Tôi Sẽ Mãi Hận Anh! Người Tôi Yêu Ạ
-
Chương 8: Quá khứ không nên nhớ- Chỉ là một người không còn ký ức
Hai ngày
Đã hai ngày kể từ lúc mà nó ở nhà ủa chàng trai lạ. Hằng ngày, nó vẫn được hai cô hầu Liên Thủy và Phong Chi chăm sóc. Còn chàng trai kia, trừ những lúc có việc đột xuất ở công ty thì mới rồi xa nó. Còn lại toàn bộ thời gian chàng trai đều ở cạnh nó, đọc truyện cho nó nghe.
Hôm nay, vẫn như mọi ngày, chàng trai đợi cho hai cô hầu kia vệ sinh cho nó xong liền bước vào. Kéo chiếc ghế cạnh giường ra ngồi, chàng trai cầm tay nó thì thầm một câu:
-Bình Nhi, mau tỉnh dậy
Vừa dứt lời, bất chợt ngón tay của nó khẽ cử động. Chàng trai (Tg: vẫn nhất quyết bí mật tên chàng trai muahahaha) vui mừng, vội chạy đi gọi bác sĩ vào xem nó.
Một lúc sau, bác sĩ già bước ra, chàng trai vội vàng hỏi chuyện của nó. Nghe bác sĩ nói về tình trạng của nó, chàng trai nhẹ nhõm. May quá, Bình nhi, em không sao rồi.
Tiễn vị bác sĩ kia ra khỏi cửa, chàng trai liền chạy lại căn phòng đó. Bước vào phòng, chàng trai bước đến bên cạnh nó. Chợt nó lên tiếng.
-Tôi..là ai?
Chàng trai bất ngờ. Nó bị mất trí nhớ sao? Nhưng không sao, quên đi cũng tốt.
-Em tên là Bă...Thiên Bình. Là bạn...gái của anh.
Đưa đôi mắt khó hiểu nhìn chàng trai, nó lại hỏi tiếp.
-Vậy anh tên gì?
-Anh sao? À, anh tên là Thiên Bảo.
-Thế...ba mẹ của tôi đâu.
-Họ..họ...họ mất rồi. Mà em không được xưng tôi- anh nữa. Phải nói là em- anh nhớ chưa?
-Nhớ, họ đi thật rồi sao?
-Ừ
Nó hụt hẫng. Vậy là từ nay nó sẽ sống với một cuộc đời mới, không còn ba mẹ, bạn bè và người đó nữa.
>>>>
Oáp, buồn ngủ ghê. CHương này xàm quá lun ý. Chỉ là muốn ra chương mới để cảm ơn các nàng đã chờ ta a~. Chương này cũng ngắn nữa. CHương sau sẽ cố gắng khắc phục. Thôi tạm biệt mấy nàng, gia đi đây. Hú hú
Đã hai ngày kể từ lúc mà nó ở nhà ủa chàng trai lạ. Hằng ngày, nó vẫn được hai cô hầu Liên Thủy và Phong Chi chăm sóc. Còn chàng trai kia, trừ những lúc có việc đột xuất ở công ty thì mới rồi xa nó. Còn lại toàn bộ thời gian chàng trai đều ở cạnh nó, đọc truyện cho nó nghe.
Hôm nay, vẫn như mọi ngày, chàng trai đợi cho hai cô hầu kia vệ sinh cho nó xong liền bước vào. Kéo chiếc ghế cạnh giường ra ngồi, chàng trai cầm tay nó thì thầm một câu:
-Bình Nhi, mau tỉnh dậy
Vừa dứt lời, bất chợt ngón tay của nó khẽ cử động. Chàng trai (Tg: vẫn nhất quyết bí mật tên chàng trai muahahaha) vui mừng, vội chạy đi gọi bác sĩ vào xem nó.
Một lúc sau, bác sĩ già bước ra, chàng trai vội vàng hỏi chuyện của nó. Nghe bác sĩ nói về tình trạng của nó, chàng trai nhẹ nhõm. May quá, Bình nhi, em không sao rồi.
Tiễn vị bác sĩ kia ra khỏi cửa, chàng trai liền chạy lại căn phòng đó. Bước vào phòng, chàng trai bước đến bên cạnh nó. Chợt nó lên tiếng.
-Tôi..là ai?
Chàng trai bất ngờ. Nó bị mất trí nhớ sao? Nhưng không sao, quên đi cũng tốt.
-Em tên là Bă...Thiên Bình. Là bạn...gái của anh.
Đưa đôi mắt khó hiểu nhìn chàng trai, nó lại hỏi tiếp.
-Vậy anh tên gì?
-Anh sao? À, anh tên là Thiên Bảo.
-Thế...ba mẹ của tôi đâu.
-Họ..họ...họ mất rồi. Mà em không được xưng tôi- anh nữa. Phải nói là em- anh nhớ chưa?
-Nhớ, họ đi thật rồi sao?
-Ừ
Nó hụt hẫng. Vậy là từ nay nó sẽ sống với một cuộc đời mới, không còn ba mẹ, bạn bè và người đó nữa.
>>>>
Oáp, buồn ngủ ghê. CHương này xàm quá lun ý. Chỉ là muốn ra chương mới để cảm ơn các nàng đã chờ ta a~. Chương này cũng ngắn nữa. CHương sau sẽ cố gắng khắc phục. Thôi tạm biệt mấy nàng, gia đi đây. Hú hú
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook