.
Trời ban cho cậu nhiều hơn ở phương diện nào đó, nhưng lại ít hơn ở phương diện khác.
Cho nên mỗi người đều bình đẳng như nhau, nếu hai chúng ta bình đẳng, lại là bạn học cũ, làm sao có thể chế cười cậu được chứ?"
Với phong cách Phật giáo như vậy, Tần Đỗ nghe xong quả thật rất muốn hút thuốc, để thêm khí chất thần tiên trong lời nói.
Hắn lấy ra một điếu thuốc và đưa cho hắn ta một điều: "Cậu hút thuốc không?"
Không nghĩ tới Trần Quảng Siêu cũng chạm vào một hộp thuốc từ trong túi của mình: "Cậu không để ý, thì tôi sẽ hút."
Một con mọt sách cũng hút thuốc sao? Tần Đỗ có chút kinh ngạc.
Hai người đốt thuốc cho nhau, mặt đối mặt từ miệng nhè nhè phả khói "Cậu bắt đầu hút thuốc từ khi ảo?" Tần Đỗ hỏi hắn.
"Không lâu đâu, mới đây thôi." "Sao vậy? Có chuyện phiền lòng sao?" "Đại khái là như vậy."
Nói xong, sắc mặt lại trở nên nghiêm túc, Tần Đỗ hỏi tiếp: "Về vấn đề tình cảm sao?"
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên: "Làm thế nào mà cậu biết?"
Mỹ nhân “Như ý truyện” bị đánh ghen ngay tại nhà riêngThông tin nữ diễn viên Vương Tử Văn bị đánh ghen tại nhà đang lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng xã hội Trung Quốc, khiến nữ diễn viên của “Như Ý truyện” phải lên tiếng....Chi tiếtQCTần Đỗ cười: "Cậu có thể kiếm tiền, hiểu biết kỹ thuật, đàm phán kinh doanh, cậu không thiếu thứ gì về mặt vật chất.
Ngoại trừ vấn đề tình cảm, còn có chuyện gì đáng để cậu phiền lòng nữa chứ?"
Bị hắn nhìn thấu, Trần Quảng Siêu thở dài, muốn nói nhưng lại thôi, lại lấy thêm một điếu thuốc nữa.
Tần đỗ nhìn hắn ngượng ngùng nói, động viên hắn: "Nói đi, vì cậu tôi đã lùi cuộc họp buổi chiều lại rồi, để xem tôi có thể giúp gì được cho cậu không."
Trần Quảng Siêu sửng sốt: "Thật sao?" "Không phải thì sao? Tôi rảnh rỗi như vậy sao? Tôi đặc biệt muốn hỏi thăm chuyện riêng tư của cậu?"
Ò ra là vậy.
Hắn cười khúc khích, muốn nói gì đó, nhưng vẫn có chút ngượng ngùng.
Tần đỗ chủ động nói trước: "Hai người quen biết nhau như thế nào? Có hiểu lầm gì không? Tại sao tôi cảm thấy Trần Phi có định kiến rất lớn với cậu?" Trần Quảng Siêu: "Hả? Cậu, cậu, cô ấy, cô ấy đã nói gì với cậu ?" "Làm sao có khả năng?" Tần Đỗ nhéo điếu thuốc: "Cô ấy so với với cậu khá là mạnh mẽ, khi bước ra khỏi cánh cửa này, ngàn vạn lần đừng nói với cô ấy là tôi biết chuyện này.
Nếu không, tôi đoán cô ấy sẽ từ chức vào ngày mai.
Vấn đề là giao tiếp bằng mắt của hai người, đã bị tôi nhìn ra "
Trần Quảng Siêu cũng nhéo điếu thuốc, đẩy kính mắt: "Điều đó rõ ràng như vậy sao? Ánh mắt tôi như thế nào? Có phải nói không tốt lắm không? Cậu đều nhìn thấy tất cả sao?"
Phù.
Trần Quảng Siêu này.
EQ của hắn có lẽ thấp hơn một chút?
Tần Đỗ giả vờ không kiên nhẫn: "Rốt cuộc cậu có nói hay không? Nếu như cậu không nói, tính tôi rất tọc mạch, tôi đi họp.
Tự cậu làm di."
Trần Quảng Siêu: "Này, này, cậu đừng vội, tôi nói.
Kỳ thật hôm nay cho dù cậu không tìm tôi, tôi cũng tính tìm cậu đây.
Thật sự không còn cách nào khác."
Tần Đỗ kh lưng ngồi xuống, chăm chú lắng nghe.
"Thật ra tôi và cô ấy đã quen nhau từ lâu.
Thời điểm sinh viên sắp tốt nghiệp, đơn vị thực tập yêu cầu cấp dưới rèn luyện trong ba tháng, các đồng nghiệp của tôi và tôi tình cờ đến thị trấn của họ để sửa chữa đồ đạc." "Nói cụ thể đi." "Cụ thể chính là cách mười dặm và tâm cải thôn của bọn họ chỉ có một máy phát điện, ngày hôm đó bị cháy, chúng tôi không có linh kiện phù hợp, nên không thể sửa được.
Người dân trong làng thúc dục để dùng điện, chúng tôi cũng sốt ruột theo
Tần Đỗ không hiểu: "Chuyện đó có liên quan gì đến cô ấy?" "Trong nhiều năm như vậy, cô ấy chính là sinh viên đại học đầu tiên trong làng của bọn họ, có danh tiếng, biết cách ăn nói.
Cô ấy giúp chúng tôi giải thích với mọi người, chúng tôi mới được buông tha." "Ồ" Tần Đỗ cười: "Thì ra là mỹ nữ cứu anh hùng."
Trần Quảng Siêu ngượng ngùng gãi đầu: "Hai ngày sau, chúng tôi nhận được linh kiện và sửa chữa lại cho bọn họ, tới nhà bọn họ mượn cái tuvít, sau đó liền quen biết cô ." "Sau đó vẫn còn liên lạc cho đến bây giờ?" "Gần như là vậy, không liên tục.
Sau đó, tôi tốt nghiệp, giành được luận văn, vào công ty và làm các dự án.
Cô cũng tốt nghiệp, tìm công việc, thực tập, cũng là năm ngoái mới dần dần liền lạc lại
Tần Đỗ không rõ: "Chuyện này không phải rất tốt sao? Hiểu lầm ở chỗ nào?" Trần Quảng Siêu thở dài, tâm trạng thực rất sự nặng nề: "Cậu không biết đấy thôi, bọn họ rất nghèo."
Tần Đỗ: "Tôi biết.
Chính vì cô ấy nghèo và chất phác nên tôi đã để cô ấy ở lại."
Còn có tổng tài tuyển nhân viên như vậy sao? Không sợ đi ra ngoài làm mất mặt sao?
Tần Đỗ xua tay: "Nói tiếp đi." "Bố mất sớm, trong nhà có bốn người con gái đều được người mẹ nuôi sống.
Cô ấy học đại học, bên dưới còn có một em trai đang học cấp 3...!
Tần Đỗ đã hiểu: "Cho nên cậu đã giúp đỡ họ?"
Trần Quảng Siêu ngẩng đầu lên: "Tôi giấu tên!" "Vậy làm sao cô ấy biết được?" "Haiz, chuyện này dài lắm.
Tóm lại thì em trai của cô ấy đã tốt nghiệp, và đang thực tập ở công ty tôi.
Tôi không thể không chiếu cố cậu ấy, kết quả khi em trai của cô ấy giới thiệu gặp mặt, cỗ ấy lại rất thông minh, nên liền biết được chuyện tôi đã giúp đỡ bọn họ."
Người nghèo có lòng tự trọng mà bọn hắn không thể hiểu được.
Đặc biệt là người nghèo có tri thức, cố gắng thay đổi số phận mình, lòng tự trọng của cô ấy, bọn hắn càng không thể hiểu được.
Cô ăn uống đạm bạc, làm việc chăm chỉ và trợ cấp đầy đủ cho gia đình.
Nhìn thấy gia đình đang trở nên tốt hơn, cảm giác có một chút thành tựu, bỗng có người xuất hiện nói với cô rằng đây không phải là công lao của cô mà là từ sự đồng cảm và bố thí của người khác.
Cái cảm giác này, cảm giác bất lực khi phát hiện nỗ lực của bản thân không bằng người khác, và cảm giác bất lực khi thấy nỗ lực của bản thân sẽ thực sự không có ảnh hưởng nhiều đến tương lai sau này, còn khó chịu hơn là giết cô ấy.
"Lòng tự trọng của cô ấy bị tổn thương.
Bây giờ cô ấy từ chối gặp tôi, em trai cô ấy rất khó xử, tôi cũng rất khó chịu."
Tần Đỗ đã hiểu, ngồi thẳng dậy, duỗi đầu ra nhìn hắn: "Cho nên lần này, cậu chủ động đến hợp tác với chúng tôi, thực ra là để tìm cơ hội gặp cô ấy?"
Trần Quảng Siêu có chút xấu hổ: "Xem là vậy đi." "Việc này đã giày vò cậu bao lâu rồi?" "Đã hơn hai tháng.
Lúc đầu bên cậu nói chúng tôi thiếu chuyên nghiệp, không chịu hợp tác, sau khi tôi thêm điều kiện thì bên bộ phận kỹ thuật của các cậu mới đồng ý."
Tần Đỗ thật sự say rồi, người này, xem ra hai tháng trước mới biết mình là tổng giám đốc của Viễn Đạt, không muốn từ bỏ những việc có nguyên tắc, hắn thà gây thêm khó khăn cho bản thân, chứ không chủ động nhờ mình giúp đỡ.
Thật là con người kiên cường.
Nhưng ở một góc độ khác, hắn lại bắt đầu nổi cáu với nhân viên của mình: "Xem ra cần phải thay đổi trưởng bộ phận kỹ thuật rồi.
Một công ty khoa học kĩ thuật xuất sắc như vậy đã tới của chủ động hợp tác má bọn họ vẫn không dám nhận đơn hàng, đối với bản thân của mình bọn họ thiếu tự tin như vậy sao? Thật vỗ dụng, nếu ở lại thêm nữa thì chỉ là sâu mọt của công ty mà thôi!"
Trần Quảng Siêu không bày tỏ bất kỳ ý kiến nào, chỉ im lặng lắng nghe hắn nỗi.
"Cậu hợp tác với bộ phận kỹ thuật của chúng tôi bao lâu rồi?" Tần Đỗ hỏi hẳn.
"Vừa mới bắt đầu, mới hai ngày mà thôi." "Cảm thấy thế nào?" "Ừ, dù sao cũng là chuyên môn chéo, bọn họ không rõ ràng cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà có một người tôi cảm thấy không tồi." "Ai?" "Anh Lộc à, chuyện công việc bây giờ nói vẫn còn quá sớm, nếu cậu muốn hiểu rõ tập tính của nhé viễn, tôi có thể từ từ giúp cậu kiểm tra.
Nhưng mà tôi..."
Tần Đỗ đã tìm được điểm đầu, điểm mấu chốt vô cùng hoàn mỹ: "Trần Phi chuyển sang làm trợ lý cho cậu, phụ trách về chế độ ăn uống hàng ngày và sắp xếp công việc cho cậu.
Thuận tiện giúp cậu tìm hiểu thói quen của những tên vô dụng kia.
Anh Siêu, không phiến cậu chứ?"
Trần Quảng Siêu sửng sốt: "Cô ấy làm trợ lý cho tôi, vậy cậu..." "Ngoài kia còn có ba người nữa.
Ba cái đầu không bằng một Gia Cát Lượng sao?"
Trần Quảng Siêu lập tức nở nụ cười, mặt mày hớn hở đứng lên, hướng Tần Đỗ kh lưng: "Anh Lộc quả nhiên là người tốt bụng, còn nhớ tình bạn cũ.
Làm sao có thể phiền được chứ? Quảng Siêu cũng đang có ý định này, thật sự là vô cùng cảm kích."
Tần Đỗ đứng dậy vỗ vai hắn: "Đừng vội cảm ơn tôi, tôi cũng chỉ có thể giúp đến đây thôi, còn lại có thành công hay không, còn phải dựa vào bản thân cậu!" "Đúng đúng đúng, nếu việc này thành công, tôi nhất định mời cậu uống rượu l
Tần Đỗ cười ha ha: "Tôi rất mong được uống rượu của cậu đấy, tôi hy vọng cậu sẽ vượt qua mọi trở ngại và thành công trong thời gian sớm nhất."
Dứt lời, hắn gọi điện thoại nội bộ, gọi Trần Phi đi vào.
Trần Quảng Siêu ngồi thẳng trên ghế sô pha, Trần Phi bước vào không thèm liếc nhìn hắn: "Tần tổng, ngài gọi tôi?"
Tần Đỗ vẻ mặt bình thản, tỏ vẻ không biết cũng không thấy gì: "Ừ.
Đến đây, giới thiệu với cô, Trần Quảng Siêu, phó tổng giám đốc của công ty khoa học kỹ thuật Đặng Phong, bạn học cũ của tôi." Trần Phỉ xoay người, cúi đầu chào hắn: "Trần tổng, xin chào."
Trần Quảng Siêu đứng dậy và đưa tay về phía cô: "Không cần lễ nghi lớn như vậy đâu, chúng ta bắt tay đi, càng hợp với khí chất của người trẻ tuổi."
Trần Phi khinh thường liếc hắn.
Trần Quảng Siêu thiếu chút nữa thì lùi bước, nhưng Tần Đỗ bên kia cổ vũ hắn, lập tức bình tĩnh trở lại, tỏ vẻ uy nghiêm thường ngày.
Trần Phi đành phải bắt tay với hắn: "Vâng."
Tần Đỗ vỗ vai cô: "Từ bây giờ, cô là người của Trần tổng, thu dọn đồ đạcrồi đi cùng với cậu ấy đi.
Cậu ấy là khách quý của công ty chúng ta, từ hôm nay trở đi, cổ sẽ chịu trách nhiệm về ăn uống, sinh hoạt, xe đưa đón, cảm xúc của cậu ấy.
Hai chúng tôi nhiều năm không gặp, nên cô thay tôi chăm sóc cho cậu ấy thật tốt."
Trần Phi với đôi vai nặng nề, cảm thấy trong lời nói của Tần tổng có điều gì đó, liền quay đầu lại nhìn hắn:
Không ngờ sắc mặt hắn vẫn bình thường, bộ dạng như đang giải quyết việc chung.
"Thế nào? Có khó khăn gì sao?" Hắn còn hỏi lại cô:
Có! Có khó khăn! Khó khăn rất lớn đấy Có một rào cản tâm lý đối với hắn ta
Nhìn thấyhắn liền cảm thấy không tự tin
Nhìn thấy hắn liền cảm thấy như hạng người thấp kém!
Nhưng có thể nói ra sao?
Trần Phi vô thức bĩu môi: "Không có."
Tần Đỗ thể hiện như một chính nhân quân tử.
"Không có thì vui vẻ lên đi.
Đừng có làm như tôi ép cô làm những chuyện mà cô không muốn làm.
Nhìn cô thế này, Trần tổng có về vui nổi không?”
Trần Phi chớp mắt mấy cái
Vậy ý của ngài là gì?
Tôi không những phải đồng ý mà còn phải nở nụ cười đồng
Tần Đỗ cũng chớp mắt mấy cái.
Nói một cách dễ hiểu, thì đúng như vậy.
Trần Phi lần đầu thấy Tần Đỗ hành động dễ thương như vậy.
Lớn lên đẹp trai tài giỏi, ăn mặc bảnh bao, dáng vẻ của một tầng lớp xã hội, nhưng lại chớp mắt như một đứa trẻ, khiến cô không nhịn được cười: "Đã rõ, Tần tổng." "Ừ.
Tốt lắm." Tần đỗ vỗ vai cô: "Đi đi, thu dọn một chút, rồi trực tiếp tìm Trần tổng báo danh."
Trần Phi gật đầu rời đi.
ý? chứ!
Trần Quảng Siêu giơ ngón tay cải lên: "Anh Lộc quả nhiên là một người có kinh nghiệm tình trường, dỗ dành con gái đúng là hơn hẳn tôi.
Đúng rồi, quên hỏi cậu, cậu đã kết hôn chưa? Có phải cùng với em gái họ Lâm không? Tôi biết..."
Tần Đỗ vỗ vai hắn, cắt lời hắn: "Chuyện của tôi Trần Phi hiểu rất rõ, có vấn đề gì thì cứ hỏi cô ấy, để tránh lúc đó hai người không có gì để nói."
Kết quả Trần Phi rời đi mà không hề do dự.
Không có một chút đoái hoài đến việc xử lý toàn bộ kinh doanh, Tần Đỗ vội vàng đứng dậy, đã lâu không gặp bọn họ.
Trời không phụ người có lòng, không biết sẽ mất bao lâu, hai tuần hoặc ba tuần sau.
Trần Quảng Siêu đến văn phòng tìm hắn: "Anh Lộc, hôm nay có rảnh không? Mời cậu uống một chén."
Tần Đỗ quay đầu tìm Trần Phi: “Trợ lý của tôi đâu?"
Trần Quảng Siêu như một người đàn ông, dày dặn kinh nghiệm: "Thật ngại, tôi thật xấu hổ khi tới đây gặp cậu.
Tôi muốn nói, anh Lộc, dù sao cậu cũng có nhiều trợ lý, hay là cậu đem cô ấy nhường cho tôi đi, cậu lại cân nhắc một người lên đi?"
Tần Đỗ mấy ngày nay không gặp hắn, người đàn ông có hào quang đã thay đổi, cảm thấy không thể tin được.
"Hai người các người đã tiến triển đến mức nào mà biến cậu trở thành như vậy? Trần Phi thật sự là quá lợi hại.
Về điểm này thì có chết tôi cũng không tặng cho cậu được.
Trần Quảng Siêu tiếp tục nói: "Này cậu thật không tử tế, dù sao sau này cô ấy sẽ là vợ của tôi.
Cậu nói xem cậu lúc nào cũng ôm khư khử như vậy, thì sẽ như thế nào đây? Sớm muộn gì tôi cũng không trả được...!
Làm vợ của cậu sao?
Tần Đỗ kéo cà vạt trên cổ: "Mẹ kiếp.
Trần Quảng Siêu, cậu đã cầu hôn sao?" "Chưa.
chưa đầu." "Vậy mà vẫn có mặt mũi gọi là vợ của cậu sao? Còn chưa chắc chắn đầu, chờ khi nào cô ấy là vợ cậu thì hãy nói sau " "Anh Lộc?"
Tần Đỗ đứng dậy, vỗ vai hắn: "Trần Phi không nói với cậu về chuyện của tôi sao? Về sau đừng gọi tôi như vậy nữa.
Gọi là Tần Đỗ đi.
Thực ra tôi làm như vậy cũng là muốn tốt cho cậu, cậu nói xem hai người các cậu mỗi ngày đều gặp mặt nhau, buổi tối về nhà nếu còn gặp mặt nhau nữa, thí rất chán ngắn.
Khoảng cách tạo ra vẻ đẹp!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook