*** 

-Nè, cậu chở tôi luôn đi.-Hà Vũ nhìn chiếc xe đạp của tôi chậm rãi nói 

-Người bạn gì đó của cậu đâu-tôi nhớ ngày nào cô ta cũng về chung với cậu con trai nào đó học lớp khác. Có vẻ họ rất thân với nhau. 

-Hừ. Anh ta có tình yêu thì bỏ luôn đứa em gái này rồi.-cô ta tức giận nói 

-Anh em ruột sao?-tôi hỏi lại. Nếu là anh em sao nhìn chẳng giống nhau chút nào? 

-Không phải, là anh em kết nghĩa. Chúng tôi cùng ở chung một khu.-cô ta lắc đầu nói. Thiệt là! Thời buổi nào còn có chuyện anh em kết nghĩa chứ? Nghe qua thật buồn cười. 

Sau đó, cô ta leo lên yên sau ngồi. Tạm thời chúng tôi không nói gì nữa. Xe từ từ chạy trên đường. Tôi thấy có vài lần không biết vô tình hay cố ý đầu Hà Vũ chạm vào lưng tôi. Sau đó giống như là quyết tâm dựa hẳn vào. Mà tôi cũng không có ý định đẩy ra. Một hồi lại cảm thấy hình như có gì đó ươn ướt lại ấm nóng xuyên qua lớp áo sơ mi chạm vào da thịt mình. Cô ta khóc sao? Tại sao? 

-Chuyện gì vậy? 

-Không có gì? Sao tự nhiên cậu lại hỏi vậy?-giọng cô ta nghe vẫn bình thường, không có vẻ như đã khóc. 

-Hình như cậu khóc.-tôi hỏi lại 

-Có sao?-giọng Hà Vũ có vẻ giật mình.-A, không biết sao tự nhiên lại chảy nước mắt nữa. 

Tôi lựa chọn im lặng. Một lúc sau, nghe cô ta nhỏ giọng nói: 

-Thật xin lỗi. 

Sau đó lại là im lặng. Nhưng là xin lỗi cái gì chứ? Hà Vũ đâu có làm gì tôi.Tôi muốn hỏi nhưng rồi lại thôi. Có đôi lúc không nên nói gì chính là tốt nhất. 

Lúc sau, tới nhà, tôi dừng xe lại. Nhưng người ngồi đằng sau hình như không chú ý, vẫn chưa đứng dậy. Tôi phải nhỏ giọng nhắc:”Tới rồi.” Cô ta mới chịu ngẩng đầu lên, qua ánh sáng của đèn đường gần đó tôi thấy đôi mắt Vũ vẫn hơi đỏ, nhưng tâm trạng người này nhìn qua vẫn tương đối tốt. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương