*******

   Mơ màng tỉnh dậy, thấy khắp người mỏi nhừ, xương cốt rã rời, cảm giác như có gì đó đè nặng trên vai mình. Tôi mờ mịt mở mắt, ngơ ngác nhìn cái người đang đem mình làm gối mà ngủ rất tự nhiên. Cô nhóc vẫn còn chưa dậy, hô hấp đều đều, tóc cọ vào cổ tôi hơi ngưa ngứa. Tôi khẽ giơ tay lên vuốt mái tóc đã dài hơn so với trước của Hà Vũ, động tác nhẹ nhàng vì không muốn đánh thức người này. Tôi nhớ có lần tôi nói không thích con gái tóc ngắn, rất không nữ tính, cô ta liền bảo sẽ không cắt ngắn nữa, hứa sẽ nuôi tóc dài cho tôi xem. Tôi lúc đó vẫn cứ tưởng là nói chơi, không ngờ sau đó cô ta lại rất giữ lời. Người này, có lẽ thật sự rất thích tôi.

   Nhẹ nhàng rút cánh tay mình đang đặt bên hông người kia ra. Không ngờ cô ta vẫn bị giật mình mà tỉnh dậy, hai mắt mơ màng nhìn tôi, sau đó như nhớ ra điều gì, hai má đỏ lên, lúng túng ho một cái, đem cái chăn cầm lên:

     -Tôi đem chăn đi cất trước.

   Tôi khẽ cười, nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ chiều, không ngờ lại trễ vậy rồi. Tôi mượn nhà vệ sinh tắm rửa, thay một cái áo thun và quần jeans lửng, bớt gò bó hơn buổi sáng. Lúc tắm xong còn nghe loáng thoáng thấy tiếng Vũ và cô đang nói chuyện:

     -Nhóc con, dì mua cho con mấy cái váy đầm sao con lại không mặc chứ?

     -Thôi đi mà dì. Tha cho con. Con không hợp với mấy cái thể loại đó đâu.

   Tôi nghĩ ngợi một chút, Hà Vũ mặc váy chắc là đẹp lắm, chỉ là do không muốn thôi. Ít nhất cô ta mặc váy đồng phục không hề khó coi chút nào.

   Phòng bếp vang lên tiếng xào nấu, mùi thơm thức ăn bay tới kích thích vị giác làm cho tôi cảm thấy đói bụng. Chú Huy (ba của Hà Vũ) từ trong phòng bước ra, nhìn tôi bằng ánh mắt rất kì lạ, rồi sau đó lại ngồi xuống ghế đối điện mở ti vi lên xem.

   Một hồi yên lặng, chú mới hỏi tôi:

     -Con với bé Vũ thật sự chỉ là bạn thôi sao?

     -Dạ. Tụi con chỉ là bạn.

     -Vậy thì tốt.

   Chú ấy gật đầu, sau đó ngập ngừng nói tiếp:

     -Không phải chú chê con, nhưng mà bây giờ mấy đứa còn nhỏ lắm, nên tập trung vào việc học.

     -Dạ, con biết.

     -Ừ biết thì tốt. Hồi sáng chú nghe con nói ba con là chủ khách sạn, là khách sạn nào thế?

   Tôi đang định trả lời thì nghe thấy tiếng chuông cửa, ba của Hà Vũ lập tức đứng lên chạy ra ngoài, tôi vẫn giữ nguyên tư thế tiếp tục xem ti vi. Khách đến là một phụ nữ trung niên cùng với hai người một nam một nữ cỡ tuổi tôi.

     -Thằng bé này là ai vậy anh?-người phụ nữ hỏi chú Huy.

     -À, là bạn của con nhóc nhà anh. Kha, đây là cô Hoàng em gái của chú, cô ruột của Hà Vũ đó.

     -Con chào cô.

   Thì ra là anh em. Vậy chắc hai đứa sinh đôi đứng đằng sau là con trai của cô.

     -Tối nay tụi em qua đây ăn chực, không có vấn đề gì chứ?

     -Dĩ nhiên là được. Càng đông càng vui mà. Ha ha ha.

  Chú Huy vừa cười xong thì tôi cảm thấy hình như có một cơn gió thoảng qua, thoáng cái đã thấy Hà Vũ dính chặt lấy cô Hoàng, làm nũng nói:

     -Cô, con nhớ cô lắm đó. Sao dạo này dì không đến chỗ con?

     -Con bé này...

   Lúc hai dì cháu thân mật ôm ấp nhau, tên nhóc nãy giờ vẫn đứng nhìn chợt bước sang chỗ tôi chào hỏi:

     -Chào. Em là Dũng. Anh là bạn trai chị Vũ hả?

     -Không phải. Là bạn thôi mà.-tôi lắc đầu.

   Thằng nhóc liếc tôi một cái, rõ ràng là không tin, nhíu mày nghi ngờ nói:

     -Thật sao? Tết nhất còn qua nhà người ta. Nói là bạn chỉ có ma mới tin.

   Thế là thằng bé mặc định tôi là bạn trai của Hà Vũ, sau đó lôi kéo tôi chơi bộ trò chơi điện tử mà cậu ta mang qua đây.

   Sau khi ăn cơm chiều, mọi người vừa ngồi nghỉ vừa nói chuyện. Một lát sau thì có Diễm, Hưng và Thảo ghé sang chơi. Còn có mấy đứa nhóc trong xóm cũng lon ton chạy sang, ngồi mở to mắt nhìn tôi và Dũng hứng trí chơi trò đua xe, miệng nhồm nhoàm nhai bánh. Không khí trong nhà rất ồn ào náo nhiệt (chủ yếu là vì mấy đứa nhóc dành bánh với nhau), tôi lại không thấy bực mình. Mà những người lớn trong nhà cũng không tỏ vẻ khó chịu, chỉ lẳng lặng cười nhìn tụi nhóc đang nghịch ngợm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương