Tôi có một vấn đề lớn, rất lớn. Đó chính là tôi rất rất thích một người. Mà người đó lại rất rất rất đáng ghét. Sao cứ mỗi lần tôi sợ hắn cô đơn nên quan tâm một chút thì lại bày ra bộ mặt ghét bỏ bất cần? Không phải ai tôi cũng quan tâm đâu nha. 

Mỗi lần bắt chuyện với hắn cũng không nói được quá năm câu, không phải tôi không đủ kiên nhẫn mà là hắn lười phải nghe tôi nói, mặc dù độ kiên nhẫn tự chủ của tôi cũng được xem là khá cao. Nhưng mỗi lần nói chuyện tôi thật sự muốn nện cả đống sách vào đầu hắn. Tôi có vô tình gí đắc tôi với hắn đâu cơ chứ, chỉ trừ cái lần vào ngày khai giảng thôi mà. Với tính cách của hắn chắc hẳn sẽ không phải là người thù dai chứ. Không lẽ hắn đúng là người như vậy sao? 

-Vũ, Vũ... 

-Hả hả...Gì vậy ? 

Thằng Sang ngồi bàn trên chỉ chỉ tay lên phía trên bảng, chỉ thấy cô Hồng mặt không có tia gì thân thiện nhìn chằm chằm mình. Mới giật mình nhận ra mình thất thần từ nãy tới giờ, không để ý tới ai. Cô gọi mấy lần vẫn không có phản ứng. Tôi lúng túng đứng lên, cào cào mái tóc ngắn ngủn, cười hì hì. Thoáng thấy sắc mặt cô khẽ dịu đi một chút tôi mới cẩn thận hỏi lại: 

-Cô gọi em có gì không cô? 

Cô nhìn chằm chằm tôi một lúc mới từ từ mở miệng nói: 

-Tuần rồi có vi phạm gì ? Có ai không thuộc bài không? Trường có hoạt động gì mới em cứ phổ biến cho lớp đi. 

-Dạ...

Tôi cố ý kéo dài chữ dài, làm cho giọng mình ngọt ngào nhất có thể. Cô có vẻ hài lòng, không có ý kiến gì. Nhưng tôi có thể thấy một vài người khe khẽ rùng mình. Tôi thầm cười như điên trong lòng, nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm một học sinh ngoan hiền, một lớp trưởng gương mẫu, bắt đầu báo cáo với cô. 

Sau khi tôi báo với cô rằng tên Sang có ngày đi học trễ thì cậu ta quay phắt xuống nhìn tôi đầy oán giận. Gì chứ ? Tôi có nói sai sao? Kết quả là cô Hồng phạt Sang phải lau bảng một tuần. Đây chính là quy định lớp tôi. Thế nên giờ ra chơi cậu ta cứ cằn nhằn bên tai tôi suốt. Phiền chết đi được. Tôi vốn là người «công tư phân minh » đấy. 

Do thế nên cả tuần cậu ta cứ bắt tôi phải lau bảng chung. Nói là vì tôi nên cậu ta mới phải trực. Hừ!!! Toàn là lấy cớ. Cậu ta vốn chỉ muốn tôi cùng chịu khổ chung. Và vì vậy lại phát sinh ra một vấn đề khác với một người bạn khác của tôi, Diễm. 

-Vũ, bà cứ để ổng tự làm đi. Ông đi trễ có phải tại Vũ đâu. 

-Nè, tui có bắt bà làm đâu mà bà thắc mắc. Vũ với tui là bạn thân đó. Có câu bạn bè « có phước cùng hưởng, có họa cùng chia mà » 

-Hừ, bà kệ ổng đi. Vũ bà đi với tui. 

-Không, bà phải giúp tôi. 

-Buông tay bả ra. Vũ phải đi với tôi. 

-Hứ ! Đi vệ sinh cũng phải đi theo bầy sao? 

-Kệ tụi tui. 

-Phụ nữ là sinh vật sống bầy đàn mà. 

Cặp đôi này đúng là oan gia mà!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương