** 

-Của anh nè.-tôi đưa cái phong thư cho Đăng Vinh. Anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ, bộ dạo này tôi không giống người à? 

-Cái này là…-anh ngập ngừng 

-Cái gì? Có gì anh cứ nói thẳng.-tôi hơi bực mình nên gắt gỏng với Đăng Vinh. Bị bắt phải làm chuyện mất mặt thế này là tệ lắm rồi. 

-Ý anh là cái này là của …của em hả?-anh yếu ớt hỏi lại 

Cái gì chứ? Đinh Hà Vũ tôi mà lại làm chuyện như vậy sao? Để lớp tôi mà biết tụi nó không bị shock mới là lạ, thậm chí còn cùng nhau chia buồn với kẻ xấu số bị tui thích nữa. Chuyện tôi thích Kiến Kha vẫn còn nằm trong vòng bí mật, chỉ có mỗi Hưng biết. Còn lúc tôi đứng ở sân trường mà tỏ tình, thật may là không có người quen nhìn thấy. Nếu không thì tôi chẳng còn mặt mũi gặp ai. 

-Anh nghĩ gì vậy. Em chỉ đưa thư giùm người ta thôi.-tôi bực bội 

-À. Vậy mà anh cứ tưởng em thích anh.-Đăng Vinh thở dài, còn trưng ra bộ mặt buồn bã tiếc nuối nữa kia. Anh thật có tố chất làm diễn viên quá. 

-Thật tiếc quá. Để anh phải thất vọng rồi.-tôi cũng phối hợp đưa ra bộ mặt có lỗi 

-Mà bạn của em là ai vậy?-anh khôi phục bộ mặt tươi cười, hỏi lại 

Tôi kéo kéo áo anh, chỉ về phía bức tường mà Diễm đang nấp, chỉ lộ ra đôi mắt với cái kính cận màu đen. Thấy chúng tôi nhìn lại ngại ngùng nấp kín. Nhìn cứ như bộ dáng của một thiếu nữ e lệ nhìn người mình yêu. Tôi rùng cả mình: sự thật đôi khi rất tàn nhẫn. Hoàng Diễm mà là cô gái e lệ ngượng ngùng thì ai là chủ của cả một trang bàn về trai đẹp trên 

Facebook

 chứ? 

-Có lẽ phải phụ lòng bạn em rồi.-anh lại thở dài 

-Sao thế. Anh không thích Diễm à?-thật ra thì hai người này đã gặp nhau vài lần trước đây thông qua tôi nên cũng không còn gì lạ. 

-Đó không phải là mẫu người của anh. Anh thích những cô bé mạnh mẽ. Hơn nữa anh cũng thích em mà.-Đăng Vinh mang bộ mặt rất nghiêm túc nhưng trong lời nói đều tràn đầy ý cười. 

-Tiếc quá. Em có người thích rồi.-tôi cúi đầu xuống, giả bộ làm ra vẻ như là mình có lỗi, nhưng trong lòng lại thầm cười như điên. 

-Đành vậy thôi. Anh biết tình cảm không thể cưỡng cầu mà.-anh quay mặt sang chỗ khác, không nhìn tôi nữa, nhưng tôi thấy khóe miệng anh cũng đang cười. Sau đó là một khoảng thinh lặng giữa chúng tôi. 

-Má ơi. Hai đứa bây thôi cái trò ấy đi được không. Tụi tao nghe mà ớn lạnh cả người. Cái gì mà “tình cảm không thể cưỡng cầu”. Thật buồn nôn muốn chết.-anh bạn vẫn đứng bên cạnh Đăng Vinh nãy giờ bắt đầu chịu không nổi mà lên tiếng phá vỡ giây phút im lặng đó. Và chúng tôi cùng phá lên cười. 

-Anh diễn càng ngày càng giỏi. Có muốn theo nghệ thuật không.-tôi nói sau khi tiếng cười đã ngừng. 

-Không đâu. Anh chỉ hứng thú với bóng rổ-anh giơ trái bóng rổ nãy giờ vẫn cầm lên đưa cho tôi-Có muốn chơi chung với tụi anh không? 

Chúng tôi vẫn thường chơi bóng rổ chung. Kể ra thì một đứa con gái lại chơi chung với nguyên một đám con trai cũng có điểm kì cục. Nhưng tại sao tôi phải để ý đến những lời của người khác chứ? Hơn nữa, tôi cũng có mang đồ thể dục vì chiều có tiết. Chứ mặc váy làm sao chơi được? 

-Đợi em thay quần áo đã.-anh sau đó khoác vai tôi đi. Hình như tôi quên cái gì đó thì phải. Thôi kệ. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương