Tôi Sẽ Khiến Anh Phải Hối Hận
-
C29: Chương 29
Đó thấy chưa, tôi bảo mà cô không rõ mọi chuyện mà cứ làm ầm lên.Tử Minh hết sức lời bảo vệ cô, cố gắng không để cô bị tổn thương.
Những lời hắn nói Yến Nhi bỏ ngoài tai, mà trong ánh mắt của cô ta chỉ là sự thắc mắc.
- Tử Nguyệt …
- …
Tử Nguyệt nãy giờ vẫn im như hến, cô ta hoàn toàn sụp đổ khi để mọi người biết bộ mặt thật của mình. Ắt hẳn cô ta rất muốn biết ai là người quay, và rất hận người đã tung video ấy.
Thanh Băng vẫn không biết chuyện gì xảy ra, trong lồng ngực vẫn không ngừng đập, mồ hôi vẫn chảy ra từng lúc thấm đẫm cả mảng áo sau lưng. Tò mò nên cô đã ngó qua ngó lại xem Tử Nguyệt và Yến Nhi đang có chuyện gì. Đang hóng hớt thì có bàn tay đập lên vai cô, làm cô giật nảy mình mà quay phắt ra đằng sau giơ tay định đánh người.
- M… Mỹ Lệ!??
- May là phản ứng tớ tốt!
- Sao cậu ở đây?
- Cậu nghĩ có họ thì không có tớ sao?
Thanh Băng chỉ im lặng cười trừ, cô cũng chẳng nói gì mà quay lại nhìn phía Tử Nguyệt xem xét tình hình.
Thấy cô ngó nghiêng không đứng yên thì vô vai, thì thầm tai cô hỏi chuyện.
- Cậu nhìn gì thế!?
- Có chuyện gì với cô ta thế?
- À… Cậu vào page trường xem đi.
Cô nhanh tay lục túi lấy thoại ra xem, thấy có người tag mình thì cô ấn vào mà không do dự. Video dài, cô xem được xíu thì tròn xoe mắt mà liếc nhìn Mỹ Lệ, rồi thì thầm vào tai cậu.
- Cậu quay hả!?
Mỹ Lệ che tay thì thầm vào tai cô mắt thì liếc xéo Tử Nguyệt mà nói.
- Ừ! Do tớ có dự cảm không lành nên đi theo cậu… Ai ngờ…!!
Cô cười thầm bởi hiện tại với cô như vậy là quá tốt, có bạn tốt để đủ cô tin tưởng, còn Tử Minh đối với cô bây giờ lại rất tốt.
Lúc cô trở về còn một mực muốn tránh xa hắn, muốn giết hắn để đỡ ấm ức mà giờ đây cô lại thỏa mãn với hiện tại. Cô ước nó cứ như vậy mãi, sự vui vẻ này không bao giờ mất.
Dưới sự chỉ trích của mọi người và những câu hỏi liên tục của Yến Nhi, cô ta bất lực mà ngước mặt lên nhìn chỗ cô, thấy cô cười nói vui vẻ thì cô ta tức sôi máu. Nhưng bản thân lại không làm được gì, chỉ biết ngồi mà rơi từng giọt nước mắt, mắt cô ta nổi những mạch máu.
*Reng! Reng! Reng!..*
Tiếng chuông vào lớp làm mọi người chán nản mà từng người, từng người rã về lớp, chưa đầy năm phút đã không còn ai. Mỹ Lệ cũng kéo tay cô nhanh chóng về lớp, Tử Minh chạy theo sau đầu thì ngoảnh đầu quay lại nhìn.
Khi đã không còn ai, Yến Nhi mới khụy xuống tay hai tay lên vai mà nói.
- Cậu giải thích đi…
Cô ta cũng chẳng nói gì, mặt vẫn thẫn thờ như vậy.
- Tử Nguyệt à…
- …
- Tử Nguyệt cậu đừng im nữa… Hãy nói cho tớ hức… Biết đi mà!!
Cảm thấy mình luôn bị lừa nên Yến Nhi đã rơi nước mắt mà khóc, tay thì lung lay người của cô ta.
- Nói đi… Tôi xin cậu đấy… Hức!
Cô ta vẫn để mặt vô hồn ấy nhìn xa xăm mà không chút cảm xúc.
- NÓI… NÓI ĐI ẤY… Tôi xin mà!
Bỗng Tử Nguyệt, cô ta hất tay người mà mình đã từng lợi dụng ra mà hét lớn.
- BỞI VÌ TÔI GHÉT!!
- Tôi ghét Phạm Thanh Băng,… Tại sao chứ!? Sao những điều tốt đẹp luôn về cô ta…
Vừa nói vừa khóc, như thể bản thân cô ta chịu rất nhiều ấm ức vậy. Vừa nói vừa lau nước mắt của mình mà nhìn thẳng vào mắt của Yến Nhi mà hỏi…
- Hả!? Tại… Sao vậy!
Lần đầu thấy người mà mình coi như là tri kỉ là người bạn thân nhất mà cô tin tưởng giờ đây trước mắt cô ta người bạn ấy giống như thể là người khác vậy. Lạ lùng, vô tình. Cô ta ngây ngốc mà hỏi bản thân rằng người trước mắt có phải cô bạn mà luôn cười hay không? Người mà sẵn sàng tha thứ cho người khác? Hay đấy chỉ là bộ mặt giả tạo? Còn đây là thật?
Bị tổn thương, cô ta chỉ biết bất lực lắc đầu nhìn Tử Nguyệt mà không nói gì.
Bỗng dưng Tử Nguyệt chống tay đứng dậy, quay người chuẩn bị rời đi thì Yến Nhi vội đứng dậy theo cô ta.
- Cậu… Cậu đi đâu?
- Về lớp.
Nghe được những từ lạnh lùng này, tim Yến Nhi như vỡ ra từng mảnh.
- Cậu…
- …
- Xin cậu đừng vô tình với tớ!
- Gì!?
- Tôi vẫn muốn làm bạn với cậu.
Nghe được câu này thì cô ta bất ngờ mà quay lại, trong lòng cũng có chút vui mừng nhưng không thể hiện ra mặt mà quay đầu lại cười thầm.
- Về lớp.
Biết cô ta vẫn chờ mình thì Yến Nhi chạy lại đi cùng cô ta trở lại lớp học.
Những lời hắn nói Yến Nhi bỏ ngoài tai, mà trong ánh mắt của cô ta chỉ là sự thắc mắc.
- Tử Nguyệt …
- …
Tử Nguyệt nãy giờ vẫn im như hến, cô ta hoàn toàn sụp đổ khi để mọi người biết bộ mặt thật của mình. Ắt hẳn cô ta rất muốn biết ai là người quay, và rất hận người đã tung video ấy.
Thanh Băng vẫn không biết chuyện gì xảy ra, trong lồng ngực vẫn không ngừng đập, mồ hôi vẫn chảy ra từng lúc thấm đẫm cả mảng áo sau lưng. Tò mò nên cô đã ngó qua ngó lại xem Tử Nguyệt và Yến Nhi đang có chuyện gì. Đang hóng hớt thì có bàn tay đập lên vai cô, làm cô giật nảy mình mà quay phắt ra đằng sau giơ tay định đánh người.
- M… Mỹ Lệ!??
- May là phản ứng tớ tốt!
- Sao cậu ở đây?
- Cậu nghĩ có họ thì không có tớ sao?
Thanh Băng chỉ im lặng cười trừ, cô cũng chẳng nói gì mà quay lại nhìn phía Tử Nguyệt xem xét tình hình.
Thấy cô ngó nghiêng không đứng yên thì vô vai, thì thầm tai cô hỏi chuyện.
- Cậu nhìn gì thế!?
- Có chuyện gì với cô ta thế?
- À… Cậu vào page trường xem đi.
Cô nhanh tay lục túi lấy thoại ra xem, thấy có người tag mình thì cô ấn vào mà không do dự. Video dài, cô xem được xíu thì tròn xoe mắt mà liếc nhìn Mỹ Lệ, rồi thì thầm vào tai cậu.
- Cậu quay hả!?
Mỹ Lệ che tay thì thầm vào tai cô mắt thì liếc xéo Tử Nguyệt mà nói.
- Ừ! Do tớ có dự cảm không lành nên đi theo cậu… Ai ngờ…!!
Cô cười thầm bởi hiện tại với cô như vậy là quá tốt, có bạn tốt để đủ cô tin tưởng, còn Tử Minh đối với cô bây giờ lại rất tốt.
Lúc cô trở về còn một mực muốn tránh xa hắn, muốn giết hắn để đỡ ấm ức mà giờ đây cô lại thỏa mãn với hiện tại. Cô ước nó cứ như vậy mãi, sự vui vẻ này không bao giờ mất.
Dưới sự chỉ trích của mọi người và những câu hỏi liên tục của Yến Nhi, cô ta bất lực mà ngước mặt lên nhìn chỗ cô, thấy cô cười nói vui vẻ thì cô ta tức sôi máu. Nhưng bản thân lại không làm được gì, chỉ biết ngồi mà rơi từng giọt nước mắt, mắt cô ta nổi những mạch máu.
*Reng! Reng! Reng!..*
Tiếng chuông vào lớp làm mọi người chán nản mà từng người, từng người rã về lớp, chưa đầy năm phút đã không còn ai. Mỹ Lệ cũng kéo tay cô nhanh chóng về lớp, Tử Minh chạy theo sau đầu thì ngoảnh đầu quay lại nhìn.
Khi đã không còn ai, Yến Nhi mới khụy xuống tay hai tay lên vai mà nói.
- Cậu giải thích đi…
Cô ta cũng chẳng nói gì, mặt vẫn thẫn thờ như vậy.
- Tử Nguyệt à…
- …
- Tử Nguyệt cậu đừng im nữa… Hãy nói cho tớ hức… Biết đi mà!!
Cảm thấy mình luôn bị lừa nên Yến Nhi đã rơi nước mắt mà khóc, tay thì lung lay người của cô ta.
- Nói đi… Tôi xin cậu đấy… Hức!
Cô ta vẫn để mặt vô hồn ấy nhìn xa xăm mà không chút cảm xúc.
- NÓI… NÓI ĐI ẤY… Tôi xin mà!
Bỗng Tử Nguyệt, cô ta hất tay người mà mình đã từng lợi dụng ra mà hét lớn.
- BỞI VÌ TÔI GHÉT!!
- Tôi ghét Phạm Thanh Băng,… Tại sao chứ!? Sao những điều tốt đẹp luôn về cô ta…
Vừa nói vừa khóc, như thể bản thân cô ta chịu rất nhiều ấm ức vậy. Vừa nói vừa lau nước mắt của mình mà nhìn thẳng vào mắt của Yến Nhi mà hỏi…
- Hả!? Tại… Sao vậy!
Lần đầu thấy người mà mình coi như là tri kỉ là người bạn thân nhất mà cô tin tưởng giờ đây trước mắt cô ta người bạn ấy giống như thể là người khác vậy. Lạ lùng, vô tình. Cô ta ngây ngốc mà hỏi bản thân rằng người trước mắt có phải cô bạn mà luôn cười hay không? Người mà sẵn sàng tha thứ cho người khác? Hay đấy chỉ là bộ mặt giả tạo? Còn đây là thật?
Bị tổn thương, cô ta chỉ biết bất lực lắc đầu nhìn Tử Nguyệt mà không nói gì.
Bỗng dưng Tử Nguyệt chống tay đứng dậy, quay người chuẩn bị rời đi thì Yến Nhi vội đứng dậy theo cô ta.
- Cậu… Cậu đi đâu?
- Về lớp.
Nghe được những từ lạnh lùng này, tim Yến Nhi như vỡ ra từng mảnh.
- Cậu…
- …
- Xin cậu đừng vô tình với tớ!
- Gì!?
- Tôi vẫn muốn làm bạn với cậu.
Nghe được câu này thì cô ta bất ngờ mà quay lại, trong lòng cũng có chút vui mừng nhưng không thể hiện ra mặt mà quay đầu lại cười thầm.
- Về lớp.
Biết cô ta vẫn chờ mình thì Yến Nhi chạy lại đi cùng cô ta trở lại lớp học.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook