Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Đại Ác
-
Chương 87: Ngoại truyện: Cuộc sống sau hôn nhân
Nửa năm sau ngày sinh nhật của Duẫn Hạo.
Tiêu Linh mang theo con trai ra ngoài đi công viên chơi thì bất ngờ nhìn thấy chị gái Tiêu Ánh Vân đang ngồi trên ghế đá ăn bánh bao. Cô đã tưởng tượng đến việc gặp lại gia đình rất nhiều lần, trừ lúc trong lễ cưới thì đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, không biết họ sống thế nào rồi?
Cô đến chỗ chị gái, dắt tay con trai đi qua chào hỏi.
“Chị, lâu rồi không gặp.”
“À? Tiêu Linh?” Tiêu Ánh Vân nhếch mày, thấy trên thân cô mặc quần áo đắt tiền sang trọng thì ngượng ngùng. “Mày đến chê cười tao à?”
“Không đâu.” Tiêu Linh cười với chị mình, sau đó kéo nhẹ tay Duẫn Hạo. “Chào dì đi con.”
“Con chào dì.” Duẫn Hạo vẫn luôn ngoan ngoãn lễ phép, khoanh tay gật đầu với Tiêu Ánh Vân.
Mặc dù Tiêu Ánh Vân đến giờ còn không thích Tiêu Linh vì cuộc sống của cô tốt hơn mình, nhưng khi đối mặt với một đứa trẻ, cô ta vẫn gượng cười với thằng bé.
Tiêu Linh ngồi xuống bên cạnh chị gái, để Duẫn Hạo ngồi trên đùi mình, vừa vuốt ve tóc thằng bé vừa nói với chị:
“Bố mẹ dạo này có khỏe không?”
“Nhờ ơn của Hoắc Tư Thần, vẫn còn sống.” Tiêu Ánh Vân lạnh nhạt nói.
Những vất vả mà Tiêu Ánh Vân chịu đã khiến cô ta thu lại cái tính dữ dằn của mình. Mỗi khi đi làm cô ta luôn bị đồng nghiệp bắt nạt, cả đám đó ai nấy đều không phải dạng vừa, có người chống lưng cho. Cô ta muốn nghỉ việc lắm, cơ mà không làm thì sẽ chết đói, bây giờ thì cũng quen dần rồi, mất hẳn khí thế hung hăng trước kia.
“Nếu được thì ngày mốt em muốn ghé thăm bố mẹ.” Tiêu Linh áy náy nói. “Đưa cả Duẫn Hạo về gặp họ.”
“Không cần đâu, mày về nhà lại dính bẩn vào người. Nhà tao nhỏ hẹp lắm.”
“Chị biết rõ cho dù em sống ở Hoắc gia nhưng em vẫn là em mà?” Tiêu Linh không hề mất kiên nhẫn với chị mình. Nếu ai hỏi cô có hận chị gái không, cô sẽ nói là có. Hận chứ, nhưng đã qua lâu rồi, bọn họ chung quy vẫn là chị em với nhau. Cô không phải thánh nữ đâu, mà hiện tại rất ít khi gặp mặt, cô không muốn phải đấu đá với chị ấy nữa.
Sự bình tĩnh của Tiêu Linh cũng giúp Tiêu Ánh Vân đỡ gay gắt hơn một chút:
“Muốn về thì về, không ai cấm mày cả.”
Nghĩa là đồng ý rồi? Tiêu Linh xem câu nói này như một lời mời từ chị gái, sau đó thật sự ôm Duẫn Hạo về gặp bố mẹ ruột, để thằng bé gọi một tiếng ông, bà.
Bố Tiêu sức khỏe hơi kém vì rượu bia và hút thuốc nhiều, da có hơi vàng vọt, còn mẹ Tiêu thì khá hơn một chút. Họ ở một bên chơi đùa với cháu trai, tuy rằng không hoàn toàn thay đổi thái độ với Tiêu Linh, nhưng ít ra họ không nói nặng lời với cô nữa. Bố Tiêu thật ra rất hối hận, ông từng cho rằng con gái út là sao chổi khiến gia đình họ sa sút, nhưng ông sai rồi. Mệnh là do trời định, con bé vốn không phải xui xẻo, mà là do ông xui xẻo kéo theo cả gia đình mình.
“Con có muốn thường xuyên về thăm ông ngoại không?” Bố Tiêu nhìn Duẫn Hạo, dù không thể làm việc nặng nhưng ông vẫn có đủ sức cõng thằng bé chơi trò cưỡi ngựa.
“Có ạ.” Duẫn Hạo ôm chặt cổ ông, gật gật đầu.
Tiêu Linh không nói gì, chỉ nhìn về phía bố Tiêu, ánh mắt mang theo ý cười:
“Tết con sẽ về cùng Tư Thần.”
“À ừ…” Bố Tiêu hơi sợ khi nghe đến tên của Hoắc Tư Thần.
“Anh ấy rất tốt.” Tiêu Linh khẳng định với ông.
Ông nhìn Tiêu Linh thật lâu mới dám nói ra:
“Bố biết rồi, con muốn về thì bất kỳ lúc nào bố mẹ cũng chào đón con.”
“Vậy thì con sẽ về thường xuyên.”
Tiêu Linh rơm rớm nước mắt, đã bao lâu rồi cô mới có cảm giác được bố mẹ quan tâm thế này? Không nhớ nữa, cuộc sống khiến người ta thay đổi thật nhiều, nhỉ?
Trước khi cô đưa Duẫn Hạo về, cô để lại một cái thẻ, trong đó là tiền tiết kiệm của cô. Hoắc Tư Thần thỉnh thoảng vẫn chuyển cho cô một ít tiền để làm những thứ linh tinh, thậm chí đưa thẻ đen cho cô, nhưng cô vốn chẳng dùng nhiều.
Cô không muốn nhìn thấy bố mẹ ruột sống khổ cực qua ngày, vì vậy số tiền tích góp được gần một năm qua để lại cho họ. Còn dùng như thế nào, mai sau ra sao, cô sẽ không can thiệp vào nữa.
Tiêu Linh vừa rời khỏi con hẻm một lúc thì trước mắt xuất hiện một chiếc thể thao màu trắng đẹp mắt, cửa sổ hạ xuống, Mặc Phong rút kính râm ra vẫy chào cô:
“Yo, tôi nhận lệnh của Tư Thần đến đón cô.”
“Đi đâu vậy?” Tiêu Linh vừa lên xe vừa hỏi.
“Đi mua quần áo.”
“Để làm gì?”
Tiêu Linh không hiểu lắm sao đột nhiên muốn đi mua quần áo? Có tiệc rượu hay sao?
Lúc này, Mặc Phong huýt sáo một tiếng:
“Chuẩn bị quần áo đi hưởng tuần trăng mật đó.”
“Cậu đùa à? Tôi và anh ấy cưới lâu rồi.”
Mặc Phong nhún vai:
“Có thể xem là đi du lịch cũng được. Tôi được một vé đến Paris miễn phí đó.”
Chiếc xe chậm rãi chạy trên đường lớn, rất nhanh đã rời xa khu vực ngoại ô thành phố.
Tư Thần muốn hưởng tuần trăng mật ở Pháp cơ à? Dẫn theo con trai đi hưởng tuần trăng mật? Tiêu Linh buồn cười khi nghĩ đến chuyện này, chẳng thà nói rằng họ đi du lịch cho rồi.
Tiêu Linh mang theo con trai ra ngoài đi công viên chơi thì bất ngờ nhìn thấy chị gái Tiêu Ánh Vân đang ngồi trên ghế đá ăn bánh bao. Cô đã tưởng tượng đến việc gặp lại gia đình rất nhiều lần, trừ lúc trong lễ cưới thì đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, không biết họ sống thế nào rồi?
Cô đến chỗ chị gái, dắt tay con trai đi qua chào hỏi.
“Chị, lâu rồi không gặp.”
“À? Tiêu Linh?” Tiêu Ánh Vân nhếch mày, thấy trên thân cô mặc quần áo đắt tiền sang trọng thì ngượng ngùng. “Mày đến chê cười tao à?”
“Không đâu.” Tiêu Linh cười với chị mình, sau đó kéo nhẹ tay Duẫn Hạo. “Chào dì đi con.”
“Con chào dì.” Duẫn Hạo vẫn luôn ngoan ngoãn lễ phép, khoanh tay gật đầu với Tiêu Ánh Vân.
Mặc dù Tiêu Ánh Vân đến giờ còn không thích Tiêu Linh vì cuộc sống của cô tốt hơn mình, nhưng khi đối mặt với một đứa trẻ, cô ta vẫn gượng cười với thằng bé.
Tiêu Linh ngồi xuống bên cạnh chị gái, để Duẫn Hạo ngồi trên đùi mình, vừa vuốt ve tóc thằng bé vừa nói với chị:
“Bố mẹ dạo này có khỏe không?”
“Nhờ ơn của Hoắc Tư Thần, vẫn còn sống.” Tiêu Ánh Vân lạnh nhạt nói.
Những vất vả mà Tiêu Ánh Vân chịu đã khiến cô ta thu lại cái tính dữ dằn của mình. Mỗi khi đi làm cô ta luôn bị đồng nghiệp bắt nạt, cả đám đó ai nấy đều không phải dạng vừa, có người chống lưng cho. Cô ta muốn nghỉ việc lắm, cơ mà không làm thì sẽ chết đói, bây giờ thì cũng quen dần rồi, mất hẳn khí thế hung hăng trước kia.
“Nếu được thì ngày mốt em muốn ghé thăm bố mẹ.” Tiêu Linh áy náy nói. “Đưa cả Duẫn Hạo về gặp họ.”
“Không cần đâu, mày về nhà lại dính bẩn vào người. Nhà tao nhỏ hẹp lắm.”
“Chị biết rõ cho dù em sống ở Hoắc gia nhưng em vẫn là em mà?” Tiêu Linh không hề mất kiên nhẫn với chị mình. Nếu ai hỏi cô có hận chị gái không, cô sẽ nói là có. Hận chứ, nhưng đã qua lâu rồi, bọn họ chung quy vẫn là chị em với nhau. Cô không phải thánh nữ đâu, mà hiện tại rất ít khi gặp mặt, cô không muốn phải đấu đá với chị ấy nữa.
Sự bình tĩnh của Tiêu Linh cũng giúp Tiêu Ánh Vân đỡ gay gắt hơn một chút:
“Muốn về thì về, không ai cấm mày cả.”
Nghĩa là đồng ý rồi? Tiêu Linh xem câu nói này như một lời mời từ chị gái, sau đó thật sự ôm Duẫn Hạo về gặp bố mẹ ruột, để thằng bé gọi một tiếng ông, bà.
Bố Tiêu sức khỏe hơi kém vì rượu bia và hút thuốc nhiều, da có hơi vàng vọt, còn mẹ Tiêu thì khá hơn một chút. Họ ở một bên chơi đùa với cháu trai, tuy rằng không hoàn toàn thay đổi thái độ với Tiêu Linh, nhưng ít ra họ không nói nặng lời với cô nữa. Bố Tiêu thật ra rất hối hận, ông từng cho rằng con gái út là sao chổi khiến gia đình họ sa sút, nhưng ông sai rồi. Mệnh là do trời định, con bé vốn không phải xui xẻo, mà là do ông xui xẻo kéo theo cả gia đình mình.
“Con có muốn thường xuyên về thăm ông ngoại không?” Bố Tiêu nhìn Duẫn Hạo, dù không thể làm việc nặng nhưng ông vẫn có đủ sức cõng thằng bé chơi trò cưỡi ngựa.
“Có ạ.” Duẫn Hạo ôm chặt cổ ông, gật gật đầu.
Tiêu Linh không nói gì, chỉ nhìn về phía bố Tiêu, ánh mắt mang theo ý cười:
“Tết con sẽ về cùng Tư Thần.”
“À ừ…” Bố Tiêu hơi sợ khi nghe đến tên của Hoắc Tư Thần.
“Anh ấy rất tốt.” Tiêu Linh khẳng định với ông.
Ông nhìn Tiêu Linh thật lâu mới dám nói ra:
“Bố biết rồi, con muốn về thì bất kỳ lúc nào bố mẹ cũng chào đón con.”
“Vậy thì con sẽ về thường xuyên.”
Tiêu Linh rơm rớm nước mắt, đã bao lâu rồi cô mới có cảm giác được bố mẹ quan tâm thế này? Không nhớ nữa, cuộc sống khiến người ta thay đổi thật nhiều, nhỉ?
Trước khi cô đưa Duẫn Hạo về, cô để lại một cái thẻ, trong đó là tiền tiết kiệm của cô. Hoắc Tư Thần thỉnh thoảng vẫn chuyển cho cô một ít tiền để làm những thứ linh tinh, thậm chí đưa thẻ đen cho cô, nhưng cô vốn chẳng dùng nhiều.
Cô không muốn nhìn thấy bố mẹ ruột sống khổ cực qua ngày, vì vậy số tiền tích góp được gần một năm qua để lại cho họ. Còn dùng như thế nào, mai sau ra sao, cô sẽ không can thiệp vào nữa.
Tiêu Linh vừa rời khỏi con hẻm một lúc thì trước mắt xuất hiện một chiếc thể thao màu trắng đẹp mắt, cửa sổ hạ xuống, Mặc Phong rút kính râm ra vẫy chào cô:
“Yo, tôi nhận lệnh của Tư Thần đến đón cô.”
“Đi đâu vậy?” Tiêu Linh vừa lên xe vừa hỏi.
“Đi mua quần áo.”
“Để làm gì?”
Tiêu Linh không hiểu lắm sao đột nhiên muốn đi mua quần áo? Có tiệc rượu hay sao?
Lúc này, Mặc Phong huýt sáo một tiếng:
“Chuẩn bị quần áo đi hưởng tuần trăng mật đó.”
“Cậu đùa à? Tôi và anh ấy cưới lâu rồi.”
Mặc Phong nhún vai:
“Có thể xem là đi du lịch cũng được. Tôi được một vé đến Paris miễn phí đó.”
Chiếc xe chậm rãi chạy trên đường lớn, rất nhanh đã rời xa khu vực ngoại ô thành phố.
Tư Thần muốn hưởng tuần trăng mật ở Pháp cơ à? Dẫn theo con trai đi hưởng tuần trăng mật? Tiêu Linh buồn cười khi nghĩ đến chuyện này, chẳng thà nói rằng họ đi du lịch cho rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook