Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Đại Ác
-
Chương 10: Gia Đình Của Tiêu Linh
Tiêu Linh trước giờ chưa từng giúp người khác thắt cà vạt, nhưng đã xem qua vài lần. Cô đi đến gần, vươn tay về phía cổ áo của Hoắc Tư Thần. Anh cao hơn cô cả cái đầu, từ góc độ này nhìn lên thật có chút quyến rũ, cô cắn môi làm nhanh cho xong, nhưng vì có chút lo lắng nên thắt thế nào cũng không ổn. Loay hoay một lúc, Hoắc Tư Thần đưa tay ngăn cô lại:
“Được rồi. Tôi tự làm.”
Thật vô dụng. Hoắc Tư Thần liếc mắt nhìn cô, thấy cô uất ức như vừa bị ai bắt nạt thì cong môi hỏi:
“Lỗi của tôi khi bắt cô giúp tôi thắt cà vạt à?”
Tiêu Linh bày vẻ mặt “còn phải hỏi?” ra cho anh xem, rồi lén lút mắng anh một tiếng sau đó đi sang bên cạnh, bắt đầu sắp xếp lại giường. Bình thường sẽ có người giúp việc làm, nhưng cô không thích người khác chạm vào vật dụng trong phòng nên nhận việc dọn dẹp.
Hôm ấy Hoắc Tư Thần đi làm, Tiêu Linh ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Cô bắt đầu có chút triệu chứng ốm nghén, vừa hay hôm nay Hoắc phu nhân có thời gian, liền đưa cô đi bệnh viện khám thai. Đợi đến khi biết được đứa bé khỏe mạnh thì mới yên tâm.
“Đứa bé phát triển rất tốt, nhưng Hoắc phu nhân vẫn nên đưa…” Bác sĩ nhìn về phía Tiêu Linh, không biết nên gọi cô thế nào. Nghĩ đến Hoắc phu nhân tự mình dẫn cô đến, ông nói: “Đưa Hoắc thiếu phu nhân đến kiểm tra định kỳ.”
“Không phải, cháu không phải Hoắc thiếu phu nhân.” Tiêu Linh vội phủ định.
Hoắc phu nhân không nói gì, lát sau mới ra hiệu cho Tiêu Linh ra ngoài trước.
Cô nghe lời đi ra ngoài, ở đó đã có sẵn người chờ cô, đều là theo để bảo vệ cho cái thai trong bụng.
Hoắc phu nhân - hay bà Tịnh Nhã nhìn về phía bác sĩ, nói:
“Chuyện này không được để lộ ra, hiểu không?”
“Vâng.” Vị bác sĩ kia đổ mồ hôi lạnh, biết bản thân đã dính vào bí mật của Hoắc gia thì rất khổ sở. Ông nhất định phải giấu nhẹm chuyện này đi mới được, nếu để lộ thì ông sẽ sống không yên với họ.
Bà Tịnh Nhã đứng lên, đưa cho ông một tấm chi phiếu rồi mới rời đi. Vị bác sĩ kia run rẩy cầm tờ chi phiếu nhìn theo bóng lưng của bà, sợ hãi vuốt vuốt ngực.
Chuyện Tiêu Linh mang thai vẫn chưa chắc chắn, bà Tịnh Nhã nói chỉ cần sinh đứa trẻ ra thì sẽ biết, có vẻ chắc chắn, nhưng trong lòng bà cũng không thể khẳng định được. Bởi vì Hoắc Tư Thần bị một chút vấn đề khó nói, bác sĩ từng bảo khả năng di chuyển của ti-nh tr-ùng thấp, khả năng có con nối dõi cũng không khả quan. Trừ khi thụ tinh nhân tạo hoặc tiêm ti-nh tr-ùng trực tiếp vào trứng, nhưng người kiêu ngạo như anh sao có thể chấp nhận chuyện này?
Vì vậy, Tiêu Linh xuất hiện cùng cái thai đó đã khiến bà Tịnh Nhã như đồng ruộng khô cạn gặp mưa, dù tỉ lệ có cực kỳ thấp, bà cũng muốn tin.
Nhưng bản thân Hoắc Tư Thần thì luôn không tin tưởng, bởi anh từng quan hệ với vài người phụ nữ đã qua sàng lọc, chủ yếu để tìm người mang thai con mình, âm thầm đâm lủng bao, tần suất cũng không thấp. Và cuối cùng chưa có ai tìm đến anh để bắt anh chịu trách nhiệm.
Hoắc Tư Thần vô cùng kén chọn, dù mặt ngoài mọi người thấy anh thay bạn gái như thay áo, nhưng những người này cũng phải trải qua sự chọn lựa kỹ càng của anh. Ngoại hình, xuất thân, quá khứ, tất cả đều phải đủ điều kiện mới được. Còn Tiêu Linh là một trường hợp ngoài ý muốn. Anh không nghĩ một đêm đó có thể khiến cô mang thai.
Tiêu Linh được đưa về nhà trước, một mình cô ở lại biệt thự không có gì làm có chút buồn chán. Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên reo vang.
“Mẹ?” Tiêu Linh rũ mi mắt, che giấu sự buồn bực nơi đáy mắt.
“Mẹ đang cần tiền gấp, con có tiền không? Gửi cho mẹ một ít.”
Bên kia đầu dây vang lên giọng của một người phụ nữ đứng tuổi, đấy là mẹ của Tiêu Linh. Tiêu Linh nín một hơi trong ngực, lát sau mới nói:
“Con vừa gửi rồi, bây giờ làm sao có tiền gửi nữa? Mẹ đợi đến tháng sau được không?”
Vừa gọi đến đã nhắc đến tiền! Cũng không thèm quan tâm cô gì cả.
“Không được! Bố của con đánh bạc thiếu tiền người ta, bây giờ trong vòng ba ngày không trả tiền thì sẽ bị chặt một bàn tay để gán nợ!” Giọng bà trở nên gấp gáp.
“Cái gì?” Tiêu Linh bị sốc đến ngây người.
Lại đánh bạc! Lại là thiếu nợ! Tại sao không thể để cô sống yên ổn một chút, hai mươi mấy năm qua cô đã luôn làm như điên, mỗi tháng đều phải gửi tiền cho bố mẹ, cô hiện tại còn không lo nổi thân, muốn cô phải sống sao đây chứ?
“Mẹ không biết, con mau nghĩ cách đi! Còn nữa, chị gái con ở thành phố H sắp qua chỗ con rồi đó. Mẹ đã gửi địa chỉ cho chị con, chắc ngày mốt sẽ đến, nhớ cho chị ở nhờ nhà rồi tìm một công việc cho chị con!”
Nói xong, bà cúp máy, không để Tiêu Linh có cơ hội nói câu nào.
Cô thừ người nhìn màn hình điện thoại, đột nhiên có cảm giác muốn sụp đổ.
Gia đình cô có hai đứa con gái, chị cả Tiêu Ánh Vân hơn cô ba tuổi, vốn làm ở thành phố khác, còn cô ở thành phố A bươn chải. Hai người đã lâu không liên lạc, bây giờ đột nhiên muốn chạy đến tìm cô là ý gì? Còn nữa, mấy ngày trước Hoắc phu nhân đưa cô về Hoắc gia cũng đã sai người đến nhà trọ trả tiền và mang những đồ đạc cần thiết của cô qua đây. Cô có còn ở địa chỉ cũ đâu chứ?
Nhất thời, Tiêu Linh rơi vào cục diện bế tắc, không biết phải làm sao.
“Được rồi. Tôi tự làm.”
Thật vô dụng. Hoắc Tư Thần liếc mắt nhìn cô, thấy cô uất ức như vừa bị ai bắt nạt thì cong môi hỏi:
“Lỗi của tôi khi bắt cô giúp tôi thắt cà vạt à?”
Tiêu Linh bày vẻ mặt “còn phải hỏi?” ra cho anh xem, rồi lén lút mắng anh một tiếng sau đó đi sang bên cạnh, bắt đầu sắp xếp lại giường. Bình thường sẽ có người giúp việc làm, nhưng cô không thích người khác chạm vào vật dụng trong phòng nên nhận việc dọn dẹp.
Hôm ấy Hoắc Tư Thần đi làm, Tiêu Linh ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Cô bắt đầu có chút triệu chứng ốm nghén, vừa hay hôm nay Hoắc phu nhân có thời gian, liền đưa cô đi bệnh viện khám thai. Đợi đến khi biết được đứa bé khỏe mạnh thì mới yên tâm.
“Đứa bé phát triển rất tốt, nhưng Hoắc phu nhân vẫn nên đưa…” Bác sĩ nhìn về phía Tiêu Linh, không biết nên gọi cô thế nào. Nghĩ đến Hoắc phu nhân tự mình dẫn cô đến, ông nói: “Đưa Hoắc thiếu phu nhân đến kiểm tra định kỳ.”
“Không phải, cháu không phải Hoắc thiếu phu nhân.” Tiêu Linh vội phủ định.
Hoắc phu nhân không nói gì, lát sau mới ra hiệu cho Tiêu Linh ra ngoài trước.
Cô nghe lời đi ra ngoài, ở đó đã có sẵn người chờ cô, đều là theo để bảo vệ cho cái thai trong bụng.
Hoắc phu nhân - hay bà Tịnh Nhã nhìn về phía bác sĩ, nói:
“Chuyện này không được để lộ ra, hiểu không?”
“Vâng.” Vị bác sĩ kia đổ mồ hôi lạnh, biết bản thân đã dính vào bí mật của Hoắc gia thì rất khổ sở. Ông nhất định phải giấu nhẹm chuyện này đi mới được, nếu để lộ thì ông sẽ sống không yên với họ.
Bà Tịnh Nhã đứng lên, đưa cho ông một tấm chi phiếu rồi mới rời đi. Vị bác sĩ kia run rẩy cầm tờ chi phiếu nhìn theo bóng lưng của bà, sợ hãi vuốt vuốt ngực.
Chuyện Tiêu Linh mang thai vẫn chưa chắc chắn, bà Tịnh Nhã nói chỉ cần sinh đứa trẻ ra thì sẽ biết, có vẻ chắc chắn, nhưng trong lòng bà cũng không thể khẳng định được. Bởi vì Hoắc Tư Thần bị một chút vấn đề khó nói, bác sĩ từng bảo khả năng di chuyển của ti-nh tr-ùng thấp, khả năng có con nối dõi cũng không khả quan. Trừ khi thụ tinh nhân tạo hoặc tiêm ti-nh tr-ùng trực tiếp vào trứng, nhưng người kiêu ngạo như anh sao có thể chấp nhận chuyện này?
Vì vậy, Tiêu Linh xuất hiện cùng cái thai đó đã khiến bà Tịnh Nhã như đồng ruộng khô cạn gặp mưa, dù tỉ lệ có cực kỳ thấp, bà cũng muốn tin.
Nhưng bản thân Hoắc Tư Thần thì luôn không tin tưởng, bởi anh từng quan hệ với vài người phụ nữ đã qua sàng lọc, chủ yếu để tìm người mang thai con mình, âm thầm đâm lủng bao, tần suất cũng không thấp. Và cuối cùng chưa có ai tìm đến anh để bắt anh chịu trách nhiệm.
Hoắc Tư Thần vô cùng kén chọn, dù mặt ngoài mọi người thấy anh thay bạn gái như thay áo, nhưng những người này cũng phải trải qua sự chọn lựa kỹ càng của anh. Ngoại hình, xuất thân, quá khứ, tất cả đều phải đủ điều kiện mới được. Còn Tiêu Linh là một trường hợp ngoài ý muốn. Anh không nghĩ một đêm đó có thể khiến cô mang thai.
Tiêu Linh được đưa về nhà trước, một mình cô ở lại biệt thự không có gì làm có chút buồn chán. Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên reo vang.
“Mẹ?” Tiêu Linh rũ mi mắt, che giấu sự buồn bực nơi đáy mắt.
“Mẹ đang cần tiền gấp, con có tiền không? Gửi cho mẹ một ít.”
Bên kia đầu dây vang lên giọng của một người phụ nữ đứng tuổi, đấy là mẹ của Tiêu Linh. Tiêu Linh nín một hơi trong ngực, lát sau mới nói:
“Con vừa gửi rồi, bây giờ làm sao có tiền gửi nữa? Mẹ đợi đến tháng sau được không?”
Vừa gọi đến đã nhắc đến tiền! Cũng không thèm quan tâm cô gì cả.
“Không được! Bố của con đánh bạc thiếu tiền người ta, bây giờ trong vòng ba ngày không trả tiền thì sẽ bị chặt một bàn tay để gán nợ!” Giọng bà trở nên gấp gáp.
“Cái gì?” Tiêu Linh bị sốc đến ngây người.
Lại đánh bạc! Lại là thiếu nợ! Tại sao không thể để cô sống yên ổn một chút, hai mươi mấy năm qua cô đã luôn làm như điên, mỗi tháng đều phải gửi tiền cho bố mẹ, cô hiện tại còn không lo nổi thân, muốn cô phải sống sao đây chứ?
“Mẹ không biết, con mau nghĩ cách đi! Còn nữa, chị gái con ở thành phố H sắp qua chỗ con rồi đó. Mẹ đã gửi địa chỉ cho chị con, chắc ngày mốt sẽ đến, nhớ cho chị ở nhờ nhà rồi tìm một công việc cho chị con!”
Nói xong, bà cúp máy, không để Tiêu Linh có cơ hội nói câu nào.
Cô thừ người nhìn màn hình điện thoại, đột nhiên có cảm giác muốn sụp đổ.
Gia đình cô có hai đứa con gái, chị cả Tiêu Ánh Vân hơn cô ba tuổi, vốn làm ở thành phố khác, còn cô ở thành phố A bươn chải. Hai người đã lâu không liên lạc, bây giờ đột nhiên muốn chạy đến tìm cô là ý gì? Còn nữa, mấy ngày trước Hoắc phu nhân đưa cô về Hoắc gia cũng đã sai người đến nhà trọ trả tiền và mang những đồ đạc cần thiết của cô qua đây. Cô có còn ở địa chỉ cũ đâu chứ?
Nhất thời, Tiêu Linh rơi vào cục diện bế tắc, không biết phải làm sao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook